Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Chương 2799: Kiếm Trận (3)
Tiểu Mã và Ngô Gia Vĩ cầm lấy Diệp Thiếu Dương, vừa muốn vận khí chống lại lực hút trong nước, đột nhiên hai người đều cảm giác dưới nách chợt mềm, bị người ta cù một cái, trong lòng đều hơi kinh ngạc, dm, lúc này ai lại làm loại chuyện này? Nách bị cù, hấp dẫn hai người chú ý, đột nhiên ngực lại đều tự trúng một chưởng, tập trung nhìn vào, là Diệp Thiếu Dương làm! “Các cậu đi lên trước, chiếu cố tốt bản thân, tôi xuống đáy nước xem chút!” Diệp Thiếu Dương nói xong liền bơi tới một bên, Tiểu Mã và Ngô Gia Vĩ còn muốn tìm hắn, dưới nước dòng chảy hỗn loạn, căn bản không thể tới gần, ở xa xa lo lắng suông. 9 Diệp Thiếu Dương sau khi bơi ra, cũng chưa xuống nước để nhìn -- cầu này là an ủi bọn họ, hắn tiếp tục điều tức. Khôi phục thực lực, đây là hy vọng duy nhất của hắn. Theo thân thể dần dần chìm xuống, Diệp Thiếu Dương càng thêm cảm thấy bằng lẽo. Nước biển lưu động, không ngừng mang đi từ vị trong cơ thể hắn =- đây còn là việc nhỏ, loại tốc độ xói mòn này ảnh hưởng không lớn đối với hắn. Đáng sợ là thần thức luôn bị xé rách, tựa như sắp từ trong thân thể đi ra ngoài. Điều này làm hắn không có cách nào tập trung tinh thần điều tức. “Thiếu Dương...” Dưới thân đột nhiên truyền đến một thanh âm, là Bích Thanh! Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ tới cô cũng theo đến đây, giống như sau khi có sự cố, thì chưa từng thấy cô nữa. Diệp Thiếu Dương hướng dưới thân nhìn lại, một cuống hoa từ bên dưới dâng lên, đỡ mình, ổn định trong nước, phiến lá giãn ra, ở giữa mọc ra một đóa hoa sen, mở ra cánh hoa sen đem hắn bao lại, cảm giác lạnh lẽo lập tức biến mất. Diệp Thiếu Dương cảm giác rất ấm áp, giống như một thân thể mềm mại từ phía sau dán sát vào hắn, hai tay vây quanh cổ hắn, vuốt ve cao thấp thân thể hắn... “Đừng mất tập trung!” Thanh âm Bích Thanh truyền tới trong thần thức của hắn, “Ta đang giúp người điều tức. Người hưởng thụ cảm giác này là được rồi." Hưởng thụ... Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ tới, bản tôn Bích Thanh là một đóa sen xanh, là thực vật thủy sinh, tu vi lại thâm hậu, mặc kệ thuỷ vực thể nào cũng không vậy được cô, hơn nữa cô là thực vật thành tinh, trời sinh mộc hệ, biết loại pháp thuật chữa trị, trong lòng lập tức mừng rỡ, ôm nguyên thủ nhất, trong lòng mặc niệm Đại chu thiên thổ nạp tâm pháp, mặc cho Bích Thanh đùa nghịch. Điều Diệp Thiếu Dương không biết, Bích Thanh là hoa sen thành tinh, hoa sen ở trong Phật môn là một loại thực vật đặc thù, CÓ ý tứ niết bàn-- bởi vậy Bồ Tát và Phật đều ngồi đài hoa sen. Vô Sắc Hải này đối với người thường mà nói là pháp trận đáng sợ, nhưng cô trời sinh là Phật môn thánh linh, thuộc tính vừa lúc trong dung với Vô Sắc Hải, trong Vô Sắc Hải này xem như như cá gặp nước, thoải mái hơn toàn bộ mọi người. “Thiếu Dương, đáy biển có bốn thanh kiếm, linh lực giao dung lẫn nhau, đó là trung tâm tạo thành pháp trận này, ta vừa thử một lần, nhưng không thể lay động...” Bích Thanh vừa thay hắn đuổi đi Pháp Lệnh Trùng trong cánh tay phải, vừa ở trong thần thức nói với Diệp Thiếu Dương. Bốn thanh kiếm? Trong lòng Diệp Thiếu Dương nghi hoặc, nghĩ đến kiểm trận lúc trước Côn Bằng nói, tám phần không sai. “Người đưa đến đáy biển, ta xem xem!” Bích Thanh dùng nhụy hoa nâng hắn, chậm rãi chìm vào đáy nước -- cũng chỉ sau hai mươi mấy mét. Kết giới giống với hồ quang kia nối liền đến đáy nước, Bích Thanh nâng hắn hướng về một phía trôi tới biên giới kết giới, cách thật xa Diệp Thiếu Dương đã thấy được một luồng ánh sáng mạnh mẽ, giống một ngọn đèn huỳnh quang cán dài, dựng đứng ở đáy nước. Sau khi tới gần, Diệp Thiếu Dương thấy rõ, đây là một thanh kiếm toàn thân màu xanh, mũi kiếm hướng xuống, cắm ở trong bùn đất, mũi nhọn cực thịnh, nhưng đều hóa thành hồ quang, không ngừng hướng chung quanh khuếch tán ra. Trên chuôi kiếm có một hạt châu màu xanh lục, lúc sáng lúc tối, linh lực chính là từ trên hạt châu này sinh ra. Diệp Thiếu Dương không biết thanh kiếm này, nhưng luôn cảm thấy tựa như từng gặp ở nơi nào, đánh giá cao thấp, đột nhiên ở trên lưỡi kiếm phát hiện một hàng chữ, bởi vì chữ viết là khắc lên, không có màu sắc, kiếm quang lại thịnh, không nhìn kỹ rất khó phát hiện. Diệp Thiếu Dương cẩn thận phân biệt, bốn chữ triện này là: Nhất Kiếm Tuyệt Tiến. Tuyệt Tiên? Trong lòng chợt run lên, có ba chữ chợt từ trong đầu dâng lên: Tuyệt Tiên kiếm! Không sai, chính là Tuyệt Tiên kiếm trong Tru Tiên tứ kiếm! Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới lúc trước từ trong miệng Trương Vô sinh nghe được lời đồn kia: Tru Tiên tứ kiếm bị trộm. Lúc ấy cũng từng hoài nghi là pháp thuật công hội làm, nhưng không Có chứng cớ với manh mối, về sau xảy ra một loạt sự tình, làm mình cũng quên chuyện này, không ngờ, Tru Tiên tứ kiếm lại ở đây! Tru Tiên tứ kiếm chia làm: Tru Tiên kiếm, Lục Tiên Kiếm, Hãm Tiên Kiếm, Tuyệt Tiên kiếm. Trên thân bốn thanh kiếm đều khắc có văn tự, phân biệt là: Tru Tiên kiếm, tru định kiện khôn; Lục Tiên kiếm, đồ lục thiên hạ, Hãm Tiên kiếm: hải khoát địa hãm; Tuyệt Tiên kiếm: nhất kiếm Tuyệt Tiên! Bốn thanh kiếm này tách ra, mỗi cái đều là pháp khí cửu đoạn quang, tuy trâu bò, nhưng cũng không là tính nghịch thiên, nhưng nếu bốn thanh kiếm cùng một chỗ, tạo thành Tru Tiên kiếm trận, trong truyền thuyết có thể tru sát tất cả sinh linh. Đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết, Diệp Thiếu Dương ngay từ đầu cũng cho rằng bốn thanh kiếm này rất trâu bò, một lần đó Tiểu Cửu xuất thế giới pháp thuật nghe tin lập tức hành động, người của non nửa giới pháp thuật đến, cùng nhau bày trận, lúc ấy đại lão mấy đại tông môn tế ra Tru Tiên kiếm trận, muốn bắt Đạo Phong, tuy lực lớn thì cũng lớn, nhưng sau đó ở trong mắt Diệp Thiếu Dương, cũng không lợi hại như trong truyền thuyết. Phải biết, khi đó Đạo Phong tuy đã là nhân gian đạo thần, nhưng dù sao chỉ trảm một thi, thực lực cũng không nghịch thiên, Tru Tiên kiếm trận cũng chưa thể thật sự giết hắn, từ sau chuyện này, Diệp Thiếu Dương đã không thèm để ý đối với loại đồn đãi này nữa. Về sau có một lần về núi, Diệp Thiếu Dương và Thanh Vân Tử lúc nói chuyện phiếm nói về chuyện này, Thanh Vân Tử nói cho hắn, Tru Tiên kiếm trận là thật sự rất lợi h bao nhiêu uy lực của kiến trận, vẫn quyết định bởi thực lực người không trận. Một lần đó vậy Công Đạo Phong, người tuy không ít, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là mấy đại tông sư, còn có mấy đệ tử góp vào, tự nhiên không thể phát huy hoàn toàn uy lực Tru Tiên kiếm trận. “Thiếu Dương, người đang nghĩ cái gì?” Bích Thanh đột nhiên mở miệng, cắt ngang Diệp Thiếu Dương suy nghĩ. Cùng lúc đó, Diệp Thiếu Dương cảm thấy tay phải hơi tê, giống như bị cái gì kẹp một phát, đau nóng rát, cúi đầu nhìn lại, vị trí hổ khẩu tay phải mình có thêm hai vết thương giống dấu răng, một vật màu đen hình dạng giống tôm bị từ trong dấu răng cứng rắn ép ra, trong cánh hoa bắn ra một làn sóng xanh lục, đánh lên thân thứ này, chỉ trong tích tắc đã hóa thành một làn khói sóng, bị dòng nước đánh tan. “Cũng không lợi hại như trong tưởng tượng.” Bích Thanh lặng lẽ nói. “Đó là bởi vì có người hỗ trợ, dựa vào bản thân ta thì phiền toái rồi.” Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi, nhớ lại thủ đoạn của pháp thuật công hội, quả thực đủ lợi hại. Bọn hắn nhất định là dẫn đầu đem Tru Tiên tứ kiếm mai phục chung quanh kho hàng, dùng các pháp khí trong kho hàng hấp dẫn bọn họ đi vào, tụ tập cùng một chỗ, tiếp theo dùng Pháp Lệnh Trùng thương tổn mình, kích hoạt Tru Tiên kiểm trận... Một loạt kế hoạch này tiến hành mây trôi nước chảy, cũng dị thường hung ác. Nhưng bọn hắn tính sót Bích Thanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương