*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đào Đào để điện thoại lại cho Trình Quý Hằng xong liền hùng hục chạy xuống tầng 7.
Lúc cô rời đi còn chưa đến tám giờ, bây giờ đã chín rưỡi rồi, bà nội nhất định đã tỉnh từ lâu, chắc bây giờ đang đói lắm.
Lúc rời đi từ chỗ Trình Quý Hằng, trong lòng Đào Đào tràn đầy lo lắng. Thang máy quá chậm, cô trực tiếp đi xuống bằng cầu thang bộ. Nhưng vừa bước vào phòng bệnh cô liền giật mình, vô cùng kinh ngạc mà nhìn người đang ngồi bên cạnh giường bệnh thay cô đút bữa sáng cho bà.
Là Tô Yến.
Không phải hôm nay anh ấy nghỉ sao?
Đào Đào sững sờ vài giây, không kìm được mà hỏi: “Sao anh lại ở đây?” Từ tầng mười bảy chạy xuống tầng bảy, cô đổ rất nhiều mồ hôi, vừa nói vừa thở hổn hển, nhưng không giấu được sự kích động và ngạc nhiên trong giọng nói, đáy mắt còn lóe lên ánh sao: “Chị Châu nói hôm nay anh nghỉ.”
Mặt mày Tô Yến thanh tú, mỉm cười, giọng nói ấm áp: “Chị Châu gọi điện cho anh, nói em muốn hỏi thăm tình hình của bà nội, vậy nên anh tới.”
Anh mặc một chiếc sơ mi trắng và quần tây chỉnh tề, trắng trẻo, gầy, đẹp trai, không mặc áo blouse trắng, đến thăm bệnh như một người bình thường.
Cho nên, hôm nay anh đặc biệt đến bệnh viện là vì cô sao?
Trái tim Đào Đào run lên, cảm giác như trong lúc cô mất cảnh giác bị rót một ngụm mật ong, tuy rằng không hề phòng bị, nhưng lại ngọt ngào đến tận đáy lòng.
Chỉ là, đây là một loại ngọt ngào vụng trộm, chỉ có thể tự mình nhấm nháp.
Anh giống như vì sao sáng, hào quang quá chói lọi, còn cô lại như hạt bụi tối tăm ảm đạm. Thế nên cô không dám đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần được anh soi sáng, cô đã thấy mãn nguyện rồi.
“Cảm ơn anh.” Cô cố gắng hết sức để kìm nén sự ngại ngùng và kích động trong lòng, ép bản thân bình tĩnh bày tỏ lòng biết ơn: “Còn phiền anh phải đi thêm một chuyến.”
Tô Yến: “Không có gì, dù sao anh cũng rảnh rỗi mà.”
Đào Đào đi về phía giường bệnh, chìa tay ra nói: “Đưa cho em đi, em đút cho.”
Tô Yến đưa bát và thìa trong tay cho cô, đứng dậy khỏi chiếc ghế bên cạnh giường bệnh.
Đào Đào thế chỗ anh, ngồi xuống ghế.
Bà nội tựa lưng vào thành giường bệnh đã được nâng lên một nửa, thân hình gầy gò trong bộ đồ bệnh nhân, mái tóc bạc trắng, gương mặt đầy nếp nhăn, mắt mờ đục nhưng ánh mắt vẫn trong veo.
Bà thấy cháu gái mồ hôi nhễ nhại, lấy làm lạ hỏi: “Vừa rồi con đi làm gì thế? Sao lại mệt đến mức này?”
Đào Đào thành thật trả lời: “Thang máy chậm quá, con phải chạy từ tầng 17 xuống đây ạ.”
Cô cũng không giấu bà việc mình cứu người, bởi vì cô biết bà nhất định sẽ tán thành việc làm này của cô, cho dù không tán thành thì cũng sẽ không phản đối.
Bà quan tâm hỏi: “Cậu ấy tỉnh rồi hả?”
Đào Đào đút cho bà một muỗng cháo: “Tỉnh rồi ạ, vừa tỉnh lúc sáng, ban nãy con ở bên cạnh chờ bác sĩ kiểm tra cho anh ta.”
Bà: “Tỉnh lại là tốt rồi. Chàng trai đó cũng đang còn trẻ tuổi, nếu ra đi như thế này thì đáng tiếc quá.”
Không hiểu vì sao, trong đầu Đào Đào chợt hiện lên câu nói “Tai họa ngàn năm để lại”, cô buột miệng thốt lên: “Anh ta mạng lớn, không chết được đâu.” Có lẽ cô cảm nhận được sự ghét bỏ trong giọng điệu của mình quá mạnh mẽ, đành lấp liếm nói thêm một câu: “Đại nạn không chết, về sau chắc chắn sẽ gặp may mắn.”
Bà lại hỏi: “Liên lạc được với người nhà cậu đó chưa?”
Đào Đào: “Chắc là liên lạc được rồi.”
Bà thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”
Đào Đào bật cười: “Bà có vẻ rất quan tâm anh ta.”
Bà nói: “Người nhà cậu ấy không ở cạnh, một mình cũng không dễ dàng gì, chúng ta giúp được gì thì cứ giúp. Về sau nếu con một mình ở ngoài, bà cũng hy vọng có người có thể toàn tâm toàn ý mà giúp đỡ con.”
Con người lúc về già đều có nhiều chuyện phải suy nghĩ. Bà có thể buông bỏ mọi thứ, nhưng không buông bỏ được đứa cháu gái của mình.
Bà không biết mình còn có thể sống được bao lâu nữa. Một khi bà mất đi, cháu gái sẽ phải một thân một mình. Đặt mình vào hoàn cảnh đó, bà cũng hy vọng sau này lúc cháu gặp khó khăn có thể có người đưa tay ra giúp đỡ.
Đào Đào nghe không lọt tai những lời nói này, sống mũi đột nhiên cay cay, còn có hơi tức giận: “Bà nội! Bà nói gì vậy!”
Bà cười bất lực, nói như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Được rồi được rồi, không nói nữa.”
Trong lòng Đào Đào vẫn buồn, đồng thời còn xen lẫn một nỗi sợ hãi không xua đi được.
Kỳ thực cô rất sợ bà nội sẽ rời xa mình.
Ba mẹ cô cùng lúc mất đi năm cô mười hai tuổi, bà là người thân duy nhất của cô trên thế giới này. Nếu bà cũng bỏ cô mà đi như vậy, cô sẽ trở thành đứa trẻ không ai yêu không ai cần.
Trong lòng cô rất bế tắc, nhưng lại không biết làm sao để khai thông.
Nói cách khác, loại sinh ly tử biệt này, cô nghĩ không thông được.
Có một số cảm xúc có thể xả ra, nhưng có một số cảm xúc lại như hòn đá lớn đè nặng trong lòng, khiến người ta rất khó chịu.
Nhưng ngay cả khi cô không nói, bà nội vẫn có thể nhìn ra cháu mình không vui.
Đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy, tính tình vô tư, cái gì cũng viết lên mặt, ai nhìn cũng có thể biết trong lòng nó đang suy nghĩ cái gì.
Bà cũng không muốn cháu gái vì mình mà buồn, nên nghĩ cách làm cô vui lên: “Hôm nay con không có tiết đúng không?”
Đào Đào gật gật đầu: “Vâng.”
Bà nói: “Khó lắm mới được ngày nghỉ, đừng ở bệnh viện chăm bà nữa, ra ngoài chơi đi.” Bà hướng mắt sang Tô Yến: “Vô Bệnh, con đưa Đào Đào nhà bà ra ngoài chơi nhé?”
Vô Bệnh là nhũ danh của Tô Yến.
Hồi còn nhỏ sức khỏe anh kém, thường xuyên bị bệnh. Thế hệ trước vì để lấy điềm lành nên đã đặt cho anh nhũ danh là “Vô Bệnh”, nghĩa là không bệnh tật, không tai họa, sống một đời bình an.
Bà cứ gọi anh như vậy, từ khi anh còn nhỏ cho đến khi anh lớn lên.
Đào Đào hoàn toàn không nghĩ tới việc bà sẽ bảo Tô Yến đưa cô đi chơi, tức khắc cảm thấy vô cùng căng thẳng và ngượng ngùng, hô hấp cũng khó khăn. Vừa định từ chối lời đề nghị này, bên tai bỗng truyền đến giọng nói của Tô Yến: “Được ạ.”
Phản ứng đầu tiên của Đào Đào không phải là mừng rỡ hay kích động, mà là từ chối: “Em, em, em không đi được, em còn phải soạn giáo án, không có thời gian đi chơi.”
Thực ra cô đã soạn xong giáo án rồi, chẳng qua là kiếm cớ mà thôi.
Mặc dù khi còn bé cô thường xuyên gặp Tô Yến, nhưng từ khi anh ấy đi nơi khác học đại học, hai người bọn họ không còn liên lạc riêng với nhau lần nào nữa.
Quan hệ thuở nhỏ giữa hai người bạn nối khố ngày một trở nên xa lạ, Tô Yến cũng càng ngày càng xa vời. Cô thì tụt lại phía sau quá nhiều, càng ngày càng không có cách nào nhìn thấy bóng lưng ấy nữa.
Không phải cô không muốn đi chơi với Tô Yến, mà là sợ.
Cô không hề tự tin vào bản thân, sợ mình sẽ làm rối tung mọi thứ, sợ ở riêng với nhau sẽ xấu hổ, sợ chân tay mình luống cuống, sợ không cẩn thận sẽ để lộ khuyết điểm của bản thân trước mặt Tô Yến, để lại ấn tượng xấu trong lòng anh.
Nhưng vào khoảnh khắc nói ra lời từ chối, cô lại vô cùng hối hận và buồn bực, cảm thấy mình kém cỏi cực kỳ.
Không có được thì rục rịch ngóc đầu dậy, cơ hội tới rồi thì lại làm con rùa rụt cổ, đúng là thất bại đến cùng cực.
Không hiểu sao, cô lại nghĩ đến Trình Quý Hằng.
Mặc dù chỉ tiếp xúc với Trình Quý Hằng ở trạng thái tỉnh táo hơn một tiếng đồng hồ, nhưng cô lại cực kỳ ấn tượng với anh.
Không phải vì bất cứ điều gì khác, chỉ bởi vì cái con người chó má này làm theo ý mình, bất cần đời, kiêu ngạo và khốn nạn cực kỳ.
Chỉ cần có một nửa tính chó của Trình Quý Hằng, cô cũng không đến nỗi phải ấm ức như vậy.
…
Tầng 17, phòng điều trị số 1718.
Sau khi Đào Đào rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Trình Quý Hằng.
Chân tay, xương cốt của anh vẫn nặng như chì, trong đầu cứ như có lũ ong bay vào kêu vo ve không ngừng, khiến đầu anh vừa choáng vừa sưng lại vừa đau.
Cả xe và người rơi xuống từ độ cao như vậy, không chết đã coi như anh mạng lớn.
Tay trái bị gãy, toàn thân đau nhức. Trình Quý Hắng cắn chặt răng, cố hết sức ngồi dậy. Anh giơ tay phải đang truyền nước lên, đưa mu bàn tay lên môi, dùng sức cắn ống truyền dịch, rút cây kim trên mu bàn tay mình ra.
Vết kim bắt đầu rỉ máu, anh cũng không quan tâm. Rút kim ra khỏi tay xong, anh cầm lấy điện thoại mà Đào Đào để lại cho anh.
Kiểu dáng của chiếc di động đã rất cũ, thiết kế màn hình khá lạc hậu, vừa nhìn đã biết ngay đây là dòng máy của nhiều năm về trước.
Vỏ điện thoại màu hồng, có in hình trái đào hoạt hình khá nữ tính nhưng lại phù hợp với hình tượng của chủ nhân nó.
Ấn cho màn hình sáng lên, hình nền màn hình rất thú vị. Trên tấm nền màu trắng thuần, một cô gái hoạt hình mặc váy dây với hai bím tóc được vẽ bằng những đường nét màu đen đơn giản. Bên trái người cô gái có viết một dòng: Câu đầu tiên sáng sớm mỗi ngày; bên phải viết: Tự cổ vũ mình trước tiên; trên đầu còn có một bức hoành phi*: Tôi có thể.
(*Hoành Phi nghĩa là bức thư họa 書畫 (tranh chữ). Nó được dùng rộng rãi trong dân gian tại các công trình đình, đền, nhà thờ họ, nhà ở…. Hoành phi có nhiều loại, có bức hoành phi sơn son chữ vàng, có bức sơn đen chữ đỏ hoặc vàng, cũng có những bức được khảm xà cừ rất cầu kỳ, đẹp mắt.)
Trình Quý Hằng không nhịn được mà cười, thấp giọng nói: “Đồ Quả Đào ngốc.”
Chạm ngón tay vào màn hình thì xuất hiện bảng nhập mật khẩu. Nhập 0403, màn hình mở khóa.
Tuy rằng anh là một tên khốn, nhưng anh cũng có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không bao giờ dò xét đời tư của người khác, cho dù là một Quả Đào ngốc. Vì vậy sau khi mở khóa màn hình, anh cũng không nhấn vào các app khác mà trực tiếp mở điện thoại ấn số của Quý Sơ Bạch.
Quý Sơ Bạch là đối tác và cũng là một trong số ít những người bạn anh có thể tin tưởng.
Mẹ anh họ Ngô, nhà họ Ngô với nhà họ Quý đã thân nhau mấy đời. Ba của Quý Sơ Bạch với mẹ anh là thanh mai trúc mã.
Tuy rằng chú Quý và mẹ anh cuối cùng đều có gia đình riêng, nhưng tình bạn từ thuở nhỏ đến khi lớn lên vẫn không thay đổi. Sau cái chết của mẹ, anh vẫn được nhà họ Quý chăm sóc.
Anh và Quý Sơ Bạch có thể nói là cùng nhau lớn lên, hiểu nhau rất rõ, còn cùng đi nước ngoài du học nhiều năm, sau khi tốt nghiệp thì trở về Trung Quốc thành lập công ty. Hơn hai mươi năm cảm tình, không phải anh em nhưng lại hơn cả anh em.
Nếu ở trên chiến trường, bọn họ chắc chắn có thể yên tâm giao phía sau lưng mình cho đối phương.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Giọng của Quý Sơ Bạch vẫn lười biếng như mọi khi, giọng điệu lịch sự xa cách: “Không cần, cảm ơn.”
Chỉ cần là số lạ, Quý công tử sẽ luôn coi đó là đa cấp.
Trình Quý Hằng: “Là tao.”
Quý Sơ Bạch đột nhiên cao giọng: “Trình Quý Hằng?”
Trình Quý Hằng: “Ừ.”
Quý Sơ Bạch: “Tao đang chuẩn bị về nhà họ Trình tham dự lễ truy điệu của mày đây.”
Trình Quý Hằng: “Làm mày thất vọng rồi.”
Quý Sơ Bạch: “Tao nói thật.”
“…”
Có vẻ như Bách Lệ Thanh nhanh hơn anh tưởng nhiều.
Trình Quý Hằng đi thẳng vào vấn đề: “Trình Ngô Xuyên chết rồi à?”
“Vẫn còn thở.” Quý Sơ Bạch trêu chọc: “Mạng ba mày lớn thật, chậm chút nữa chắc không hít được không khí nữa rồi.”
Trình Quý Hằng: “Bách Lệ Thanh với Trình Vũ Y thì sao?”
Quý Sơ Bạch: “Đang chuẩn bị tang lễ cho mày, ước chừng bước tiếp theo là chuẩn bị tiếp quản Tập đoàn Trình Thị.”
Trình Quý Hằng: “Có vẻ như tao sắp làm bọn họ thất vọng rồi.”
Quý Sơ Bạch: “Giờ mày đang ở đâu?”
“Bệnh viện.” Trình Quý Hằng đánh mắt qua tấm chăn đang đắp trên người mình, phía trên in mấy dòng chữ lớn màu đỏ. Anh đọc lên: “Bệnh viện nhân dân Vân Sơn.”
“Trúng bẫy rồi sao?” Quý Sơ Bạch nhanh chóng nhận ra điều gì đó: “Bị bán đứng hả?”
Vẻ mặt Trình Quý Hằng u ám, ánh mắt nổi lên sương lạnh.
Anh bị tấn công khi đang ngồi xe trở về Đông Phụ. Khi đi qua Lâm Tùng ở phía tây huyện Vân Sơn thì bất ngờ một chiếc xe tải lớn lao tới, tông anh và người lái xe văng khỏi cầu.
Khoảnh khắc xe lao xuống dòng sông gập ghềnh, mắt của anh đột nhiên tối sầm lại, trong giây lát liền mất đi ý thức. Sau khi tỉnh lại, anh dùng hết sức thoát được ra ngoài xe. Có điều do vết thương quá nặng, bơi không được bao lâu lại kiệt sức ngất đi. Nhưng trước khi bất tỉnh, anh đã kịp ôm một cái cọc gỗ.
Anh còn nhớ loáng thoáng giữa chừng mình đã tỉnh lại một lần, dùng hết sức lực cuối cùng bơi vào bờ, lên bờ đi được mấy bước lại lần nữa lâm vào hôn mê.
Giờ nghĩ lại, anh hẳn là đã trôi theo dòng nước đến huyện Vân Sơn, cho nên điện thoại và ví tiền đều bị nước cuốn trôi. Sau khi lên bờ thì gặp được Quả Đào ngốc.
Đúng thật là anh mạng lớn. Trước tiên là vớ được khúc cây, sau lại có Quả Đào. Nếu thiếu chỉ một trong hai, anh nhất định chết chắc.
Mặc dù anh có công ty riêng, nhưng để theo dõi Trình Ngô Xuyên, anh đã cài cắm rất nhiều thế lực của mình vào tập đoàn Trình thị, chỉ chờ Trình Ngô Xuyên chết sẽ trở về tiếp quản tập đoàn.
Tập đoàn Trình thị là do một tay mẹ anh gồng gánh, anh tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay mẹ con Bách Lệ Thanh. Chưa kể, anh còn phải tự tay tiễn Trình Ngô Xuyên chặng đường cuối.
Chuyến đi đến Đông Phụ của anh lần này hết sức riêng tư và bí mật, chỉ có tay trong của tập đoàn Trình thị biết. Nhưng Bách Lệ Thanh lại biết, còn mai phục trước trên đường, chứng tỏ anh bị phản bội bởi người của mình.
Quý Sơ Bạch: “Bây giờ mày có về không?”
Trình Quý Hằng: “Tao về rồi làm sao có thể dụ rắn ra khỏi hang?”
Anh chỉ có “chết” mới khiến cho kẻ phản bội anh yên tâm.
Quý Sơ Bạch: “Tao biết rồi, mày yên tâm dưỡng thương đi. Việc bên này tao sẽ sắp xếp, chờ kẻ phản bội xuất hiện sẽ báo mày.”
Trình Quý Hằng: “Mày có thể đi tìm Bạch Tinh Phạm.”
Quý Sơ Bạch: “Mày kết liên minh với anh ta rồi à?”
Trình Quý Hằng: “Ừm.”
Nhà họ Bạch cũng là một trong số những gia tộc lớn ở Đông Phụ, thực lực không thể khinh thường. Bạch Tinh Phạm là cháu đích tôn của nhà họ Bạch, được ông cụ Bạch nuôi dưỡng làm người thừa kế.
“Được.” Quý Sơ Bạch nói: “Có cần tao cử người đến chăm sóc mày không?”
Trình Quý Hằng: “Không cần.” Im lặng một lúc, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại nói thêm một câu: “Ở đây có một kẻ ngốc sẵn lòng thu nhận và giúp đỡ tao.”
Quý Sơ Bạch: “Điện thoại này là?”
“Tao mượn.” Trình Quý Hằng nói: “Về sau đừng liên lạc với tao qua số điện thoại này. Mấy ngày nữa tao sẽ liên lạc lại cho mày.”
*Tác giả có lời muốn nói:
Trình chó cũng là một chú chó có câu chuyện.
*
Quý công tử là nhân vật chính của chương kế, đối với Trình chó là người tốt. [đầu chó]*
(*là meme này nè: )