Mất Kiểm Soát - Dã Lê

Chương 102: Em sẽ luôn luôn ở bên anh



Người trẻ tuổi đúng là quá mức bồng bột.

Thiên Đại Lan bỗng dưng nhớ tới căn nhà trọ nhỏ âm u hỗn loạn năm đó, sát bên là tiếng tàu hỏa rầm rì, chấn động không ngừng, không khí ẩm ướt như mang theo bào tử trí mạng, hễ hít vào là như gieo xuống phổi, bén rễ sinh sôi.

Ngày hôm ấy, cô cũng liều lĩnh, bốc đồng, chẳng biết mệt mỏi; yêu và hận đều ồn ào náo nhiệt. Giống hệt như lúc này, Diệp Tẩy Nghiễn mồ hôi hòa cùng cô, cả thân thể như ngọn lửa tuổi trẻ, tưởng chừng có thể thiêu cháy suốt ngày đêm. Đại Lan đã chẳng còn nhớ rõ họ đã bao nhiêu lần quấn lấy nhau, chẳng hề có động tác cầu kỳ hoa mỹ, chỉ với hai ba nhịp đơn giản của Diệp Tẩy Nghiễn cũng khiến cô bật tiếng kêu thất thanh.

Cô thật sự lo lắng, những âm thanh ấy sẽ khiến hàng xóm phàn nàn.

“…Ở đây cách âm rất tốt.” Diệp Tẩy Nghiễn trầm giọng nói:

“Dù em có kêu thêm hai tiếng đồng hồ nữa, cũng chẳng ai nghe thấy đâu.”

Thiên Đại Lan ngồi xổm trong bồn tắm, nhìn những mảng trắng đục từ cơ thể mình trôi nổi, tan dần trên mặt nước còn vương hơi ấm. Đối diện, Diệp Tẩy Nghiễn đang ngồi trong bồn, cô nhìn anh:

“Thật sao?”

“Có thể thử tiếp” Diệp Tẩy Nghiễn khẽ vuốt mắt cá chân cô dưới nước, rồi đột ngột hỏi:

“Ở đây bị sao thế?”

“Hửm?” Thiên Đại Lan liếc xuống:

“Lúc mới đi làm phải mang giày cao gót đứng lâu, lâu ngày cọ xát, thế là có vết chai nhỏ thôi… Không sao cả, từ lâu đã chẳng còn gì rồi.”

Cô nói nhẹ nhàng, nhưng Diệp Tẩy Nghiễn lại chẳng thể xem nhẹ.
Thời gian sẽ để lại nhiều vết hằn trên thân thể, chỉ là sau một khoảng dài, Đại Lan đã quen, chẳng còn bận tâm tới những vết chai vụn vặt. Nhưng Diệp Tẩy Nghiễn là người hiện tại, ngồi trong cùng một chiếc bồn với cô hiển nhiên chưa học được cách chấp nhận điều đó.

Anh cứ lặp lại động tác, m*n tr*n nơi vết chai kia, nước bồn sóng sánh vỗ lên thành. Đại Lan bỗng đứng dậy, nâng mặt anh bằng cả hai tay, chăm chú nhìn vào mắt.

“Diệp Tẩy Nghiễn” cô nói:

“Em không học cao học, nhưng em cũng biết giờ anh chịu áp lực học tập rất lớn, đau khổ chỉ là tạm thời, lo lắng cũng là bình thường. Đôi khi mỗi bước đi đều khó khăn, mịt mờ… nhưng không phải chúng ta đi sai đường, mà là bởi ta đã chọn con đường leo dốc.”

Diệp Tẩy Nghiễn cười khẽ:

“Em đang chia sẻ kinh nghiệm sống với anh sao?”

“Là của anh” Đại Lan khẽ đáp:

“Anh cứ tiếp tục đi, nhất định sẽ thành công vì chính em đã men theo dấu chân thành công của anh, để tìm ra con đường cho riêng mình.”

So với lời nói ấy, Diệp Tẩy Nghiễn chỉ muốn hôn lên đôi môi cô. Đại Lan áp trán mình vào trán anh, khẽ khàng cọ nhẹ.

“Có thể bớt hút thuốc không? Thuốc lá giúp anh dịu căng thẳng, nhưng lại làm hỏng phổi. Sau này… có lần anh trượt tuyết ngã, ảnh hưởng tới phổi, ho rất lâu…” Đôi mắt đẫm nước của cô nhìn anh:

“Chúng ta đổi sang một cách giải tỏa khác, có được không?”

Diệp Tẩy Nghiễn khẽ hỏi:
“Em có thể ở lại không?”

Thiên Đại Lan mỉm cười, lắc đầu:
“Đây chắc chỉ là một giấc mơ thôi.”

“Nếu không phải mơ thì sao?”

Thiên Đại Lan khựng lại.

“Nếu em có thể chọn… thôi vậy.” Diệp Tẩy Nghiễn lại chậm rãi ngồi xuống, chìm vào bồn tắm, cô đơn nhìn về phía cô.
“Anh sẽ còn gặp lại em, phải không?”

Chỉ cần tiếp tục bước đi trên con đường này.

“Ừm.” Thiên Đại Lan hôn nhẹ lên trán anh, lên đôi mắt, lên gương mặt lành lạnh kia:
“Em sẽ luôn luôn ở bên anh.”

Cô biết rõ, đây là một giấc mộng đẹp, là ước vọng của cô muốn ở cạnh Diệp Tẩy Nghiễn trong quãng thời gian cô độc của anh. Cô từng nghĩ, trong những đêm dài nơi đất khách, khi anh gắng sức học tập, anh đã làm sao để xua tan nỗi cô đơn và áp lực không thể giãi bày? Trên con đường đời, anh sẽ phải trải qua bao nhiêu sương gió mài giũa, mới có thể vững chãi như một gốc cây to.

Cô mong bản thân có thể trao cho anh chút an ủi.
Dù chỉ là trong một giấc mơ.

……

Ánh nắng rọi lên mí mắt, Thiên Đại Lan khẽ hừ mấy tiếng rồi mới mở mắt.

Diệp Tẩy Nghiễn trong bộ đồ ngủ đang ngồi bên cạnh, đưa tay khẽ chạm vào khuôn mặt cô.

Thiên Đại Lan chớp chớp mắt.

“Anh” cô nói:

“Em vừa mơ một giấc mơ thật rõ ràng… em mơ thấy anh ở Boston.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...