Mất Kiểm Soát - Dã Lê

Chương 19: Phối hợp chuẩn xác



 

Có người cho rằng chơi cầu lông không giúp ích gì khi chơi tennis.

Nhưng Thiên Đại Lan không nghĩ vậy.

Cô rất giỏi đánh cầu lông, đặc biệt là những pha đập cầu, nên khi học tennis, cô tiếp thu kỹ thuật phát bóng rất nhanh.

Nhưng khác với cầu lông, vợt tennis nặng hơn, quả bóng cũng nặng hơn, phí sân cũng đắt hơn, người mới học phải có huấn luyện viên hướng dẫn.

Vô hình chung, học chơi tennis đòi hỏi một khoản chi phí không nhỏ.

Bạn thân kiêm huấn luyện viên của cô, Lôi Lâm, ban đầu cũng thắc mắc:

“Tại sao lại học tennis? Rõ ràng có nhiều môn thể thao khác phù hợp với cậu hơn.”

Thiên Đại Lan nói với Lôi Lâm:

“Năm ngoái tớ đã lấy một người rất giỏi làm hình mẫu. Ban đầu, tớ không rõ vì sao anh ấy lại học tennis, nhưng chắc chắn có lý do riêng. Tớ muốn trở thành như anh ấy, nên phải đặt mục tiêu vượt qua anh ấy.”

Lôi Lâm suy nghĩ một lúc:

“Cũng đúng, dù sao tennis giờ cũng có tính xã hội… làm nghề của cậu, quen biết nhiều người cũng không hại gì.”

Cô ấy thỉnh thoảng còn giới thiệu bạn bè mình tới chỗ Thiên Đại Lan mua quần áo, và Thiên Đại Lan cũng luôn cố gắng giúp họ lấy được giá ưu đãi. Khi có các chương trình hoàn tiền, tích điểm nhân đôi hoặc giảm giá khác tại trung tâm thương mại, Thiên Đại Lan đều rất tỉ mỉ và chính xác tính toán giúp họ mua được giá tốt nhất.

Thỉnh thoảng cô còn đưa ra vài phương án mua sắm để họ thoải mái lựa chọn.

Không chỉ tính toán giỏi, cô còn rất quyết tâm và có năng khiếu khi luyện tập tennis.

Lúc học trung học, cô từng đoạt giải nhất toàn trường về cầu lông. Sau khi quen Lôi Lâm, cô luyện tập không ngừng, mỗi tuần ít nhất tám tiếng, ngoài việc được học với giá ưu đãi từ bạn thân và giảm giá thuê sân, cô còn kiên trì luyện tập đánh bóng vào tường ngoài đồn cảnh sát gần nhà, phá hỏng tới bốn túi bóng. Các cảnh sát quen mặt cô luyện tennis dựa vào tường ngoài đồn. Cuối cùng, cô đã nâng trình từ việc chạy nhặt bóng khắp sân thành có thể dễ dàng giao bóng 30 pha liên tiếp với Lôi Lâm.

Lôi Lâm rất hài lòng và nói, giờ cô cơ bản không cần phải có huấn luyện viên dẫn dắt nữa rồi.

Sau đó, Thiên Đại Lan cũng kiên trì luyện tập đều đặn ở sân tennis; thỉnh thoảng còn bắt cặp chơi đôi nam nữ cùng với Lôi Lâm và bạn trai của Lôi Lâm.

Mặc dù luôn có câu đùa rằng “vợ chồng chơi đôi nam nữ dễ ly hôn”, nhưng Lôi Lâm và bạn trai Vương Đình vẫn giữ mối quan hệ rất tốt.

Giống như Lôi Lâm, Vương Đình cũng là vận động viên chuyên nghiệp đã giải nghệ, có thứ hạng ATP và kinh nghiệm thi đấu phong phú. Khác với Lôi Lâm, Vương Đình không ký hợp đồng với sân tennis cố định mà chuyên cung cấp dịch vụ huấn luyện viên riêng và dịch vụ tùy chỉnh cho những người có nhu cầu.

Ví dụ như Diệp Tẩy Nghiễn.

Năm ngoái khi học lớp nói tiếng Anh, Thiên Đại Lan đã chủ động làm quen với Lôi Lâm, vì trên quyển sổ tay của Lôi Lâm có ghi vội “Học viên Diệp Tẩy Nghiễn ở Bắc Kinh (hiện nay đã đến Thâm Quyến tiếp tục học)”.

Đó là sổ tay của Vương Đình, chỉ ghi thông tin học viên này, sau đó được Lôi Lâm tiện tay dùng luôn.

Lịch trình của Vương Đình rất bận rộn, chủ yếu bay đi bay lại giữa Bắc Kinh và Thâm  Quyến, Lôi Lâm cũng tương tự, mỗi tháng gặp nhau cũng không được mấy lần.

Nhưng, hôm kia sau khi chơi tennis xong cùng ăn cơm, Thiên Đại Lan nghe Lôi Lâm nói rằng bạn trai cô ấy dự kiến vài tháng tới sẽ ổn định ở Bắc Kinh, vì “Khách hàng ở Thâm Quyến sẽ ở Bắc Kinh một thời gian dài”.

Khách hàng ở Thâm Quyến đó sẽ là ai?

Thiên Đại Lan không hỏi thêm.

Bây giờ cô vẫn có cách khác để liên lạc với Diệp Tẩy Nghiễn, ví dụ như gọi điện trực tiếp cho anh; cho dù số bị khóa thì vẫn có thể thử tìm Diệp Hi Kinh để xin cách liên lạc hiện tại của anh.

Khi lãnh đạo đảng ở Anh, David Cameron, kế nhiệm Gordon Brown trở thành Thủ tướng Anh mới, Diệp Hi Kinh còn gửi cho Thiên Đại Lan một tấm bưu thiếp kỷ niệm, một tấm rất dày, tinh xảo, đẹp mắt, mặt sau viết đầy những lời anh ta nhớ về Quảng Châu và Bắc Kinh, nhớ thịt xào tương, nhớ gà luộc, nhớ ngỗng quay giòn bì, nhớ xá xíu mật ong, nhớ thịt kho mơ cải, nhớ canh hầm lửa nhỏ.

Thiên Đại Lan cho rằng việc Diệp Hi Kinh ra nước ngoài cũng khá thành công, ít nhất đã khiến anh ta bừng tỉnh mà nhận ra sự tuyệt vời của ẩm thực Trung Hoa.

Tuy nhiên, đã chia tay với Diệp Hi Kinh, Thiên Đại Lan không định tiếp tục dùng thân phận “bạn gái của em trai” để nhờ Diệp Tẩy Nghiễn giúp đỡ, cảm thấy như vậy hơi không phù hợp.

Tan làm, cô như thường lệ hẹn Lôi Lâm cùng ăn tối, kín đáo dò hỏi tình hình, vô tình đề cập:

“Sau này huấn luyện viên Vương thật sự sẽ thường trú ở Bắc Kinh sao?”

Câu trả lời của Lôi Lâm đã xác nhận suy đoán của Thiên Đại Lan.

“Gần như vậy” Lôi Lâm nói:

“Dù sao học viên ở Thâm Quyến cũng chỉ có một, anh ấy quay về Bắc Kinh rồi thì lão Vương cũng không cần chạy đến Thâm Quyến nữa.”

“Vậy… học viên đến Bắc Kinh là vì thay đổi công việc sao?” Thiên Đại Lan quan tâm hỏi:

“Lỡ lại điều về Thâm Quyến thì sao?”

“Tớ nghe lão Vương nói qua, học viên này có công ty riêng, cậu có chơi game không? Cái trò đang hot nhất năm nay, ‘Tứ Hải Tiêu Dao’, là của nhà họ đó” Lôi Lâm lắc đầu:

“Nghe nói trụ sở vốn dĩ đã ở Bắc Kinh rồi.”

Nói đến đây, Lôi Lâm bảo Thiên Đại Lan:

“À đúng rồi, buổi học tennis chiều mai…”

Thiên Đại Lan nói:

“Tớ hiểu rồi, có phải mai HLV Vương phải đi dạy cho học viên Thâm Quyến đó, nên không có thời gian đi cùng cậu?”

“Sao cậu biết?” Lôi Lâm ngạc nhiên:

“Đúng là ý tớ đó. Chiều mai nếu cậu rảnh thì tới cùng tớ đánh tennis đi; mấy hôm nay không biết cậu bận gì mà… dùng mà không luyện thì sẽ mai một, đừng lãng phí thiên phú nhé.”

“Nhất định rồi.” Thiên Đại Lan uống một ngụm soda, mỉm cười nói với cô ấy:

“Lâm Lâm, hay là thế này, sau này khi HLV Vương tới sân dạy cho học viên đó, cậu cũng báo tớ một tiếng nhé, sắp xếp buổi tập của tớ vào lúc đó luôn, tớ ngại chiếm mất thời gian hẹn hò của hai người lắm.”

“Được!” Lôi Lâm vui vẻ đồng ý, rồi lại hỏi:

“À đúng rồi, tháng này cậu còn suất giảm giá nhân viên nào không? Tớ để ý chiếc váy liền thân mới về bên cậu, tính giúp tớ xem, giá thấp nhất có thể được bao nhiêu?”

Chiều thứ 5, Thiên Đại Lan cầm cây vợt tennis quấn băng mới, vừa gặp Lôi Lâm, đối phương đã sáng mắt lên.

Chiếc váy liền thân cổ chữ U trắng tinh, phần thân trên ôm sát cơ thể mềm mại, phần váy dưới là dáng chữ A xếp ly nhỏ nhẹ nhàng. Bên hông phía sau có một đường xẻ nhỏ, để lộ phần eo cong mượt mà. Nhìn xuống, đôi chân dài thon gọn, săn chắc với các đường cơ mượt mà, mang tất màu hồng nhạt, giày tennis trắng tinh.

“Đẹp đấy, chiếc váy này.” Lôi Lâm nói:

“Lần trước thử ở cửa hàng, tớ đã nói rồi, cậu mặc chắc chắn hợp lắm.”

Khen xong, cô ấy lại lần theo chiếc băng cổ tay trắng của Thiên Đại Lan, chạm vào cánh tay cô và tán thưởng:

“Bắp tay luyện cũng tốt phết.”

Tennis không cần cơ bắp quá lớn, vì vậy các tay vợt thường không có phần thân trên quá đồ sộ; so với tăng cơ, sự dẻo dai và sức bền quan trọng hơn.

Đó cũng chính là điểm mạnh của Thiên Đại Lan.

Thiên Đại Lan mỉm cười:

“Tớ lên phòng gym cũng chỉ tập vài bài đơn giản thôi, cậu là dân chuyên đừng chê nhé, nếu không nhờ có thẻ giảm giá huấn luyện viên của cậu, tớ cũng chẳng nỡ mua chiếc váy đắt thế này đâu.”

“Ôi dào” Lôi Lâm không bận tâm:

“Đừng nói thế, nhờ thẻ giảm giá nhân viên của cậu mà tớ tiết kiệm được khối tiền rồi, đánh bóng thôi.”

Thiên Đại Lan và Lôi Lâm đánh qua lại ba mươi lượt, mồ hôi đầm đìa. Khi nghỉ ngơi, cô mới để ý thấy Diệp Tẩy Nghiễn đã đến.

Trùng hợp là hôm nay anh cũng mặc toàn trắng: áo polo thể thao trắng, quần short thể thao trắng, tất trắng, chỉ có viền cổ áo polo và viền tất là hai đường xanh đậm. Lúc này anh đang đứng trước Vương Đình, tay phải đeo băng cổ tay thể thao màu đen, cầm vợt tennis màu trắng đen xen kẽ, vừa cười vừa nói chuyện với Vương Đình. Ở má phải anh có một lúm đồng tiền rất nhạt, nhạt như một giọt nước vô tình rơi trên bức tranh sơn dầu.

Hình như anh không nhận ra cô.

Là huấn luyện viên tennis chuyên nghiệp với mức phí khóa học cao, Vương Đình cao 1m85, cơ bắp rèn luyện vừa vặn, đứng cạnh anh sẽ dễ khiến những người đàn ông khác trông kém phần rắn rỏi.

Nhưng Diệp Tẩy Nghiễn thì không.

Anh còn cao hơn Vương Đình khá nhiều. Cao, nhưng không phải kiểu gầy khẳng khiu, mà là cơ thịt săn chắc, đường cơ mượt mà; vóc người cao vốn đã nổi bật, lại thêm gương mặt tuấn tú, dáng đứng thẳng tắp. Màu trắng tinh khiết không hề khiến anh trở nên nhạt nhòa, ngược lại còn tăng thêm một thứ khí chất rực rỡ khó tin.

Trước đây, Thiên Đại Lan luôn nghĩ anh hợp với màu đen, không ngờ anh mặc trắng cũng đẹp đến vậy.

Cô muốn lờ đi, nhưng không thể.

Giữa nhà thi đấu rộng lớn, ngay cái nhìn đầu tiên, cô đã thấy Diệp Tẩy Nghiễn.

Bàn tay phải cầm vợt tennis, dù ở trạng thái thả lỏng cũng nổi rõ những đường gân xanh khác màu da. Trước kia Thiên Đại Lan chưa để ý đến ngón tay anh, giờ nhờ cây vợt làm điểm so sánh, cô nhận ra ngón tay anh không chỉ dài mà còn to, trông như một ngón có thể gần bằng hai ngón của cô cộng lại.

Thì ra, người cao to thì… cái gì cũng to.

“Người kia chính là học viên của lão Vương, đẹp trai lắm phải không?” Lôi Lâm cười đầy bí ẩn:

“Không chỉ đẹp trai, mà còn siêu giàu, là một ‘kim quy’ độc thân. Lão Vương còn nói, nhiều tiền như vậy, lại không hút thuốc, không nhậu nhẹt, cư xử lễ phép, chẳng có thói xấu gì cả; nếu anh ấy có em gái thì cũng muốn giới thiệu cho anh ta.”

“Đúng là đẹp trai thật” Thiên Đại Lan vừa dùng khăn lau mồ hôi trán, vừa uống từng ngụm nhỏ để tránh nuốt quá gấp gây đau họng, rồi hỏi:

“Nghỉ chút rồi đánh tiếp nhé?”

Thiên Đại Lan và Lôi Lâm tổng cộng đánh 70 phút. Sau 70 phút, Vương Đình đeo chai nước thể thao trước ngực, hí hửng chạy tới tìm Lôi Lâm.

Thiên Đại Lan hơi khom người, điều chỉnh hơi thở, rồi ngẩng đầu lên phát hiện Diệp Tẩy Nghiễn đã rời đi từ lúc nào.

Giống như khi anh đến cô cũng không hay biết, lúc anh rời đi cô cũng chẳng rõ là khi nào.

Diệp Tẩy Nghiễn dường như hoàn toàn chưa từng nhìn về phía cô, dù chỉ một lần.

Lần thứ hai gặp lại, là ở sân tennis một ngày sau đó.

Lần này, Thiên Đại Lan mặc áo thể thao polo xanh lam và váy xếp ly trắng; trùng hợp là anh cũng mặc áo polo xanh navy và quần short trắng.

Lần này, toàn bộ sự chú ý của Thiên Đại Lan đều đặt vào tennis. Suốt 70 phút, cô không hề nhìn Diệp Tẩy Nghiễn, chỉ chuyên tâm đánh bóng với Lôi Lâm.

Diệp Tẩy Nghiễn vẫn không chủ động nói chuyện với cô. Đánh xong là rời đi ngay, trông có vẻ rất bận, cũng chẳng để ý đến sự có mặt của cô.

Sân tập rất rộng.

Thiên Đại Lan uống nước, súc miệng, rồi làm vài động tác giãn cơ sau khi vận động.

Chỉ có Vương Đình, khi đưa khăn cho Lôi Lâm, tiện thể khen cô:

“Cú đánh overhead lúc bật nhảy của cô rất tốt.”

Vừa rồi, hội viên của anh ấy trong lúc nghỉ đã nhìn thấy Thiên Đại Lan đánh bóng, còn chăm chú nhìn cô một lúc lâu.

Thiên Đại Lan mỉm cười nói cảm ơn.

Cánh tay sau khi đánh bóng bị mỏi, cô chậm rãi xoa bóp, bất giác nhớ tới sáng nay Mạch Di lại xin nghỉ.

Chuyện bị khách hàng khiếu nại khiến cô đau đầu, không chỉ cổ họng nổi vết loét mà môi cũng bị nổi một mụn nước.

Lôi Lâm hỏi:

“Buổi tối ăn cơm cùng nhau không?”

“Không đâu” Thiên Đại Lan hoàn hồn, mỉm cười nói với Lôi Lâm:

“Quản lý cửa hàng của tớ bị ốm, tối nay tớ phải đi thăm chị ấy.”

Buổi tối cô đến thăm Mạch Di, nhưng cũng không nói gì nhiều, tình trạng của Mạch Di không được tốt lắm.

Nếu đơn khiếu nại mãi không được rút lại, Mạch Di có thể sẽ phải đối mặt với những phê bình nghiêm khắc và tiền phạt từ nội bộ.

Nếu chuyện bị làm lớn, khả năng bị điều sang cửa hàng khác hoặc giáng chức đều có thể xảy ra.

Còn một tháng thời gian.

Một tháng.

Thiên Đại Lan không hy vọng Mạch Di phải rời đi. Dù trong một năm qua, Mạch Di chưa từng cho cô chút thuận lợi nào, nhưng nhờ mối quan hệ của chị Mạch, Thiên Đại Lan vẫn chủ động tìm ra nhiều “tiện ích” từ đó.

Lần thứ ba, Thiên Đại Lan tới sân thì không gặp Diệp Tẩy Nghiễn.

Vương Đình nói khách hàng của anh ta đột xuất có việc, vừa hủy buổi học hôm nay; nhưng tiền học phí vẫn được thanh toán đầy đủ. Anh ta rảnh rỗi nên hướng dẫn cho Thiên Đại Lan một chút, kết quả bị Lôi Lâm đuổi khắp sân, mắng anh ta đừng có thích làm thầy người ta như vậy, đừng tùy tiện hướng dẫn học viên của cô ấy.

Lần thứ tư, Thiên Đại Lan không tới.

Cơ tay bị đau mỏi, cô lại hơi cảm, nghẹt mũi, liên tục ch** n**c mũi. Người ta nói khi ốm là lúc con người yếu đuối nhất, Thiên Đại Lan cũng cảm thấy mình thật sự yếu đuối.

Cô vẫn ở trong căn nhà trước đây An Thận Ngôn giúp tìm, chỉ là không thuê phòng phụ nữa, mỗi tháng thêm hai trăm tệ, dọn sang phòng chính có thể đón ánh nắng, lại có bàn làm việc và tủ quần áo rộng hơn.

Cô nghẹt mũi gọi điện cho bố mẹ, có mấy khoảnh khắc thậm chí đã nghĩ hay là về Thẩm Dương luôn cho rồi.

Nhưng cũng chỉ là nghĩ vậy.

Bây giờ cô mệt là vì đang đi trên con đường dốc đi lên; con người muốn vươn cao, làm gì có chuyện không mệt chứ.

Trong cơn ốm khiến đầu óc choáng váng, Thiên Đại Lan tiếp tục lật xem tạp chí VOGUE bản tiếng Ý, khẽ vuốt những trang in tinh xảo, phông chữ tối giản mà thanh nhã, hình ảnh những quý ông ăn mặc chỉnh tề, và những quý bà mặc áo sơ mi trắng, váy đen, tóc ngắn đen bóng sang trọng, cổ đeo những món trang sức tinh xảo, cầu kỳ và xa hoa.

Cô uống xong một gói thuốc cảm hòa tan, hít một hơi, đưa tay vuốt qua hình ảnh bình sứ hoa lam thanh nhã mà lạnh lẽo trên tạp chí.

Lần thứ năm, Thiên Đại Lan cuối cùng cũng gặp lại Diệp Tẩy Nghiễn.

Sắp hết giờ làm, cô lại tiếp một vị khách nữa, nên đến sân muộn mấy phút. Vừa bước vào, đã nghe Lôi Lâm hớn hở hỏi:

“Đại Lan, hôm nay cậu có muốn thử đánh đôi nam nữ không?”

Thiên Đại Lan:

“Hả?”

Khóe mắt thoáng nhìn, thấy Diệp Tẩy Nghiễn và Vương Đình đứng cùng nhau, hai người đang nói chuyện gì đó. Diệp Tẩy Nghiễn nhìn thẳng, không liếc ngang, còn Vương Đình thì cứ liên tục nhìn về phía Thiên Đại Lan, liếc mấy lần.

Lôi Lâm xoa tay, háo hức nói:

“Hội viên của lão Vương hôm nay nói muốn thử luyện đôi nam nữ, nhưng cậu cũng biết, giờ này ở sân ít người lắm, tìm được nữ tuyển thủ đánh đôi lại càng khó… Cậu trước đây đã tập mấy lần rồi, đánh cũng khá ổn, hay là hôm nay thử luôn?”

Thiên Đại Lan theo bản năng nhìn về phía Diệp Tẩy Nghiễn.

Đúng lúc đó, anh cũng nhìn cô.

Trên sân đấu xanh lục và xanh lam, những đường kẻ trắng thẳng tắp nghiêm ngặt chia thành từng ô, tấm lưới đen được bao phủ bởi một lớp viền trắng mềm mại. Trong không gian rộng và cao, từng hàng đèn trắng sáng khiến nơi này trở nên trong trẻo, sạch sẽ.

Cách nhau một khoảng, hai người nhìn nhau từ xa.

Cuối cùng vẫn là Thiên Đại Lan rời mắt trước, cô ngập ngừng:

“Có được không?”

“Chắc chắn là được” Vương Đình cười:

“Tôi và anh Diệp đều đã xem cô đánh, đánh rất tốt mà. Anh Diệp còn khen cú đánh trên không của cô rất đẹp nữa đấy.”

Thiên Đại Lan nói lời cảm ơn, rồi nhìn lại Diệp Tẩy Nghiễn, bỗng khẽ kêu “Ủa”, như lần đầu tiên gặp, vừa kinh ngạc vừa vui mừng:

“Anh?”

Vương Đình:

“Anh???!!”

Lôi Lâm:

“Anh????”

Một năm không gặp, nụ cười của Diệp Tẩy Nghiễn vẫn không đổi, điềm tĩnh như trước.

“Đại Lan” anh sải bước lại gần, gọi tên cô:

“Lâu rồi không gặp.”

“Đây là anh trai của bạn trai cũ tôi” Thiên Đại Lan thản nhiên giới thiệu:

“Xin lỗi anh, lúc đầu khi bắt đầu học, tôi đã thấy hơi giống anh rồi, nhưng không dám nhận, sợ nhận nhầm lại ngại.”

“Không sao” Diệp Tẩy Nghiễn cười:

“Tôi thấy em đánh bóng rất tập trung nên cũng không làm phiền. Một năm không gặp, hình như lại cao hơn thì phải.”

Anh chăm chú nhìn Thiên Đại Lan.

Cô vẫn gầy như trước, nhưng rõ ràng trông rắn rỏi hơn nhiều, không còn là kiểu gầy yếu như cọng cỏ có thể bẻ gãy bất cứ lúc nào, mà đã thành một mầm cây nhỏ khỏe mạnh.

“Vậy à? Thế thì tốt quá” Thiên Đại Lan nói:

“Bây giờ tôi còn mơ được cao đến 1m75, hoặc 1m80, đến lúc đó sẽ không còn bị Lâm Lâm ép sân nữa.”

“Vẫn kịp mà” Diệp Tẩy Nghiễn mỉm cười:

“Có câu thành ngữ ‘hai mươi ba, lại cao thêm’, em vẫn còn nhiều khả năng phát triển.”

Lôi Lâm thở phào:

“Thì ra hai người quen nhau à, vậy thì tốt quá, sau này có thể thường xuyên hẹn đánh bóng rồi.”

Bốn người mỗi người mang một suy nghĩ, khách sáo trò chuyện vài câu, Thiên Đại Lan cũng đồng ý chơi đôi.

Lôi Lâm và Vương Đình tất nhiên là một đội, Thiên Đại Lan và Diệp Tẩy Nghiễn cùng một đội.

Đã nói là luyện tập, hơn nữa đây là lần đầu hai người họ phối hợp, mục tiêu chỉ là giữ bóng, tạo sự ăn ý. Lúc vào sân, Thiên Đại Lan còn nói lời xin lỗi với Diệp Tẩy Nghiễn:

“Xin lỗi, tôi học tennis chưa được một năm, anh Tẩy Nghiễn thông cảm nhé.”

“Chưa đến một năm mà đánh được thế này sao?” Diệp Tẩy Nghiễn ngạc nhiên, cười:

“Tôi còn phải nhờ em thông cảm ấy chứ, đây là lần đầu tiên tôi chơi đôi nam nữ.”

Trao đổi đến đó là dừng, cách nhau một tấm lưới, Lôi Lâm giao bóng.

Thiên Đại Lan dồn toàn bộ sự chú ý vào cú bóng này.

Không thể không thừa nhận, người càng cao thì càng chiếm ưu thế trong tennis; cao nghĩa là điểm đánh bóng cao hơn, phạm vi bao quát sân rộng hơn. Thiên Đại Lan cao 1m72, trong đời thường không hề thấp, nhưng nữ vận động viên tennis chuyên nghiệp cơ bản không dưới 1m75, nhiều người còn khoảng 1m80. Chiều cao của cô là bất lợi, nhưng cô lại có lợi thế ở khả năng giữ thăng bằng và kiểm soát trọng tâm tốt, tốc độ di chuyển nhanh, linh hoạt. Dù là lần đầu phối hợp với Diệp Tẩy Nghiễn, nhưng hai người dường như có một sự ăn ý không lời, ngay trận đầu đã có thể cùng đối thủ đánh hơn hai mươi lượt qua lại.

Ngay sau đó là trận thứ hai, rồi trận thứ ba.

Đến trận cuối, mức độ ăn ý giữa Thiên Đại Lan và Diệp Tẩy Nghiễn đã gần như thuần thục, phối hợp chuẩn xác, hoàn toàn không xảy ra cảnh chạy loạn hay va chạm khắp sân.

Cánh tay bắt đầu mỏi nhừ, Thiên Đại Lan sơ suất một chút, mắc lỗi.

Cô vô tình bỏ lỡ một cú đánh cao, nhìn bóng sắp rơi xuống đất, cô lập tức đổi động tác, nhanh chóng lùi về sau, đánh thuận tay rồi trái tay một cách bình thường, đưa quả bóng tennis đã nảy lần hai mạnh mẽ qua lưới. Vương Đình đỡ được cú cứu bóng hoàn hảo này của cô, đánh trả.

Nhưng Diệp Tẩy Nghiễn bên cạnh lại không bắt được.

Một trận đấu sôi nổi kết thúc, cũng vừa đến giờ.

Diệp Tẩy Nghiễn không vội vào phòng thay đồ tắm rửa, mà với ánh mắt đầy tán thưởng nhìn Thiên Đại Lan, hỏi:

“Có muốn đấu một trận với tôi không?”

Thiên Đại pLan đang dùng khăn lau mồ hôi thì sững người.

Hôm nay cô mặc bộ váy liền tennis màu trắng, cổ chữ U rộng, để lộ rõ ngực, cổ và cánh tay. Vì vận động quá nhiều, cô đổ rất nhiều mồ hôi từ cổ, cánh tay, chân, mặt, cho đến phần hõm eo và sống lưng lộ ra qua đường cắt váy, tất cả đều ướt đẫm.

Vì nhịp thở chưa đều, cơ bắp và làn da quanh hõm eo cũng khẽ rung động.

Diệp Tẩy Nghiễn cũng vậy.

Áo trắng của anh bị mồ hôi thấm ướt, cơ bắp cánh tay vì vận động mà căng đầy sức sống, gân xanh nổi rõ đầy gợi cảm chạy dọc cẳng tay và mu bàn tay.

Đôi tay không còn bị che bởi sơ mi vest ấy, tràn đầy sức mạnh, vững vàng đưa cho Thiên Đại Lan một chai nước.

Thiên Đại Lan nói cảm ơn, chú ý thấy ngón tay của Diệp Tẩy Nghiễn thật sự vừa dài vừa to, ý là to hơn của cô, nhưng vì bàn tay anh lớn, ngón tay dài nên nhìn vẫn hài hòa và thanh thoát.

Móng tay được cắt tròn, ngắn, rất sạch sẽ.

“Muốn chơi thêm một trận nữa không?” Diệp Tẩy Nghiễn mỉm cười, lại chủ động mời:

“Tôi mời.”

“Hôm nay thì không” Thiên Đại Lan áy náy từ chối:

“Xin lỗi nhé, tối nay tôi đã hẹn bạn đi ăn rồi, đến trễ thì không hay lắm.”

“Hửm?” Lúm đồng tiền bên má phải của Diệp Tẩy Nghiễn thoáng ẩn thoáng hiện:

“Tối nay Vương Đình không phải hẹn hò với Lôi Lâm sao?”

“Không phải Lâm Lâm đâu” Thiên Đại Lan mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt anh:

“Là An Thận Ngôn.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...