Mất Kiểm Soát - Dã Lê

Chương 23: Thấy là cô, anh không hề ngạc nhiên.



 

Tối thứ sáu tuyệt vời lúc 7 giờ rưỡi, trong một quán nhỏ chật hẹp, nồi thịt hầm còn nóng hổi, thịt gà đã được hầm mềm nhừ, chỉ cần gắp một cái là phần thịt sạch bong tách hẳn khỏi xương, rơi vào bát canh nấm hương khô đậm mùi thơm ngào ngạt.

Bia lạnh bật nắp, Thiên Đại Lan uống một hơi, sảng khoái đến mức rùng mình một cái, rồi nghe An Thận Ngôn hỏi:

“Bỏ bốn, năm nghìn tệ mua một cái túi, em điên à?”

“Không phải điên” Thiên Đại Lan chỉnh lại:

“Là nhu yếu phẩm.”

An Thận Ngôn nhìn cô.

“Tháng sau đi Thượng Hải đào tạo, cửa hàng trưởng chỉ dẫn mỗi mình tôi đi” Thiên Đại Lan nói:

“Chị ấy còn cố ý dặn tôi phải ăn mặc đẹp một chút.”

An Thận Ngôn nói:

“Em mặc gì mà chả như nhau.”

“Anh không hiểu ẩn ý à?” Thiên Đại Lan nghiêm túc nói:

“Tôi biết tôi vốn đã rất xinh đẹp, nhưng lời này của cửa hàng trưởng ngụ ý là muốn tôi mặc quần áo đủ tầm, mang túi cũng phải đủ tầm.”

An Thận Ngôn không bình luận.

Anh ấy nghiện thuốc nặng, trên bàn vuông nhỏ đặt một bao thuốc đã mở, anh ấy rút ra một điếu, định ngậm lên miệng, nhưng thấy ánh mắt Thiên Đại Lan đang nhìn chằm chằm, anh ấy lại đặt xuống, bất đắc dĩ ném bật lửa lên bàn.

“Cửa hàng các em chẳng phải có ưu đãi nội bộ sao?” An Thận Ngôn hỏi:

“Sao không mang túi của chính cửa hàng mình?”

“Không được” Thiên Đại Lan lắc đầu, nói:

“Quần áo thì được, nhưng túi thì không… Trong điều kiện ngân sách hạn chế, chắc chắn phải mua một cái túi của thương hiệu có độ công nhận cao hơn.”

Quần áo của JW, nhờ thiết kế và chất liệu đặc trưng, vẫn còn có chỗ đứng trên thị trường thời trang nữ cao cấp trong nước, nhưng túi xách thì không; quần áo giá một nghìn tệ đi kèm túi mười nghìn tệ, hay quần áo mười nghìn tệ đi kèm túi một nghìn tệ, hầu hết mọi người sẽ chọn phương án đầu tiên.

Dù sao quần áo là đồ tiêu hao, còn một cái túi có thể dùng năm đến mười năm nếu bảo quản tốt, kiểu dáng kinh điển, dùng đến hai mươi năm cũng chẳng vấn đề gì.

Người mua nổi túi Chanel chưa chắc đã mua nổi trang phục may sẵn của hãng, lý do cũng giống như vậy.

An Thận Ngôn không nhấc mày:

“Thích kiểu nào? Ngày mai tôi dẫn em đi mua.”

“Tôi chỉ tiện miệng nói chuyện với anh thôi, tôi trả nổi số tiền này” Thiên Đại Lan nói:

“Chẳng lẽ anh tưởng tôi muốn vay tiền anh à?”

“Tiền của tôi để cũng chẳng dùng đến” An Thận Ngôn nhìn cô:

“Tuy tôi không mấy hiểu, nhưng em muốn thì tôi mua cho em.”

“Tôi có tiền!” Thiên Đại Lan đếm trên đầu ngón tay, vui vẻ kể:

“Mỗi ngày tôi đều ra siêu thị mua rau thịt, trái cây, bánh mì giảm giá; tự làm sữa đậu nành, tự chuẩn bị bữa sáng; không ăn vặt; ra thư viện công cộng đọc sách miễn phí… Tiết kiệm hơn một năm, cộng thêm tiền thưởng và phụ cấp, vừa đủ giá một cái túi.”

An Thận Ngôn lại bật một lon bia:

“Con nhỏ điên, tiết kiệm hơn một năm chỉ để mua một cái túi? Nếu là tôi, tôi sẽ để tiền đó ăn uống ngon lành, ra chợ mua một cái hàng nhái cho rồi, tôi thấy cũng giống y nhau, ai mà đi kiểm tra túi em thật hay giả?”

“Anh thấy giống là vì anh ít tiếp xúc túi thật” Thiên Đại Lan nói:

“Anh tưởng tôi chưa nghĩ đến à? Tôi còn đặc biệt chạy ra chợ xem, ghé mấy cửa hàng liền, họ bán mấy cái giá vài trăm đến hơn ngàn, còn bảo là bản cao cấp nhất, nhưng nhìn vẫn biết giả, nhất là phần kim loại, màu không chuẩn, hàng giả thì quá sáng, quá vàng.”

An Thận Ngôn bất chợt nói:

“Công việc này của em, đúng là không tốt.”

Thiên Đại Lan nghiêng mặt:

“Sao?”

“Tôi đã nói rồi, em bán toàn đồ đắt tiền, ngày nào cũng nhìn hết cái này đến cái kia, lâu dần sẽ mặc định rằng đồ đắt mới là đồ tốt” An Thận Ngôn nói:

“Một bộ quần áo hai ba nghìn, một đôi giày hai ba nghìn, dần dần em sẽ thấy hai ba nghìn không phải đắt, chẳng đáng là bao nhưng đó là tiền thuê nhà gần nửa năm của em, cũng là tiền ăn uống hơn nửa năm.”

Thiên Đại Lan nói:

“Tôi đâu có nói hai ba nghìn là ít.”

“Nhưng bây giờ em đã không còn để mắt đến cái áo thun mấy đồng, hay cái quần mười mấy đồng” An Thận Ngôn nói:

“Một năm trước, trước khi làm công việc này, em còn nói với tôi là váy ở cửa hàng bán ba, bốn nghìn thì chẳng khác nào cướp. Một năm sau, bây giờ em đã có thể thản nhiên nói với tôi rằng mình chuẩn bị mua một cái túi bốn, năm nghìn.”

Thiên Đại Lan sững sờ nhìn anh ấy.

“Khi năng lực của em không theo kịp h*m m**n phình to của mình, em sẽ trở nên đau khổ” An Thận Ngôn nói:

“Đến lúc đó, em sẽ bắt đầu nghĩ cách đi đường tắt.”

Thiên Đại Lan hỏi:

“Ý anh là gì, Tiểu Thụ?”

“Tôi không có ý gì khác” An Thận Ngôn hỏi tiếp:

“Tháng này em đã ăn tối với bao nhiêu người đàn ông rồi, Hồng?”

“Tôi chỉ mời những người có ích cho tôi” Thiên Đại Lan đáp thẳng:

“Tôi muốn lên chức phó cửa hàng, nhưng phó cửa hàng không chỉ xét doanh số, mà còn cần năng lực quản lý và mối quan hệ với cấp trên. Tháng trước, tôi mời Mã Tuyền ăn cơm là vì mẹ anh ta ở cấp cao của JW, có thể nói được đôi lời.”

“Giờ chỉ là mời ăn cơm, sau này thì sao?” An Thận Ngôn nhìn chằm chằm cô, hỏi:

“Nếu một ngày nào đó, anh ta muốn em làm bạn gái, lên giường với anh ta, đổi lại cho em lên phó cửa hàng, rồi lên cửa hàng trưởng, em có làm không?”

Thiên Đại Lan chết lặng.

Một luồng giận dữ dữ dội, sự nhục nhã bị xúc phạm trào dâng từ lồng ngực, kèm theo nỗi ấm ức và đau đớn khó tả. Tay cô hành động trước khi não kịp nghĩ, không hất bia, mà xông lên, bốp bốp hai cú đấm thẳng vào hốc mắt An Thận Ngôn.

“Nói chuyện với anh sao mà tức thế không biết, tôi thật sự thấy lạ” Thiên Đại Lan tức đến run rẩy, chỉ tay mắng anh ấy:

“Cái miệng anh bị làm sao thế, y như cái vại tương, vừa thối vừa cứng! Sao, cho anh tí nắng là anh rực rỡ, cho cái ổ gà là anh chui vào đẻ trứng à? Tôi mở lòng ra nói chuyện với anh, anh lại thật sự được đằng chân lân đằng đầu, cho anh vào nhà sưởi ấm mà anh còn leo lên giường! Tôi mắc nợ anh chắc? Anh cứ vòng vòng mà giở thói mất nết với tôi à?”

Mắng đến cuối, trong mắt cô cũng dồn lại một vũng nước mắt, rồi nặng nề ngồi phịch xuống ghế, cầm đũa tiếp tục ăn.

Cô dùng tiếng địa phương để chửi, bàn khách ở phía chéo sau quay lại nhìn.

Bàn đó ở sát rìa, trong bóng tối, có một người đàn ông bật cười. Thiên Đại Lan trừng lại một cái đầy ác ý, rồi khi nhận ra đối phương ngồi trên xe lăn thì quay mặt đi.

“…Hồng Hồng” An Thận Ngôn nói:

“Đừng khóc nữa, tay có đau không?”

Thiên Đại Lan không thèm để ý, ngồi xuống, cúi đầu ăn hết cơm và thịt gà; An Thận Ngôn hai lần rút thuốc ra, lại chậm rãi cất đi, anh ấy vẫn nhìn cô cho đến khi cô nặng nề dốc cạn lon bia còn lại.

Hai hốc mắt của anh ấy bị cô đấm đỏ cả mảng, nhưng anh ấy như chẳng có gì, nhìn vào mắt cô lại thấp thoáng chút hối hận.

“Quách Thụ, An Thận Ngôn” Thiên Đại Lan nói:

“Một lời nói ra là đinh đóng cột, hôm nay tôi nói rõ luôn ở đây. Đừng nói bây giờ, tương lai, sau này, tôi nhất định phải tìm một người bạn trai giàu có, đẹp trai, có năng lực và chung thủy.”

An Thận Ngôn vừa bực vừa tức:

“Cho dù đối phương là một ông già tám, chín mươi tuổi, sắp chết à?”

“Gần xuống mồ tôi cũng không chê, như vậy càng hay” Thiên Đại Lan đáp gọn:

“Tôi còn có thể trực tiếp thừa kế tài sản của ông ta, thế nào?”

Cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào An Thận Ngôn.

Nói nửa thật nửa đùa, cũng có lời nói trong lúc tức giận, cố ý chọc tức anh ấy, cô biết cách đâm vào tim An Thận Ngôn.

An Thận Ngôn kéo khóe môi, cứng đờ, cười mà như không cười:

“Tôi còn biết làm gì? Tất nhiên là chúc mừng em đạt được ước nguyện rồi.”

“Anh nhớ kỹ lời hôm nay” Thiên Đại Lan nói, nước mắt đảo quanh hốc mắt nhưng cố mở to không cho rơi xuống:

“Đừng đến lúc đó lại châm chọc móc mỉa.”

Hiếm khi An Thận Ngôn chẳng nói gì, cuối cùng anh ấy mới ngậm điếu thuốc vào miệng, bật lửa ba lần liền, nhưng vẫn không cháy.

Thuốc và bật lửa bị anh ấy bực bội ném cả vào thùng rác.

Tháng mười rồi, thời tiết chuyển lạnh, Thiên Đại Lan khoác bên ngoài chiếc áo hoodie xám đậm, bên trong là áo phông, quần bò dài, dưới chân vẫn đi đôi giày thể thao An Thận Ngôn tặng.

Giày Xtep, nền trắng, điểm thêm vài sọc xanh trong trẻo và vàng nhạt.

Đôi giày này là lúc An Thận Ngôn nhận học bổng, đến Quảng Châu thăm cô, rồi cùng cô vào cửa hàng chọn mua.

Dù chủ nhân có yêu quý đến đâu, sau từng ấy thời gian mang đi mang lại, giặt giũ chà rửa, cũng không còn trắng tinh như ban đầu, hơi ngả vàng cũ kỹ, phần lót gót giày bên trong đã mòn sắp tua chỉ lông tơ.

An Thận Ngôn nhìn cô chăm chú, cuối cùng mở miệng: “Hồng Hồng, có thể đừng chỉ nghĩ đến chuyện tìm người giàu làm bạn trai được không?”

“Sao?” Giọng Thiên Đại Lan nghèn nghẹn:

“Không nghĩ đến người giàu thì nghĩ gì? Nghĩ đến anh à?”

Một mảnh xương gà vụn, nhỏ xíu, rơi vào bát cơm trắng. Cô muốn gắp ra, nhưng đũa quá to, còn nó thì quá nhỏ, gắp thế nào cũng không được.

Muốn bỏ qua cũng không thể. Một mảnh xương gà nhỏ như vậy, nếu giả vờ không có mà nuốt xuống, thì ở chỗ nào đó không ngờ tới, nó vẫn có thể bất ngờ cứa rách thực quản của cô.

“Đừng đùa nữa” sắc mặt An Thận Ngôn lúc sáng lúc tối, chỉ nhìn bóng dáng cô:

“Số tiền này của tôi, làm sao lọt vào mắt em được.”

Nói xong, anh ấy cúi đầu ăn cơm thật to, miệng, lưỡi, tất cả những bộ phận vừa thốt ra lời nói xen lẫn tự ti và tự tôn ấy, đều bỏng rát. Mãi sau An Thận Ngôn mới nhận ra mình vừa ăn một miếng gừng sống thật lớn.

Anh ấy im lặng nuốt xuống.

“Tôi no rồi” Thiên Đại Lan đặt đũa xuống, nói:

“Mai còn phải đi ca sáng, tôi đi trước đây, tạm biệt.”

An Thận Ngôn đi tính tiền, lấy hóa đơn, ra khỏi cửa thì thấy Thiên Đại Lan đeo ba lô, dưới ánh trăng bước đi chậm rãi, càng đi càng xa, càng đi càng xa.

Gần một tháng nay, Thiên Đại Lan không gặp Diệp Tẩy Nghiễn.

Một hôm, không nhịn được, cô hỏi Lôi Lâm. Lôi Lâm nói, mấy hôm nay Diệp Tẩy Nghiễn không đến câu lạc bộ, toàn gọi Vương Đình đến nhà anh dạy tennis.

“Nhà người giàu có khác” Lôi Lâm trầm trồ:

“Trong khu nhà có luôn sân tennis, cư dân muốn tập lúc nào cũng được.”

Thiên Đại Lan chỉ nói đã biết.

Cũng lúc đó, cô mới nhận ra hình như Diệp Tẩy Nghiễn đang giận cô.

Diệp Tẩy Nghiễn giận vì chuyện gì?

Vì cô lợi dụng anh để nhờ Trương Nam, Trương Bách nói giúp chăng? Nhưng hôm đó lúc ăn cơm, Diệp Tẩy Nghiễn đã ám chỉ là anh biết rồi, còn bảo lần sau có thể nói thẳng.

Rõ ràng không phải chuyện này.

Nhưng ngoài chuyện đó, gần đây cô gần như không tiếp xúc với anh.

Đặc biệt là tháng trước, “tháng vàng” bán hàng, có mấy hôm cô bận đến mức bàn chân tê rần, về nhà phải ngâm nước nóng rất lâu mới dễ chịu.

May mà Lôi Lâm hào phóng tặng cô nhiều thuốc cao xoa bóp hoạt huyết, nghe nói là Diệp Tẩy Nghiễn tặng cho Vương Đình.

Kiếm tiền còn không kịp, Thiên Đại Lan đâu rảnh đi đắc tội anh?

Vậy mà Diệp Tẩy Nghiễn thật sự giữ khoảng cách với cô.

Đây là khủng hoảng quan hệ lớn đầu tiên mà Thiên Đại Lan gặp phải.

So với việc chọc giận một nhân vật quan trọng, đáng sợ hơn cả là cô hoàn toàn không biết vì lý do gì.

Thậm chí, khi cô gọi điện cho Diệp Tẩy Nghiễn, thăm dò xem anh có muốn hẹn ra chơi tennis đôi nam nữ hay không, anh vẫn khách khí, lễ phép nói rằng dạo này bận, tạm thời không hẹn thi đấu.

Thiên Đại Lan bực bội đến cực điểm.

Quả thực là không biết phải bắt đầu từ đâu.

Trong thời gian này, bà Diệp Giản Hà (mẹ Diệp Tẩy Nghiễn) vẫn ghé mua hàng hai lần.

Bà là kiểu khách mà mọi nhân viên bán hàng đều thích vì mua sắm hào phóng, kiên nhẫn lắng nghe lời khuyên và gợi ý của Thiên Đại Lan, thanh toán cũng dứt khoát.

Có lần, bà bận việc gấp nên hỏi Thiên Đại Lan có thể mang giúp một chiếc váy sang không.

Chiếc váy ấy làm bằng lụa thật, mỏng hai lớp, rất dễ nhăn.

Diệp Giản Hà cần mặc để dự họp, lại đang vội, Thiên Đại Lan lo dịch vụ ủi đồ của khách sạn không đảm bảo nên đã ủi sẵn ở cửa hàng, xin nghỉ nửa buổi, gần như nâng niu chiếc váy trong túi chống bụi, bắt taxi mang đến khách sạn. Khi đến tay bà, váy hoàn toàn không một nếp gấp, trơn mượt, buông rũ tự nhiên như dòng nước.

Mồ hôi ướt đẫm, cô vô tình chạm mặt Diệp Tẩy Nghiễn, lúc đó cũng đang đưa tài liệu cho mẹ anh.

Anh đưa cho cô một chai nước, bảo đừng vội.

Thiên Đại Lan tưởng rằng như vậy là đã làm hòa, liền thử hỏi anh lần sau có muốn đi ăn cùng không.

“Xin lỗi” anh vẫn lễ phép nhưng xa cách từ chối:

“Dạo này nhiều việc, e là không có thời gian.”

Dù thế nào thì, với một “đại nhân vật” như Diệp Tẩy Nghiễn, việc quan hệ bị rạn nứt là một tổn thất lớn.

Nhưng Thiên Đại Lan cũng không thể dồn hết tâm trí vào chuyện này, cô biết nhà anh ở đâu, biết từ phòng khách nhà anh có thể nhìn thấy Ngọc Uyên Đàm và tháp truyền hình trung ương.

Nhưng cô không thể liều lĩnh đến tận nhà, cũng không thể đặt quà gửi tới, làm vậy sẽ quá vượt ranh giới.

Dù sao thì, mối quan hệ sâu nhất giữa họ cũng chỉ là… anh trai của bạn trai cũ.

Diệp Hi Kinh vẫn thường viết thư cho cô, trong phong bì kẹp theo những bức ảnh anh ta chụp.

Cỏ xanh và thuyền dạo dưới bầu trời quang đãng, buổi chiều mưa ở Cambridge, ánh đèn vàng phản chiếu trên vũng nước như trong tranh sơn dầu; những tòa nhà trường học xây từ thế kỷ 16, sân viện cổ kính, bờ sông tráng lệ, cầu Thở dài lấp lánh sóng nước…

Anh ta còn gửi cho Thiên Đại Lan một chiếc váy hoa xòe, nền vàng nhạt, in đầy hoa tử đằng, nói rằng rất hợp với cô.

Thiên Đại Lan cất trong tủ, mỗi khi đọc tiểu thuyết tiếng Anh đến mức choáng váng, buồn nôn, cô lại mở tủ, chạm vào nó, nhìn một lúc.

Cô không phải chưa từng nghĩ đến việc, khi dành dụm đủ tiền, sẽ tham gia kỳ thi đại học, rồi vào trường học tiếp.

Không nhất thiết phải học hết cấp ba, hằng năm cô đều xem chính sách đăng ký thi đại học, xác nhận mình có thể đăng ký với tư cách thí sinh tự do để dự thi.

Nhưng như thế cần rất, rất, rất nhiều tiền.

Ít nhất là trong bốn năm học hoặc lâu hơn phải đủ để bố mẹ cô không cần làm thuê, mà vẫn sống thoải mái.

Còn bố cô mắc bệnh cao huyết áp và tim, việc này phải giải quyết; chi phí thuốc men và dưỡng bệnh cho mẹ; mùa đông ở Thẩm Dương và Thiết Lĩnh quá lạnh, không tốt cho việc hồi phục phổi…

Tiền, tiền, tiền.

Thiên Đại Lan cần rất nhiều, rất nhiều tiền.

Cô ngồi dưới đèn tính toán, ghi lại số tiền mình tích góp từng chút một, rồi vô thức liếc sang tập đề thi trên bàn, bộ đề thi đại học mua ở Thẩm Dương vào kỳ nghỉ đông.

Đã làm xong rồi.

Điểm trung bình môn Toán: 125.

Làm sao có thể không có tiếc nuối chứ.

Tại cửa hàng JW, vì quản lý Mạch Di đã trao cơ hội đi học nâng cao lần này cho Thiên Đại Lan, nên dù các nhân viên khác không nói ra, nhưng trong lòng vẫn có chút bất mãn.

Nhất là vào thời điểm nhạy cảm này, danh sách bổ nhiệm phó quản lý vẫn chưa công bố, treo lơ lửng, chẳng ai biết Mạch Di sẽ đề cử ai.

Sẽ là: Người có thâm niên hơn, được lòng mọi người nhất là Luna?

Hay người có năng lực bán hàng mạnh, tính cách sôi nổi là Emma?

Cũng có lời đồn thầm rằng, có lẽ sẽ là Ava.

Bởi vì gia đình Ava giàu có, anh trai làm việc ở trụ sở JW Thượng Hải, việc sắp xếp em gái đến làm ở cửa hàng này có thể vốn chỉ là “tiểu thư trải nghiệm cuộc sống”. Biết đâu vị trí phó quản lý cũng sẽ được “lo liệu” cho cô ta, để mạ vàng cho lý lịch, sau này thăng tiến thuận lợi hơn.

Luna từng hỏi riêng Thiên Đại Lan xem cô có biết quản lý định chọn ai không, vì hai người khá thân.

Thiên Đại Lan khó xử lắc đầu, nói là không biết.

Luna lại hỏi:

“Chân em đỡ chưa?”

Thiên Đại Lan che môi, ngạc nhiên:

“Chị biết à?”

“…Chị cũng từng gặp tình huống đó rồi. Hẹn khách đến xem hàng mới, nhưng chị lại bị thương ở chân phải vào viện, thế là mất trắng một đơn lớn.” Luna bất lực thở dài:

“Lần trước thấy em không muốn nói, nên chị cũng không hỏi. Haiz, công việc thôi mà, khách chọn nhân viên bán hàng chứ đâu phải nhân viên chọn khách. Báo thù dữ vậy sao…”

Mắt Thiên Đại Lan sáng lên:

“Cảm ơn chị”

“Sau lưng em đâu phải không có người chống đỡ, lại còn giúp quản lý một việc lớn như vậy” Luna thương xót nói:

“Sao phải chịu thiệt? Nếu là chị, có bằng chứng gì thì đã kéo thẳng người đó vào phòng quản lý rồi.”

“…Em chỉ thấy không cần thiết thôi” Thiên Đại Lan cười:

“Có thể là cô ta chỉ nhất thời hồ đồ.”

Luna ngẩn ra một chút, rồi cười:

“Em đúng là người quá tốt. Giờ thì hồ đồ bỏ qua, nhưng sau này nếu cô ta thật sự làm phó quản lý, lại chèn ép em, thì sao?”

“Thì để đó” Thiên Đại Lan chuyển chủ đề:

“À đúng rồi, chị Linda đâu? Nghe nói năm ngoái chị ấy cũng được đi học nâng cao, em muốn biết thường sẽ làm gì…”

Trụ sở chính của JW đặt tại Thượng Hải.

Mỗi năm, mỗi cửa hàng sẽ có suất đào tạo nâng cao thống nhất, thường kéo dài khoảng bảy đến mười ngày.

Ngoài các buổi học cố định, chương trình còn tổ chức những hoạt động khác như tham quan nhà máy vải, xưởng may, xưởng thủ công…

Mọi chi phí ăn ở, đi lại đều do công ty chi trả; vì nhân viên bán hàng khi đi sẽ không trực tiếp bán được để lấy hoa hồng, nên còn được trợ cấp công tác thêm 300 tệ/ngày.

Theo gợi ý của quản lý Mạch Di và hỏi ý kiến Lôi Lâm, Thiên Đại Lan mua một chiếc Speedy 25, họa tiết monogram kinh điển, quai xách bằng da thuộc thảo mộc, vừa có thể đeo vừa có thể xách tay.

Cô chọn kỹ lưỡng vì da thật, đặc biệt là da cừu non, cần được chăm sóc cẩn thận; còn chiếc túi này, ngoài phần da thuộc thảo mộc, thì ngay cả khi dính mưa cũng không sao.

Cô cần một chiếc túi thương hiệu nổi tiếng, ai nhìn cũng nhận ra, bền, và không cần chăm sóc quá cầu kỳ.

Hôm xuất phát, Thiên Đại Lan vẫn kiên quyết làm xong ca sáng, rồi cùng Mạch Di từ cửa hàng ra sân bay.

Beck lại bắt đầu nói móc:

“Không biết khách sạn công ty đặt sẽ thế nào” anh ta nói:

“Dù sao thì cũng không thể bằng khách sạn Milla thường ở, vừa đắt vừa khó. Ặc!!!”

Câu sau chưa kịp nói xong thì Thiên Đại Lan đã lao tới, tung một cú đấm thẳng vào gò má anh ta.

Beck bị đánh lùi một bước, sững sờ nhìn cô.

Hoàn toàn không ngờ cô chẳng thèm xắn tay áo, vừa tới đã ra tay luôn.

Đang là giờ ăn trưa, trong cửa hàng ngoài Beck còn có Linda và quản lý Mạch Di.

Hai người nghe động, vội ngó qua, thấy là Thiên Đại Lan đánh Beck thì liếc nhau một cái, rồi lặng lẽ quay đi, tiếp tục làm việc như không thấy gì.

“Miệng bẩn quá chịu không nổi thì tự tát vào đi, lần này tôi chỉ giúp một lần thôi” Thiên Đại Lan nói:

“Lần sau còn bịa đặt, nói linh tinh, tôi sẽ đánh gãy hết răng.”

Beck ôm mặt, mắt đỏ hoe vì cú đấm:

“Cô… cô! Cô dám đánh người!!! Sao cô thô lỗ thế?”

“Tôi là dân quê, gặp kẻ tự tìm chuyện thì phải thô lỗ” Thiên Đại Lan mỉm cười:

“Sao? Cứ nhắc chuyện khách sạn xa xỉ là vì ghen tị à?”

Beck nghiến răng, chửi bậy:

“Tôi ghen tị cái con… con đ*, bitch!”

“Hử?” Thiên Đại Lan nhướng mày:

“Miệng lúc nào cũng ‘con đ*’, xem ra mọi người nói chẳng sai.”

“Gì? Gì? Ai nói gì với cô?” Beck hỏi.

“Không gì cả” Thiên Đại Lan cười nhạt:

“Nhưng biết vì sao anh bám khách mà họ cũng chẳng thèm để ý không?”

Mặt Beck trắng trẻo dần đỏ lên, khó coi hẳn.

“Vì anh không chỉ miệng bẩn, chân còn ngắn, mông thì sát ngay gót chân” cô hạ giọng:

“Và anh vô liêm sỉ, nói chuyện với loại người như anh chỉ tổ mất mặt lây.”

Beck tức điên, cao 1m80, định lợi dụng chiều cao áp đảo để ra tay với Thiên Đại Lan.

Phía sau, Mạch Di nhẹ nhàng lên tiếng:

“Mila, chúng ta nên ra sân bay rồi.”

Chỉ một câu cũng đủ khiến Beck khựng lại, để Thiên Đại Lan ung dung rời đi.

Trên máy bay, Mạch Di nghiêm giọng dặn dò:

“Dù nói ‘người ngay thì tự trong sạch’, nhưng tin đồn ấy mà, một đồn mười, mười đồn trăm. Nếu cô thật sự tin cái ‘trong sạch tự chứng minh’ mà không để ý tới, sớm muộn cũng chịu thiệt.”

Thiên Đại Lan mỉm cười, để lộ chiếc răng nanh nhỏ:

“Cảm ơn quản lý.”

“Còn về Ava…” Mạch Di cau mày:

“Cô ta cũng… haizz…”

…Ava?

Lời nhắc đó khiến Thiên Đại Lan sực tỉnh.

Tháng trước, Dương Toàn từng đến lấy quần áo cho Diệp Giản Hà, quẹt thẻ của Diệp Tẩy Nghiễn.

Không phải thẻ phụ, mà là thẻ chính.

…Chẳng lẽ lúc đó Diệp Tẩy Nghiễn cũng ở bên cạnh?

Thiên Đại Lan bình tĩnh nhớ lại.

Lần đó, Ava đã mắng cô, còn cô thì để trả đũa và cũng để tranh vị trí phó cửa hàng đã cố tình sai Ava đi là ủi đồ, cướp mất khách đặt lịch của cô ta, Mã Tuyền.

Để moi thêm thông tin từ Mã Tuyền, Thiên Đại Lan còn cố ý mời anh ta ăn cơm.

Nhưng sau đó cô phát hiện Mã Tuyền chỉ là một cậu ấm nhà giàu bình thường, không can dự vào việc công ty, cũng chẳng có tiếng nói gì.

Thế là cô lập tức bỏ ý định thân thiết, hạ anh ta từ mức “khách hào phóng có thể lợi dụng” xuống “khách hào phóng bình thường”.

Nhưng lần đó, Ava thì đã hoàn toàn nổi giận, chắc chắn lại trốn vào chỗ vắng khóc lóc gọi điện cho anh trai kể khổ, thậm chí nói rất nhiều điều xấu về cô; hiểu rõ cái tính nóng nảy, xinh đẹp mà rỗng tuếch của Ava, Thiên Đại Lan đoán chắc chẳng có câu nào tốt đẹp lọt ra từ miệng cô ta.

Dương Toàn dường như tới cửa hàng không lâu sau khi Ava vào.

Cả hai, chỉ cách nhau vài bước thời gian.

Vậy nên…Nếu hôm đó Diệp Tẩy Nghiễn cũng ở đó, liệu có phải vô tình nghe thấy Ava thêm mắm dặm muối?

Có phải vì thế mà anh mới giữ khoảng cách với cô?

Thiên Đại Lan khẽ giãn mày.

Nếu là vậy, thì dễ xử lý hơn nhiều.

Cô không liên lạc trực tiếp với Diệp Tẩy Nghiễn, mà trước tiên gửi một tin nhắn đa phương tiện (MMS) cho Dương Toàn.

Tin nhắn kèm một bức ảnh mảnh thủy tinh vỡ đã đâm vào chân cô lần trước.

“Anh Dương Toàn, chào anh, tôi là Thiên Đại Lan. Tháng trước có người bỏ một mảnh thủy tinh vào giày tôi, nhìn giống như từ một loại đồ uống nào đó; anh kiến thức rộng, tôi muốn hỏi anh có nhận ra loại đồ uống này không?”

Hai tiếng sau, Thiên Đại Lan nhận được tin nhắn từ Dương Toàn:

“Đại Lan, chào cô. Thông tin hơi ít, nhưng tôi đoán đây là dòng Teinacher Genuss Limonade.”

Chưa kịp để cô nhắn cảm ơn, anh ta gửi thêm:

“Sao không báo cảnh sát? Nếu cần giúp đỡ, cứ liên lạc với tôi.”

Thiên Đại Lan đáp:

“Cảm ơn anh Dương Toàn, nhưng thời gian đã qua lâu rồi, hơn nữa phòng thay đồ của cửa hàng không có camera, vết thương của tôi cũng không sâu lắm, rất khó tìm ra thủ phạm; người đó còn rất có khả năng là phó cửa hàng mới, tôi lo sẽ tiếp tục bị nhắm tới.”

Rồi cô gửi thêm:

“Cảm ơn anh, chúc anh buổi tối vui vẻ.”

Đối phương không nhắn lại nữa.

9 giờ tối, vừa đặt hành lý xong trong phòng khách sạn, Thiên Đại Lan cùng Mạch Di đi ăn đêm, và từ miệng cô ấy, cô nhận được hai tin tức:

Một: Diệp Tẩy Nghiễn được một công ty game mời tới Thượng Hải dự sự kiện, tối nay cũng ở trong khách sạn này.

Hai: Mạch Di muốn lấy cớ cảm ơn để nhờ Thiên Đại Lan mời Diệp Tẩy Nghiễn cùng đi ăn.

Với Thiên Đại Lan, tin đầu tiên là tin tốt dù sao cô vẫn luôn tìm cơ hội tiếp xúc với Diệp Tẩy Nghiễn, thử hàn gắn quan hệ giữa hai người; ít nhất trong mắt cô, anh vẫn là một mối quan hệ vàng đáng để bỏ công duy trì, một nhân mạch “kim quang lấp lánh, to khỏe” cực kỳ giá trị.

Nhưng tin thứ hai thì…

“Hiện tại, bà Diệp Giản Hà là khách hàng lớn của cửa hàng chúng ta, công ty của anh Diệp trước đây cũng từng hợp tác làm ăn với chúng ta” Mạch Di nhìn Thiên Đại Lan đầy ẩn ý:

“Cô bé, tôi nói thật cho cô biết, muốn lên phó cửa hàng thì thành tích doanh số, năng lực quản lý, và các mối quan hệ, thiếu một thứ cũng không được.”

Thiên Đại Lan vẫn giữ nụ cười.

Cô nghĩ, sao lại đúng lúc này cơ chứ.

Cô còn chưa dỗ được Diệp Tẩy Nghiễn mà.

Từ chối thì không ổn, vì tháng trước cô vừa nói ra những lời đó;

Cửa hàng trưởng nghĩ cô thật sự thân quen với Diệp Tẩy Nghiễn, nên suốt hơn một tháng qua mới liên tục chiếu cố cô, kể cả cơ hội đi công tác bồi dưỡng lần này mà nhiều người mơ ước.

Giờ cửa hàng trưởng đưa ra yêu cầu gặp Diệp Tẩy Nghiễn, e rằng không chỉ đơn thuần để cảm ơn, mà còn muốn thăm dò xem những lời cô từng nói có thật hay không, muốn biết quan hệ giữa cô và anh có thật sự “thường xuyên ăn cơm, chơi tennis” như cô nói.

“Được ạ” Thiên Đại Lan mỉm cười:

“Để em hỏi anh Diệp xem dạo này khi nào rảnh, rồi chúng ta chọn lúc cả hai bên đều có thời gian, được không ạ?”

“Tất nhiên là được” Mạch Di cười, chủ động rót đồ uống cho cô:

“Chắc chắn phải ưu tiên thời gian của anh Diệp trước, anh ấy rảnh lúc nào thì mình định lúc đó.”

Ăn đêm xong, Thiên Đại Lan bồn chồn đi đi lại lại trong khách sạn.

Cô vò đầu bứt tai, nghĩ xem nên nói chuyện này với Diệp Tẩy Nghiễn thế nào.

Nói thẳng?

Anh chắc chắn sẽ nói là không có thời gian.

Nhắn tin vòng vo?

Anh có lẽ cũng sẽ khéo léo từ chối.

Con người tinh tường như thế, đâu phải vài câu là lừa được, anh vốn chẳng phải dạng công tử nhà giàu ngây thơ.

Bất đắc dĩ, Thiên Đại Lan đành gọi điện cho Dương Toàn, lấy cớ đặt bánh cảm ơn để từ miệng anh ta moi được số phòng của Diệp Tẩy Nghiễn.

Dương Toàn vẫn vui vẻ, lại một lần nữa nhắc cô rằng Diệp Tẩy Nghiễn bị dị ứng nặng với đậu phộng, đặt bánh phải cẩn thận;

Thậm chí còn cho cô biết vị bánh mà anh thích nhất.

Thiên Đại Lan ghi nhớ.

Nhưng sáng hôm sau, khi học xong ở phòng họp khách sạn và quay về, cô lại thấy chiếc bánh được hoàn trả nguyên vẹn.

Nhân viên phục vụ áy náy nói với cô, anh Diệp từ chối nhận, bảo là gần đây đang kiêng đường, không ăn bánh ngọt, cảm ơn cô đã có lòng.

Mạch Di gọi điện tới, hỏi Thiên Đại Lan đã hẹn được thời gian với anh chưa.

Thiên Đại Lan qua loa vài câu cho xong, rồi một mình ngồi nhìn chiếc bánh được gói rất tinh xảo hồi lâu, sau đó gọi cho Dương Toàn, xác nhận rằng Diệp Tẩy Nghiễn lúc này đang nghỉ trong phòng.

Cô quyết định tự mình mang đến cho anh.

Nói là làm ngay.

Thiên Đại Lan chủ động đẩy chiếc xe nhỏ quấn hoa và ruy băng, nhờ nhân viên phục vụ bấm thang máy giúp, rồi một mình mang chiếc bánh nhỏ tới trước cửa phòng của Diệp Tẩy Nghiễn.

Diệp Tẩy Nghiễn không để cô phải đứng chờ ngoài cửa.

Sau ba tiếng gõ cửa, anh mặc áo choàng ngủ màu đen, bên trong vẫn là sơ mi và quần tây, bình thản mở cửa cho cô.

Thấy là cô, anh không hề ngạc nhiên, nghiêng người mời cô vào.

Diệp Tẩy Nghiễn không tức giận, cũng không bực bội, lễ phép mời cô và chiếc bánh cùng ngồi nghỉ trên sofa, đây là một phòng suite rất rộng, Thiên Đại Lan thấy trên bàn trà có sẵn trái cây đã cắt và một ấm trà trong vắt.

Có vẻ như vừa mới pha, những miếng trái cây đã cắt vẫn rất tươi, chưa bị oxy hóa, như thể mới được mang lên không lâu.

Hai chiếc tách đã bày sẵn cũng còn mới, chưa ai sử dụng.

“Anh có phải đang giận tôi không?” Thiên Đại Lan hỏi:

“Tại sao không chịu chơi tennis với tôi, cũng không chịu ăn cơm cùng tôi?”

Diệp Tẩy Nghiễn ngồi đối diện cô, vẻ mặt thản nhiên, lễ phép nhưng xa cách.

Giờ đây, cô không còn thấy lúm đồng tiền của anh nữa, nơi đó phẳng lặng, phẳng đến mức như chưa từng xuất hiện lúm đồng tiền nào.

Anh dùng ấm trà sứ trắng rót cho cô một tách trà.

“Vì sao tự nhiên lại hỏi vậy?” Diệp Tẩy Nghiễn mỉm cười:

“Tại sao tôi phải giận em? Em đã làm chuyện gì khiến tôi không vui sao?”

Thiên Đại Lan nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, phát hiện hoàn toàn không thể phân tích được cảm xúc lúc này của anh.

Khám phá. Con người Diệp Tẩy Nghiễn, giống như mùi nước hoa gỗ mun mà anh thường dùng trầm lắng, bí ẩn, hơi chát, khó dò.

“Tôi…” Thiên Đại Lan đan hai tay vào nhau, ngoan ngoãn đặt lên đùi:

“Lần trước tôi nhờ anh giúp…”

“Tôi đã nói rồi, chỉ là việc nhỏ nhấc tay là làm được thôi” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Sao có thể vì chút chuyện này mà giận em được?”

Thiên Đại Lan cúi mắt, thăm dò:

“Có phải anh nghe ai đó nói mấy lời gièm pha không?”

“Hửm?” Diệp Tẩy Nghiễn nhướn mày:

“Lúc đi làm, em còn đắc tội với ai sao?”

“Ừm!” Thiên Đại Lan gật mạnh đầu, cô do dự rồi mở miệng:

“Thật ra có một người, nhưng tôi vẫn chưa thể chắc chắn.”

Bàn chân phải, vết thương đã lành trong giày khẽ co lại, và cô nhận ra Diệp Tẩy Nghiễn đang nhìn vào chân cô.

“… Có thể còn những người khác” Thiên Đại Lan tiếp tục nói:

“Trong cửa hàng có một đồng nghiệp nam, luôn tung tin đồn rằng tôi qua lại với khách hàng, còn rêu rao rằng tôi cùng khách thuê phòng, ám chỉ tôi dùng cơ thể để bán hàng… Chính là lần tôi đến đưa váy cho cô Diệp… anh cũng ở đó! Anh ta cứ thế, chẳng cần phân biệt trắng đen đã bịa đặt…”

“Nếu phân biệt trắng đen rồi, thì đâu còn gọi là bịa đặt nữa” Diệp Tẩy Nghiễn liếc nhìn đồng hồ, rồi bất ngờ lễ phép nói:

“Hai mươi phút nữa, tôi phải đi họp, tôi nghĩ…”

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Thiên Đại Lan, ý ngoài lời vô cùng rõ ràng, hôm nay anh muốn một cuộc trò chuyện thẳng thắn, nhanh gọn.

“Anh Tẩy Nghiễn” Thiên Đại Lan gọi tên anh, ngập ngừng:

“Thật ra… tôi còn lợi dụng anh nữa.”

“Gì cơ?” Diệp Tẩy Nghiễn bình tĩnh nhìn cô, rõ ràng là hỏi mà như đã biết đáp án:

“Lợi dụng gì?”

“Anh” Thiên Đại Lan hạ giọng, khéo léo thêm vào chút khen ngợi ngầm:

“Vì muốn được thăng chức phó cửa hàng, lần trước tôi đã nói dối với cửa hàng trưởng, rằng quan hệ giữa chúng ta rất tốt, còn nói chúng ta thường xuyên cùng nhau chơi tennis, cùng ăn cơm… Xin lỗi anh, tôi không chỉ lợi dụng danh tiếng và địa vị tốt đẹp của anh, mà còn lợi dụng cả quyền lực, năng lực của anh. Tôi…luôn dựa hơi anh để dọa người.”

“Những gì em nói đều là sự thật” Diệp Tẩy Nghiễn đáp:

“Không tính là lợi dụng.”

“Vậy…” Thiên Đại Lan liếc nhanh anh một cái, phát hiện anh vẫn không có biểu cảm gì:

“Bây giờ, cửa hàng trưởng muốn tôi mời anh đi ăn.”

Diệp Tẩy Nghiễn không nói đồng ý, cũng không nói không.

Anh chỉ lặng lẽ nhìn Thiên Đại Lan.

Chờ cô nói tiếp.

“Tôi và Ava cũng không hợp nhau. Vì một lần ngoài ý muốn, khách của cô ấy lại chọn tôi. Từ đó, cô ấy luôn nhằm vào tôi, còn chửi tôi là nhà quê” Thiên Đại Lan nói:

“Tôi thật sự chịu không nổi nữa, nên chủ động giành khách của cô ta…”

“Có thể hiểu” Diệp Tẩy Nghiễn hỏi:

“Vậy nên, em cũng dẫn vị khách đó tới nhà hàng Liêu phải không?”

Thiên Đại Lan không ngờ trọng điểm của anh lại sắc bén như vậy, sững người.

Nhà hàng Liêu… có vấn đề gì sao?

Diệp Tẩy Nghiễn hoàn toàn không cười nữa, ngay cả nụ cười lịch sự trên mặt cũng biến mất trong chớp mắt.

“Sau đó em cũng mời anh ta đi đánh tennis phải không? Ồ, tôi quên mất, Mã Tuyền chiều cao thì thiếu, cân nặng thì hơi dư, e là vận động duy nhất của anh ta là lúc nhỏ bò dưới đất” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Muốn tìm sở thích chung với anh ta, có lẽ em sẽ cảm thấy rất khó khăn. À, xin lỗi, tôi lại quên mất, với một Đại Lan thông minh tuyệt đỉnh như em thì chắc là dễ như trở bàn tay.”

Thiên Đại Lan hơi bối rối:

“Anh, anh đang…?”

Cô không biết anh làm sao nữa.

Rất kỳ lạ.

“Nhưng” Thiên Đại Lan hỏi:

“Chúng tôi làm hướng dẫn mua hàng, là ngành dịch vụ, thì phải hiểu rõ sở thích của từng khách hàng mà. Giữ mối quan hệ tốt với khách hàng chẳng phải là tố chất cơ bản của nhân viên dịch vụ sao?”

“Khách hàng?” Diệp Tẩy Nghiễn hỏi:

“Vậy, tôi cũng là khách hàng của em à?”

“Làm gì có?” Thiên Đại Lan ngạc nhiên mở to mắt:

“Anh là anh của Hi Kinh, tức cũng là anh của tôi mà.”

Diệp Tẩy Nghiễn thậm chí còn chưa từng chính thức tiêu dùng ở chỗ cô.

Làm sao mà tính là khách hàng được.

“Anh của Hi Kinh?”

Diệp Tẩy Nghiễn chậm rãi lặp lại câu đó.

Thiên Đại Lan thấy sắc mặt anh càng khó coi hơn.

Một lúc sau, anh khách khí nói:

“Xin lỗi, Đại Lan, tôi còn có việc, hôm nay nói chuyện đến đây thôi.”

Đó là một lời từ chối rất thẳng thắn.

Thiên Đại Lan thất vọng đứng dậy.

Cô liếc nhìn chiếc bánh kem trong phòng, cố gắng lần cuối:

“Anh, chiếc bánh này là tôi đặc biệt đặt, anh nhất định phải nếm thử.”

Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Cảm ơn, nhưng dạo này tôi không ăn đồ ngọt, lát nữa bảo nhân viên mang trả cho em, em và cửa hàng trưởng ăn đi.”

Thiên Đại Lan im lặng bước lên trước, chân phải vô tình đá vào góc sofa.

Khung chính của chiếc sofa này làm bằng gỗ óc chó đen chắc chắn, dù đã được mài tròn, nhưng chất gỗ vẫn rất cứng.

Trong lúc tâm trạng nặng nề, lại đi dép lê, cú đá này làm trúng móng chân, đau đến mức cô hít mạnh một hơi lạnh, cơn đau nhức buốt khiến nước mắt trào ra.

Không muốn để Diệp Tẩy Nghiễn thấy, Thiên Đại Lan cảm thấy quá mất mặt, lập tức cúi gằm đầu, cố nén tiếng kêu đau.

Diệp Tẩy Nghiễn phía sau dừng bước, nhìn chằm chằm vào bàn chân phải của cô, bàn chân từng bị thương lần trước.

Đêm hôm đó, trong gió lạnh, cô ngồi một mình trên bậc thềm, khó nhọc tháo đôi tất đã nhuốm đỏ máu, tự cẩn thận dùng tăm bông chấm dung dịch i-ốt sát trùng lên vết thương ở ngón chân.

Vết thương do mảnh thủy tinh vỡ mà đồng nghiệp cố ý rải, đâm vào.

“Vậy…” Thiên Đại Lan quay lại hỏi:

“Chuyện cửa hàng trưởng nhờ tôi mời anh đi ăn thì phải làm sao? Tôi có nên từ chối không?”

Chưa đợi Diệp Tẩy Nghiễn trả lời, cô đã chủ động nói:

“Nếu anh từ chối thì cũng không sao. Thời gian này, anh thật sự đã giúp tôi rất, rất nhiều rồi. Cảm ơn anh.”

Thiên Đại Lan cúi đầu thật sâu:

“Cảm ơn anh, nếu không có anh giúp, có lẽ năm ngoái tôi đã quay về Thẩm Dương rồi.”

Cô nghe thấy Diệp Tẩy Nghiễn hỏi:

“Em khóc à?”

Thiên Đại Lan hít một hơi:

“Không… chỉ là vừa rồi đá trúng sofa, đau lắm.”

Cô vẫn cố nén những giọt nước mắt mất mặt ấy, nhìn chăm chú vào hoa văn trên thảm, không dám nhìn anh.

Một lúc lâu sau, cô nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Diệp Tẩy Nghiễn:

“Khóc không có gì đáng xấu hổ, muốn khóc thì cứ khóc” anh nói:

“Nhưng tối nay tôi vẫn sẽ mời em và cửa hàng trưởng đi ăn. Giờ mà em khóc đỏ mắt, chẳng phải còn phải tìm lý do để đối phó với cửa hàng trưởng sao?”

Thiên Đại Lan không dám tin vào tai mình, cô hỏi:

“Anh đồng ý rồi? Sẵn lòng ăn tối cùng bọn tôi?”

“Vì đôi mắt xinh đẹp của em” Diệp Tẩy Nghiễn không trả lời trực tiếp, bước lên một bước, cúi đầu nhìn vào mắt Thiên Đại Lan:

“Cho dù em có chuyện buồn gì, cũng cố nhịn đến sau bữa tối hãy khóc một trận thật to.”

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...