Mất Kiểm Soát - Dã Lê

Chương 33: Giận dữ, ghen tuông và tình yêu



 

Đêm Thâm Quyến lại đổ mưa.

Mưa ở phương Nam nhiều hơn phương Bắc, không khí ẩm ướt đến mức dường như con người cũng có thể mọc ra mang cá. Khi bước ra khỏi cửa kính xoay, Diệp Tẩy Nghiễn cảm nhận được làn gió bên ngoài cuốn theo những hạt mưa li ti, ẩm mịn táp lên người.

Diệp Tẩy Nghiễn học trung học ở Hàng Châu, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đều ở tại ngôi nhà cổ của ông ngoại. Ngôi làng nơi ngôi nhà tọa lạc đã được đưa vào khu thắng cảnh Tây Hồ, không khí trong lành và yên tĩnh, rất thích hợp để nghỉ dưỡng. Ông ngoại Diệp Tố Hoa vốn họ Diêu, ban đầu là một nông dân trồng chè, tổ tiên đời đời đều làm nghề này. Tiểu thư Diệp Linh Lệ, sinh ra ở Thượng Hải trong một gia đình giàu có, vừa tốt nghiệp trung học đã hưởng ứng phong trào “lên núi xuống làng”, đến Tây Hồ làm giáo viên hỗ trợ, ở ngay trong ngôi làng của Diêu Tố Hoa. Qua lại một thời gian, bà đem lòng mến mộ trí óc lanh lợi và thân hình cường tráng của ông.

Mối tình vốn không cân xứng này tất nhiên bị phản đối kịch liệt. Gia đình Diệp Linh Lệ giàu có, bố mẹ và em trai đã di cư sang Hồng Kông từ bảy năm trước, chỉ còn lại bà, bà vú và một người anh trai vì tai nạn mà ở lại.

Diệp Linh Lệ là con gái duy nhất trong nhà, lại có tính cách bướng bỉnh nhất, kiên quyết muốn kết hôn với người mình yêu. Anh trai thương em gái, cũng không còn cách nào khác, chỉ yêu cầu Diêu Tố Hoa đổi sang họ Diệp, và phải ở rể.

Đến thời kỳ cải cách mở cửa, đầu óc kinh doanh của Diệp Tố Hoa giúp ông trở thành “người đầu tiên ăn cua”, dứt khoát cùng vợ con đến Thượng Hải làm ăn. Cộng thêm sự hỗ trợ từ nhà vợ ở Hồng Kông, ông kiếm được tiền đầy túi, thực hiện trọn vẹn lời hứa ban đầu.

Do việc sinh con quá đau đớn, Diệp Tố Hoa không nỡ để vợ chịu khổ lần nữa, dưới gối chỉ có một con gái là Diệp Giản Hà. Sau này, Diệp Giản Hà và chồng Diệp Bình Tây tình cảm rạn nứt ngay sau khi sinh Diệp Tẩy Nghiễn, và cũng không muốn sinh thêm con.

Là cháu đích tôn duy nhất, Diệp Tố Hoa nâng niu Diệp Tẩy Nghiễn như vàng ngọc. Tích lũy đến nay, ông đã thuê công ty tài chính chuyên nghiệp quản lý tài sản, sớm trao quyền cho bà Diệp Giản Hà, còn bản thân thì tận tay dạy Diệp Tẩy Nghiễn luyện chữ, học vẽ, thúc giục cùng nhau chạy bộ, tản bộ.

Mưa Bắc Kinh lạnh buốt, mưa Hàng Châu ẩm ướt dịu dàng, còn mưa Thâm Quyến lại oi bức, dính nhớp, biến ảo khó lường, như một lớp màng không thể rửa sạch bao phủ trên da, nặng nề, ẩm ướt đến mức nghẹt thở.

Tin tức của Dương Toàn cũng khiến Diệp Tẩy Nghiễn cảm thấy nghẹt thở.

Anh ta nhìn thấy Thiên Đại Lan bước vào cửa kính của phòng chờ rồi mới rời đi, phía sau có xe liên tục bấm còi giục giã, chỗ đó lại có nhân viên điều phối giao thông, Dương Toàn cũng không tiện dừng lại quá lâu.

Còn tại sao không đi vào bãi đỗ xe, thì là do Thiên Đại Lan yêu cầu, cô nói như vậy quá phiền phức.

“Phiền vậy thì khỏi tiễn luôn à?” Diệp Tẩy Nghiễn hỏi Dương Toàn:

“Cô ấy lần đầu đến sân bay Thâm Quyến, lỡ bị lạc đường bên trong thì sao?”

Dương Toàn vội vàng giương chiếc ô đen lớn:

“Chắc còn có nhân viên ở đó.”

Diệp Tẩy Nghiễn hỏi:

“Nhỡ cô ấy gặp bọn buôn người thì sao?”

Dương Toàn giơ cao ô, đi nhanh mấy bước theo sau anh:

“Đại Lan đã hai mươi tuổi rồi, chắc không có bọn buôn người nào lại đi bắt cóc một cô gái hai mươi tuổi… chứ?”

Diệp Tẩy Nghiễn lạnh lùng nhìn anh ta:

“Chuyện này chẳng lẽ ít xảy ra chắc?”

Dương Toàn nói:

“Thực ra trong sân bay chưa chắc đã có bọn buôn người… Ý anh là anh đang lo Đại Lan sẽ bị người ta lừa?”

“… Thôi bỏ đi” Diệp Tẩy Nghiễn nhắm mắt lại:

“Chỉ cần cô ấy không đi lừa người khác thì tôi đã tạ ơn trời đất rồi.”

Dương Toàn nói:

“Vậy giờ chúng ta định đi…?”

“Đi khu vực gần sân bay” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Tôi nhớ gần đó có mấy cửa hàng tiện lợi và tiệm đồ ăn nhanh, đi kiểm tra camera giám sát.”

“Gì cơ?” Dương Toàn ngớ người một lúc, rồi mới hiểu ra:

“Anh Tẩy Nghiễn, ý anh là… Đại Lan chưa lên máy bay?”

“Ừ.”

“Thế sao anh không trực tiếp gọi điện cho cô ấy?”

“Gọi rồi, cô ấy nói đã đến Thẩm Dương, đang đi chợ với mẹ” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Tôi nghe bảo bên đó ồn ào loạn cả lên, bán đủ thứ lẫn lộn, xung quanh còn có người rao ‘há cảo nước mặn’… Lúc này, ở Thẩm Dương có chợ nào lại bán há cảo nước mặn chứ.”

Dương Toàn đề nghị:

“Thế sao anh không để cô ấy nói thật? Dù sao chuyện cũng thế rồi, hỏi thẳng ra cũng có thể biết được.”

“Tôi lấy tư cách gì để hỏi?” Diệp Tẩy Nghiễn nhìn Dương Toàn:

“Tư cách là anh trai của bạn trai cũ của cô ấy à?”

Dương Toàn im lặng.

Anh ta nhìn Diệp Tẩy Nghiễn lên xe, Dương Toàn đã tan ca, Diệp Tẩy Nghiễn không thể để anh ta tiếp tục lái xe trong tình trạng mệt mỏi, nên đổi sang một tài xế khác để đến sân bay.

Chiếc ô đen lớn giương lên, mưa đêm trút xuống ướt đẫm lưng và vai Dương Toàn, anh ta chỉ cố sức nâng ô thật cao, không để một giọt mưa nào rơi lên người Diệp Tẩy Nghiễn.

Diệp Tẩy Nghiễn vẫn mặc nguyên quần áo chưa thay, ngồi lên xe với gương mặt u ám, không nói một lời.

Dương Toàn đóng cửa xe, đứng dưới ô, qua lớp kính mờ hơi nước nhìn thấy đôi mày nhíu chặt của Diệp Tẩy Nghiễn; nhìn bộ dạng hiện giờ của anh, không biết vì sao, anh ta lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Anh ta không dám hỏi thành lời.

Vậy bây giờ anh lại lấy tư cách gì để đi tìm Thiên Đại Lan?

Hoàn toàn không giống tư cách “anh trai của bạn trai cũ”… mà giống hệt tư cách “bạn trai hiện tại” của cô.

“Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!!!”

Khác với tòa nhà Tân Trung Quốc nơi có phố buôn bán Thập Tam Hành ở Quảng Châu, chợ bán buôn Nam Du rộng lớn hơn nhiều, từ Tân Nhai Khẩu, Quảng Trường Thế Kỷ đến Kim Huy, rồi sang Quý Hàng và khu chợ hàng tồn kho phía bên kia con đường, xen giữa là khoảng ba mươi tòa nhà lớn nhỏ với phong cách riêng của từng nơi, chẳng hạn như Kim Huy chuyên đồ thiết kế nguyên bản, Thái Lực thì nhiều hàng xuất khẩu đơn lẻ, Quý Hàng thì mẫu mã trẻ trung hơn… Việc đi hết một vòng rất mất công.

Tương tự Thập Tam Hành ở Quảng Châu, khu này cũng chủ yếu cung cấp hàng cho chợ bán buôn cấp hai hoặc các chủ cửa hàng truyền thống, phần lớn không bán lẻ. Kim Huy có bán cho khách lẻ, nhưng giá không rẻ hơn bao nhiêu, nên không thể có mức chiết khấu như cho khách buôn.

Ngoài ra, còn có một số cửa hàng chuyên làm hàng phục chế của các thương hiệu lớn, tức là hàng nhái cao cấp. Quần áo, giày dép, thậm chí túi xách, kính râm hay dây chuyền, chỉ cần mẫu mới ra mắt chưa đầy hai tuần là ở đây đã có hàng bày bán. Để tránh bị cảnh sát kiểm tra, các bản phục chế này thường không may nhãn mác, nhưng nếu khách yêu cầu, sau khi đặt hàng vẫn có thể may thêm.

Thiên Đại Lan cũng nhìn thấy mẫu mới của JW ở đây. Cô sờ thử và nhận ra vẫn có điểm khác biệt; các sản phẩm của JW hầu như đều đặt riêng vải, phụ kiện và kim loại. Hàng nhái ở đây đã cố gắng bắt chước phần ren móc hoa của JW, nhưng hoa văn vẫn có sự khác biệt tinh tế, chưa kể màu sắc kim loại, khóa kéo và các phụ kiện đặt riêng khác cũng không giống.

Với một người am hiểu JW như Thiên Đại Lan, chỉ cần liếc qua đã biết là giả; tuy vậy, cũng đủ để đánh lừa những người ít tiếp xúc.

Thật lợi hại.

Thiên Đại Lan thầm cảm thán.

Cô đi dạo một vòng ở đây đến mức mỏi nhừ chân mới rời đi; vừa bước ra cửa thì nhận ra bên ngoài đã phủ một lớp mưa.

Không mang theo ô, cô chỉ còn cách chạy thật nhanh. Trời sẩm tối, mưa càng khiến bầu trời thêm u ám; bên đường, những thùng rác sau khi bị dầm mưa tỏa ra thứ mùi đặc trưng của sự mục nát và ẩm mốc. Gạch lát đường chẳng khác nào ô vuông trong trò dò mìn trên máy tính, chỉ cần lơ đễnh là bắn tung nước lên cả ống quần.

Cô còn phải tránh dải cây xanh ven đường, kẻo vô tình dẫm phải những con ốc sên khổng lồ bất chợt bò ra.

Giờ đây Thiên Đại Lan chẳng còn muốn nhớ lại món ốc sên đút lò kiểu Pháp đã từng ăn cùng Diệp Tẩy Nghiễn nữa. Lần trước cô còn nghĩ sau này kiếm được tiền sẽ đưa bố mẹ cô đi ăn lại một lần, nhưng sau khi tận mắt thấy những con ốc sên to tướng thế này, chỉ cần thấy bất kỳ thứ gì liên quan đến ốc sên, cô đều thấy khó chịu.

Đến cả món bánh ốc sên cay tê cũng chẳng buồn ăn nữa.

Khó khăn lắm mới chạy đến trước một tiệm bún canh, cả người đã bị mưa làm ướt sũng; mưa lúc này cũng oi bức và dính nhớp, rơi lên người chẳng khác nào dán một lớp cao su nhầy nhụa. Thiên Đại Lan thở hổn hển, lao vào quán nhỏ đầy mùi thịt, nhìn chằm chằm vào tủ kính chiếu đèn đỏ với móng giò, đầu heo, gân chân giò và cánh gà, rồi lùi lại một bước để nhìn tờ thực đơn viết tay chữ đen trên giấy đỏ dán trên kính.

“Ông chủ” Thiên Đại Lan nói:

“Tôi muốn một phần cơm móng giò thập cẩm, thêm một quả trứng kho nữa, cảm ơn.”

Cô đếm tiền đưa cho ông chủ, chờ cơm mang ra rồi cầm đũa ăn từng miếng to, vừa ăn vừa đợi mưa ngoài trời ngớt.

Thiên Đại Lan đã quen với kiểu mưa lúc đến lúc đi bất chợt ở đây.

Có chút giống Diệp Tẩy Nghiễn lúc kiêu ngạo, tâm trạng thay đổi thất thường.

Cô mở điện thoại, gửi cho bố mẹ cô tấm ảnh cơm móng giò.

Tấm đầu tiên chụp không đẹp lắm, còn dính cả nền đất xám xịt, nên Thiên Đại Lan chụp lại một tấm khác, cắt gọn, khiến bát cơm móng giò trông vừa tươi ngon vừa đầy đặn.

Thiên Quân thì chẳng có gì để nói, chỉ khen “Con gái của bố thật giỏi, người nhỏ mà cái bụng to”; Chu Vân thì lo lắng vì cô còn lang thang ngoài đường muộn như vậy, khuyên cô nên sớm về chỗ nghỉ ngơi.

Thiên Đại Lan ngoan ngoãn đồng ý, rồi nhắn tin trả lời Diệp Tẩy Nghiễn.

Tin anh gửi chưa lâu.

Diệp Tẩy Nghiễn: “Về đến nhà chưa?”

Thiên Đại Lan: “Đến lâu rồi”

Cô còn cố tình gửi kèm bức ảnh đã chụp sẵn từ trước là bữa tối của cô cùng bố mẹ.

Diệp Tẩy Nghiễn: “Ngủ sớm đi, mai nghỉ ngơi cho tốt.”

Thiên Đại Lan: “Cảm ơn anh, anh cũng ngủ sớm nhé.”

Diệp Tẩy Nghiễn: “Ừ.”

Thiên Đại Lan ăn hết cơm chỉ trong vài miếng, định đi thì thấy bên ngoài mưa vẫn chưa tạnh, nên dứt khoát gọi điện cho An Thận Ngôn.

Hôm nay cô đã hỏi giá một số mặt hàng, hễ là mẫu cô ưng ý, chất liệu và phom dáng có thể sánh với JW thì đều khá đắt. Nhất là bây giờ đang mùa đổi sang thu đông, giá mỗi món đều cao; còn có vài thương hiệu thiết kế nguyên bản yêu cầu cô phải cung cấp giấy tờ chứng minh có cửa hàng thực tế biển hiệu, ảnh chụp bên trong cửa hàng, giấy phép kinh doanh, v.v…

Lần này, trong thẻ ngân hàng cô mang theo có ba vạn tệ, nhưng giá nhập và số lượng hàng của Prague lại hơi vượt quá ngân sách. Thẻ An Thận Ngôn tặng cô vẫn để bên người, nên cô định tạm dùng trước, đợi khi về Thẩm Dương, nhận được tiền hàng rồi sẽ chuyển lại cho An Thận Ngôn. Anh ấy hẹn tháng 11 về quê, công ty thống nhất làm thủ tục hộ khẩu; anh ấy định chuyển hộ khẩu về Bắc Kinh, nên có một số giấy tờ phải về quê xử lý.

Cô định khi đó sẽ trả lại cả thẻ ngân hàng và tiền cho An Thận Ngôn.

An Thận Ngôn nhanh chóng bắt máy.

Lúc này anh ấy vẫn đang làm việc ở công ty, Thiên Đại Lan nghe được tiếng lạch cạch gõ bàn phím, liền đoán chắc là anh ấy lại đặt điện thoại ngay bên cạnh bàn phím.

Thiên Đại Lan nói chuyện tạm mượn tiền, An Thận Ngôn tỏ vẻ không vui:

“Tôi đã nói rồi, em cứ cầm lấy, đừng trả tôi” An Thận Ngôn nhấn mạnh:

“Chưa nói đến việc em vừa mở cửa hàng vừa đi học vất vả thế nào, tại sao nhất định phải một mình chạy vào Thâm Quyến? Thâm Quyến có gì chứ?”

Thiên Đại Lan nói:

“Tôi phải mở rộng nguồn hàng chứ, tôi bán đồ nữ, đâu thể cứ chết dí bán mãi một loại hàng được? Anh phải biết là ngành thời trang nữ thay đổi trong chớp mắt. À xin lỗi, quên mất anh là đàn ông, trong lĩnh vực thời trang, sức mua của đàn ông còn thua cả một con chó.”

“Tôi không phải chó của em” An Thận Ngôn ngừng gõ bàn phím, đưa điện thoại lên sát môi:

“Hồng.”

Thiên Đại Lan bực bội:

“Làm gì vậy?”

Bên kia im lặng thở một lúc, hồi lâu sau mới nói:

“Không làm gì cả.”

Thiên Đại Lan thấy mưa bên ngoài đã tạnh, cô đứng dậy, mở cánh cửa kính dán chữ đỏ “Bún canh Triều Châu”: “Không có chuyện gì thì tôi cúp đây.”

“Hồng Hồng” An Thận Ngôn lại gọi cô một tiếng:

“Hồng Hồng.”

“Rốt cuộc anh muốn gì thế hả, Tiểu Thụ?” Thiên Đại Lan bực mình nói:

“Có gì nói nấy, đừng nói nửa chừng, anh bị táo bón à?”

An Thận Ngôn bật cười.

“Chỉ là muốn gọi em thôi” An Thận Ngôn nói:

“Được rồi, em làm việc đi, bên tôi không có gì, có chuyện thì gọi cho tôi”

Thiên Đại Lan cất điện thoại, lộp bộp lộp bộp bước trên nền nước, chạy thẳng về nhà trọ cũ kỹ đã đặt trước.

Chín giờ tối.

Mưa đã tạnh hẳn.

Diệp Tẩy Nghiễn tìm thấy hình bóng của Thiên Đại Lan trong camera trước cửa hàng tiện lợi thứ năm.

Mười lăm phút sau khi xe của Dương Toàn rời đi, cô xuất hiện với chiếc ba lô quen thuộc trên lưng, vừa đi vừa nhìn hướng, dường như là đang đi về phía xe buýt sân bay.

Xác nhận rồi.

Ông chủ tiệm thấy sắc mặt anh không được tốt, liền khuyên nhủ:

“Con gái mà, tuổi còn nhỏ, giận dỗi, bỏ nhà đi gì đó cũng là chuyện bình thường; anh cũng đừng quá lo, tìm được con bé rồi thì hãy kiên nhẫn, nhất định đừng đánh, nhà tôi cũng có một đứa con gái, tầm tuổi nó, đang học cấp ba, vào giai đoạn nổi loạn rồi, tính khí bướng bỉnh như con bò…”

Diệp Tẩy Nghiễn nói lời cảm ơn, lịch sự lấy từ ví ra tám trăm tệ, đưa cho ông chủ tiệm.

Ông chủ tiệm không chịu nhận, nhưng thấy Diệp Tẩy Nghiễn kiên quyết, mới nhận lấy.

“Nhất định đừng đánh trẻ con nhé” bà chủ tiệm dặn, ánh đèn chiếu vào sợi tóc bạc bên mai bà, bà nói:

“Con gái không thể đánh được, mắng vài câu là được rồi.”

Diệp Tẩy Nghiễn mỉm cười đáp “được”.

Xe buýt sân bay, một người, đến Thâm Quyến, cửa hàng quần áo tên là “Hồng”.

Chợ bán buôn quần áo nổi tiếng ở Thâm Quyến nằm ở đâu?

Ngoài nơi đó ra, Đại Lan sẽ không đi đâu khác.

Diệp Tẩy Nghiễn chậm rãi thở ra một hơi, khép mắt lại.

Anh đã hỏi Dương Toàn, Dương Toàn nói, giờ mở cửa của chợ bán buôn thường bắt đầu từ mười giờ rưỡi, với tính siêng năng của Đại Lan, chắc chắn cô đã đến đó từ sớm… Giờ này, cô đang trốn ở đâu nghỉ ngơi thì cũng không rõ.

Ít nhất thì đã có được điểm đến.

Diệp Tẩy Nghiễn mở điện thoại, tìm mấy tấm ảnh tự chụp gần đây của Thiên Đại Lan gửi cho anh, không nhiều, tấm nào cũng cười rất tươi. Anh chọn năm phút, quyết định lấy tấm tóc gọn gàng nhất, trang phục nhã nhặn nhất, nụ cười đẹp nhất, gửi cho Dương Toàn.

Diệp Tẩy Nghiễn:

“Dương Toàn, ngày mai tăng ca, tìm thêm vài người đến khu chợ quần áo Nam Du, tìm Đại Lan, tiền tăng ca tính gấp năm lần.”

Diệp Tẩy Nghiễn:

 “Tìm tầm hơn chục người nhé.”

Dương Toàn:

“Rõ.”

Diệp Tẩy Nghiễn:

“Nếu có ai hỏi thì cứ nói là cô em gái đang học cấp ba của tôi giận dỗi bỏ đi.”

Dương Toàn:

“Rõ.”

Thiên Đại Lan sáu giờ rưỡi đã tỉnh.

Cô tự mua vé hãng hàng không giá rẻ, không có suất ký gửi miễn phí, đồ mang theo cũng không nhiều, chỉ một quyển sổ tay, bây giờ đã chi chít ghi đầy chiến lược dạo chợ ngày hôm qua.

Hôm nay vốn dĩ cô cũng định đi dạo chợ ở đó, nhưng vì giày thể thao bị ngấm nước, đế giày vừa bị nước thấm vừa nứt ra một vết lớn. Đi chợ là một việc rất tốn sức, nên Thiên Đại Lan lập tức quyết định đến cửa hàng thương hiệu giày thể thao gần đó đang giảm giá mua một đôi mới.

Tiện thể trả phòng khách sạn.

Phòng bên này không ổn, chăn đệm ẩm đến mức có thể nhỏ nước, ngủ một đêm cô cảm giác như sắp bị thấp khớp.

Vẫn đeo balo thôi, hôm nay đi khảo sát, đặt hàng, buổi tối sẽ tìm chỗ quanh ga tàu để tạm nghỉ một đêm, mai mua vé tàu ban ngày về thẳng Thẩm Dương.

Mặt trời cũng đã lên, nắng chói chang đến đáng sợ, thấy bên đường có bán kính râm giá rẻ, cô tiện tay mua một cái; suy cho cùng, cô cũng chỉ là cô gái hơn hai mươi tuổi, thích màu mè, thích điệu đà. Thấy một tiệm làm tóc bên đường có cô gái bước ra với mái tóc xoăn màu nâu đẹp mắt, Thiên Đại Lan bỗng nảy ý định, sờ vào mái tóc xoăn tự nhiên của mình, cảm thấy mình cũng có thể nhuộm một màu đẹp.

Thợ làm tóc nhuộm cho cô màu nâu hạt dẻ ánh khói đang thịnh hành, liên tục khen cô hợp màu này, rồi hỏi có thể chụp ảnh cô, in ra treo ở cửa làm quảng cáo không? Như một hình thức đáp lễ, lần nhuộm này sẽ miễn phí, lát nữa còn sấy cho cô kiểu xoăn một lần.

Thiên Đại Lan vui vẻ đồng ý ngay.

Đeo kính râm, thay đôi giày thể thao mới, ăn trưa xong, Thiên Đại Lan lại đi dạo ở chợ bán buôn quần áo Nam Du. Cô nhạy bén nhận ra, nơi này xuất hiện thêm mấy nhóm nam nữ mặc đồng phục áo thun đen, quần đen, đeo kính râm đi loanh quanh. Bất kể nam hay nữ đều đeo kính râm; đàn ông thì cắt tóc cực ngắn kiểu đầu đinh, phụ nữ thì buộc tóc đuôi ngựa thấp, ép sát đầu.

Tính hóng chuyện nổi lên, Thiên Đại Lan cũng đeo kính râm, gọi một người mặc đồ đen đang nóng đến đổ mồ hôi, lau kính râm:

“Đại ca, bọn mình đang quay phim ở đây à?”

“Không phải quay phim” người mặc đồ đen bị mồ hôi chảy vào mắt, nóng rát, liếc thấy mái tóc uốn xoăn màu nâu gai dầu của cô thì tự động loại trừ khỏi danh sách, nói:

“Em gái của ông chủ đang học cấp ba, đến tuổi nổi loạn, trốn học rồi. Bọn tôi được thuê để đi tìm cô ấy.”

Thiên Đại Lan “ồ” một tiếng.

Trong lòng nghĩ, đúng là thành phố lớn có khác, tìm một đứa em gái trốn học mà cũng phải thuê hẳn dân chuyên nghiệp.

Cô buông tay:

“Cảm ơn đại ca nhé, anh bận việc đi, tôi cũng đi nhập hàng đây.”

Người đó nói:

“Toàn đồng hương với nhau, khách sáo gì. Đi thôi.”

Anh ta lau sạch kính râm, cũng lau luôn mắt, đeo lại kính, nhìn bóng lưng Thiên Đại Lan, nghĩ rằng cô gái cao gầy này trông khá hợp với mô tả của ông chủ, nhưng cô gái mà ông chủ tìm thì không nhuộm tóc cũng không uốn tóc…

Chiều tối sáu giờ.

Diệp Tẩy Nghiễn rời công ty.

Vẫn không có tin tức gì về Thiên Đại Lan, không ai từng nhìn thấy cô.

Dương Toàn đề nghị đi tìm ở những nơi khác, nhưng Diệp Tẩy Nghiễn cho rằng là do những người đó không nhận ra Thiên Đại Lan.

“Bây giờ trời nóng, Đại Lan chưa biết chừng đã đội mũ chống nắng và đeo kính râm” Diệp Tẩy Nghiễn trầm giọng nói:

“Mà bức ảnh cũng chụp Đại Lan xấu đi, người ta không nhận ra cũng bình thường.”

Dương Toàn do dự:

“…Chẳng lẽ ngày mai mới đi tìm người, bảo họ tìm một cô gái cao 1m70, gầy gầy, xinh xinh? Phạm vi tìm thế này có hơi chung chung quá không?”

Diệp Tẩy Nghiễn không nói gì, anh cúi đầu nhìn điện thoại, mở khung trò chuyện với Thiên Đại Lan.

Trưa nay cô vẫn trả lời tin nhắn, vẫn giả vờ như đang ở Thẩm Dương, còn gửi ảnh, nói là hôm nay cùng mẹ gói sủi cảo… Cô chuẩn bị rất chu đáo, chỉ là quên mất yếu tố thời tiết.

Hôm nay Thẩm Dương mưa âm u, nhưng trong bức ảnh gói sủi cảo mà cô gửi, góc bên phải phía dưới lại có một tia nắng.

Ảnh?

Diệp Tẩy Nghiễn khựng lại.

Anh nghiêng người, suy nghĩ đôi chút, rồi gọi điện thoại bàn đến cửa hàng quần áo “Hồng”.

Số điện thoại này, sáng nay Dương Toàn đã tra được.

Trước đó Đại Lan từng nhắc qua một lần, nói là mạng ở nhà cô hiện vẫn dùng loại dây điện thoại cũ, bắt buộc phải lắp điện thoại bàn, tốc độ mạng rất chậm; nghe nói, nửa cuối năm nay nhà mạng ở đây sẽ nâng cấp cải tạo, đến lúc đó sẽ đổi sang cáp quang và dây mạng mới thống nhất.

Sau ba tiếng chuông, Diệp Tẩy Nghiễn nghe thấy một giọng nữ trung niên:

“Xin chào.”

“Xin chào” Diệp Tẩy Nghiễn bình thản nói

“Tôi gọi từ tòa nhà Kim Huy, khu Nam Du, Thâm Quyến”

“À” Chu Vân nói:

“Ơ? Số này là Hồng Hồng để lại à?”

“Đúng vậy” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Cô ấy có một lô hàng chuẩn bị gửi, tôi muốn xác nhận lại địa chỉ nhà, còn một đơn nữa cần gửi qua WeChat để chị xem qua, chị chỉ cần xác nhận địa chỉ rồi gửi lại cho tôi là được.”

“À? Thế à?” Chu Vân nói:

“Nhưng cửa hàng là cô ấy quản lý, hay là anh gọi cho cô ấy đi”

“Số di động đó tôi gọi mãi không được, toàn báo bận, tôi nghĩ chắc cô ấy đang bận việc” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Không biết tôi có thể xin WeChat của chị trước không?”

Khoảng hai phút sau, Chu Vân mới đọc số di động của mình.

Diệp Tẩy Nghiễn tùy ý xé một tờ giấy, viết lại địa chỉ cửa hàng quần áo, rồi chụp gửi cho Chu Vân.

Khi đối phương đang xác nhận, Diệp Tẩy Nghiễn bấm vào trang cá nhân của bà ấy.

Lướt một lúc, anh tìm thấy.

Hôm qua lúc bảy giờ tối, Chu Vân đăng một bài, kèm theo ảnh một bát cơm giò heo.

“Cô gái một mình đi Thâm Quyến lấy hàng rồi ăn bữa này.”

Diệp Tẩy Nghiễn khựng lại.

Anh mở ảnh cơm giò heo, phóng to, rồi phóng to thêm, thấy rõ trên bát in dòng chữ.

“Dương Toàn” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Giúp tôi tìm xem gần chợ Nam Du có quán nào tên ‘Bún canh Triều Châu’ không.”

Có tổng cộng ba quán.

Quán có bát và cơm giống hệt như trong ảnh là quán thứ ba.

Diệp Tẩy Nghiễn lấy ảnh của Thiên Đại Lan hỏi ông chủ. Ông chủ liếc nhìn một cái liền nhận ra ngay.

“À, cô gái này à, cao, gầy, trắng, hôm qua có ghé ăn” ông chủ nói:

“Hôm nay cũng đến, khoảng chừng nửa tiếng trước vừa rời đi thôi, đeo một cái ba lô, còn nhuộm và uốn tóc… Ấy?”

Ông nhìn Diệp Tẩy Nghiễn đầy nghi hoặc:

“Các anh là gì của cô ấy thế?”

Diệp Tẩy Nghiễn bình thản nhắc lại lý do mà mấy ngày nay anh đã lặp đi lặp lại nhiều lần.

Em gái học cấp ba giận dỗi, bỏ nhà đi.

“Không đúng đâu” ông chủ nhíu mày, bắt đầu đuổi khách, cảnh giác hẳn lên:

“Không đúng không đúng, cô gái đó chẳng phải học sinh gì đâu, cô ấy tới đây nhập hàng… Không phải người các anh tìm đâu, đi đi đi.”

Diệp Tẩy Nghiễn điềm tĩnh rút từ ví ra một xấp tiền đỏ chót mệnh giá một trăm, khẽ đặt lên chiếc bàn đầy dầu mỡ dính nhớp.

Mắt ông chủ sáng rực.

Nhìn độ dày, ít nhất cũng phải một hai nghìn tệ.

“Bây giờ có thể nói chưa?” Diệp Tẩy Nghiễn hỏi:

“Về em gái tôi.”

“Được… được…” Ông chủ nhanh chóng cầm tiền, nhét chặt vào túi:

“À, cô gái này hôm qua và hôm nay đều gọi điện thoại, tôi nghe hình như là cho một người tên ‘Tiểu Thụ’ hay là Thận Ngôn gì đó.”

Diệp Tẩy Nghiễn hỏi:

“An Thận Ngôn?”

“Đúng đúng đúng, chính là cái điệu đó” ông chủ thấy sắc mặt anh rất khó coi, liền cẩn thận nói:

“Nghe nói hình như là tiêu của An Thận Ngôn mười nghìn, cô ta bảo gì mà đợi anh ta về cùng ăn cơm, còn nói để anh ta ở nhà mình… Sau đó bận quá, tôi cũng không nghe tiếp.”

Diệp Tẩy Nghiễn hỏi:

“Cô ấy đi đâu?”

Ông chủ bước ra cửa, chỉ cho anh:

“Kìa, cứ dọc con phố này mà đi thẳng là tới, tôi cũng không biết cô ấy đi đâu.”

Diệp Tẩy Nghiễn nói lời cảm ơn, rồi cùng Dương Toàn đi theo chỉ dẫn; Dương Toàn đã có chút nản:

“Thôi bỏ đi, anh Tẩy Nghiễn, mình đừng tìm nữa, dù sao cô ấy là một cô gái thông minh, cũng đâu có thể mất tích được…”

Muốn tìm mà còn chẳng tìm thấy.

Còn có thể qua mặt cả dân chuyên đi tìm người.

Dương Toàn bắt đầu nghi ngờ Thiên Đại Lan có phải cố tình trốn họ hay không, sao lại vừa nhuộm tóc vừa uốn tóc như thế.

“Anh Tẩy Nghiễn, bây giờ anh tìm cô ấy như vậy, lỡ tìm thấy rồi, anh định làm gì?” Dương Toàn cẩn thận hỏi:

“… Sao thế, anh Tẩy Nghiễn?”

Diệp Tẩy Nghiễn dừng bước.

Dương Toàn nhìn theo ánh mắt anh, thấy một tiệm cắt tóc vẫn còn sáng đèn.

Trước cửa kính tiệm là dây đèn đỏ-xanh đang xoay vòng; bên cạnh dây đèn là hàng loạt ảnh mẫu tóc đã được in phóng to.

Ngay ở hàng trên cùng, rõ ràng là Thiên Đại Lan với mái tóc nâu hạt dẻ, uốn xoăn rất đẹp.

Ngẩng đầu lên, Diệp Tẩy Nghiễn thấy rõ ngay dưới tấm bảng hiệu của tiệm có gắn một camera giám sát.

Gió lạnh xuyên qua áo sơ mi, mồ hôi trên người Diệp Tẩy Nghiễn vốn nóng, gặp gió liền khiến lạnh buốt hơn.

Anh trầm giọng nói với Dương Toàn:

“Vào xe lấy áo vest của tôi lại đây.”

Nhà trọ cũ nát.

Quầy lễ tân nhận tấm bảng tròn nhỏ, dựa theo con số ghi trên bảng để tìm đồ gửi tương ứng.

“Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!!!”

Thiên Đại Lan liên tục hắt hơi ba cái, cảm giác mình sắp cảm lạnh đến nơi.

Nhiệt độ chênh lệch ngày đêm đúng là quá kỳ lạ, ban đêm sao mà lạnh thế này.

Cô chỉ mặc áo ngắn tay, vừa dùng giấy lau mũi đã đỏ bừng cả chóp mũi.

Cô trông mong nhìn quầy lễ tân chậm rãi lấy đồ của mình, rồi chậm rãi bảo cô ký nhận.

Thiên Đại Lan lấy từ quầy lễ tân bộ quần áo gửi ở đây với giá năm tệ, bỏ vào balo, rời khỏi nhà trọ cũ nát trong đêm ẩm ướt, đi về phía trạm xe buýt, định bắt xe đến ga tàu Thâm Quyến.

Quầy lễ tân chậm rãi đóng cửa, chậm rãi ngồi trở lại, chậm rãi nhìn vào màn hình tivi trên quầy.

Nửa tiếng sau, cánh cửa kính của nhà trọ cũ nát bị mạnh mẽ đẩy ra, một người đàn ông cao lớn hơi khom lưng bước vào, nếu không khom lưng thì tám chín phần mười là đầu anh sẽ đập vào khung cửa.

Quầy lễ tân chậm rãi nhai hạt dưa, ánh mắt rời khỏi màn hình tivi, ngắm nhìn người đàn ông còn đẹp trai hơn cả nam thần trong phim thần tượng trên tivi:

“Phòng giường đôi…”

“Em gái tôi chưa đủ tuổi, bỏ nhà đi” Diệp Tẩy Nghiễn đưa tấm ảnh cắt nguyên vẹn từ trước cửa tiệm cắt tóc cho cô ta:

“Có từng đến đây không?”

Quầy lễ tân ghé mắt nhìn, chậm rãi đáp:

“Có đến.”

Diệp Tẩy Nghiễn rút một xấp tiền đặt lên quầy, mặt căng lại:

“Cô ấy đang ở phòng nào?”

Tiếng “keng keng… rầm rầm…” vang dồn dập. Một chuyến tàu hàng chở đầy hàng hóa lao về phía trước, bánh xe nghiền trên đường ray và sỏi đá khiến cả vùng đất xung quanh rung chuyển.

Trong căn nhà gần đó, Thiên Đại Lan đóng chặt khung cửa sổ kính mở vào kiểu cũ, cố nhét then sắt đã gỉ vào cái chốt méo mó, rồi kéo rèm thật kín.

Cô định lấy nút tai bịt lại, để đêm nay có thể ngủ yên ổn.

Vừa tắm xong, mặc quần áo, Thiên Đại Lan đã nghe chiếc điện thoại bàn ngả vàng ở đầu giường reo inh ỏi.

Cô nằm bò trên giường, nghe máy.

“Xin chào, tôi là…”

“Xin hỏi, cô là cô Thiên Đại Lan ở phòng 520 phải không?” Giọng lễ tân nhẹ nhàng vang lên:

“Có người ở ‘Nhà trọ Hạnh Phúc’ tìm cô, nói cô để quên tiền ở chỗ họ, giờ muốn mang trả lại. Xin hỏi bây giờ cô có tiện không?”

…Sao lại có thể để quên tiền ở cái nhà trọ nhỏ đó chứ???

Thiên Đại Lan cảm ơn, nói sẽ xuống ngay; vừa xỏ dép vừa nghĩ, nhà trọ tuy điều kiện kém nhưng quả là người ta thật thà, nhặt được của rơi trả lại, đúng là cao thượng…

Cô bước xuống cầu thang tối om, ngửi thấy mùi mì gói thơm lừng, nóng hổi, lại là vị bò hầm.

Quay người lại, trước khi nhìn thấy lễ tân, ánh mắt cô đã chạm ngay vào Diệp Tẩy Nghiễn.

Diệp Tẩy Nghiễn mặc áo sơ mi trắng, quần đen.

Trên cánh tay anh còn vắt một chiếc áo vest đen.

Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...