Thiên Đại Lan hơi ngẩng mặt lên, đôi khuyên tai kim cương trắng trên má làm nổi bật gương mặt trắng tinh hơn cả trang sức, cô cứ thế nhìn Diệp Tẩy Nghiễn một cách thẳng thắn, không chịu thua, không giả vờ.
Không cần giả vờ đáng thương, cũng không cần nhún nhường hay cầu toàn, không cần để chiếm được niềm tin mà tỏ ra ngây thơ, hiền lành hay ngốc nghếch.
Cô chỉ tự hào mà nhìn Diệp Tẩy Nghiễn.
“Anh làm sao mà chắc chắn mình không thể chứ?” Thiên Đại Lan khẳng định, cuối cùng hé lộ những móng vuốt kiêu hãnh, sắc bén, không che giấu:
“Chỉ cần là thứ tôi muốn, tôi sẽ có; việc tôi muốn làm, tôi sẽ làm thành.”
Diệp Tẩy Nghiễn mỉm cười:
“Rất tiếc, trong đó chắc chắn sẽ không bao gồm tôi.”
Thiên Đại Lan với chút tự mãn:
“Tôi từng có anh rồi mà.”
“Thật sao?” Diệp Tẩy Nghiễn rút lại tai nghiêng về cô, nhìn thẳng vào mặt cô, trước sự tự mãn của Thiên Đại Lan, anh cười rất khoan dung:
“Em có chắc không?”
Không.
Thiên Đại Lan không thể hoàn toàn chắc chắn.
Cô không thể nhìn thấu trái tim Diệp Tẩy Nghiễn.
Sau thời gian dài không gặp, anh đã hoàn toàn khác so với lúc ôm cô trong khách sạn nhỏ, cầu cô ở lại. Trong thế giới đầy ánh đèn và rượu, anh đã lấy lại phong thái điềm tĩnh như lần đầu gặp cô: bề ngoài lịch thiệp, dịu dàng, quan tâm tỉ mỉ, nhưng bên trong vẫn là anh trai sâu sắc, kiêu ngạo và khó tính.
Diệp Tẩy Nghiễn nói với Dương Toàn:
“Cậu xuống xe trước, ra cửa hàng tiện lợi phía trước mua cho tôi một chai nước.”
Dương Toàn đáp:
“Được rồi, tôi sẽ chọn kỹ rồi quay lại ngay!”
Anh ta tắt nhạc một cách gọn gàng, xuống xe, đóng cửa, chặn An Thận Ngôn đang muốn tiến đến, dứt khoát…
Thiên Đại Lan nhìn Diệp Tẩy Nghiễn từ trong xe, phía sau anh là đèn đường, làm khuôn mặt anh chìm trong bóng tối mờ ảo, mái tóc lại ánh vàng rực rỡ ở viền.
Câu nói của cô, Thiên Đại Lan, không sai.
Dưới sự trải nghiệm của thời gian và kinh nghiệm sống, những quý ông tự rèn luyện cơ thể và kỷ luật, khoảng ba mươi tuổi là thời điểm đẹp nhất của họ, giống như quả táo chín mọng, phải để một thời gian nhỏ mới phát huy được hương vị tối ưu.
Anh có một khuôn mặt rất đẹp.
Là loại đẹp một cách khách quan, khiến Thiên Đại Lan nhìn một lần là ấn tượng ngay, khiến một cô gái xinh đẹp như cô cũng không thể tránh khỏi bị mê hoặc.
Hiện tại chính là thời kỳ “thưởng thức” tốt nhất của Diệp Tẩy Nghiễn.
Đẹp trai, trưởng thành, khỏe mạnh, và chưa có dấu hiệu nào của tuổi già.
“Nếu định nghĩa ‘đạt được’ của em chỉ dừng lại ở đây, thì xin lỗi, có lẽ tôi đã đánh giá quá cao tham vọng của em, Thiên Đại Lan” Diệp Tẩy Nghiễn nghiêm túc gọi tên cô, đứng lên, đứng vững trước cửa xe, thở dài:
“Tôi còn tưởng em có thể tự do thao túng trái tim tôi.”
Thiên Đại Lan nắm nhẹ váy, nhìn Diệp Tẩy Nghiễn, hé môi, có chút không tin nổi.
Cô không ngờ Diệp Tẩy Nghiễn lại nói thẳng như vậy.
“Để tôi đoán xem, cô học sinh Thiên Đại Lan vô đối trong mọi việc từ nhỏ đến lớn, luôn giỏi quan hệ xã hội, không ai không yêu quý em, cũng chẳng ai nỡ từ chối em, ngay cả khi cố từ chối, cũng sẽ không cưỡng lại được những lời ngọt ngào tiếp theo của em, trở thành con tin của em, mơ màng, tình nguyện giúp em làm việc, đạt được mục tiêu” Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Em chắc hẳn rất tự hào vì điều đó.”
“Tại sao không?” Thiên Đại Lan hỏi:
“Biết cách lợi dụng người khác, đây chẳng phải là ưu điểm lớn của tôi sao?”
“Tôi không phủ nhận” Diệp Tẩy Nghiễn nhìn đôi mắt sáng rực của cô:
“Chỉ là em đột nhiên bỏ dở nửa chừng với tôi… là vì em sợ, hay đoán trước mình sẽ thất bại?”
“Sao có thể?” Thiên Đại Lan vô thức bác bỏ, cô nói:
“Tôi chưa bao giờ thất bại.”
“Rõ ràng, em ở bên tôi chưa đạt được thành công thật sự, thậm chí còn có phần dang dở” Dệp Tẩy Nghiễn cười:
“Thiên Đại Lan, em có muốn cá với tôi không?”
“Cá cái gì?”
“Cá xem em, người giỏi thao túng lòng người, có thể dùng sức hút cá nhân để khiến tôi hoàn toàn bị thuyết phục, tình nguyện giúp em làm việc hay không” Diệp Tẩy Nghiễn hạ giọng, mỉm cười:
“Có hứng thú không?”
Thiên Đại Lan bỗng không dám nhìn thẳng mặt anh, như thể cứ nhìn là sẽ sa vào cát lún.
Cô quay mặt đi:
“Hình như không hứng thú.”
“Sợ rồi sao?”
“Sao có thể?” Thiên Đại Lan cứng cỏi nói:
“Làm sao tôi có thể sợ?”
“Không sợ, vậy coi như đồng ý?”
“……” Thiên Đại Lan hỏi:
“Nếu đồng ý, tôi được lợi gì?”
“Lợi ích nhiều lắm” Diệp Tẩy Nghiễn vẫn cười:
“Nếu thành công, từ nay về sau việc gì em làm, chỉ cần nói với tôi một tiếng, tôi sẽ giúp, không cần như hôm qua, chỉ vì một bữa cơm mà uống đến đau bụng, nôn mửa, cơ thể cần được giữ gìn.”
“Hôm qua tôi nôn mà hôm nay vẫn nhảy nhót bình thường.”
“Thật sao? Vậy tại sao chiều nay em đặt ba chai sữa tươi? Chẳng sợ bị say sao?”
Thiên Đại Lan tự nhủ, thật lạ lùng, anh biết hết mọi chuyện sao?
“Tôi có thể giúp em” Diệp Tẩy Nghiễn nghiêng mặt nói:
“Tôi thấy tham vọng của em, cũng hiểu mánh nhỏ của em, chỉ là em dùng chiêu này với mọi người, có phần chưa đủ khôn khéo.”
Thiên Đại Lan nói:
“Anh khôn thật, khôn đến mức bị một cô gái nhỏ hơn mình tám tuổi dụ vào khách sạn nhỏ mất trinh.”
Diệp Tẩy Nghiễn điềm tĩnh đáp:
“Vậy chứng tỏ một số chiêu của em thực sự có tác dụng với tôi.”
Thiên Đại Lan nói:
“Anh nói mâu thuẫn quá, lúc có tác dụng, lúc lại không.”
“Con người vốn vậy, em cũng thế thôi, lúc thích cái này, lúc thích cái kia, một ngày phải xoay sở với vô số người cả trăm lần; với tôi, em lúc hiệu nghiệm, lúc không, huống chi là người khác? Em rất thông minh, nhưng trên đời này không chỉ có mình em thông minh” Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Một chiêu giỏi chưa chắc đã thắng, lời ngọt nói nhiều cũng khiến tai chai. Thiên Đại Lan, để đạt được lợi ích lâu dài, chúng ta cần duy trì mối quan hệ tốt lâu dài với đồng minh tiềm năng, hoặc những người có thể khai thác, đúng không?”
Thiên Đại Lan không thể phản bác.
Cô cảm thấy Diệp Tẩy Nghiễn thực sự phù hợp để đi đàm phán, có lẽ cô nên bình tĩnh ghi nhớ những lời anh vừa nói, về nhà phân tích kỹ, tìm ra sơ hở hoặc học kỹ thuật quyến rũ kiểu anh.
Nếu không nhạy bén, giờ thật sự cô đã bị anh dẫn dắt vào bẫy từng bước.
Không, dường như cô đã bị lời nói của anh chi phối.
Cô đã bắt đầu theo giả định của anh một cách tiềm thức.
“Nếu tháng 10 vừa rồi, chúng ta không tạm thời mất liên lạc” Diệp Tẩy Nghiễn ám chỉ:
“Có lẽ tối qua, Thiên Đại Lan không cần mặc bộ đồ khó chịu đó, cũng không cần say rượu, không cần đau bụng đến nôn mửa, cũng không phải hôm nay bận rộn chia sức, bỏ lỡ một cuộc gặp quan trọng.”
“Đúng vậy.”
“Ừ” Thiên Đại Lan mở miệng, hơi có ý châm biếm:
“Có lẽ tối nay tôi còn đang nói với anh ‘anh hai nhanh lên…’”
“Nghe có vẻ, em rất hài lòng với màn trình diễn lần trước của tôi” Diệp Tẩy Nghiễn cười, lúm đồng tiền bên phải hơi nông:
“Cảm ơn em đã công nhận, Đại Lan.”
Thiên Đại Lan hừ một tiếng:
“Đừng tự tâng bốc, tôi có công nhận đâu.”
Trong lòng cô có chút bối rối, bỗng nghe An Thận Ngôn hỏi:
“Các người đã nói xong chưa?”
Giọng nói trong trẻo ấy truyền qua làn gió đêm khiến Thiên Đại Lan không khỏi giật mình, như bị đánh thức giữa cơn ác mộng.
Diệp Tẩy Nghiễn hạ mắt nhìn cô, thấy cô vô thức khoanh tay trước ngực, rồi quay lại, liếc nhìn An Thận Ngôn đứng trong gió lạnh.
“Rất nhanh thôi” anh nói:
“Xin lỗi, tôi sẽ sang ngay.”
Nói xong, anh nhìn Thiên Đại Lan cúi mặt, mỉm cười một cái.
Nụ cười ấy khiến Thiên Đại Lan ngẩng đầu nhìn anh.
“Trước hết nói chuyện chính” Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Bạn của em có vẻ thiếu kiên nhẫn. Nói thẳng, tôi có thể giúp em liên hệ với bất cứ người nào em muốn gặp, mà không cần em phải hy sinh dạ dày, đi vòng vo tìm những người đàn ông khác.”
Thiên Đại Lan cảnh giác:
“Sắp đến đoạn ‘trò chơi kết thúc lộ hết mưu kế’ rồi sao? Có vẻ anh có chút sở hữu bất thường với tôi, tôi nhắc trước, tôi không phải tài sản của anh.”
“Chỉ là không nỡ thấy viên ngọc quý bị vẩn đục, không muốn nhìn một cô gái thông minh đi sai đường thôi” Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Bắt kẻ cắp phải bắt đầu từ đầu sỏ, lừa vài tên ngốc sao chứng minh được kỹ năng của em? Cũng không thể rèn luyện kỹ thuật của em, chỉ khi chinh phục được tôi, mới chứng minh được năng lực thật sự của em.”
Thiên Đại Lan nói:
“Anh mô tả bản thân như Boss cuối của trò chơi, nhưng thực tế tôi ba phút là đã lừa anh lên giường rồi.”
“Tôi cũng rất hy vọng em học sinh Đại Lan có thể kiên trì được mỗi lần ba phút” Diệp Tẩy Nghiễn hạ mắt nhìn cô:
“Em dường như hiểu lầm, hay em nghĩ sức hút của em với tôi chỉ xuất phát từ một vài chuyện đó sao?”
Thiên Đại Lan nói:
“Chẳng phải vậy sao?”
Cô nhớ lại lần lỡ bước vào phòng anh, nhớ đến những lời anh nói.
Điều đó không thể trách cô, Thiên Đại Lan nghĩ, bởi anh chỉ gặp cô một lần đã có thể mơ mộng về cô, điều này cụ thể thể hiện điều gì, chắc không cần cô nói thêm.
“Tôi không phải thú vật ph*t d*c bừa bãi đâu” Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Tôi đã nói rồi, đừng nghĩ những chiêu nhỏ của em có thể tùy ý điều khiển người khác. Nếu em muốn trở thành một doanh nhân trưởng thành, rõ ràng, chỉ những chiêu nhỏ ấy thì chưa đủ.”
Thiên Đại Lan nghĩ, may mà anh không phải, nếu không cô mà phải “thuần hóa” anh mỗi ngày, chắc cũng mệt mỏi lắm. Đợi đã, sao cô lại giả định chuyện “mỗi ngày” với anh, thật không nên; nhưng cô thực sự bị Diệp Tẩy Nghiễn quyến rũ, anh hiểu cô muốn gì, cô muốn thành công, cấp bách cần thêm nhiều chiêu thức kinh doanh và kỹ năng ứng xử với các thương nhân.
“Hãy cân nhắc đề xuất của tôi đi, Đại Lan” Diệp Tẩy Nghiễn gợi ý:
“Tất nhiên, em cũng có thể tiếp tục giữ khoảng cách với tôi, tiếp tục chơi những chiêu khéo léo nhỏ của em. Chỉ là, thông minh như em, chắc cũng hiểu, nếu em có thể thắng tôi, lợi ích em nhận được từ tôi sẽ vượt xa các… đàn ông khác.”
Thiên Đại Lan hỏi:
“Nếu tôi thua thì sao?”
“Thua sao?” Diệp Tẩy Nghiễn mỉm cười, hỏi khẽ:
“Em học sinh Thiên Đại Lan vô đối trong mọi việc, giờ đã bắt đầu nghĩ đến thua sao?”
“Tôi có nói đâu” Thiên Đại Lan phản bác:
“Tôi chỉ muốn nói, cá cược bình thường, cũng phải có phần đặt cược chứ? Anh chỉ nói phần thưởng khi tôi thắng, còn anh thì sao? Nếu anh thắng, tôi phải trả giá gì?”
“Tôi vẫn sẽ giúp em” Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“Tôi sẽ cho em ba lần ước nguyện, trong ba lần này, em có thể yêu cầu tôi bất cứ việc gì, miễn không vi phạm pháp luật Trung Quốc.”
“Nghe có vẻ, dù thế nào, tôi vẫn được lợi.”
“Bởi vì người phát động cuộc cá cược là tôi, đương nhiên phải nghiêng chút về phía người không có nguồn lực” Diệp Tẩy Nghiễn lặng lẽ nhìn cô:
“Tôi có thể thẳng thắn về điều này, tôi không muốn một cô gái thông minh đi sai đường; em khao khát thành công, tôi khao khát tự tay giúp em thành công, em nói đúng trước đó, tôi thực sự sẽ cảm thấy thành tựu vì điều này.”
Thiên Đại Lan nói:
“Nhưng nếu tôi thắng mà anh không thừa nhận? Nếu rõ ràng anh đã hoàn toàn bị tôi chinh phục, nhưng vẫn cố cứng miệng không nhận thì sao? Biết đấy, đàn ông cứng miệng hơn cả vịt chết, trừ khi anh không phải đàn ông.”
“Người thật sự bị em chinh phục còn có thể không thừa nhận sao?” Diệp Tẩy Nghiễn phản hỏi:
“Đó là một lập luận mâu thuẫn, còn câu hỏi nào khác không?”
Thiên Đại Lan nói:
“Hình như không còn.”
Diệp Tẩy Nghiễn mỉm cười, gió đêm thổi tung tóc anh, những sợi tóc hơi rối nhưng vẫn giữ vẻ thanh lịch.
Anh nghiêng người, rời đi, đóng cửa xe, gió lạnh đêm xuân thổi đến khiến anh run, bước dài tiến về phía An Thận Ngôn đang lạnh cóng, Diệp Tẩy Nghiễn ôn hòa cười, nói lời xin lỗi:
“Xin lỗi, tôi đến muộn, Đại Lan còn nhiều điều muốn nói với tôi. Cậu là bạn của cô ấy, chắc cũng hiểu, cô ấy là một cô gái thích nói nhiều.”
An Thận Ngôn hỏi:
“Cô ấy nói gì với anh?”
“Không nói gì đâu” Diệp Tẩy Nghiễn trả lời điềm đạm:
“Đừng nhìn tôi với bộ mặt như thế, An Thận Ngôn, cô ấy chưa từng nhắc đến cậu với tôi.”
An Thận Ngôn nhăn mặt:
“Chưa từng?”
“Tôi biết cậu là người bạn nam tốt nhất của cô ấy, tình cảm từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thân như anh em” Diệp Tẩy Nghiễn cười:
“Em trai tôi cùng tuổi với Đại Lan, nên rất hiểu cảm giác của cậu như một người anh. Có đứa em nhỏ như vậy, thật sự không dễ dàng đâu, phải không?”
An Thận Ngôn im lặng một lúc, hỏi:
“Đại Lan có nói với anh rằng chúng tôi thân như anh em không?”
“Chưa từng” Diệp Tẩy Nghiễn lắc đầu:
“Nhưng tối nay tôi nhìn thấy điều đó.”
“Cái gì?”
“Thực ra, tối nay Đại Lan có một cuộc gặp rất quan trọng, liên quan đến công việc kinh doanh của cô ấy” Diệp Tẩy Nghiễn nói chậm rãi:
“Có lẽ An Thận Ngôn không phải doanh nhân, không hiểu hết những khúc mắc trong đó, việc quản lý một cửa hàng không dễ dàng, cần duy trì mối quan hệ tốt với nhiều người. Tối nay lúc bảy giờ, Đại Lan đáng ra phải đi ăn với một đối tác quan trọng.”
Trong khoảnh khắc đó, An Thận Ngôn chợt hiểu ra.
Bởi vì anh ấy bị cảnh sát tạm giữ, nên Thiên Đại Lan vội vã đến.
Cho nên cô đi giày cao gót, mặc chiếc váy trắng trang trọng, đeo những trang sức đắt tiền như vậy.
Cuộc gặp tối nay cực kỳ quan trọng, ít nhất là đối với Thiên Đại Lan, cô rất coi trọng.
Nhưng vì anh ấy, Thiên Đại Lan đã phải hủy cuộc gặp này.
Ý nghĩa ẩn sau lời nói của Diệp Tẩy Nghiễn vừa tế nhị, vừa thẳng thắn.
Ngụ ý rằng anh ấy đã làm lỡ việc quan trọng của Thiên Đại Lan.
An Thận Ngôn rõ ràng, Thiên Đại Lan rất coi trọng lợi ích.
Nhưng anh ấy lại gián tiếp làm tổn hại đến lợi ích của cô.
“Nếu không xem cậu như anh trai thật sự, làm sao cô ấy chịu bỏ cuộc chứ?” Diệp Tẩy Nghiễn giữ nụ cười, lấy từ ví ra một xấp tiền, đưa cho An Thận Ngôn:
“Em trai tôi hành xử quá mạnh tay vào buổi chiều, thực sự xin lỗi, An Thận Ngôn, đây là tiền bồi thường chi phí thuốc men và mất thu nhập của cậu.”
An Thận Ngôn lạnh lùng nói:
“Không cần, cảm ơn.”
Lại là giọng điệu như vậy.
Lại là thái độ như vậy.
Người đứng trên cao, để tỏ ra phong độ, dù có thể thể hiện lòng tốt tràn đầy, cũng chỉ để chứng minh bản thân lịch sự, ra sao……
Diệp Hi Kinh, Diệp Tẩy Nghiễn.
Lâm Di, Thiên Đại Lan.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, An Thận Ngôn không ngờ sẽ gặp lại gương mặt quen thuộc đó trong đồn cảnh sát. Anh ấy vốn nhạy cảm, để bụng chuyện này, lại nghe Diệp Tẩy Nghiễn ám chỉ anh ấy vô tình làm lỡ cuộc hẹn quan trọng của Đại Lan, giờ thấy Diệp Tẩy Nghiễn vẫn dùng tiền để “giải quyết”, anh ấy chỉ thấy tức giận.
Tất cả chỉ vì tiền.
Mọi chuyện đều liên quan đến tiền.
An Thận Ngôn quay người đi thẳng, nhưng Diệp Tẩy Nghiễn vẫn giữ xấp tiền đó, giọng điệu vẫn lịch lãm, vẫn ôn hòa, nhưng với An Thận Ngôn lại nghe chói tai. Diệp Tẩy Nghiễn nói:
“An Thận Ngôn, cậu nên nhận khoản bồi thường này.”
Cao ngạo đến vậy.
Thương xót đến vậy.
Cái lòng tốt trịch thượng, tự cho là đúng, giả tạo, đạo đức giả.
An Thận Ngôn không chịu nổi nữa, đột nhiên quay lại, giận dữ đẩy tay Diệp Tẩy Nghiễn ra:
“Anh làm gì vậy?”
Anh ấy chắc chắn mình không dùng nhiều lực, chỉ muốn đẩy Diệp Tẩy Nghiễn ra, chỉ muốn tiền của anh tránh xa mình.
Diệp Tẩy Nghiễn dường như không ngờ anh ấy sẽ làm vậy, tay bị đẩy bật, xấp tiền trăm đỏ bay tứ tung trong không trung, lơ lửng như những cánh bướm.
Cùng với tiếng hốt hoảng của Dương Toàn:
“Anh Tẩy Nghiễn!” An Thận Ngôn chợt nghĩ đến điều gì đó, lập tức quay lại, nhìn về hướng xe.
Anh ấy nhìn thấy Thiên Đại Lan nhanh chóng mở cửa xe bước xuống.
Đèn đường chiếu lên chiếc váy trắng như ánh trăng của cô, tai và cổ cô, những viên kim cương trắng lấp lánh như sao trời, khiến cô nổi bật như một công chúa tiên trong vườn hoa rực rỡ.
Lúc này, Thiên Đại Lan đang nhìn thẳng vào An Thận Ngôn, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Cô hoàn toàn không ngờ, anh ấy lại còn động tay với Diệp Tẩy Nghiễn.
