Mất Kiểm Soát - Dã Lê

Chương 45: Tôi thích giữ lại một chút cảm giác nghi thức.



 

Xét theo “công việc”, trạng thái và thực lực kinh tế hiện tại của hai người, bọn họ dường như chỉ có thể hợp tác… trên giường.

Bó hoa khổng lồ đó, Thiên Đại Lan thử ôm một cái. Cảm giác giống như đang ôm một đống tiền lớn vào lòng, quả thật rất tuyệt, nhưng bó hoa quá nặng, đối với một người vừa mới thi đại học xong, mệt mỏi rã rời, thì đây đúng là một gánh nặng lớn.

Vì thế cuối cùng vẫn là Dương Toàn đặt bó hoa ở ghế phụ, mỉm cười hỏi Thiên Đại Lan thi cử thế nào.

Thiên Đại Lan xòe tay:

“Nói thật nhé, chẳng có cảm giác gì cả, thi đi thi lại cũng chẳng khác nhau là mấy.”

Dương Toàn còn định tiếp tục truy hỏi, nhưng Diệp Tẩy Nghiễn cắt ngang.

“Thi xong thì đừng hỏi nữa” anh nói:

“Tôi đã đặt bàn trước rồi, tiện thể có thể mời cô chú cùng đi ăn không?”

Thiên Đại Lan đang nhìn bóng người ngoài cửa xe, người cao gầy kia trông rất giống An Thận Ngôn, nghe câu nói này thì quay mặt lại, nghĩ một lát rồi mới trả lời.

“Vẫn là thôi đi” Thiên Đại Lan nói:

“Bố mẹ tôi đều là người rất thật thà, họ không quen đâu.”

Diệp Tẩy Nghiễn khẽ gật đầu.

Anh không hỏi thêm mấy câu như “chẳng lẽ tôi không thật thà sao”, mà báo tên quán, để Dương Toàn tiếp tục lái xe.

Ngay sau khi Diệp Tẩy Nghiễn nói “tôi đã đặt bàn trước rồi”, Thiên Đại Lan đã sinh ra một chút cảnh giác với cái món anh vừa nói vốn không mấy “đặc sắc Đông Bắc”, bởi vì những quán cơm gia đình mà họ thường đi, căn bản chẳng quán nào cần phải đặt trước cả.

Thực tế cũng đúng là như vậy, lần đầu tiên Thiên Đại Lan ăn món Đông Bắc mà phải súc miệng bằng nước lá bạc hà, cũng là lần đầu tiên ăn món “hầm nồi gang” mà bếp đã nấu xong, lại dùng một cái chậu sứ trắng lớn bưng ra.

Suốt bữa ăn chẳng thấy cái nồi gang đâu, cũng chẳng thấy cảnh “hầm”, chỉ có thịt ngỗng đã lột da được bày biện tinh xảo trên đĩa, kèm theo rau xanh non nhỏ li ti, hạt ngô non còn sớm vụ, cùng khoai tây thái khối khắc hoa cầu kỳ.

Đại Lan nằm mơ cũng không ngờ, lại có người tỉa hoa cả trong món “thiết oa đốn”, mấy miếng khoai tây nhỏ chỉ to cỡ móng tay cái cũng có thể tỉa thành hoa hồng.

Chưa kể món khoai lang ngào đường, chỉ có năm miếng, đặt trong một cái đĩa sứ trắng nhỏ tinh xảo, ba người ăn cũng chẳng đủ, khiến Đại Lan thầm nghĩ: Đây còn gọi là món Đông Bắc ngon, rẻ, chất lượng ư?

Điều khiến Đại Lan phẫn nộ nhất là món “sáng tạo kết hợp” cuối cùng: trong chiếc đĩa hình bầu dục lót lá bạc hà, đặt ba quả dâu tây. Nhìn như dâu tây, ăn cũng như dâu tây, nhưng thực ra lớp vỏ ngoài là socola và đường tạo thành hình quả dâu, bên trong nhồi mứt được nấu từ dâu tươi, đúng là “c** q**n rồi mới đánh rắm”, thừa thãi vô ích.

Khi Diệp Tẩy Nghiễn khen món ngỗng hầm nồi gang ngon, Đại Lan chỉ lặng lẽ nhìn anh chưa từng dính khói bếp nhà nghèo ấy bằng ánh mắt có chút thương hại.

Thật đáng thương, cả đời này hắn e rằng sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được niềm vui khi bới củ khoai lang nướng đen sì từ tro bếp ra, cũng chẳng bao giờ hưởng thụ được kh*** c*m chen chúc bên nồi gang đỏ lửa, vừa chảy mồ hôi vừa ăn ngon lành.

Xem ra ông trời vẫn công bằng.

Anh đã tận hưởng đủ mọi phúc lộc của kẻ giàu có, thì ắt không nếm nổi khổ cực của người nghèo.

Diệp Tẩy Nghiễn, chưa từng được thưởng thức món ngỗng hầm nồi gang chính tông, lại là một người đàn ông quanh năm khống chế lượng đường nạp vào, nên không động đến món tráng miệng kia. Đại Lan cũng chỉ ăn một miếng rồi dừng, vì cô vẫn thích hương vị dâu tươi hơn, còn lại hai miếng, Dương Toàn chén sạch.

Ăn xong, uống xong, Diệp Tẩy Nghiễn mới nhắc đến chuyện “hợp tác” với Đại Lan.

Trò chơi di động phong cách võ hiệp thể loại MOBA “Bát Hoang” do anh một tay gạt bỏ mọi ý kiến phản đối để đứng ra chủ trì, sau khi mở beta công khai đã nhận được phản ứng vô cùng khả quan, ngay trong tháng thử nghiệm đã dễ dàng vươn lên ngôi quán quân trong bảng xếp hạng doanh thu game di động trong nước.

Phòng marketing và phòng bản quyền đều muốn mở rộng tầm ảnh hưởng của IP này. Sau khi tham khảo thành công của việc liên minh chéo giữa game máy tính “Tứ Hải Tiêu Dao” và JW trước đây, rồi cân nhắc rằng đối tượng chính của “Bát Hoang” là thanh thiếu niên từ 14 đến 35 tuổi, tiến hành phân tích hành vi tiêu dùng của nhóm tuổi này, bọn họ quyết định đi theo con đường kinh doanh qua Taobao, tìm một cửa hàng Taobao có kinh nghiệm về bán hàng và may đo thời trang để sản xuất trang phục chính thức của “Bát Hoang”.

Nghe đến đây, đôi mắt Thiên Đại Lan sáng rực lên hết lần này đến lần khác.

Đúng là vừa định chợp mắt thì có người đưa gối, cô đang muốn nghĩ cách kéo lưu lượng truy cập để hồi sinh cửa hàng Taobao của mình, thì Diệp Tẩy Nghiễn lại đưa tới một nhành ô-liu.

Danh tiếng của game di động “Bát Hoang” hoàn toàn có thể thúc đẩy một cửa hàng Taobao nhỏ mới khởi nghiệp.

Nếu có thể giành được hợp tác này.

“Thẳng thắn mà nói, về ngành thời trang, tôi biết không nhiều” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Chỉ biết rằng em có một cửa hàng Taobao, dường như cũng bán một số thứ”

“Tôi có kinh nghiệm” Thiên Đại Lan bấm chặt lòng bàn tay, mặt không đổi sắc mà nói dối:

“Tìm tôi, coi như anh đã tìm đúng người. Thế này đi, từ khi mười sáu mười bảy tuổi tôi đã lăn lộn trong chợ đầu mối, đó chính là nơi cung cấp hàng cho phần lớn các cửa hàng quần áo. Nói gì thì nói, chỉ ba điểm: vải vóc thế nào, dáng cắt thế nào, đường may thế nào, tôi chỉ cần liếc mắt là biết ngay chất lượng ra sao, chỉ cần liếc mắt nhìn là biết.”

Diệp Tẩy Nghiễn mỉm cười: “Ồ?”

“Người ta vẫn nói, nước chảy ruộng nhà không ra ngoài” Thiên Đại Lan nói:

“Giờ anh tìm đến tôi, chắc chắn là muốn tôi nhận công việc này. Hôm nay tôi xin lấy danh dự mà đảm bảo với anh, giao cho tôi, anh cứ yên tâm, tuyệt đối tôi sẽ không làm anh thất vọng.”

“Tôi chỉ biết em có kinh nghiệm bán hàng, chứ không biết em còn từng tiếp xúc với mấy xưởng gia công quần áo” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Thật ra tôi nghĩ đến chuyện chúng ta hợp tác thì em chỉ phụ trách kênh bán hàng thôi”

“Cứ giao hết cho tôi.” Thiên Đại Lan quả quyết, trong mắt lóe lên ánh sáng khác thường, sự mệt mỏi sau kỳ thi đại học đã biến mất hẳn:

“Các anh chỉ cần đưa bản thiết kế, còn lại từ liên hệ xưởng may, làm rập, chọn vải… tất cả để tôi lo. Tôi có quen mấy xưởng may, cũng biết chỗ nào có vải tốt hơn.”

Diệp Tẩy Nghiễn khẽ mỉm cười.

“Được.” Anh gật đầu:

“Giao hết cho em.”

Thiên Đại Lan rất rõ mình đang làm gì.

Nhưng khởi nghiệp vốn là như vậy, gan lớn thì no, gan nhỏ thì đói.

Chỉ riêng phần lợi nhuận từ kênh bán hàng rõ ràng không đủ để lấp đầy tham vọng của cô. Con người vốn dĩ tham lam vô độ, nếu đặt vào năm ngoái, Thiên Đại Lan nhất định sẽ hài lòng với việc chia lợi nhuận từ kênh tiêu thụ, nhưng bây giờ thì không, hoàn toàn không đủ.

Cô muốn nắm trọn tất cả số tiền trong phạm vi năng lực của mình.

Diệp Tẩy Nghiễn không trực tiếp ký hợp đồng với cô. Với anh, một hợp đồng nhỏ thế này chẳng qua cũng chỉ là một câu nói. Một khi anh đã định người thì nội bộ sẽ không đi theo quy trình đấu thầu nữa.

Chỉ là Thiên Đại Lan vẫn chưa hiểu điều đó.

Cho dù Diệp Tẩy Nghiễn đã đồng ý giao toàn bộ việc gia công và tiêu thụ trang phục cho cô phụ trách, nhưng chỉ cần chưa ký hợp đồng, cô vẫn không thể yên tâm, trong lòng cứ bất an, sợ rằng con vịt đã nấu chín ngay giây sau sẽ bay mất.

Cảm giác bất an này thậm chí còn vượt qua cả nỗi lo về thành tích. Suốt ba ngày liền, Thiên Đại Lan mở mắt hay nhắm mắt đều nghĩ đến bản hợp đồng chưa ký, hận không thể vác khẩu súng dí vào đầu Diệp Tẩy Nghiễn, ép anh nhanh chóng ký tên, chuyển tiền.

Ấy vậy mà anh lại chẳng hề nhắc đến chuyện hợp đồng.

Anh chỉ nói rằng lần này đến Thẩm Dương là để đi chơi.

Trời ơi, Thiên Đại Lan thực sự không biết ở Thẩm Dương có gì đáng để vị đại lão này đi chơi. Giờ đang là mùa hè, không có tuyết cũng chẳng có băng, ngay cả muốn chơi chó kéo xe trượt tuyết cũng chẳng có chỗ.

Không, Diệp Tẩy Nghiễn chắc cũng chẳng bao giờ đi chơi trò chó kéo xe ấy.

Rốt cuộc Diệp Tẩy Nghiễn muốn đi đâu?

Thiên Đại Lan vò đầu bứt tai mà vẫn không nghĩ ra Thẩm Dương có chỗ nào hợp với anh. Theo như sự hiểu biết sau này của cô về Diệp Tẩy Nghiễn, thì cả Thẩm Dương, thứ khiến anh hứng thú nhất, e rằng chỉ có cô mà thôi.

Ấy thế mà anh thật sự ở lại Thẩm Dương bốn ngày liền.

Anh không đi Cố Cung cũng không đi Đại Soái Phủ, chỉ đến đủ loại bảo tàng: Bảo tàng tỉnh Liêu Ninh, Bảo tàng Công nghiệp Trung Quốc, Bảo tàng Lịch sử Sự kiện 9-18 Thẩm Dương, Bảo tàng Cổ sinh vật Liêu Ninh, Nhà trưng bày Đường sắt Thẩm Dương, còn ghé thăm di tích Tòa án Quân sự Đặc biệt Thẩm Dương xử tội ác chiến tranh của Nhật mở cửa từ năm 2010, cuối cùng đến nghĩa trang liệt sĩ để mặc niệm.

Ngày cuối cùng ở Thẩm Dương, Diệp Tẩy Nghiễn còn đến Bảo tàng di chỉ Tân Lạc.

Thiên Đại Lan còn chưa từng tới đó.

Cô thậm chí chẳng biết Bảo tàng di chỉ Tân Lạc nằm ở đâu.

Thiên Đại Lan là dân khối tự nhiên, hiểu biết về di chỉ Tân Lạc không nhiều, chỉ biết rằng Thẩm Dương có một bảo tàng riêng về nó. Với cô, bảo tàng nào cũng na ná nhau, chẳng có gì khác biệt; trái lại Diệp Tẩy Nghiễn lại hứng thú hỏi cô có thích không.

Thiên Đại Lan liếc nhìn món trưng bày mà anh nói, một pho tượng gỗ điêu khắc, đã gãy thành ba khúc, trên nhãn ghi: Thời kỳ đồ đá mới.

“Ghê thật” Thiên Đại Lan tính toán:

“Hơn bảy nghìn năm rồi, lúc ấy vẫn còn là xã hội mẫu hệ, mà đến giờ còn giữ được thế này. Ơ, sao lại ghi bản sao?”

“Bản gốc chim gỗ điêu khắc được trưng bày ở Bảo tàng Thẩm Dương, hôm qua chúng ta đã thấy rồi.” Diệp Tẩy Nghiễn thở dài:

“Quả nhiên em chẳng bao giờ để tâm đến lời tôi nói, tai này lọt vào tai kia ra.”

“…Thông cảm đi, tôi là dân khối tự nhiên mà” Thiên Đại Lan nói:

“Mấy thứ trong bảo tàng nhìn giống nhau hết, đầu óc tôi không nhớ nổi.”

“Rõ ràng hôm kia có người còn khoe trí nhớ như in của mình.”

“Còn phải xem là đối với cái gì” Thiên Đại Lan phản bác:

“Đối với tiền thì chắc chắn tôi nhớ như in rồi, bộ não con người có hạn, phải dành chỗ cho những thứ quan trọng thôi.”

Diệp Tẩy Nghiễn hờ hững hỏi:

“Tôi được tính là quan trọng không?”

“Tất nhiên là quan trọng rồi.”

“Là Diệp Tẩy Nghiễn quan trọng, hay là cái ‘hợp đồng do Diệp Tẩy Nghiễn mang đến’ quan trọng hơn?”

“Tất nhiên là anh quan trọng chứ.”

Liên tiếp hai tiếng “tất nhiên”, chẳng cần suy nghĩ, Đại Lan như có cơ chế phản xạ tự động, giống hệt Siri, chỉ biết nói ra những lời dễ nghe, khiến người khác vui lòng.

Diệp Tẩy Nghiễn nghiêng người, nhìn cô.

Điều rõ ràng trong lòng, anh lại không vạch trần vào lúc này.

“Lần sau trước khi nói có thể ngừng lại một chút” Diệp Tẩy Nghiễn giơ tay, khẽ vỗ hai cái l*n đ*nh đầu cô:

“Con người phải biết chọn lọc, mới có vẻ chân thành.”

Thiên Đại Lan nói:

“Anh đang dạy tôi nói dối à?”

“Tôi đang dạy em khi làm ăn phải biết cách đối nhân xử thế.” Diệp Tẩy Nghiễn chỉnh lại, rồi nghiêng người, nhìn vào chiếc tủ kính, nơi có bản sao con chim gỗ cô độc nằm bên trong:

“Em không thể chỉ dựa vào nhan sắc, lời ngọt ngào, và chút thủ đoạn khéo léo của mình. Đại Lan, bảy nghìn hai trăm năm trước, trong xã hội mẫu hệ, người có thể leo l*n đ*nh quyền lực tuyệt đối không phải chỉ nhờ vào ba thứ này.”

Thiên Đại Lan hơi nghiêng mặt, chăm chú lắng nghe anh giảng giải.

“Giờ em là nhà sáng lập của ‘Hồng’, là bà chủ Thiên Đại Lan. Em phải có chút ý thức làm chủ.” Diệp Tẩy Nghiễn nhắc nhở:

“Khi hợp tác với những xưởng gia công quần áo hay thương nhân vải vóc quen thuộc với em, em phải cứng rắn hơn. Nhớ kỹ, khi hợp tác với họ, em là bên A. Họ có thể thu lợi từ em, em chính là Thượng Đế của họ. Em sẽ phát hiện, khi em nắm trong tay quyền quyết định lợi ích của người khác, thì bất cứ ai gặp em, đều sẽ hết sức để tâm, hết sức ‘hiếu thuận’ với em.”

Anh đã dùng từ “hiếu thuận”.

Thật đúng là chạm thẳng vào tâm can của Thiên Đại Lan.

Mấy ngày nay, Diệp Tẩy Nghiễn là người có thể quyết định ký hay không ký hợp đồng, chẳng cần nói gì, chẳng cần làm gì, đã dễ dàng nhận được sự “dốc lòng” và “hiếu thuận” của cô.

Thiên Đại Lan bỗng mở to mắt.

Cô chợt hiểu ra.

“Trước đây em nói, thể diện có thể đem ra đổi tiền, hạ mặt xuống thì có thể đổi lấy lợi ích, điểm này tôi không phủ nhận” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Nhưng Đại Lan, khi một người đã quen lấy tôn nghiêm và thể diện của mình ra để đổi tiền, thì tôn nghiêm và thể diện ấy sẽ chẳng còn giá trị nữa.”

Thiên Đại Lan đáp:

“Tôi biết.”

Chính vì thế, cô mới phải tận dụng triệt để từng cơ hội, trước khi tôn nghiêm của mình “mất giá”, phải tối đa hóa lợi ích.

Tiền có thể mang lại cảm giác an toàn.

Ít nhất, Thiên Đại Lan bây giờ có cửa hàng Taobao của riêng mình, có đủ tiền tiết kiệm, sẽ không còn như năm ngoái sau khi nghỉ việc, trong mối quan hệ với Diệp Tẩy Nghiễn lúc nào cũng thấp thỏm bất an nữa.

Anh nói đúng, lựa chọn sau khi đã cân nhắc được được mất mới là thành thật nhất, cũng là thứ bộc lộ rõ bản chất con người nhất.

Nếu như năm ngoái, khi chị Tử gây chuyện, cô vẫn còn ở bên Diệp Tẩy Nghiễn, thì chưa chắc đã có dũng khí “phá nồi chìm thuyền”. Ngược lại, khả năng lớn là sẽ co mình lại, rút về cái tổ nhỏ, rút về chiếc lồng vàng mà anh sắp đặt cho, an phận nhận công việc hoặc trường học anh an bài, rồi yên tâm cam phận làm chú chim hoàng yến đã bị thuần dưỡng.

Còn bây giờ, khi có đủ tiền tiết kiệm rồi, cảm giác ổn định đủ đầy, thì cho dù chị Tử có nổi điên đến đập phá thêm lần nữa, cô cũng sẽ không coi “làm bạn gái của Diệp Tẩy Nghiễn” là con đường lùi duy nhất.

Cô sẽ có nhiều lựa chọn khác, không cần phải xoay quanh đàn ông nữa.

“Em muốn đăng ký trường nào?” Diệp Tẩy Nghiễn đột ngột đổi chủ đề, đây cũng là lần đầu tiên anh nhắc đến chuyện thi đại học:

“Có mục tiêu chưa? Thanh Hoa hay Bắc Đại?”

Thiên Đại Lan cảm thán:

“Anh đúng là kỳ vọng tôi thành rồng phượng thật đấy.”

Diệp Tẩy Nghiễn thở dài:

“Đổi từ khác đi, câu đó không hợp.”

“Hy vọng con gái thành phượng hoàng?”

Diệp Tẩy Nghiễn không muốn nói chuyện với cô nữa.

Thiên Đại Lan nói:

“Tôi từng sống ở Bắc Kinh rồi, nhưng cảm thấy nơi đó không hợp lắm với tôi…”

Diệp Tẩy Nghiễn chờ câu tiếp theo của cô.

“Có thể tôi sẽ đến Thượng Hải” Thiên Đại Lan nói:

“Vùng Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hải mọc lên rất nhiều cửa hàng Taobao. Tôi đã xem qua, Hàng Châu có nhiều chính sách ưu đãi hỗ trợ mảng này, hơn nữa trụ sở Taobao cũng ở Hàng Châu.”

“Hàng Châu cũng tốt” Diệp Tẩy Nghiễn hỏi:

“Vậy tại sao em lại muốn đi Thượng Hải?”

Chưa đợi Thiên Đại Lan trả lời, Diệp Tẩy Nghiễn đã mỉm cười nói:

“Thôi vậy.”

Anh cuối cùng liếc nhìn chú chim gỗ đã vỡ thành ba mảnh trong lồng kính, dáng người thẳng tắp tao nhã, tựa như tùng xanh trường tồn, hạc trắng trong tuyết.

“Không cần nói cho tôi biết đâu” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Tôi tôn trọng sự riêng tư của em.”

Diệp Tẩy Nghiễn đưa cho Thiên Đại Lan hai bản hợp đồng đã ký tên và đóng dấu đỏ sẵn.

Anh đầy ẩn ý:

“Quyền lựa chọn là ở em, chọn sự an ổn, hay là mạo hiểm, em còn bảy ngày để suy nghĩ.”

Thiên Đại Lan nhận lấy hai bản hợp đồng, phát hiện chỗ “Bên B” vẫn còn để trống.

Đây là lần đầu tiên cô đọc loại hợp đồng chính thức như thế này, vừa đọc từng chữ, vừa tính toán số tiền mình có thể thu được từ hợp tác lần này, trong lòng không khỏi dâng trào xúc động.

Đây là một vụ làm ăn chắc chắn có lãi không lỗ, công ty game cung cấp toàn bộ tiền vốn, cô phụ trách đầu tư sản xuất, quảng bá, bán hàng, lợi nhuận chia đôi năm mươi năm mươi.

“Bảy ngày nữa, nếu em vẫn quyết định tự mình bao trọn việc sản xuất và tiêu thụ quần áo, thì ký tên gửi cho tôi” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Dự kiến cuối tháng này, công ty sẽ chuyển khoản trước cho em một phần tiền đặt cọc. Nhớ kỹ, thời gian để em tìm xưởng may và cân nhắc chỉ có bảy ngày, trong bảy ngày đó, tôi sẽ đi nghỉ ở Thanh Đảo; bảy ngày sau, tôi sẽ trở về Thâm Quyến.”

Thiên Đại Lan kiên quyết:

“Tôi có xưởng may quen thuộc.”

Diệp Tẩy Nghiễn không phủ nhận cũng không khẳng định, chỉ mỉm cười rồi rời đi.

Anh vừa đi, Thiên Đại Lan lập tức mời chị Mạch ăn cơm, hỏi cô ấy có biết gần đây có xưởng may nào chuyên làm áo thun, áo hoodie không.

Chị Mạch gợi ý:

“Em phải đến Thanh Đảo đó, bên Thanh Đảo làm đồ dệt kim nhiều lắm, ngay cả cửa hàng Uniqlo trong trung tâm thương mại, rất nhiều đồ cũng do mấy xưởng bên đó gia công. Chị có một đứa em họ cũng làm ở đó” chị Mạch:

“Ơ, em định tự mình làm quần áo à? Chị nói thật nhé, chuyện này phải đầu tư rất nhiều tiền đó, nhỡ mà lỗ thì có thể làm em thua đến nỗi không ngẩng đầu lên nổi đâu……”

Thiên Đại Lan cảm ơn chị Mạch.

Cô vốn tính cách “nói làm là làm”, lập tức đặt vé máy bay đi Thanh Đảo bằng điện thoại, không muốn chậm trễ một ngày nào: chị Mạch vừa châm thuốc vừa trò chuyện, tiện thể nhắc đến chuyện muốn sang nhượng quầy hàng, không muốn làm nữa.

“Vì sao không làm nữa?” Thiên Đại Lan tò mò:

“Bây giờ buôn bán đâu phải rất phát đạt sao?”

“Phát đạt thì phát đạt, nhưng chị có chút mệt rồi.” Chị Mạch cười, gảy tro thuốc:

“Cô em họ của chị, bây giờ đang mở một cửa hàng quần áo nhỏ ở Đại Liên, cũng khá ổn định, gọi chị sang đó luôn.”

“Đại Liên tốt chứ, không khí trong lành, lại còn ấm áp hơn ở đây. Đi đi.” Thiên Đại Lan nói.

“Đi đâu có dễ vậy? Ở nhà ông bà đã già rồi, đi xa không nổi, bố mẹ thì phải ở lại phụng dưỡng, chị còn phải lo cho bố mẹ. Họ chỉ có mình chị, chị mà đi, ai chăm họ?” Chị Mạch kẹp điếu thuốc trong tay phải, tay trái nâng ly bia khẽ cụng vào ly của Thiên Đại Lan:

“Em còn trẻ, khi chưa bị ràng buộc, cứ đi nhiều nơi, xông pha nhiều hơn, vậy mới tốt.”

Hai người uống với nhau gần nửa giờ.

Nửa giờ sau, chị Mạch uống say, đi loạng choạng, Thiên Đại Lan dìu chị ấy. Đúng lúc đó là đêm tháng 6, trời vẫn chưa ấm hẳn. Mặt trời vừa xuống, đêm tối phủ xuống, không khí vừa lạnh vừa buốt, khiến người ta run lên bần bật.

Chưa đi hết con phố nhỏ, sau gáy Thiên Đại Lan đau nhói, bị đánh một gậy thật mạnh.

Chị Mạch bên cạnh cũng đồng thời bị đánh một gậy, kêu lên một tiếng thảm thiết. Mắt Thiên Đại Lan tối sầm, tay ôm lấy sau đầu, choáng váng, khó khăn lắm mới đứng vững, chỉ nghe thấy giọng của chị Tử:

“Ăn hại thế hả? Người mà cũng đánh nhầm à? Đánh con bé thấp kia cho tao!!!”

Cảm giác ấy, giống như giữa mùa đông băng giá, bị ngã sấp xuống nền đất trơn như băng, sau gáy đập xuống trước vậy.

Cú đau này làm trước mắt Thiên Đại Lan liên tục tối sầm, hoa mắt choáng váng. Cô cố gắng lắm mới đứng được, thấy chị Mạch ngã vật ra đất, vội vàng định nhào tới đỡ thì ngay lập tức bị chị Tử bóp chặt lấy má phải, đau đến mức mắt cô ngân đầy nước.

Chị Tử trừng mắt căm hận, mắng nhiếc không ngớt:

“Tao thấy mày đúng là nghịch như bảy tiên nữ nhảy dây cũng chẳng bằng! Con nhóc ranh mà dám đấu với bà mày à, chuột còn dám l**m đít mèo, muốn chết chắc!!!”

Bàn tay trái của bà ta ghì chặt má phải của Đại Lan, bóp đến mức bầm tím. Bàn tay phải thì giơ cao, định tát cho cô một trận “mặt đỏ mông xanh”. Nhưng khi ánh trăng vừa chiếu xuống, phản chiếu giọt nước mắt long lanh trong mắt Đại Lan, chị Tử lại khựng lại.

Con bé này… xinh quá.

Xinh đến mức lần trước bà ta định đánh cũng không nỡ ra tay.

Lần này cũng vậy.

Trước khi đến đây, chị Tử đã thề độc rằng hôm nay không đánh Thiên Đại Lan đến mức chảy máu mũi phun ra hai dặm thì sau này chẳng còn mặt mũi nào để người ta gọi mình là “chị” nữa.

Cắn răng một cái, bà ta buông tay, nhưng má phải của Đại Lan đã tím bầm một mảng.

Thiên Đại Lan không kêu một tiếng, chỉ lấy thân mình che chở cho chị Mạch đã ngất gục trên đất, ôm lấy chị Mạch vào lòng, dùng cơ thể che đầu và nửa thân trên cho chị ấy.

Ngay cả chị Tử cũng phải thở dài một câu:

“Con bé này dù tinh ranh, nhưng cũng khá là nghĩa khí.”

“Tao theo dõi mày mấy ngày rồi” chị Tử dùng mũi giày cao gót đá đá vào người cô, bùn đất trên mũi giày đều dính lên người Thiên Đại Lan:

“Mấy hôm trước mày cứ đến khách sạn lả lơi với đàn ông, ở một đêm tốn mấy ngàn, cũng giỏi kiếm nhỉ.”

Thiên Đại Lan không nói một lời, chỉ ôm chặt chị Mạch hơn.

Từ nhỏ cô đã biết, lúc đánh nhau phải bảo vệ đầu, nhưng lúc này, điều duy nhất cô nghĩ đến là bảo vệ cái đầu của chị Mạch.

Bốn gã đàn ông cầm gậy đứng thành vòng tròn xung quanh, Thiên Đại Lan cũng chẳng rõ vừa rồi là ai đánh mình, cô im lặng không hé răng, mặc cho chị Tử nói gì, chỉ chờ bọn chúng xả giận xong rồi bỏ đi.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Lúc này mà chọc giận chúng, với cô chẳng có chút lợi ích nào.

Thiên Đại Lan hiểu rõ đạo lý “biết co biết duỗi”.

Chị Tử ngồi xổm xuống, túm tóc cô giật mạnh xuống, tay kia bóp cằm cô.

“Cái mặt này cũng khá xinh đấy, không nhìn ra được trong đầu lại toàn trò quỷ, nghe tao khuyên một câu, đừng ở Thẩm Dương nữa, biến càng xa càng tốt” bà ta mỉa mai:

“Không thì tìm đại một thằng đàn ông mà gả đi, đừng có ở đây mà mất mặt thêm.”

Thiên Đại Lan cắn chặt răng, không đáp lại. Chỉ chờ đến khi chị Tử hả giận mà rời đi, cô mới đỡ chị Mạch dậy, lảo đảo gọi điện cho cảnh sát.

“Chào đồng chí cảnh sát” cô nhịn đau ở má và da đầu, nghiến răng nói:

“Tôi bị người ta đánh, địa chỉ là…”

Lại bị dày vò tới nửa đêm mới về nhà, rượu của chị Mạch cũng tỉnh đi quá nửa, nhưng vẫn còn ngà ngà, nhìn gương mặt Thiên Đại Lan tím bầm thế kia thì vừa áy náy vừa đau lòng. Trái lại, Thiên Đại Lan vẫn rất bình tĩnh, biết mình thế này không thể gặp bố mẹ, nên gọi điện về báo rằng đang ở chỗ chị Mạch, sáng mai bay đi Thanh Đảo để kịp xem xưởng, tạm thời chưa thể về, dặn bố mẹ yên tâm.

Thiên Quân và Chu Vân tự nhiên không nghi ngờ gì, chỉ khuyên cô chú ý giữ gìn sức khỏe, còn nói hôm nay đã gọi điện cho An Thận Ngôn, phát hiện anh ấy bị cảm lạnh phát sốt, đã sốt mấy ngày rồi.

Thiên Đại Lan cảm thấy kỳ lạ. Thượng Hải đâu phải Thẩm Dương, tháng 6 nóng đến khó chịu, sao An Thận Ngôn lại bị cảm lạnh được?

Nhưng cô không có thời gian suy nghĩ nhiều.

Cảnh sát nhanh chóng bắt được người, nhưng chỗ đó không có camera, chị Tử đẩy hết trách nhiệm sang cho một cô em làm thuê trong tiệm, cứng miệng nói chính cô ta đã đánh Thiên Đại Lan. Chị Mạch lén khuyên Đại Lan nên tạm thời nuốt giận, cô có thể rời đi, nhưng bố mẹ cô thì sao? Sau lưng chị Tử lại dính dáng đến những thứ không sạch sẽ, nếu thực sự làm ầm lên đến mức cá chết lưới rách thì e rằng chẳng hay ho gì.

Ở đời, không thể chỉ sống vì một hơi thở.

Luôn có rất nhiều chuyện nằm ngoài khả năng.

Thiên Đại Lan đành sống chết nuốt trọn cơn giận này.

“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.” Cô tự nhủ, móng tay bấm sâu vào thịt:

“Mày phải nhanh hơn nữa, kiếm tiền nhanh hơn, học hành nhanh hơn… Sớm muộn gì cũng phải bắt chị Tử quỳ xuống xin lỗi mày.”

Cô phải trưởng thành theo hướng của Diệp Tẩy Nghiễn.

Cô phải trưởng thành vượt qua cả Diệp Tẩy Nghiễn.

Bất chợt, cô lại nghĩ đến.

Lần trước, An Thận Ngôn và Diệp Hi Kinh đánh nhau, Diệp Tẩy Nghiễn xử lý gọn gàng như thể quen thuộc tất cả quy trình tạm giữ sau ẩu đả, thành thục đến mức giống như đã quá quen.

Thế nhưng Diệp Hi Kinh, vốn không phải là kiểu người thường xuyên đánh nhau mà?

Cuối cùng, Thiên Đại Lan vẫn cố nén cơn đau trên gò má bên phải để đi đến Thanh Đảo.

Chị Mạch giúp cô nối mối, giới thiệu vài xưởng may từng hợp tác với các sạp hàng, để Đại Lan đi thăm dò tình hình trước.

Thật khéo. Xưởng đầu tiên chị Mạch giới thiệu, chủ xưởng lại chính là biểu đệ xa của chị ấy là Mạch Thần Kỳ.

Mạch Thần Kỳ chuyên làm gia công áo thun cho mấy thương hiệu nhỏ ở Hàn Quốc. Hàn Quốc đất ít, chi phí nhân công cao, nguyên liệu cũng đắt;

Trong khi ở Thanh Đảo thì đất rộng, khắp nơi toàn xưởng may lớn nhỏ, nhà máy phụ liệu, vận chuyển cũng rẻ, nên mới trở thành lựa chọn hàng đầu của nhiều thương hiệu Nhật – Hàn để đặt hàng gia công.

Các thương hiệu nhỏ của Hàn, chất liệu và chất lượng quần áo thì bình thường thôi, thậm chí còn không bằng hàng Quảng Châu, nhưng khéo ở chỗ thiết kế và hoa văn, thêm vào đó là làn sóng phim Hàn đang thịnh hành, mỗi năm đều bán rất chạy.

Ngay cả những shop trên Taobao cũng đều đặt tên có từ khóa “Nhật – Hàn”, “Hàn phong”, “Hàn bản”, “Hàn hệ” để hút khách.

Mạch Thần Kỳ thường đem những lô hàng sản xuất dư hoặc không đạt kiểm định chất lượng, bán rẻ cho chị Mạch, vậy mà cũng bán được khá tốt.

Hai ngày đầu đến Thanh Đảo, Mạch Thần Kỳ dẫn Đại Lan đi xem các xưởng may, xem sản phẩm, xem công nhân. Sau khi đi một vòng hai ngày, Đại Lan phát hiện xưởng của Mạch Thần Kỳ thật ra không lớn, thậm chí còn hơi nhỏ, tổng cộng chỉ thuê khoảng ba mươi công nhân, hầu hết là phụ nữ trong làng lân cận, đã kết hôn, tầm bốn đến năm mươi tuổi là nhiều.

Về giá cả, cũng không có lợi thế quá nổi bật, nhưng Mạch Thần Kỳ ngầm ám chỉ với Đại Lan rằng, nếu cô đồng ý ký hợp đồng đơn hàng này, anh ta sẽ cho cô một khoản hoa hồng hậu hĩnh.

Cô có thể kiếm được nhiều hơn từ đó, ngoài khoản lợi nhuận chia chính thức, chỉ riêng phần hoa hồng này, tính theo giá trị đơn hàng đầu tiên trong hợp đồng, cũng phải được ít nhất mười mấy vạn.

Mười mấy vạn.

Chỉ là chuyện ký một cái hợp đồng.

Thậm chí chưa cần đợi lợi nhuận phân chia về sau, chỉ cần hợp đồng ký xong, tiền vừa chuyển, Mạch Thần Kỳ có thể lập tức hoàn lại cho cô phần hoa hồng.

Thiên Đại Lan không kìm được mà động lòng.

Nói thật thì, cơ hội kiếm tiền dễ dàng thế này đặt ngay trước mặt, ngoại trừ loại người coi tiền bạc như cỏ rác như Diệp Tẩy Nghiễn, thì ai mà chẳng động lòng.

Huống hồ, lại là Thiên Đại Lan là người vốn yêu tiền.

Cô muốn đợi có kết quả rồi sẽ đưa Thiên Quân đi Bắc Kinh chữa bệnh, làm phẫu thuật, giảm áp lực nội sọ; đến lúc đó, không biết sẽ tốn bao nhiêu tiền…

Thiên Đại Lan phát hiện bản thân mình vĩnh viễn luôn thiếu tiền.

Nhưng, nhưng mà.

Đây là lần hợp tác đầu tiên giữa cô và Diệp Tẩy Nghiễn.

Chỉ ăn một lần, hay lần nào cũng ăn, trong lòng Thiên Đại Lan vẫn hiểu rõ.

Cô không lập tức đồng ý với Mạch Thần Kỳ, chỉ nói rằng cần phải suy nghĩ thêm.

Mạch Thần Kỳ thì nóng lòng muốn giữ được “con cá lớn” này, tưởng rằng mức lợi nhuận mình đưa ra chưa đủ, nên lại tiếp tục nhượng bộ, nói có thể cho cô nhiều hơn.

Đúng lúc ấy, trong cơn phiền muộn, Thiên Đại Lan nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của Diệp Tẩy Nghiễn.

Anh đăng một tấm ảnh chụp biển cả.

Dòng chữ chú thích rất đơn giản:

“Xin chào, Thanh Đảo.”

Tim Thiên Đại Lan khẽ run, cô xem thời gian đăng bài, phát hiện ra là nửa tiếng trước.

Diệp Tẩy Nghiễn đang ở Thanh Đảo?

Đúng rồi, lúc rời đi, anh từng nhắc đến chuyện sẽ bay đến Thanh Đảo nghỉ dưỡng.

Đây là trùng hợp, hay là…

Thiên Đại Lan hít sâu, tự nhủ mình phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh; cô nghiêng mặt, từ trong gương thấy gò má bên phải của mình, vết bầm tím do Chị Tử bóp ra vẫn chưa tan.

Máu tụ dưới da đã hoàn toàn chuyển sang màu tím đen lắng lại.

Cô gọi điện cho Diệp Tẩy Nghiễn, giọng điệu thản nhiên, Thiên Đại Lan cười như không có chuyện gì:

“Anh đang ở Thanh Đảo à?”

Một lát sau, cô nghe thấy giọng Diệp Tẩy Nghiễn:

“Ừ, em bây giờ muốn đến gặp tôi không?”

Thiên Đại Lan siết chặt điện thoại, ngẩn người.

Hiện giờ cô vẫn còn ở Tức Mặc, một ngôi làng có nhiều xưởng may nhỏ. Khách sạn trong làng tuy giá rẻ, nhưng cũng khá sạch sẽ, sáng sủa. Ngoài cửa sổ lưới, cô thấy lũ trẻ con đang dùng chổi lớn quét sân để đuổi bắt chuồn chuồn.

Chiều hè, lũ chuồn chuồn bay thấp, bị vây bắt chặn đường, mất phương hướng, lao loạn xạ rồi bất ngờ đâm thẳng vào cửa sổ phòng Thiên Đại Lan.

Cô vội vàng mở cửa lưới, để con chuồn chuồn tội nghiệp bay vào phòng, khỏi chết đập vào lưới.

“… Anh sao lại biết tôi sẽ đến Thanh Đảo?” Thiên ĐạiLan hỏi: “Anh biết xem bói à?”

“Tôi không biết xem bói, chỉ là biết tính toán một chút cái đầu nhỏ bé nào đó đang nghĩ gì thôi.” Bên phía Diệp Tẩy Nghiễn có tiếng nhạc náo nhiệt, tiếng reo hò mơ hồ, tiếng hoan hô uống rượu, nhưng duy chỉ có giọng anh là rơi xuống ổn định, rõ ràng:

“Ngày mai tôi vẫn còn ở Thanh Đảo thêm một đêm nữa, nếu em muốn gặp tôi, cứ nói với Dương Toàn, cậu ta sẽ đưa em đến bên tôi.”

Thiên Đại Lan hỏi thẳng:

“Bây giờ nói cho tôi có được không?”

“Không được.”

“Tại sao?”

“Bởi vì” Diệp Tẩy Nghiễn cười:

“Tôi thích giữ lại một chút cảm giác nghi thức.”

“Cảm giác nghi thức gì?” Thiên Đại Lan soi gương nhìn vết bầm tím chằng chịt trên má phải:

“Trước đây anh…”

Trước đây anh ngủ với cô, cũng chẳng thấy anh chuẩn bị cái gì gọi là cảm giác nghi thức cả.

“Có lẽ là nghi thức chứng kiến một người nào đó đưa ra quyết định quan trọng.” Diệp Tẩy Nghiễn dịu dàng hỏi:

“Lúc này gọi điện cho tôi, là em gặp rắc rối gì rồi phải không, Đại Lan?”

Khuôn mặt. Thiên Đại Lan tránh né không nói, cô xoay người, để trong gương chỉ phản chiếu gương mặt bên trái hoàn mỹ không tì vết.

Cô đổi chủ đề:

“Bây giờ anh đang làm gì vậy?”

“Bây giờ ư? Tôi đang chờ bà chủ Thiên.”

“Bà chủ Thiên?”

“Ừ.” Diệp Tẩy Nghiễn khẽ thở dài:

“Chờ bà chủ Thiên gọi cho Dương Toàn, bảo rằng cô ấy muốn gặp tôi.”

“Bây giờ đã năm giờ rưỡi rồi.” Anh nói với giọng điềm tĩnh:

“Nếu để muộn thêm, có lẽ hôm nay tôi sẽ phải chạy cao tốc trong đêm mất thôi.”

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...