Mất Kiểm Soát - Dã Lê

Chương 48: Một người quá cao thường dễ khiến người khác cảm thấy bị áp chế



 

Khi thói quen đã trở thành bản năng, con người sẽ có xu hướng bỏ qua những chi tiết quen thuộc.

Ví dụ như Diệp Tẩy Nghiễn sẽ không nhớ bữa sáng hôm nay và hôm qua có gì khác biệt về mùi vị, cũng sẽ không để ý việc làm ngu ngốc lần này của Diệp Hi Kinh có gì khác bản chất so với lần trước.

Nhưng khi nhìn Thiên Đại Lan, trong mắt anh, cô lúc nào cũng mới mẻ.

Chiếc kẹp tóc hình hoa tú cầu lấp lánh đính đá mà cô từng đeo, chiếc nơ bướm trên váy đen ngày hôm qua, hay con chuồn chuồn nhỏ in trên chiếc áo thun xám hôm nay.

Thực ra, Diệp Tẩy Nghiễn vốn không am hiểu thời trang, đặc biệt là thời trang nữ. Nguồn thông tin chủ yếu đến từ phòng thay đồ rộng hơn trăm mét vuông của bà Diệp Giản Hà, coi như nghe quen mắt quen tai, chứ ít khi chủ động tìm hiểu.

Thế nhưng, với Thiên Đại Lan, anh lại muốn chủ động tìm hiểu.

Những chiếc kẹp tóc lấp lánh của cô, đôi khi là chiếc bông tai kẹp khiến vành tai cô ửng đỏ, hay như lần đi dạo bảo tàng ở Thẩm Dương, cô từng nhét một cọng trà khô vào lỗ tai, nói rằng trong phòng thi không được có bất kỳ vật bằng kim loại nào, thế nên dùng tạm một cọng trà khô để thay thế.

Đối với Diệp Tẩy Nghiễn, một người luôn sống có quy củ, nhất định phải sắp xếp mọi thứ theo phân loại rõ ràng, việc đem đồ ăn làm vật trang sức trên người quả thật hơi khó chấp nhận. Nhưng khi Thiên Đại Lan làm vậy, anh lại thấy cô đáng yêu đến mức phóng khoáng tự nhiên.

Anh chú ý đến động tác hơi ngẩng cằm của cô khi nói chuyện; lúc muốn nhờ anh giúp đỡ, hay khi định “gạt” anh để kiếm lợi, chiếc cằm nhỏ cao ngạo đó sẽ hơi thu lại, đôi mắt tròn hơn, khóe môi lúc nào cũng cong cong; càng chứa nhiều tâm cơ thì biểu cảm lại càng ngây thơ hồn nhiên, ánh mắt chân thành đến khó tin.

Anh nhận ra khi giao tiếp với Mạch Thần Kỳ, cô mặc quần áo rất giản dị, chỉ là chiếc áo thun xám nhạt in hoa đơn giản, quần jean dài và giày thể thao. Nhưng đối diện với một lão làng lăn lộn giang hồ như thế, cô chẳng hề rụt rè, nhập vai rất tự nhiên, diễn trò “giả heo ăn thịt hổ” cực kỳ khéo léo.

Anh phát hiện ra cuốn sổ nhỏ dày cộp mà cô luôn mang theo, to cỡ bàn tay, bên trong chữ viết bằng bút xanh bút đen, gạch vẽ bằng bút đỏ: tính giá cả, tính chi phí vận chuyển, tính chi phí kho bãi, tính lợi nhuận.

Cô không phải một cô bé ngốc nghếch chỉ biết nói lời dễ nghe, mà phía sau đã âm thầm làm rất nhiều bài tập kỹ lưỡng.

Diệp Tẩy Nghiễn cũng nhìn thấy những mặt không mấy lộng lẫy của cô: vài sợi tóc bị chẻ ngọn, đôi môi hơi khô vì nói chuyện nhiều, vết chai ở ngón giữa tay phải do cầm bút, cạnh bàn tay và ngón út bị mài phẳng đến mức mất đi hoa văn tự nhiên, một nốt mụn đỏ nhỏ nổi trên trán, đôi khuyên tai nhựa màu mè đã hơi bạc và loang trắng, ngay cả phần gấu áo thun vì vò nhiều mà nổi lên một lớp lông xù xì. Trong mắt anh lại giống như lớp lông tơ ở chóp tai của mèo con, mềm mềm ấm áp, dễ thương đến lạ.

Ồ.

Đáng ghét.

Chỉ trừ khi cô nhắc đến mối tình đầu và người cô từng thầm thương, lúc đó cô hoàn toàn không dễ thương chút nào, chỉ khiến anh thấy vừa nghiến răng vừa bất lực, một kiểu đáng ghét đến phát bực.

Diệp Tẩy Nghiễn ghét cảm giác này.

Đến mức anh từ chối phân định rạch ròi xem “đáng ghét” kia là Thiên Đại Lan, hay chính là anh, Diệp Tẩy Nghiễn.

“Sau khi ký hợp đồng, trong vòng một tuần sẽ có đồng nghiệp đến phối hợp với em.” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Nếu gặp vấn đề, không biết xử lý thế nào, em có thể tìm Dương Toàn”

“Tại sao lại tìm anh Toàn?” Thiên Đại Lan tò mò:

“Không thể tìm anh à?”

“Tôi cũng được.” Diệp Tẩy Nghiễn mỉm cười:

“Nhưng điện thoại của tôi không phải lúc nào cũng bật, đôi khi, trong những tình huống đặc biệt, tôi không thể trả lời kịp thời.”

Thiên Đại Lan nửa đùa nửa thật mà bênh vực cho Dương Toàn:

“Vậy chẳng phải anh Toàn sẽ rất bận, rất vất vả sao?”

“Không vất vả, không vất vả!” Dương Toàn vừa hay đi tới, mặt mày rạng rỡ:

“Một chút cũng không vất vả!”

Chỉ là, đừng chỉ thấy kẻ trộm ăn thịt, mà quên mất lúc hắn bị đánh đòn.

Dương Toàn là sinh viên khóa thứ tư sau khi Nhà nước bãi bỏ hoàn toàn chế độ phân công việc làm cho sinh viên tốt nghiệp.

Ban đầu, trong đợt tuyển dụng doanh nghiệp, anh ta vượt qua tầng tầng vòng loại, mới được nhận vào Tinh Vân Công Nghệ.

Vị trí ban đầu của anh ta thuộc khối kỹ thuật, nhưng vận khí không tốt, ngày nào cũng bị tổ trưởng mắng; một tối nọ, vừa mới chính thức vào biên chế không lâu, Dương Toàn lại bị mắng đến mức chó má không bằng. Tối hôm đó, sau giờ tan tầm, đồng nghiệp đều đã về hết, mà công việc của anh ta vẫn chưa xong. Đó là vị trí vận hành bảo trì, buổi chiều máy hỏng, dữ liệu chưa chạy xong. Nhìn góc phải dưới của màn hình máy tính, dự kiến phải chạy đến hơn mười một giờ đêm.

Đến lúc đó, xe buýt đã ngừng hoạt động, anh ta còn phải gọi taxi về nhà; tuy công ty có hoàn trả phí taxi, nhưng đối với một người mới đi làm như anh ta, chuyện này chẳng khác nào trời sập.

Anh ta nhịn đói, cố gắng chịu đựng đến chín giờ tối, hầu hết đèn trong công ty đã tắt, chỉ còn mình Dương Toàn đang khóc, vừa lau nước mắt vừa nhìn chằm chằm màn hình, thầm than không biết đến bao giờ dữ liệu chết tiệt này mới chạy xong.

Chính vào lúc này, Diệp Tẩy Nghiễn xuất hiện.

Khi đó, Diệp Tẩy Nghiễn đã dẫn dắt đội ngũ phát triển ra một trò chơi cực kỳ bùng nổ, không hề quá lời khi nói rằng hai phần ba doanh thu hàng tháng của Tinh Vân Công Nghệ đều nhờ vào trò chơi đó.

Lúc ấy anh cũng vừa thăng chức tổng giám đốc bộ phận, đối với Dương Toàn mà nói, đã là một nhân vật cấp “đại lão”, hơn nữa còn là giám khảo phỏng vấn vòng nhóm của anh ta, thậm chí Dương Toàn không hề biết rằng Diệp Tẩy Nghiễn cũng thường tan làm lúc tám chín giờ tối.

Thấy anh ta nước mắt giàn giụa, Diệp Tẩy Nghiễn đưa cho anh ta một phần cơm tối, nhẹ nhàng nói là “dì trong nhà nấu dư một phần”; anh không giống như tổ trưởng, chẳng hề mắng mỏ, chỉ hỏi rõ tình huống Dương Toàn đang chạy dữ liệu, rồi bảo anh ta đi ăn cơm.

Diệp Tẩy Nghiễn đích thân ra tay, tối ưu lại một phần mã code; quá trình này, anh chỉ mất vài phút, mà thời gian hoàn tất hiển thị ở góc phải màn hình lập tức từ hai tiếng rưỡi rút xuống còn năm mươi tám phút.

“Tiểu Trịnh tính khí đúng là không tốt” Diệp Tẩy Nghiễn nói với Dương Toàn:

“Lúc phỏng vấn, tôi từng nhắc cậu không thích hợp làm vận hành bảo trì, xem ra bọn họ không hề nghe lọt tai.”

Nói xong câu đó, anh liền rời đi.

Trong lòng Dương Toàn lo lắng cực độ, cứ tưởng lần này mình sẽ bị sa thải, câu nói đó chính là lời báo trước khéo léo; nào ngờ, hôm sau tổ trưởng đã tới bảo anh ta thu dọn, đổi sang một công việc khác.

Chính Diệp Tẩy Nghiễn đích thân điểm danh, điều anh ta về làm trợ lý.

Lúc ấy, Diệp Tẩy Nghiễn vốn đã có một trợ lý kiêm lái xe, Dương Toàn làm toàn những việc lặt vặt: pha cà phê (Diệp Tẩy Nghiễn chỉ uống cà phê xay tay, đen nguyên chất không đường không sữa), lấy quần áo đã được là phẳng cho anh, đặt nước (anh chỉ uống vài thương hiệu nước khoáng cố định), gọi cơm (anh bị dị ứng với đậu phộng, luôn phải đặt phần riêng). Trong nhà Diệp Tẩy Nghiễn cũng có dì giúp việc, nhưng dì ấy không được phép vào bếp nấu nướng, vì anh không thích người ngoài ra vào trong nhà, nhất là vào bếp. Do đó, Dương Toàn cũng cố gắng tránh bước vào nhà anh.

Nửa năm đầu, Dương Toàn cảm thấy, bản thân tốt xấu gì cũng là sinh viên tốt nghiệp từ trường danh tiếng, mà đi làm mấy chuyện vặt vãnh thế này có hơi lãng phí. Nhưng nửa năm sau, Diệp Tẩy Nghiễn điều trợ lý cũ sang chỗ khác, Dương Toàn chính thức trở thành trợ lý riêng số một của anh, lương tháng cũng tăng vọt lên mười nghìn, thêm đủ loại tiền tăng ca và phụ cấp, thưởng cuối năm bằng hai tháng lương.

Lúc đó, Dương Toàn mới cảm thấy, anh ta làm những việc này quả thực là hợp vô cùng.

Về sau, Diệp Tẩy Nghiễn và ban quản lý nội bộ của Tinh Vân Công Nghệ nảy sinh mâu thuẫn nghiêm trọng. Mâu thuẫn ấy không chỉ khiến một dự án mà Diệp Tẩy Nghiễn dốc bảy tháng tâm huyết thất bại, làm anh vuột mất cơ hội thăng chức, mà còn nặng nề hơn là anh mất đi một người bạn thân kiêm cộng sự tốt nhất.

Sự phản bội kép ấy cuối cùng khiến Diệp Tẩy Nghiễn rời khỏi Tinh Vân, cùng bạn học đại học là Trương Nam sáng lập nên Đề Hạc.

Tự nguyện rời khỏi một công ty game đã trưởng thành, khổng lồ, lợi nhuận tương lai sáng sủa, đối với dân đi làm mà nói, đúng là không dễ quyết định. Nhưng Dương Toàn nhớ ơn sự giúp đỡ ban đầu của Diệp Tẩy Nghiễn, nên đã kiên quyết đi theo anh, làm việc chăm chỉ, lương tháng cũng tăng đều, thậm chí còn tăng gấp đôi.

Trên đường về, Dương Toàn công khai lẫn kín đáo nói không ít lời hay về Diệp Tẩy Nghiễn, đến mức anh nghe cũng thấy ngại, khéo léo hỏi anh ta có khát nước không.

Thiên Đại Lan cũng rất phấn khởi, cửa tiệm Taobao nho nhỏ của cô thì sống dở chết dở, đang rất cần một làn sóng lưu lượng. Bỏ tiền ra mua gói quảng bá đề xuất của Taobao, hay thuê người cày đơn ảo… đều quá đắt, hiện giờ không thích hợp với một người mới vào nghề, tích lũy còn hạn chế như cô. Giờ ký được đơn hàng lớn từ Diệp Tẩy Nghiễn, cho dù không bán bùng nổ thì ít ra cũng có thể mượn thế, mang về cho cửa hàng một đợt lưu lượng.

Cô thở phào một hơi, vui vẻ tán gẫu cùng Diệp Tẩy Nghiễn, tò mò hỏi anh:

“Anh không phải người Bắc Kinh sao? Sao lại nói mình lớn lên ở thôn làng vậy?”

“Bắc Kinh cũng có thôn mà.” Diệp Tẩy Nghiễn bật cười:

“Thấy lạ lắm sao?”

“Không phải…” Thiên Đại Lan nói:

“Vì lúc đầu tôi cứ tưởng anh sinh ra đã ở trong biệt thự lớn cơ, ừm…”

“Bố tôi mê tín.” Diệp Tẩy Nghiễn nói điềm đạm:

“Người vợ thứ hai của ông từng sảy thai hai lần, đại sư nói tôi khắc với bà ấy, nên tôi từng phải sống vài năm ở quê của ông ấy.”

Thiên Đại Lan nhận ra cô dường như đã chạm vào một đề tài không hay.

Cô liền đổi giọng:

“Xem ra trí tưởng tượng của tôi vẫn quá khuôn mẫu rồi.”

“Khuôn mẫu?”

“Đúng vậy” Thiên Đại Lan cười, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ xinh:

“Trước đây tôi còn tưởng những người như anh, bữa nào cũng ăn nhà hàng Michelin, chưa từng tự tay nấu cơm cơ.”

“Bữa nào cũng ăn Michelin?” Diệp Tẩy Nghiễn thở dài:

 “Thế thì cũng quá thảm rồi.”

“Ể? Không phải sao?” Thiên Đại Lan ngạc nhiên:

“Tôi đọc trên diễn đàn thấy nói, người giàu mỗi bữa trung bình cũng ba bốn nghìn tệ, trong nhà có bếp nhưng chưa bao giờ bật lửa nấu ăn, chẳng lẽ không phải vậy?”

“Tôi không chắc” Diệp Tẩy Nghiễn cười:

“Có lẽ là tôi vẫn chưa đủ giàu.”

Thiên Đại Lan cảm thấy câu này thật sự quá khiêm nhường.

Chẳng khác gì cô nói “Tôi cảm thấy mình chưa đủ xinh đẹp.”

Ở trường, một học bá thi gần như được điểm tuyệt đối mà lại bảo mình thi không tốt, thế nào cũng bị bạn học thì thầm sau lưng cho là đang làm màu.

“Con người với nhau đều khác biệt, có lẽ có người thật sự thích Michelin, cũng có thể có người như tôi, lại thiên về bữa cơm gia đình. Giống như có người thích đồ ăn Trung, có người lại mê món Tây. Trên đời này không có tiêu chuẩn cố định nào cả, chỉ có sở thích mỗi người khác nhau thôi” Diệp Tẩy Nghiễn bông đùa:

“Đại Lan, tôi rất mong chờ ngày em phát tài rồi chia sẻ với tôi ‘trải nghiệm cuộc sống người giàu’ của em đó.”

Thiên Đại Lan nói:

“Phát tài còn phải xem so với ai, nếu lấy anh làm chuẩn thì chắc tôi còn phải cố gắng thêm một thời gian nữa.”

Diệp Tẩy Nghiễn cười:

“Có lẽ ngày đó cũng không xa đâu.”

Phía trước, Dương Toàn cũng chen lời.

“Có phú quý thì chớ quên nhau” anh ta nói nghiêm túc:

“Tôi còn có một cô em gái nhỏ, năm nay mới mười sáu, học cấp ba, thành tích rất tốt. Bà chủ Thiên, đến lúc đó tôi để em gái tôi làm trợ lý cho cô, theo cô làm việc nhé!”

Thiên Đại Lan hào sảng đáp:

“Cứ đến hết! Càng đông càng vui!”

Cô phát hiện bản thân ngày càng thích cách gọi “Bà chủ Thiên” này, bà chủ Thiên, bà chủ Thiên…

Không còn là cô con gái “Hồng Hồng” trong mắt bố mẹ, không còn là “Tiểu Lan nhỏ” lăn lộn ở chợ đầu mối, thay đồ vội vàng, kéo tấm vải che thân, cũng không còn là “Mila” cái tên cô miễn cưỡng dùng để hòa nhập môi trường.

Giờ đây, cô là bà chủ Thiên, là người có tiếng nói nhất định.

Dưới sự nhắc nhở khéo léo của Diệp Tẩy Nghiễn, khi Mạch Thần Kỳ gọi điện hỏi tiến độ, cô đã chuẩn bị sẵn một bộ lý do để trả lời; thậm chí còn lôi cả chị Mạch ra làm chứng, thản nhiên thở dài:

“Anh cũng biết mà, với giao tình của tôi và chị Mạch, lẽ nào tôi dám lừa anh sao?”

Thiên Đãi Lan quả thật rất biết giữ bình tĩnh.

Dù là ở chợ bán sỉ, hay trong lúc thương lượng lợi ích thế này, ai mất bình tĩnh trước, người đó sẽ thua.

Cả buổi chiều, Thiên Đại Lan đều ngủ ở khách sạn; ba giờ, cô thong thả đi ăn trà chiều, nếm vài món bánh ngọt, vui vẻ chụp vài tấm hình đẹp đăng lên Moments.

Năm giờ, Mạch Thần Kỳ gọi cuộc điện thoại đầu tiên, lúc đó Thiên Đại Lan đang cùng Diệp Tẩy Nghiễn và Dương Toàn ăn đặc sản thành phố ven biển Sơn Đông, cơm trộn hải sâm cát, bánh dán nồi tôm hùm nhỏ, súp sủi cảo “tàu ngầm”, mực ống xào cải nhỏ, lươn hầm hoa keo với tỏi đen…

Thiên Đại Lan còn uống cả bia Thanh Đảo.

Người lâu ngày không uống rượu thì tửu lượng giảm, cô chỉ uống một cốc mà đã thấy vị ngọt càng rõ hơn; Diệp Tẩy Nghiễn không uống rượu, Dương Toàn lúc nào cũng có thể phải lái xe, cũng không uống, chỉ nâng ly nước thay rượu, coi như mừng cho hợp đồng lần này.

Bữa cơm còn chưa xong, Mạch Thần Kỳ đã gọi tới cuộc thứ hai, rồi cuộc thứ ba, khoảng cách giữa hai lần gọi rất ngắn, ngắn đến mức Thiên Đại Lan cũng có một loại cảm giác sảng khoái vi diệu.

Đến khi ăn xong trái cây tráng miệng, cô mới gọi lại cho Mạch Thần Kỳ, chưa đầy năm phút đã ép giá thành công, còn làm theo gợi ý của Diệp Tẩy Nghiễn, yêu cầu thêm được một số “điểm hồi lộc”.

Ngày mai sẽ đi ký hợp đồng.

Thiên Đại Lan đặt điện thoại xuống, không biết là do tác dụng của men rượu, hay là gió biển buổi tối thổi qua, mà hai gò má đỏ bừng.

“Anh à” cô không kìm nổi sự kích động:

“Thành công rồi.”

Diệp Tẩy Nghiễn mỉm cười, cùng cô “cạn ly”, miệng ly thủy tinh đựng nước có ga hạ thấp, khẽ chạm vào ly của Thiên Đại Lan:

“Chúc mừng bà chủ Thiên.”

Sự nóng ran trên gương mặt Thiên Đại Lan vẫn chưa tan.

Đôi mắt cô sáng lấp lánh đến khác thường:

“Anh.”

“Ừm?”

“Trước đây tôi thật ra rất ghét một kiểu người, chính là dựa vào chút quyền hạn trong tay, cố tình gây khó dễ, không chịu tạo điều kiện; ví dụ như vài bảo vệ trông coi bãi đỗ xe thu phí, có người phải đưa cho họ điếu thuốc, họ mới chịu chủ động viết hóa đơn, nếu không thì cứ qua loa nói là không viết được.” Thiên Đại Lan nói:

“Trước kia tôi rất ghét như vậy, nhưng mà, anh xem, bây giờ tôi cũng làm đúng cái việc đó rồi.”

Diệp Tẩy Nghiễn chuyên chú lắng nghe cô nói.

Cô nói tiếp:

“Chị Mạch vốn vẫn là bạn tôi…”

Anh hỏi:

“Trong chuyện này, em có làm tổn thương chị ấy không?”

Thiên Đại Lan lắc đầu.

“Tôi từng nói rồi, muốn trở thành một thương nhân thành công, em cần phải từ bỏ nhiều cảm giác đạo đức hơn.” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Em xem, Mạch Thần Kỳ đã có được đơn hàng mà anh ta muốn, em cũng thành công giành được lợi ích cao hơn, chẳng phải là tốt sao, Đại Lan?”

Thiên Đại Lan đáp:

“Tất nhiên, làm chuyện này tôi rất vui. Dù có làm lại một lần nữa, tôi cũng sẽ chọn như vậy; nhưng mà, có lúc, sau khi làm xong…… vẫn sẽ thấy có chút cảm giác tội lỗi, anh có hiểu không?”

Cô cố gắng diễn tả cảm giác này cho Diệp Tẩy Nghiễn:

“Anh có thể nói đó là nước mắt của loài cáo, nó thực ra hơi giả tạo, bởi vì tôi biết chắc mình sẽ vẫn làm, tôi không hối hận, chỉ là lương tâm có chút bất an, một chút bất an thôi; vừa bất an, vừa lại cảm thấy cái cảm giác bất an ấy khiến lương tâm tôi dễ chịu hơn, giống như kẻ sát nhân sau khi giết người sẽ có sự ăn năn…”

“Tôi hiểu.” Diệp Tẩy Nghiễn mỉm cười:

“Tháng mười năm ngoái, lúc tôi đội mưa rời khỏi căn nhà trọ nhỏ ở Thâm Quyến, tôi cũng từng có cảm giác tương tự.”

Thiên Đại Lan không hỏi anh lúc đó đã lựa chọn thế nào.

Cô không cần giả định hay “nếu như” từ phía anh.

Gió đêm thổi qua, chiếc áo sơ mi đen trên người Diệp Tẩy Nghiễn ánh lên vẻ bóng nhạt nhòa. Dáng vẻ anh có phần nhàn nhã, nhưng ánh mắt thì rất chuyên chú, chuyên chú nhìn vào mắt Thiên Đại Lan.

“Em còn trẻ, có những băn khoăn như vậy cũng bình thường thôi. Khi việc kinh doanh của em lớn hơn, em sẽ quen dần” anh nói:

“Gió nổi rồi, về ngâm nước nóng, ngủ một giấc thật ngon. Ngày mai thức dậy, em sẽ quên hết mấy nỗi băn khoăn vặt vãnh này. Đi mà vui vẻ ký hợp đồng của em đi, bà chủ Thiên.”

Thiên Đại Lan rất thuận lợi ký được hai hợp đồng.

Một là ủy quyền với công ty Đề Hạc nơi Diệp Tẩy Nghiễn làm việc.

Một là đơn hàng gia công quần áo với nhà máy của Mạch Thần Kỳ.

Phía công ty Đề Hạc thì cần bảy ngày làm việc để hoàn tất thủ tục, chờ phòng tài vụ chuyển tiền. Diệp Tẩy Nghiễn bỗng nhiên lưu lại Thanh Đảo thêm một đêm, nói là muốn đi dạo thêm.

Sau khi ăn trưa xong, Thiên Đại Lan trở về phòng. Hôm nay là ngày công bố kết quả thi đại học ở Liêu Ninh.

Ban đầu cô định gọi điện để tra cứu, nhưng nghe nói có thể kiểm tra trực tiếp trên trang web chính thức.

Vì thế, cô gõ cửa phòng Diệp Tẩy Nghiễn, muốn mượn laptop của anh.

Diệp Tẩy Nghiễn khựng lại một chút, tắt đi vài chương trình và trang web đang mở, rồi mở lại trình duyệt, ra hiệu cho cô bước tới.

Thiên Đại Lan cảm ơn:

“Cảm ơn anh, trời ạ, không ngờ anh không chỉ cao ráo, dáng người đẹp, mà ngay cả máy tính của anh cũng to và đẹp như vậy…”

“Thích à?” Diệp Tẩy Nghiễn cười:

“Làm cửa hàng Taobao thì sao có thể không mang theo máy tính bên mình? Đợi em đỗ đại học, tôi tặng em một cái, coi như quà mừng thi đỗ.”

Thiên Đại Lan đưa tay chạm vào màn hình máy tính.

“Chắc hẳn rất đắt.” Cô nói thẳng:

“Tôi không hiểu, nhưng cảm giác nó rất khác, giống như anh vậy, nhìn vào thấy thoải mái.”

Thiên Đại Lan vốn không quen thuộc với các sản phẩm điện tử, cô không hiểu sự khác biệt giữa các loại màn hình, cũng chẳng biết phong cách ngoại hình khác nhau của máy tính. Cô chỉ biết rằng, chiếc máy tính dưới tay cô thật sự rất đẹp.

Một sản phẩm mà vừa nhìn đã thấy thoải mái và đẹp, đồng nghĩa với việc từng chi tiết đều được xử lý hoàn hảo, tinh xảo. Điều này thậm chí còn khó hơn cả việc để một người trông thoải mái và đẹp. Bởi đa số mọi người, bất kể nam hay nữ, chỉ cần dáng người ổn, ngũ quan không quá xấu, da dẻ tốt, thì đã có sẵn “khí chất thoải mái, dễ nhìn”.

“Nếu sau này chuyên ngành em chọn không liên quan đến khoa học kỹ thuật, mà chỉ đơn giản là mở cửa hàng Taobao, thì có nhiều thương hiệu máy tính khác vừa đẹp vừa hợp với em hơn.” Diệp Tẩy Nghiễn vặn nắp chai nước có ga, đưa cho cô:

“Còn bốn mươi lăm phút nữa, đừng vội.”

Thiên Đại Lan nói:

“Không ngờ bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn nhớ giờ công bố điểm thi đại học… Ủa, Bắc Kinh cũng công bố điểm vào bốn giờ chiều à?”

“Không biết.” Diệp Tẩy Nghiễn lắc đầu:

“Tôi thi đại học ở Chiết Giang, bên đó công bố điểm vào hai giờ chiều.”

Thiên Đại Lan ngẩn ra một chút, rồi nhận ra rằng Diệp Tẩy Nghiễn đã lén tra cứu trước thời gian công bố điểm thi đại học ở Liêu Ninh.

Sự quan tâm âm thầm ấy, tựa như vô vàn chi tiết nhỏ bé kết hợp lại, tạo thành cảm giác “vừa nhìn đã thấy thoải mái, đẹp đẽ”.

Trái tim cô như giọt nước đọng trên vòm thạch nhũ, vang lên một tiếng trong trẻo nơi khoảng không, rồi rơi xuống mặt hồ nhỏ.

Thiên Đại Lan cúi đầu, uống một ngụm nước có ga.

“Thật lạ” cô nói:

“Không biết vì sao, tôi lại thấy hơi căng thẳng.”

Giống như mấy ngày trước kỳ thi đại học vậy, một loại căng thẳng vừa mong chờ vừa sợ hãi kết quả chưa biết.

Cô thậm chí còn muốn có ai đó đánh ngất mình, để sau bốn mươi lăm phút nữa khi có kết quả thì mới tỉnh lại, rồi bò dậy xem.

“Tôi cũng căng thẳng” Diệp Tẩy Nghiễn thở dài:

“Chưa bao giờ thấy bốn mươi lăm phút lại dài như thế.”

“Hay là mình nói chuyện gì nhẹ nhàng một chút đi” Thiên Đại Lan đề nghị:

“Ví dụ thuyết tương đối của Einstein, nếu mình trò chuyện vui vẻ, biết đâu có thể chịu đựng được khoảng thời gian này.”

“Ý hay đấy” Diệp Tẩy Nghiễn nói:

“Em muốn nói chuyện gì?”

Thiên Đại Lan nghĩ ngợi một lúc:

“Ngay lúc này thì tôi lại không nghĩ ra, anh, nói về điều anh hứng thú đi, có gì anh muốn hỏi tôi không?”

Diệp Tẩy Nghiễn ung dung đặt cốc nước trong tay xuống bàn:

“Chắc chứ?”

Thiên Đại Lan gật đầu:

“Chắc.”

“Được” Diệp Tẩy Nghiễn dịu dàng hỏi:

“Tại sao em lại muốn đăng ký vào trường đại học ở Thượng Hải? Là vì An Thận Ngôn sao?”

Thiên Đại Lan không ngờ anh lại hỏi như vậy, hơi nghiêng đầu, hỏi lại:

“Sao anh không hỏi có phải là vì Diệp Hi Kinh?”

Diệp Tẩy Nghiễn thuận theo lời cô:

“Là vì Hi Kinh, hay là An Thận Ngôn? Hoặc là… bởi vì cả hai bọn họ đều ở Thượng Hải?”

Nói đến đây, anh lại phủ nhận chính mình.

Trong phòng hạng hành chính của khách sạn, có một chiếc bàn dài.

Thiên Đại Lan ngồi trước bàn, còn Diệp Tẩy Nghiễn đứng dựa vào một cột trụ giữa bàn dài và ban công.

Một người quá cao thường dễ khiến người khác cảm thấy bị áp chế, nhưng anh buông lỏng cơ thể, lưng hơi tựa vào cột, làm giảm bớt phần nào khí thế bức người ấy.

Anh cứ thế cúi mắt nhìn Thiên Đại Lan.

“Không phải vì Hi Kinh.”

Diệp Tẩy Nghiễn bình tĩnh quan sát từng biểu cảm nhỏ nơi cô.

“Hai người lúc chia tay đã từng hẹn nhau, đợi hai năm, sau khi cậu ấy về nước thì sẽ bắt đầu lại. Thế nhưng sự thật là năm ngoái hai người đã không còn tiếp tục yêu đương nữa.”

“À? Tôi từng lừa anh ấy như vậy sao?” Thiên Đại Lan ngẩn ngơ.

“Hình như tôi quên mất rồi.”

Diệp Tẩy Nghiễn khẽ cười.

“Đó không phải trọng điểm.”

Anh cười nhạt:

“Thật sự là vì An Thận Ngôn sao?”

“Ừm… Tên của người ấy chữ cuối cùng có vần ‘an’, nhưng không phải An Thận Ngôn.”

Thiên Đại Lan lại hơi ngẩng chiếc cằm nhỏ xinh đẹp, để lộ chiếc răng nanh nhỏ xíu, tinh nghịch thoáng ẩn hiện:

“Là một người khác có họ tên kết thúc bằng chữ ‘an’. Anh trai thông minh có đoán được không?”

Má lúm của Diệp Tẩy Nghiễn không kìm được mà hiện ra.

“Để tôi nghĩ xem.” Anh cố tình làm bộ trăn trở, hỏi ngược:

“‘an’ thì nhiều lắm, là Trương Nam? Hay là Dương Toàn? Hoặc em còn bạn nào khác? Bạn em nhiều, tôi cũng chưa biết hết.”

Thiên Đại Lan nói:

“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”

Diệp Tẩy Nghiễn mỉm cười nhìn cô, nhẹ giọng khuyên dụ:

“Là ai vậy?”

Thiên Đại Lan đứng dậy, kiêu hãnh tuyên bố:

“Chính là Thiên Đại Lan trước mặt anh đây. Tôi không vì ai khác mà đến Thượng Hải, chỉ vì bản thân tôi muốn đi.”

Cô nói:

“Tôi đã khảo sát rồi, hầu hết các cửa hàng Taobao đều ở Quảng Châu, Thâm Quyến, hoặc tập trung tại khu Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hải. Ở đó còn có chính sách ưu đãi về phí vận chuyển, so với những nơi khác thì tốt hơn nhiều. Tôi muốn mở shop Taobao ở Hàng Châu, nên phải chọn trường đại học gần đó, vậy nên Thượng Hải chính là lựa chọn đầu tiên của tôi.”

Trên gương mặt Diệp Tẩy Nghiễn không hề có vẻ khó chịu vì bị trêu, anh vẫn mỉm cười nhìn dáng vẻ kiêu hãnh của cô.

“Đương nhiên rồi.” Thiên Đại Lan lại đổi giọng, hơi nghiêng đầu nói:

“Sau này tôi đến Thượng Hải, cũng gần anh hơn, tôi biết anh thường xuyên đi họp ở Thượng Hải. Hơn nữa, Thượng Hải cũng là nơi tập trung của nhiều công ty game. Chữ ‘an’ đó… cũng có trong tên anh, chữ ‘Nghiễn’ nữa.”

Khi nói những lời này, đôi mày cô giãn ra, ánh mắt bừng sáng, nụ cười rạng rỡ, nhưng con ngươi lại hơi liếc về phía trên bên trái.

Hồi tưởng.

Khi trò chuyện, ánh mắt hướng lên trên bên trái là đang bịa đặt; còn hướng xuống dưới bên phải mới là nói thật từ ký ức.

Diệp Tẩy Nghiễn biết rõ, lúc này cô đang nói dối.

Câu “gần anh hơn, vì tên anh…” kia, hoàn toàn là bịa.

Thế nhưng, ngay lúc này, người vốn không thích bị lừa dối là anh, dù biết Thiên Đại Lan đang toàn lời ngọt ngào giả dối để dỗ mình, lại vẫn mỉm cười, cam tâm tình nguyện đón nhận.

Ít nhất, cô sẽ không nói những lời dỗ dành như vậy với An Thận Ngôn, đúng không?

Ý nghĩ ấy vừa nảy ra, Diệp Tẩy Nghiễn chợt nhận ra có điều gì đó, bắt đầu dần dần vượt khỏi tầm kiểm soát.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...