“Bánh bao nhỏ Hàng Châu này cũng khéo tay thật, còn nhỏ hơn cả bánh sủi cảo mẹ chị gói.”
Thiên Đại Lan nhanh chóng ăn xong phần bánh bao nhỏ, dùng đôi đũa dùng một lần mạnh tay đâm xuyên qua hộp cơm xốp trắng rồi tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh, cái thùng nhựa đen trùm méo mó. Sau đó, cô rút giấy ăn lau miệng, liếc nhìn hai chai nước khoáng Binglu đặt trên bàn.
Cô quay đầu hỏi Triệu Nhã Hàm:
“Nhã Hàm, chai nước khoáng nào là của em thế?”
Triệu Nhã Hàm đang in đơn gửi hàng, máy in kêu đinh đinh đinh đinh liên tục, cô ấy không ngẩng đầu lên:
“Em vừa mở uống một ngụm, chắc là chai còn nhiều nước hơn.”
Thiên Đại Lan cầm lấy chai còn ít nước, vặn nắp xanh nhạt, ừng ực uống nửa chai, mồ hôi lại túa ra.
Trên cánh tay vì lục lọi hàng hóa mà dính bụi bẩn, cô cũng chẳng bận tâm.
Kho hàng hiện tại được cải tạo từ gara tầng một khu tập thể cũ, không có cửa sổ, vừa ngột ngạt vừa nóng, không thông gió. Không khí toàn mùi đặc trưng của quần áo mới, lành lạnh, hơi đắng, xộc vào mũi, lơ lửng đầy sợi vải vụn và lông tơ nhỏ; mỗi lần hít thở, cô thậm chí cảm giác những sợi tơ và mùi hăng hắc ấy cùng lúc chui hết vào lá phổi mỏng manh.
Cô ho khan hai tiếng, đặt tay lên chiếc laptop, định xem dữ liệu hậu trường.
Chiếc máy tính này là quà Diệp Tẩy Nghiễn tặng, Macbook Pro màu bạc xám, quả thật nhẹ và tiện, chỉ là dùng lâu ngày thì tỏa nhiệt rất mạnh. Giờ đây, máy nóng bỏng tay, Thiên Đại Lan nhìn đống đơn hàng bùng nổ trên màn hình, thầm ước lượng hiệu suất sản xuất của xưởng Mạch Thần Kỳ kia, tiếc nuối nghĩ: Giá mà mình có xưởng may riêng thì tốt biết mấy.
Tất nhiên, đó chỉ là nghĩ trong lòng mà thôi.
Theo hiểu biết của cô, hiện nay rất nhiều thương hiệu nữ trang lớn mạnh trên Taobao cũng đâu có xưởng riêng. Nói gì xa, đến cả Uniqlo với quy mô khổng lồ kia chẳng phải cũng hợp tác với xưởng may đấy thôi?
Thiên Quân và Chu Vân giờ dọn đến Hàng Châu sống cùng nhau, sức khỏe cả hai đều không tốt, Thiên Đại Lan bèn sắp xếp cho bố mẹ cô công việc làm chăm sóc khách hàng; lúc không bận thì Thiên Quân còn nấu ăn. Nhưng mấy ngày nay đơn hàng bùng nổ, hai người bận đến mức môi khô nứt nẻ, chẳng có thời gian nấu nướng, toàn bộ cơm nước đều do Thiên Đại Lan đặt ngoài: bánh bao nhỏ, cơm chan sốt, cơm xào thịt.
Cũng chỉ vào lúc ăn cơm, Thiên Đại Lan mới có thể nghỉ ngơi đôi chút.
Bây giờ, ngoài Triệu Nhã Hàm, cô chỉ thuê thêm ba sinh viên làm bán thời gian để đóng gói gửi hàng, ai nấy đều bận đến mức chân không chạm đất. Hôm nay, Thiên Đại Lan cũng cùng họ dựa theo đơn hàng để phân loại hàng hóa, đóng gói, dán vận đơn.
Ba cô sinh viên đều là những cô gái trẻ, làm cả buổi sáng mà không thấy mệt, lúc ăn cơm vẫn ríu rít trò chuyện. Thiên Đại Lan đặc biệt hỏi họ thường mua quần áo online thế nào? Có phải tìm trực tiếp từ từ khóa “váy” không?
Ba cô gái nghiêm túc dạy cô, nói tìm trực tiếp thì chẳng đẹp đâu, phải thêm từ khóa mới được.
Ví dụ: “phong cách Âu Mỹ”, “phong cách Harajuku”, “ulzzang style”, rồi thì “tiểu thanh tân”, “forest girl Nhật Hệ”, “cotton linen Hàn hệ”.
Đang vui, các cô còn chia sẻ với Thiên Đại Lan những món đồ hot gần đây.
Giày vải Converse hoặc hàng nhái Converse, khi mang nhất định phải giẫm gót xuống; kính gọng đen to bản; dây buộc tóc màu đen để cột kiểu búi tròn…
“Nhưng mà, chị Thiên, phong cách quần áo ở shop chị thật sự rất đặc biệt” một cô gái nói:
“Rất nữ tính.”
Thiên Đại Lan chỉ cười, trong lòng thầm cảm ơn vị blogger kia, người không mở shop, không quảng cáo, cũng chẳng chia sẻ nhãn hiệu hay link mua quần áo với fan.
Có lẽ đối phương thực sự đã tự do tài chính, không còn ham danh lợi.
Thiên Đại Lan thật sự cảm kích từ tận đáy lòng.
Nhờ đối phương giữ kín, nên cô mới có thể vui vẻ nhân sóng lưu lượng đó để kiếm tiền.
Nếu trên đời này có thêm vài blogger như vậy, để cho cô “hưởng ké nhiệt” và kiếm bộn tiền thì tốt biết mấy.
“Các em nghỉ ngơi cho khỏe nhé.” Thiên Đại Lan nói với mấy sinh viên đi làm thêm, cổ vũ:
“Chiều lại tiếp tục làm, tối chị mời mọi người đi ăn lẩu Haidilao. Hai ngày nay thực sự vất vả rồi, nên mấy hôm này ngoài tiền công, chị sẽ thưởng thêm mỗi người một trăm tệ/ngày, bữa tối cũng tính chị bao.”
Năm ngoái, Haidilao nổi rầm rộ trên Weibo nhờ dịch vụ siêu chi tiết, một quán lẩu mà còn có cả miễn phí làm nail, đánh giày, thì ở trong nước có lẽ là hiếm thấy.
Nghe xong, ba cô gái quả nhiên hứng khởi, rối rít cảm ơn “chị Thiên”.
Thiên Đại Lan cũng không nghỉ trưa, mà lên mạng tìm mẫu “báo cáo thực tập” cho sinh viên, soạn lại theo mẫu, in ra và đóng dấu.
Làm việc bao năm, lại quan sát cả cách làm của Diệp Tẩy Nghiễn, cô thừa hiểu: chỉ vẽ vời viển vông thì vô dụng; muốn người ta hết lòng làm việc, nói ngàn lời ngọt ngào cũng không bằng thêm một trăm tệ thực tế.
Dĩ nhiên, điều này chỉ áp dụng cho nhóm người đã học đại học.
Còn nếu đối diện mấy “cáo già” lớn tuổi như thợ xây chỉ quen làm ăn chụp giật, thợ sửa điện nước thì lại không thể quá khách khí; đôi khi càng lịch sự, họ càng cho là bạn “ngây ngô”, không biết gì, thế là vừa báo giá cao, vừa tráo vật liệu, làm ẩu thì còn nguy hơn.
Buổi tối đi ăn Haidilao, không khí nhộn nhịp. Ăn xong, Thiên Đại Lan mới phát hiện, Diệp Tẩy Nghiễn lại gọi điện cho cô.
Hai cuộc.
Cô đều không bắt máy.
Thiên Đại Lan lập tức gọi lại.
Anh rất nhanh liền nghe máy.
“Có chuyện gì vậy, anh?” cô hỏi, vì ăn cay nhiều nên giọng hơi khàn:
“Lúc nãy em nghe báo cáo, để điện thoại chế độ im lặng, nên không nghe thấy.”
Trong phòng vệ sinh yên tĩnh.
Diệp Tẩy Nghiễn đứng trước bồn rửa, mặt không biểu cảm nhìn chính mình trong gương.
“Không có gì” anh nói:
“Hôm nay sao về muộn thế?”
Tháng tám năm nay, WeChat ra mắt dịch vụ công khai, Diệp Tẩy Nghiễn theo dõi ba kênh, trong đó có một kênh do sinh viên Phúc Đán tự lập;
Đối phương thường xuyên chia sẻ thông tin báo cáo trong trường, nửa tiếng trước, Diệp Tẩy Nghiễn thấy bài đăng của kênh này.
Tối nay đúng là có giáo sư ở Đại học Phúc Đán mở buổi tọa đàm, nhưng nửa tiếng trước, buổi tọa đàm đã kết thúc rồi.
“Ừm? Thế à?” Thiên Đại Lan vừa nghe máy vừa nhanh chóng mở nhóm ký túc, xem phần cảm tưởng mà bạn cùng phòng đã đăng lên QQ “Giáo sư Tống chia sẻ rất nhiều về vấn đề thương mại đối ngoại của nước ta.”
“Anh không phải thầy của em” Diệp Tẩy Nghiễn ngắt lời cô:
“Không cần báo cáo mấy chuyện này cho anh.”
Thiên Đại Lan đang ngồi chờ làm nail miễn phí, không hiểu:
“Nhưng, mấy ngày trước chẳng phải anh còn nói, anh thích em kể hết mọi chuyện khi còn đi học cho anh nghe sao?”
Một lúc lâu sau, cô mới nghe thấy anh khẽ “ừ” một tiếng.
“Anh sao vậy?” Thiên Đại Lan nhận ra có gì đó không ổn:
“Có phải công việc mệt quá rồi không?”
“Ừ” Diệp Tẩy Nghiễn đáp:
“Cũng có chút.”
Anh thường hay dùng những từ mơ hồ như vậy, có thì cũng không hẳn có, là có một chút thôi; lấp lửng, mập mờ, có thể hiểu theo cả hai hướng, trắng đen chẳng rõ.
“Anh chẳng phải còn phải ở Thượng Hải một tuần nữa sao?” Giọng Thiên Đại Lan mềm lại:
“Dạo này lịch học em kín hết, hoạt động cũng nhiều, còn có tụ tập ký túc, tiệc lớp này nọ… Đợi vài hôm nữa, em sẽ sang thăm anh, được không?”
Cô nghĩ anh chỉ đơn giản là quá mệt mà thôi.
Diệp Tẩy Nghiễn vẫn nhìn chằm chằm vào gương.
Chiếc gương có thể phản chiếu rõ ràng cả con người anh. Trên đời này sẽ chẳng có thứ nào thành thật hơn gương, nhưng phần lớn người ta lại chọn tin rằng gương mặt trong chiếc Casio mới chính là diện mạo thật của mình.
“Được” anh nói:
“Tối nhớ nghỉ ngơi cho tốt.”
Thiên Đại Lan dạ một tiếng, lại dặn anh cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe.
Những lời ngọt ngào. Diệp Tẩy Nghiễn chẳng thể phân biệt nổi, rốt cuộc đó có phải là chân tình từ đáy lòng cô, hay chỉ là những câu mật ngữ dỗ dành mà thôi.
Cất điện thoại, anh mở vòi nước, để dòng nước trong lạnh rửa qua đôi tay mình.
Mười lăm phút trước, sau khi Lương Diệc Trinh nói ra những câu nửa vời, Diệp Tẩy Nghiễn cũng chỉ hờ hững đáp:
“Có lẽ… chỉ là cùng kiểu mà thôi.”
Diệp Giản Hà cũng chỉ cười trêu chọc:
“Trước đó Hi Kinh nói thích Ngũ Kha, có phải ông Lương nhớ nhầm Hi Kinh với Tẩy Nghiễn rồi không?”
Lương Diệc Trinh mỉm cười nói: phải, có lẽ tôi nhầm rồi.
Thực ra, Diệp Giản Hà và Diệp Tẩy Nghiễn đều hiểu rõ, với điều kiện kinh tế và tính cách thường ngày của Ngũ Kha, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ một số tiền lớn như vậy để mua một chuỗi vòng ngọc trai này.
Vòng ngọc trai anh tặng Đại Lan, sao lại rơi vào tay Ngũ Kha?
Diệp Tẩy Nghiễn cau mày.
Anh không tiện hỏi thẳng, chỉ giả vờ vô tình dò hỏi Diệp Hi Kinh, có phải đã tặng một chuỗi vòng ngọc trai như thế?
… Vừa lúc đó, Diệp Hi Kinh và An Thận Ngôn còn đang “châm chọc ngầm” (khẩu khí công kích).
Bây giờ anh ta hoàn toàn đã buông bỏ Ngũ Kha, nhưng nghe nói Ngũ Kha đi ăn cơm với Diệp Bình Tây, trong lòng lại căng thẳng, lo rằng lão già vô dụng kia là kẻ cả đời không thể có con lại nhìn trúng Ngũ Kha.
Diệp Hi Kinh gọi điện cho Lương Uyển Nhân, vòng vo dò hỏi, lại bị cô ta bực bội mắng ngược trở về:
“Cậu bị thần kinh à? Ngay cả bố ruột mình mà cũng nghĩ xấu như vậy. Cái gì mà vòng ngọc trai? Ồ, tối nay Kha Kha nói, bố cậu đột nhiên giới thiệu cho chị ấy một vị giáo sư quen biết. Nhà chị ấy ở Bắc Kinh, giờ sang Thượng Hải, không có quần áo, cũng không có trang sức, thế là tớ cho chị ấy sang nhà tớ chọn một ít, chắc lúc đó tiện tay lấy đi thôi.”
Diệp Hi Kinh kể lại lời này cho Diệp Tẩy Nghiễn, trong lòng anh đã đại khái hiểu rõ.
Quả thật Đại Lan từng nhắc, nói cô có mời Lương Uyển Nhân đến chụp hình, còn bảo Lương Uyển Nhân hiện giờ đặc biệt tốt, giúp cô chụp hình quảng bá đều không lấy tiền.
Có lẽ chính Lương Uyển Nhân đã mượn chuỗi ngọc trai đó; Đại Lan vốn luôn rộng rãi với bạn bè và những người xung quanh, chắc chắn sẽ không từ chối. Khi Lương Uyển Nhân không có ở nhà, lại không nói cho Ngũ Kha biết, Ngũ Kha không rõ, cầm nhầm chuỗi ngọc trai đó cũng là chuyện bình thường.
Chuyện này không phải lỗi của Đại Lan.
Sai lầm của cô không nằm ở đây.
Diệp Tẩy Nghiễn không rõ Lương Diệc Trinh muốn làm gì.
Đối phương sức khỏe ngày càng sa sút, nghe nói gần đây thường tìm các chuyên gia về phổi, e là phổi hoặc các cơ quan nội tạng khác đã có vấn đề;
Hơn nữa, vì bản thân còn mắc bệnh miễn dịch mang tính di truyền, Lương Diệc Trinh sẽ không chọn sinh ra con cái có cùng huyết thống.
Khi tiền bạc tích lũy đến một mức độ nào đó, có người biến thành kẻ cuồng sinh sản b*nh h**n, điên cuồng muốn sinh nhiều, sinh nhanh; nhưng cũng có người lại chán ghét danh lợi tiền bạc, quay sang chú trọng bản thân, không còn nghĩ đến chuyện con cái.
Diệp Tẩy Nghiễn tạm thời chưa thể phán đoán Lương Diệc Trinh thuộc loại nào, chỉ biết tuổi thọ của ông ta e là không quá mười năm; mà đối phương cũng rất rõ điều này, nên mới liều mạng mở đường cho Lương Man Hoa và những người thân khác trong nhà họ Lương.
Nhưng điều này thì có liên quan gì đến Đại Lan?
Thái dương của Diệp Tẩy Nghiễn bắt đầu giật giật đau.
Sau bữa ăn, Dương Toàn tìm đến anh, khẽ nói rằng đã hẹn xong buổi đàm phán và gặp mặt tiếp theo, đối phương đều đồng ý gặp riêng; tối nay, người của Tinh Vân và Lương Diệc Trinh rất thân cận, An Thận Ngôn cũng đã nói chuyện riêng với Lương Diệc Trinh, không biết đã bàn gì.
“Bây giờ thì sao?” Diệp Tẩy Nghiễn hỏi:
“Bọn họ đang ở đâu?”
“An Thận Ngôn nhận một cuộc gọi rồi đi luôn. Tôi nghe lén lúc anh ta nói chuyện với bồi bàn, bảo họ lái xe ra. À đúng rồi, tôi còn nghe thấy anh ta hỏi, từ đây đến Hàng Châu mất bao lâu.” Dương Toàn khó hiểu:
“Muộn thế này rồi, sao anh ta còn muốn đi Hàng Châu?”
Diệp Tẩy Nghiễn đối với đời tư của An Thận Ngôn hoàn toàn không hứng thú.
Mục đích anh đến đây hôm nay chính là để gặp hai nhà đầu tư, sau đó tiếp tục đàm phán với mẹ ruột của mình, bà Diệp Giản Hà.
Người do chính tay Diệp Tẩy Nghiễn dẫn dắt, vào thời khắc then chốt lại mang theo một phần nhân viên trong đội ngũ nhảy sang Tinh Vân Công Nghệ. Nhiều nhà đầu tư lần lượt rút vốn, tất cả đều cho thấy tiền cảnh của dự án mới này của Diệp Tẩy Nghiễn hết sức ảm đạm.
Ngay cả Trương Nam cũng khuyên anh đừng cố chấp vào một dự án, trước giờ anh đúng là đều thành công, nhưng con người làm sao có thể việc gì cũng thành công được?
Trò chơi sau khi khởi động thành công, lại có được mấy cái thật sự làm ra nổi?
Diệp Tẩy Nghiễn kiên quyết không giải tán đội ngũ, cũng không muốn từ bỏ.
Lương Diệc Trinh nhân cơ hội đó mở miệng sư tử ngoạm, đưa điều kiện: muốn Diệp Tẩy Nghiễn giao hết quyền đại lý trò chơi cho ông ta, tương đương với việc Diệp Tẩy Nghiễn cùng đội ngũ chỉ chịu trách nhiệm phát triển và bảo trì, lợi ích chia tám hai.
Lương Diệc Trinh lấy tám.
Diệp Tẩy Nghiễn điềm tĩnh từ chối.
Buổi tối, trở về khách sạn, nằm nghỉ trên giường, nửa mê nửa tỉnh, anh cảm thấy có luồng gió lạnh, theo thói quen kéo chăn đắp cho Đại Lan, lại chạm vào khoảng không.
Diệp Tẩy Nghiễn mở mắt giữa tĩnh mịch.
Trong tay trống rỗng, bên cạnh giường cũng trống không.
Chăn ga gối đệm ở đây đều thay mỗi ngày, huống hồ khách như Diệp Tẩy Nghiễn vốn có tính sạch sẽ cực đoan; hiện tại, hương thơm mà Thiên Đại Lan để lại đã sớm biến mất không dấu vết, chỉ còn lại chiếc lược nhỏ thường dùng, sơ ý để quên tại đây.
Trên lược cũng sạch trơn, vì cô hiểu rõ chứng sạch sẽ của anh. Cô gái thông minh này giống như một con tắc kè, nhanh chóng thích ứng với những hoàn cảnh khác nhau; ở chung khách sạn đến ngày thứ hai, mỗi lần dùng xong chiếc lược này, cô sẽ nhổ bỏ toàn bộ sợi tóc vương lại.
Diệp Tẩy Nghiễn ý thức được: Thiên Đại Lan đã trở về trường học rồi.
Hôm nay cô lại lừa anh thêm một lần nữa.
Cô không hề đi nghe buổi tọa đàm kia, cũng chẳng nhận lời mời của anh, chắc là đang bận rộn với cửa hàng Taobao của cô.
Diệp Tẩy Nghiễn mơ hồ nhớ rằng, cô từng nói thoáng qua, trong tiệm chuẩn bị tung ra một lô sản phẩm tự làm mới.
Không sao cả.
Cô trước giờ vốn không dễ dàng, việc nói dối chỉ là một bản năng để sống tốt hơn, cũng chẳng có gì.
Anh tự nhủ với bản thân, cô còn trẻ, vẫn còn nhỏ.
Con người ta luôn thờ ơ với những gì mình đang có. Thiên Đại Lan không để tâm tới khoảng thời gian đại học mà cô vốn đang sở hữu, mà lại theo đuổi sự nghiệp của mình. Nếu vì điều đó mà nói dối anh, thật ra cũng chẳng có gì to tát.
Dù sao đi nữa, cô lừa anh cũng chỉ vì sự nghiệp, chứ không phải vì ở bên một người đàn ông khác, không phải vì… Hàng Châu.
Giữa đêm tháng 11 ở Hàng Châu, gió đêm lạnh buốt. Thiên Đại Lan mặc đồ ngủ, ngồi đối diện với An Thận Ngôn trong căn phòng khách nhỏ.
Trong bếp, Chu Vân đang ninh nồi cháo nóng hổi, mùi hương ngọt ngào lan tỏa. An Thận Ngôn, tóc chải gọn gàng, áo sơ mi trắng, comple đen, cúi mắt nhìn Thiên Đại Lan.
Hai người đã rất lâu rồi không gặp, đến mức Thiên Đại Lan suýt không nhận ra An Thận Ngôn của hiện tại.
Anh ấy bây giờ không còn mặc áo caro lập trình viên, hoodie hay áo phông quần bò nữa; sơ mi trắng và vest đen tách biệt rõ ràng, cảm giác tương phản vô cùng mạnh mẽ.
Khi mở cửa cho anh ấy, tim Thiên Đại Lan khẽ run một nhịp.
Cô suýt nữa tưởng rằng Diệp Tẩy Nghiễn lại đến “bắt quả tang” cô.
Không rõ có phải do đã trải qua nhiều va đập của xã hội hay không, hôm nay An Thận Ngôn nói chuyện với cô đặc biệt khách khí, vừa trò chuyện vừa hỏi thăm cuộc sống đại học của cô thế nào, việc mở cửa hàng ra sao.
Thiên Đại Lan cũng khách khí cảm ơn anh ấy, cảm ơn vì những ngày qua anh ấy đã chăm sóc Chu Vân và Thiên Quân.
Hôm nay cô mới biết, từ sau khi dọn đến Hàng Châu, mỗi tối thứ 6, An Thận Ngôn đều lái xe từ Thượng Hải đến đây để chăm sóc Thiên Quân và Chu Vân, đến tận tối chủ nhật mới quay về.
Mưa gió không quản, chưa từng nghỉ một lần.
“Tôi không biết anh mua xe rồi đấy” Thiên Đại Lan nói:
“Trông cũng đẹp lắm.”
Cuối cùng, An Thận Ngôn hơi nghiêng mặt sang, gương mặt chín chắn anh ấy tuấn nhìn về phía cô.
“Xin lỗi” anh ấy nói:
“Lần trước gọi điện, tôi uống hơi nhiều rượu, nên mới xúc động như vậy.”
“Không sao” Thiên Đại Lan nói:
“Tôi tha thứ cho anh rồi.”
“Thật ra” An Thận Ngôn nói:
“Lần trước tôi nhắc đến Thanh Hoa không có ý gì khác, cũng không phải nói điểm số của em thấp; lúc đó tôi chỉ muốn nói, nếu em dành cả một năm chỉ để học, thay vì cứ chạy đi chạy lại Thâm Quyến, Quảng Châu và Thẩm Dương, thì chắc chắn em có thể thi được điểm cao hơn.”
“An Thận Ngôn” Thiên Đại Lan thản nhiên nói:
“Bây giờ tôi không muốn cãi nhau với anh.”
“……Xin lỗi.”
Chu Vân bưng bát cháo ngọt nóng hổi ra, mỉm cười gọi An Thận Ngôn lại ăn.
An Thận Ngôn vốn trong các buổi xã giao cũng ăn không nhiều, bèn mỉm cười nói cảm ơn, vừa nhắc đến chuyện anh ấy có mang ít đồ bổ, ngày mai sẽ nấu canh tẩm bổ cho bọn họ uống.
Chu Vân vui vẻ rạng rỡ, vừa nói “ôi chao ôi chao, sao mà khách sáo thế, lần sau tuyệt đối không được mua nữa nhé.”
Nói xong lại chủ động nhường chỗ, không làm phiền anh ấy và Thiên Đại Lan, để hai người được ngồi nói chuyện riêng.
Mẹ cô vừa rời khỏi, Thiên Đại Lan cũng đứng lên, lại bị An Thận Ngôn gọi lại.
“Tối nay tôi gặp thằng nhóc Diệp Hí Kinh rồi” An Thận Ngôn nhìn khuôn mặt cô:
“Còn cả Diệp Tẩy Nghiễn.”
“Anh sao quan tâm Diệp Hí Kinh hơn cả tôi thế?” Thiên Đại Lan nói:
“Tôi và anh ấy đã chia tay mấy năm rồi, sao anh còn dòm ngó anh ấy làm gì?”
“Chỉ vì nó từng bắt nạt em” An Thận Ngôn hỏi:
“Tôi dòm ngó nó, có vấn đề gì không?”
Anh ấy không nói cho bất cứ ai biết.
Trong ví, que thử thai đã niêm phong, vẫn lặng lẽ nằm đó.
“Nhưng mà cũng không tính là bắt nạt đâu.” Thiên Đại Lan nói:
“Yêu đương thôi mà, rất bình thường.”
“Bình thường?” An Thận Ngôn cười lạnh một tiếng:
“Lúc đó hai người đã chia tay rồi, thôi bỏ đi”
Anh ấy nghiêng mặt sang bên, cả gương mặt chìm trong bóng tối, u ám nặng nề.
“Tôi không biết em ở đây, nên không chuẩn bị quà.” An Thận Ngôn nói:
“Giờ ở Thượng Hải chỉ còn tôi và em thôi, Đại Lan, hôm nào cùng đi ăn cơm nhé.”
Thiên Đại Lan khẽ ừ một tiếng.
Trước đây, mỗi lần trò chuyện với An Thận Ngôn, hễ nói đến chỗ tranh cãi là cô lại đau lòng, thậm chí có phản ứng giống như sang chấn tâm lý; lúc anh ấy chất vấn “bình thường” kia, cô thậm chí muốn lập tức chạy khỏi căn phòng này, không bao giờ nghe thêm câu nào nữa.
May mắn là lần này, An Thận Ngôn có vẻ đã thay đổi, không để sự việc leo thang.
Cuối tuần, anh ấy chủ động đến kho giúp đỡ.
Dù trong kho nóng nực, đầy bụi bay, anh ấy cũng không để tâm; từ nhỏ điều kiện sống còn tệ hơn thế, từng uống nước máy trực tiếp, mùa đông thì ăn bánh bao khô nướng trên lò sưởi.
Thiên Đại Lan ăn mì còn lại nửa bát, anh ấy cũng theo thói quen bưng lên ăn hết.
Tối thứ 7, thấy Thiên Đại Lan vẫn đang thủ công kéo dữ liệu bán hàng và giá cả của các thương hiệu lớn trên Taobao, cô muốn dựa vào đó để phán đoán thói quen tiêu dùng của người mua sắm online hiện nay.
An Thận Ngôn đứng sau lưng cô nhìn một lúc, bỗng mở miệng:
“Để tôi viết cho em một con trình thu thập dữ liệu nhé” anh ấy nói:
“Làm thủ công thế này quá lãng phí thời gian.”
Thiên Đại Lan quay lại:
“Hả? Trình thu thập dữ liệu là gì?”
“Chính là viết một chương trình nhỏ, mô phỏng lại thao tác em vừa làm, tự động giúp em tổng hợp thông tin muốn lấy, như vậy em có thể trực tiếp xem file đã tổng hợp; có điều tôi không mang máy tính ở đây, bên này cũng không có máy chủ” An Thận Ngôn cúi xuống, nhìn màn hình máy tính của cô:
“Em cứ diễn thử cho tôi xem, nói cho tôi biết em muốn thông tin gì, tôi về viết, chắc khoảng… ba ngày, ba ngày là có thể đưa cho em.”
Mắt Thiên Đại Lan sáng lên:
“Được thôi Tiểu Thụ, anh bây giờ giỏi thật đó.”
An Thận Ngôn mỉm cười một cái, rồi lại đứng thẳng người.
Trong khoảnh khắc ấy, khi cúi đầu nhìn Thiên Đại Lan đang vui vẻ, trong lòng anh ấy dâng lên muôn vàn dịu dàng, nhưng lại khó mà nói thành lời.
Cuối cùng, anh ấy chỉ khẽ nghiêng mặt đi:
“Bây giờ, cho tôi xem thử nguồn thông tin em muốn đi.”
Tối chủ nhật, Thiên Đại Lan ngồi xe An Thận Ngôn đi Thượng Hải. Anh ấy mua một chiếc SUV màu đen, không gian rộng hơn, Thiên Đại Lan bận rộn cả ngày cũng có thể nằm xuống ngủ, trên người đắp một tấm chăn mỏng.
Trên chăn còn vương hương nước hoa của An Thận Ngôn.
Mùi rêu xanh ẩm ướt, như mảnh đất u tối của khu rừng rậm rạp, lại xen chút vị đắng nhạt nhòa, giống như bầu trời dần dần sụp tối.
Thiên Đại Lan mệt đến mức không mở nổi mắt, trong lòng nghĩ, à, thì ra Tiểu Thụ cũng bắt đầu dùng nước hoa rồi.
Hai ngày nay, không chỉ cơ thể cô mệt mỏi, mà cả tinh thần cũng kiệt sức.
Sáng thứ bảy, Diệp Tẩy Nghiễn đã hẹn cô đi ăn, Thiên Đại Lan nào dám để anh biết, thật ra cô đã làm những gì trong mấy ngày này mà không hề đi học. Anh còn quan tâm đến tình hình học tập và đời sống trong trường của cô hơn cả giáo viên hướng dẫn.
Một lời nói dối, sẽ cần đến hàng ngàn hàng vạn lời nói dối khác để che giấu.
Thiên Đại Lan đành phải tiếp tục bịa, nói rằng thứ bảy, chủ nhật phải tham gia hoạt động thực tập, còn có cả hoạt động tập thể của lớp; cô rất thông minh, nói toàn những chuyện thật sự đã xảy ra trong mấy ngày nay, lại còn được mấy cô bạn cùng phòng tốt bụng “tiết lộ” cho địa điểm thực tập và tập thể.
Một lời nói dối cao tay đến thế.
Trừ khi Diệp Tẩy Nghiễn đích thân đến điểm danh, nếu không tuyệt đối sẽ không phát hiện mình bị lừa.
Tối chủ nhật bảy giờ, người vương đầy mùi hương, Thiên Đại Lan ngái ngủ xuống xe trước cổng trường, chào tạm biệt An Thận Ngôn. Nhìn đồng hồ, cô lại vội bắt taxi đi đến khách sạn của Diệp Tẩy Nghiễn.
Thật sự không bịa thêm được lý do nào nữa, hôm nay Thiên Đại Lan cuối cùng cũng hẹn ăn tối với Diệp Tẩy Nghiễn.
Ban đầu đặt lúc sáu rưỡi, nhưng kẹt xe trong trung tâm thành phố, nên mới trễ đến lúc này.
Cuối cùng gặp được Diệp Tẩy Nghiễn, anh mỉm cười nhạt, vốn là người luôn đúng giờ, hôm nay không chỉ bỏ qua chuyện cô đến muộn, mà còn phá lệ gọi thêm món bồ câu quay giòn mà lần trước cô từng khen ngợi.
Ăn uống no nê xong, Thiên Đại Lan theo Diệp Tẩy Nghiễn về phòng, cô hớn hở, muốn khoe khoang thành tích đơn hàng bùng nổ lần này của cửa hàng Taobao, không ngờ, vừa khép cửa khách sạn, Diệp Tẩy Nghiễn đã đè cô lên cửa, mạnh mẽ giữ chặt sau gáy hôn xuống.
Mạnh đến mức Thiên Đại Lan suýt nghĩ rằng anh đang tức giận.
Cô cũng chẳng chịu thua, nhiệt tình đáp lại, nhanh chóng tháo khuy quần tây và khóa kéo kim loại của anh.
Hai chân bị Diệp Tẩy Nghiễn vòng qua tay bế bổng lên, Thiên Đại Lan phát hiện anh vẫn rất thích cảm giác ôm cô như thế này, vì mất đi chỗ dựa, cô chỉ có thể ôm chặt lấy cổ anh, mới không bị rơi xuống.
Anh thích cái cảm giác này, cảm giác khiến cô hoàn toàn phải dựa vào anh.
Khi lưng chạm vào bức tường lạnh buốt, Diệp Tẩy Nghiễn nói một câu còn khiến cô thấy lạnh hơn.
Diệp Tẩy Nghiễn ghé sát, cẩn thận ngửi vai cô:
“Em đổi nước hoa rồi à?”
