Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Quyển 2 - Chương 51: Sơ nhập học thất



Phòng học rất rộng, học sinh tụm lại bàn luận những vấn đề mà mình quan tâm, rất nhiều người cũng đang nói về chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Tiếng cửa đóng mở vang lên, làm cho mọi người bên trong không hẹn mà cùng quay lại nhìn.

Đến khi nhìn thấy rõ người tiến vào là ai, sắc mặt của mọi người đều biến đổi. Phòng học ồn ào trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Quân Mặc Li hầu như không hề để ý đến sự thay đổi của mọi người, thản nhiên đi về bàn học đầu tiên ở chính giữa, ngồi xuống.

“A… xin lỗi, vị trí này ta đã ngồi trước rồi.” Quân Mặc Li vừa ngồi xuống thì có một cô gái ngượng ngùng đi đến trước mặt hắn, khuôn mặt đỏ bừng nói.

Quân Mặc Li ngẩng đầu nhìn cô gái kia một chút, sau đấy cũng không nói gì, cười nhẹ đứng dậy, nhường chỗ.

Hắn quay người lại nhìn xung quanh phòng học. Cả phòng học rộng như vậy, lại không có chỗ nào cho hắn ngồi, hắn cứ đi đến đâu là y như rằng sẽ có người xuất hiện, ngồi xuống trước hắn, không còn chỗ trống nào cả.

Tình hình như vậy phải kéo dài đến hơn nửa giờ, mãi đến khi có tiếng chuông vào lớp, mọi người mới quay về chỗ ngồi của mình, không đi ngăn cản Quân Mặc Li nữa.

Lúc này, Quân Mặc Li cũng thong thả đi xuống cuối lớp, ngồi xuống chiếc bàn ở cuối cùng. Sau khi ngồi, hắn thấy vẫn có không ít người đang quay xuống nhìn hắn đầy hằn học, khoé môi liền hơi cong cong lên, tràn đầy ý cười.

Thấy hắn cười, những người kia cảm giác thấy hắn đang cười nhạo bọn hắn, liền tức giận cực kỳ, địch ý trong mắt càng trở nên rõ ràng.

Cửa phòng bị đẩy từ ngoài vào, một vị giáo viên nữ trung niên bước vào trong lớp, đôi mắt nghiêm túc của bà có vẻ rất hài lòng khi thấy lớp học yên lặng như vậy.

Người phụ nữ trung niên kia bước lên bục giảng, ánh mắt đảo quanh lớp học một vòng. Đôi mắt nghiêm túc khi đảo qua cuối lớp học, bắt gặp Quân Mặc Li, liền tạm ngừng một chút, đáy mắt hiện lên chút khó chịu.

“Lần đầu gặp mặt, tôi là Lâm Nghi, giáo viên dạy pháp thuật của các em, các em có thể gọi tôi là cô Lâm. Đối với biểu hiện hôm nay của các em, tôi rất vừa lòng, hy vọng về sau các em vẫn có thể duy trì sự tốt đẹp của mình như vậy.” Đôi mắt của Lâm Nghi di chuyển đến đâu, là học sinh ở chỗ đó liền ngồi dậy thẳng tắp, không dám ho he một câu.

Rất vừa lòng với biểu hiện của những học sinh bên dưới, Lâm Nghi hơi gật gật đầu, sau đó bắt đầu luôn bài giảng của mình.

Quân Mặc Li dùng tay phải chống cằm, đôi mắt đạm mạc nhìn lên bục giảng, xem giáo viên giảng bài. Nhưng nếu để ý kỹ, sẽ thấy tâm hồn hắn đã bay ra khỏi lớp học từ bao giờ.

Lâm Nghi giảng giải một số tri thức cơ bản của môn học, thỉnh thoảng lại ra câu hỏi cho học sinh bên dưới, nếu người bị hỏi có thể đưa ra được đáp án chính xác, sự hài lòng trong mắt của Lâm Nghi sẽ tăng thêm một phần.

Nhìn những học sinh ngồi bên dưới, Lâm Nghi cảm thấy vừa lòng cực kỳ. Lớp học này quả nhiên không hổ là lớp tập trung những học sinh mới cực mạnh, cả năng lực lẫn tri thức đều mạnh hơn những lớp bình thường rất nhiều, mà dạy những học sinh như vậy cũng làm cho nàng cảm thấy thoải mái và tự hào hơn rất nhiều.

Gần hết giờ học, ánh mắt của nàng lại đảo quanh lớp một vòng nữa, khi nhìn thấy Quân Mặc Li, thấy Quân Mặc Li đang phân tâm, nàng lạnh lùng lên tiếng.

“Mời người mặc áo xanh lam ở cuối lớp đứng lên.”

Quân Mặc Li đang xuất thần, lại nghe thấy có người đang gọi mình, sửng sốt một chút, khi đối mặt với đôi mắt phẫn nộ của Lâm Nghi hắn mới phục hồi tinh thần.

Quân Mặc Li đứng dậy, cúi đầu nhìn mặt bàn bóng loáng, cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng. Hắn cũng không muốn phân tâm như vậy đâu, nhưng kiếp trước, hắn thực sự rất chán ghét việc đi học, cứ đến giờ học là y như rằng tâm trí hắn sẽ bay lên mây, lúc trước là như vậy, bây giờ lại càng không thể thay đổi.

“Mời anh trả lời, khi Thần đế sáng tạo ra Di Á đại lục, đã ban cho con người bao nhiêu chủng loại pháp thuật?” Lâm Nghi thấy Quân Mặc Li cúi đầu, thấy hắn cũng rất biết điều nhanh chóng nhận lỗi, vì vậy giọng nói cũng dịu xuống một chút, hỏi một câu hỏi mang tính lý thuyết cơ bản.

Nghe thấy câu hỏi, Quân Mặc Li ngẩng đầu nhìn Lâm Nghi, đôi mắt đạm mạc không có chút cảm xúc nào.

“Không biết.”

“Không biết?!” thấy Quân Mặc Li trả lời như vậy, Lâm Nghi lại nổi giận. Tâm tình của nàng hôm nay vốn không tồi, đang không muốn so đo cùng với một học sinh mới. Đây là câu hỏi mà ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng biết đáp án, vậy mà hắn lại dám trả lời không biết, đúng là không biết điều, dám trả lời một cách chống đối như vậy. Học sinh như thế này, nếu không được giáo dục cẩn thận, thì đúng là sẽ ngang tàn đến mức lật cả trời lên mất.

“Anh là người sinh ra trên đại lục này, vậy mà ngay cả vấn đề trẻ con như vậy mà cũng không biết. Được lắm, nếu như vậy anh hãy chép lại cuốn “Đại lục vạn lịch biên niên sử” ba lần cho tôi, ba ngày sau tôi sẽ thu lại kiểm tra!” nói xong, Lâm Nghi cũng không thèm nhìn Quân Mặc Li nữa, quay người bước ra khỏi lớp.

Quân Mặc Li thở dài một chút. Hắn quả thật không phải là người của đại lục này mà.

Đến nơi này chưa đến bốn năm, trong đấy có ba năm hắn vượt qua trong ngục băng, thời gian còn lại quả thực không đủ để hắn hiểu rõ nơi này, xem ra hôm nay, hắn cũng có một dịp để tìm hiểu cặn kẽ về đại lục này rồi.

Những người xung quanh thấy giáo viên rời khỏi phòng học, liền nhanh chóng trở nên nhốn náo lên, thấy Quân Mặc Li bị trừng phạt như vậy, có rất nhiều người đều châm chọc khoái trá nhìn hắn.

Quân Mặc Li rời khỏi chỗ ngồi, cười nhẹ thản nhiên rời khỏi phòng học, không hề liếc mắt nhìn những kẻ đang cười nhạo mình kia lấy một cái.

Quân Mặc Li ngồi nghiêm túc đọc kỹ từng trang trong quyển sách dầy cộp trước mắt, cố gắng nhanh chóng nhớ kỹ nội dung của nó.

Thời gian trôi qua vùn vụt, phút chốc bên ngoài thư viện, trời đã ngả về tây, hoàng hôn buông xuống.

Quân Mặc Li hơi vặn vẹo phần cổ cứng ngắc, nhìn thấy thời gian cũng đã muộn, liền khép quyển sách trong tay lại, đi ra ngoài cửa.

“Mạc.”

Thanh âm từ tính vang lên từ phía sau, Quân Mặc Li quay đầu lại, thấy An Lưu Quân đang ôm một bộ sách tinh mỹ trong tay đi đến bên cạnh hắn.

“Lưu Quân.” Quân Mặc Li cười nhẹ đáp lại.

“Nghe nói ngươi trong buổi học đầu tiên đã bị giáo viên bắt chép “Đại lục vạn lịch biên niên sử” ba lần, sách này dầy đến mấy nghìn trang, Mạc có cần Lưu Quân giúp không?” An Lưu Quân cười nhìn Quân Mặc Li, đôi mắt cuốn hút lại kèm theo chút dịu dàng quan tâm, kết hợp với dáng vẻ vô cùng hoàn mỹ của hắn, tạo thành một sự hấp dẫn trí mạng.

“Không cần làm phiên Lưu Quân, Mạc Li có thể tự làm được.” Quân Mặc Li lắc đầu, dịu dàng cự tuyệt.

“Nếu đã nói như vậy thì thôi vậy, nhưng nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, Mạc cứ đến tìm ta.” Với sự cự tuyệt của Quân Mặc Li, An Lưu Quân cũng không có biểu hiện gì khó chịu, cũng không dây dưa thêm nữa.

“Được.” Quân Mặc Li gật đầu, khi đang chuẩn bị quay người rời đi, đột nhiên cảm giác thấy trái tim nhói đâu một cái.

“Bịch.” Quyển sách trên tay hắn rơi xuống đất, Quân Mặc Li đặt tay phải lên trên trái tim, mồ hôi lạnh chảy đầy trán.

Thấy hắn như vậy, An Lưu Quân vội vàng tiến đến đỡ lấy thân thể run rẩy của hắn, thanh âm tràn đầy lo lắng.

“Mạc, làm sao vậy?”

Quân Mặc Li đẩy mạnh An Lưu Quân ra, vọt nhanh ra ngoài cửa, mái tóc dài màu lam như bay múa trong không trung.

Quân Dạ Hàn gặp nguy hiểm….

Quân Mặc Li cảm thấy sợ hãi cực kỳ, lần đầu tiên hắn có cảm giác như vậy trong lòng, vội vàng nắm lấy chiếc vòng màu đen trên cổ tay phải …
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...