"BANE? Anh... Sao anh tới nhanh vậy?" Bit mở cửa phòng ra, trong khoảnh khắc thấy Vân Tước, cậu ta theo phản xạ liếc mắt vào trong phòng một cái, giọng của cậu ta rất to, "Không phải anh nói không ở thành phố trung tâm hả, còn kéo theo hành lý, sao không bảo em xuống đón anh?"
Vân Tước thả lỏng mà đứng ở cửa, một tay cắm vào túi, một tay đặt trên tay kéo hành lý, trong tai còn nhét một cặp tai nghe: "Tôi tưởng cậu đang ngủ. Làm sao, không cho tôi vào à?"
"A... Vào đi..." Bit như bây giờ mới phản ứng lại, mở rộng cửa tránh sang một bên cho Vân Tước, chủ động nhấc hành lý vào giúp cậu, sau khi đóng cửa lại hơi ngượng ngùng mà giải thích với Vân Tước, "Hai ngày nay em lo lắng hãi hùng, cứ ngủ không ngon."
"Sợ chuyện gì?"
Bit hơi kích động, rũ mắt tránh đối diện với cậu: "Sợ chuyện gì nữa, còn không phải..."
"Thôi." Bit ngừng câu chuyện lại, "Anh vừa về, đừng nói chuyện này."
"Có liên quan tới tin nhắn cậu gửi tôi à?" Vân Tước nhìn cậu ta, "Tôi về chính là vì chuyện này, cậu nói thẳng đi, tôi phải đi ngay rồi."
"A, anh phải đi hả?" Bit đột nhiên hơi hoảng loạn, "Vừa tới sao lại đi rồi?"
"Tôi..."
Vân Tước vừa bắt đầu, lại không thể nói được gì, Bit vẫn cứ nói lộn xộn cắt ngang lời cậu: "Anh chưa ăn sáng đúng không, em làm cho anh nhé? Em cũng chưa ăn, hay là mình đặt cơm đi, anh từ từ đừng đi gấp, trong nhà không có gì ăn cả..."
"Hắn muốn giết tôi, cậu đang sợ cái gì?"
"Em..." Bit lập tức kẹt lại: "Dù sao em cũng hợp tác với anh nhiều năm như vậy, lỡ mà, lỡ mà họ cũng tính lên đầu em thì phải làm sao bây giờ?"
"Tôi đang ở đây, chẳng phải cậu càng nói càng không rõ à?"
"Ít nhất, ít nhất anh có thể giãy giụa trong chốc lát mà! Để em... Để em tranh thủ một ít thời gian cắt sạch sẽ..."
"Bit." Giọng của Vân Tước rất bình tĩnh, "Có phải cậu đã nói cho họ tất cả về tôi rồi không."
"Em... Em không có! Sao anh lại nghĩ như vậy?!"
"Người vừa rời khỏi đây, là kẻ mật báo đúng không? Tôi tới đây sớm đã quấy rầy kế hoạch của họ, đành phải để cậu cố hết sức kéo dài thời gian tôi rời đi." Vân Tước hừ cười một tiếng, "Nhưng mà nếu tôi muốn giết cậu, cậu cảm thấy tôi cần bao nhiêu thời gian, họ đuổi kịp tới sao? Hoặc là, tánh mạng của cậu có quan trọng với họ không?"
Bit rùng mình một cái, cậu ta cảnh giác nhìn Vân Tước, lại như bất chấp tất cả quát to: "Tôi phải làm sao bây giờ! Họ kề dao vào cổ tôi! Đe dọa tôi!"
"Làm sao họ biết được thông tin của tôi, rồi làm sao họ tìm được cậu?"
"Tôi..." Bit tắt lửa, giọng nói của cậu ta khàn khàn vì vừa gào thét, trên bàn đặt một ly nước đã lạnh ngắt từ lúc nào, cậu ta uống một ngụm, miễn cưỡng bắt bản thân bình tình lại, "Tôi lấy ra một phần chương trình trong vòng cổ của anh đăng lên diễn đàn nặc danh, để xem có ai có thể cho tôi ý tưởng để phá giải không, có người trả lời tôi... Nhưng đoạn code kia quá tối nghĩa, tôi không hiểu được, cho nên tôi copy trực tiếp về, tôi còn dựng một hệ thống giả thuyết để thử nghiệm, nhưng căn bản không có tác dụng gì, máy tổng của tôi bị nhiễm virus, họ hẳn là... Thấy được nhật ký liên hệ của tôi với anh."
"Cho nên căn bản không phải cậu tìm được họ, mà là họ tìm được cậu."
"Dù sao kết quả cũng giống nhau không phải sao?" Giọng của Bit đột nhiên lạnh xuống, ánh mắt nhìn Vân Tước mang theo vài phần hung ác, "Cho dù là tôi phát hiện họ trước, anh cũng phải chết mà thôi."
Tiếng bước chân hỗn loạn từ xa dần tới gần, Vân Tước không tốn công cố phân tích xem bên ngoài có bao nhiêu người đang tới: "Cho nên cậu làm việc cho họ luôn, dù sao cũng dẫn tôi ra được rồi, coi như một chuyện lập công."
"Cho nên anh cũng đừng khó xử tôi nữa, không phải anh cũng chưa từng tin tưởng tôi sao, gương mặt hôm nay chắc mới là bộ dạng nguyên bản của anh chứ gì, Vân Tước à, Vân tiểu thiếu gia à, tất cả mầm mống tai họa đều do anh tự mang tới, tôi chỉ muốn được sống tiếp mà thôi."
Cách xưng hô xa lạ từ miệng Bit thốt ra, chồng lên ký ức đẫm máu năm xưa, Vân Tước hơi ngơ ngác, những lời nói ác độc ấy, những ngày tháng giết chóc hung bạo rồi kéo dài hơi tàn... Manh mối dường như đã rất rõ ràng.
Kẻ đứng sau lưng đúng là không thể không giết cậu.
Người bên ngoài đã bao vây ba lớp trong ba lớp ngoài, Vân Tước không hề định ra tay, cậu rút mình khỏi ký ức, nhếch môi cười nhẹ một cái với người trước mắt, Bit nói rất đúng, cậu đúng là không hoàn toàn tin tưởng bất kỳ kẻ nào, đây là cũng là lí do cho đến tận bây giờ Bit vẫn còn có thể đứng trước mặt cậu.
Nếu cậu bị người cậu hoàn toàn tin tưởng làm chuyện như thế, cậu sẽ không thể khống chế mà muốn giết người.
Vân Tước rất hợp tác, mặc kệ người ta trói cậu lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua Bit đứng tại chỗ với sắc mặt phức tạp: "Hy vọng cậu thực sự được như mong muốn nhé."
Mật Ngọt Chết Ruồi - Null_pointer
Chương 44: Thời hạn
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương