Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Chương 667: “Đương Nhiên Là Không Có Vấn Đề Gì Rồi”
Đang yên đang lành sao Tổng giám đốc Lương lại bị bắt?”Vũ Linh Đan có chút thất thần, thế nhưng cô vẫn cố gắng ổn định lại cảm xúc, nói với cổ đông: “Tôi cũng không biết chuyện này là như thế nào nữa. Có lẽ là có nhầm lẫn gì đó thôi.”Advertisement“Nhầm lẫn? Ha ha, sao có thể là nhầm lẫn được.”“Đúng đấy, cho dù là nhầm lẫn thì bây giờ mọi chuyện cũng đã ầm ĩ lên hết cả rồi. Mặt mũi của Tập đoàn Bạch Đằng cũng mất hết cả rồi”“Tôi thấy lần này Tập đoàn Bạch Đằng không ổn rồi. Vất vả lắm mới khởi sắc lên được một tí, bây giờ lại thành ra như này. Tôi nghĩ tôi vẫn nên đi trước một bước mới được.”Cổ đông nói xong liền đi ra khỏi phòng họp.Vũ Linh Đan có chút khó chịu, cô cũng biết chuyện của Vũ Phong Toàn đã khiến cho Tập đoàn Bạch Đằng chịu nhiều tổn thất. Hôm nay thì vì chuyện của Lương Học Đông mà Tập đoàn Bạch Đằng sẽ hoàn toàn bị rơi vào một vũng bùn lầy.Ngay vào lúc mọi người lần lượt rời đi, khi trong phòng họp chỉ còn lại mỗi mình Vũ Linh Đan ngồi đó thì cửa phòng họp đột nhiên bị người bên ngoài mở ra. Ngay sau đó, một người đàn ông mặt bộ vest thẳng thớm, khuôn mặt lạnh lùng bước vào.Bỗng có người kinh ngạc hét lên một tiếng: “Tổng giám đốc Trương!”Vũ Linh Đan nghe thấy thế thì quay đầu lại. Khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng nhưng rất đỗi thân quen kia thì cô cũng sững người, ngạc nhiên mở to miệng.Không chỉ có Vũ Linh Đan mà những cổ đông tại đó cũng vô cùng kinh ngạc. Bọn họ nhìn chằm chằm vào Trương Thiên Thành, cũng không có ý định sẽ nhường đường cho anh.Trương Thiên Thành nhìn đồng hồ đeo tay, lạnh nhạt nói: “Buổi họp đã bắt đầu rồi. Sao thế, mọi người muốn đứng nghe ở cửa ra vào à?”“Trương Thiên Thành... Tổng giám đốc Trương, ý của cậu là buổi họp hôm nay sẽ do cậu điều hành sao?”Có người không kiềm chế được mà lên tiếng hỏi.Gương mặt của Trương Thiên Thành vẫn lạnh lùng như cũ, không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc nào từ trên gương mặt anh. Anh lạnh nhạt đáp: “Có vấn đề gì không?”“Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi”Một cổ đông khác nói, sau đó nở một nụ cười tươi roi rói để nghênh tiếp, giống như vừa nhìn thấy một tia hy vọng, ông ta tiếp tục hỏi: “Nhưngmà Tổng giám đốc Trương, cậu vẫn phải cho chúng tôi một lời giải thích chứ. Dù sao cậu cũng chẳng phải cổ đông của Tập đoàn Bạch Đằng, đột nhiên xuất hiện ở đây xong nói những lời này thì cũng có chút không phải cho lắm.”“Đúng đấy đúng đấy?Mọi người đều gật đầu phụ họa theo.Tất cả mọi người đều vây quanh Trương Thiên Thành sau đó rì rầm bàn tán. Chỉ có một dut Vũ Linh Đan là bình tĩnh ngồi ở chỗ cũ, cho dù Trương Thiên Thành có nhìn về phía cô cô cũng chẳng nói gì cả, trong lòng đang suy nghĩ đến một khả năng duy nhất.Trương Thiên Thành cũng không phải là loại người kích động một cách ngu ngốc, đột nhiên xuất hiện ở Tập đoàn Bạch Đằng thì chắc chắn là có lý do. Mà lý do duy nhất ở đây có thể là cổ phần.“Được rồi, nếu các vị đã ồn ào như vậy vậy thì buổi họp ngày hôm nay không cần họp nữa nhé”Trương Thiên Thành lập tức đi thẳng vào trong, đặt tập tài liệu trong tay lên mặt bà. Sau đó anh lạnh lùng đảo mắt qua mọi người, khóe miệng hơi cong lên tạo thành một vòng cung ngạo nghễ.“Đáp án mà mọi người muốn đang ở đây, nếu có gì chưa hiểu thì hỏi tôi cũng chưa muộn”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương