Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Chương 677: “Là Tôi Đã Sai Rồi!”
Phòng họp yên lặng một cách kỳ dị, sau những tiếng thét chói tai của Vũ Linh Đan thì Vương Tuyết Xuyên là người đầu tiên lên tiếng. Thế nhưng ông ta còn chưa nói xong thì cũng đãAdvertisementnghẹn ngào, không khỏi lau nước mắt.Mấy người cổ đông lúc nãy còn lớn tiếng hô hào bây giờ cũng không còn dáng vẻ bệ vệ như khi nãy. Cả đám người đều cúi đầu, lặng ngắt như tờ.“Đại ca!”Vương Tuyết Xuyên đột nhiên không khống chế được tâm tình của mình, hai vai ông ta bắt đầu run lên, vẻ mặt tràn ngập vẻ e thẹn gọi tên của ông nội.Vũ Linh Đan quay đầu đi, cô không muốn phải chứng kiến những hình ảnh này. Chuyện của năm đó Vũ Linh Đan cũng không biết rốt cuộc là như thế nào, chỉ vô tình nghe được một chút từ miệng của ông nội, nói về tình cảm anh em nghĩa tình của bọn họ.“Ông nội không trách tội các ông không phải là do ông nội mềm lòng. Mà là lúc đó lúc ông nội tôi không có một xu dính túi, ngay cả liền ăn cơ cũng không có thì chính Giám đốc Vương lànhường cho ông nội tôi một phần cơm rang trứng trong khi đó ông vẫn còn đang đói.”“Không ngờ... thật không ngờ..”Vương Tuyết Xuyên run rẩy đứng lên. Ông ta lau nước mắt, vào lúc đó dường như trông ông ta đã già thêm vài tuổi, thật sự đã biến thành một ông già râu tóc bạc phơ.“Không ngờ một việc nhỏ như thế mà đại ca... đại ca anh ấy vẫn còn nhớ..”“Ông nội tôi luôn nói với tôi rằng, làm người không được quên gốc gác của bản thân mình, không được quên sơ tâm ban đầu, suốt đời thủy chung”Trong đầu Vũ Linh Đan lại hiện ra hình ảnh của ông nội. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, hình ảnh của ông nội đã có chút mơ hồ, đáng tiếc là sau khi vào phòng phẫu thuật, ngay cả cơ hội gặp mặt ông nội lần cuối cũng không có”“Là tôi đã sai rồi!”Vương Tuyết Xuyên nặng nề khua khua tay, đẩy mọi người ra sau đó lảo đảo đi về phía Vũ Linh Đan.Vẻ mặt của ông ta vô cùng hổ thẹn, nước mắt rơi đầy mặt, sớm đã kích động không nói nên lời: “Sức khỏe của tôi càng ngày càng yếu, nếu như công ty có người thừa kế mới, tôi... tôi sẽ rút khỏi bạn cổ động. 8% cổ phần trong tay tôi toàn bộ sẽ giao lại cho cháu gái của đại ca, cũng chính là Giám đốc Vũ...”“Giám đốc Vương.”Vũ Linh Đan nghe xong thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Cô chưa kịp từ chối thì đã nhìn thấy Vương Tuyết Xuyên lau nước mắt, ông ta miễn cưỡng nở một nụ cười, nói: “Những năm này Tập đoàn Bạch Đằng đã cho tôi quá nhiều rồi. Bây giờ tôi đã tuổi cao sức yếu, cũng không còn gì để mà theo đuổi nữa. Những chuyện này vẫn nên giao cho người trẻ làm thì tốt hơn, nhưng mà Tập đoàn Bạch Đằng... vĩnh viễn nên mang họ Vũ..”Nói xong Vương Tuyết Xuyên liền đưa mắt nhìn về phía Trương Thiên Thành, trong đáy mắt hiện rõ vẻ không cam tâm. Thế nhưng ông ta lại bất đắc dĩ thở dài một hơi sau đó lắc lắc đầu.“Tôi thật sự đã già rồi... Con người ta khi già đi liền dễ phạm phải sai lầm, nhưng mà những chuyện trước kia thì vẫn nhớ rất rõ. Tôi không biết nếu như hôm nay tôi không làm như thế này thì sau khi tôi xuống suối vàng sẽ lấy đâu ra mặt mũi để đi gặp đại ca nữa”Nói một hồi xong tất cả mọi người đều trầm mặc, cũng không ít người lén lau nước mắt: “Anh hai, anh đừng nói nữa. Mọi chuyện không phải là lỗi của một mình anh, nếu sai thì chúng ta cùng sai, chúng em cũng sẽ từ chức theo anh!”“Hồ đồ!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương