Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Chương 90: Thản Nhiên Đối Mặt
"Công Nữ Hoàng San, cậu biết mà, sao mình với Trương Đức Phú lại có thể.." Có những lời làm Vũ Linh Đan cảm thấy khó mở miệng, kết hôn được ba năm thế nhưng số lần cô gặp Trương Đức Phú chỉ đếm trên đầu ngón tay, đương nhiên là không thể tồn tại chuyện bẩn thỉu như vậy. Chưa nói xong, Vũ Linh Đan lại rơi nước mắt. "Mình biết, mình biết, đương nhiên là mình biết tất cả chỉ là đám phóng viên kia đang viết lung tung thôi, cậu đừng khóc nữa." Công Nữ Hoàng San vội vã ôm chặt Vũ Linh Đan, vô liên tục vào lưng để an ủi cô, cô ấy cảm thấy đau lòng: "Đương nhiên là mình biết cậu là người như thế nào, nếu không thì mình cũng sẽ không lo lắng như vậy. Thế nhưng bây giờ cậu phải bình tĩnh lại, thử nghĩ xem đây là âm mưu của ai." Vũ Linh Đan không nói gì. "Có phải là Trương Thiên Thành không?" Công Nữ Hoàng San phỏng đoán. "Anh ta rất khó chịu khi biết cậu và Trương Đức Phú yêu nhau nên đã cố ý chèn ép cậu" Công Nữ Hoàng San càng nói thì càng cảm thấy chuyện này có thể xảy ra, cô ấy trở nên kích động: "Mình đã biết là tên Trương Thiên Thành này bị bệnh thần kinh từ lâu rồi, đã ly hôn rồi mà vẫn không chịu buông tay, nếu đã như vậy thì sao còn phải ly hôn" "Công Nữ Hoàng San, cậu đừng nói nữa" Vũ Linh Đan lắc đầu ngắt lời cô ấy. Bây giờ trong đầu cô là một đống hỗn loạn, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, Vũ Linh Đan lắc đầu nói: "Cậu để mình bình tĩnh một chút, cậu cứ về trước đi." "Không được, bây giờ cơ thể cậu yếu như vậy, mình không đi đâu". Công Nữ Hoàng San từ chối. Vũ Linh Đan đã quyết như vậy, cô bước xuống giường, kéo Công Nữ Hoàng San ra cửa, cuối cùng đẩy cô ấy ra ngoài rồi đóng chặt cửa lại. Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa của Công Nữ Hoàng San, Vũ Linh Đan nhắm mắt lại, một giọt nước mặt lại lăn xuống từ khóe mắt. Công Nữ Hoàng San đã giúp cô rất nhiều rồi, cô không muốn để Công Nữ Hoàng San bị cuốn vào chuyện này nữa. Điện thoại ở trong phòng kêu lên. Vũ Linh Đan lê từng bước chân nặng nề, chậm rãi đi đến, điện thoại vẫn kêu không ngừng, là Trương Đức Phú. "Linh Đan, có phải em không, cuối cùng em cũng bắt máy rồi, tôi cũng xem được tin tức rồi, tôi vô cùng xin lỗi, không ngờ đám phóng viên vô lương tâm đó lại đăng báo, tôi đã liên hệ với mấy người tôi quen rồi, chuyện này sẽ được đè xuống nhanh thôi" Trương Đức Phú trong điện thoại đang vô cùng lo lắng. Vũ Linh Đan chỉ khẽ đáp lại một tiếng rồi không nói gì nữa. "Linh Đan?" Trương Đức Phú không rõ tình hình của Vũ Linh Đan, giọng nói của cậu ta vô cùng lo lắng "Em ổn không?" "Tôi vẫn ổn!" Vũ Linh Đan lau nước mắt, gượng cười: "Tôi biết, chuyện này chỉ là hiểu nhầm thôi, nói rõ ràng ra là được." "Đúng vậy, tôi đã xử lí rồi, thế nên không cần lo lắng đâu" Bầu không khí lại rơi vào trầm mặc, hai người đều không biết nói gì nữa, cuối cùng vẫn là Trương Đức Phú dịu dàng nói: "Vẫn chưa ăn cơm đúng không, hay là tôi đến đón em đi ăn cơm nhé" "Những lúc thế này thì thôi đi" "Vậy tôi đưa em về nhà" Trương Đức Phú vẫn không nản lòng. "Thôi đi." "Linh Đan, em vẫn không nghe ra sao, tôi thật sự muốn gặp mặt em, tôi. Tôi hơi nhớ em rồi, xảy ra chuyện lớn như vậy mà tôi lại không ở bên cạnh em, tôi thật là vô dụng!" "Trương Đức Phú, cậu không cần phải như vậy đâu, đến lúc đó mở một buổi họp báo, nói chỉ là bạn bè bình thường, tin đồn sẽ tự biến mất thôi" Vũ Linh Đan giải thích. Bên kia điện thoại im lặng, rồi đột nhiên truyền đến tiếng cười của Trần Đức Phú. Vũ Linh Đan chau mày lại. "Tôi biết là em nói những lời đó chỉ là để kích động anh trai tôi thôi đúng không?" Trương Đức Phú chủ động hỏi. Vũ Linh Đan lại im lặng. Như thể cậu ta đã đoán được gì đó: "Anh ấy... Không làm gì em chứ?" "Anh ấy có thể làm gì được tôi" Giọng nói của Trương Đức Phú cao hơn vài phần: "Đây cũng chỉ là một cuộc đọ sức giữa hai người đàn ông mà thôi, trước đây là vì em, tôi mới nhường anh ấy, thế nhưng bây giờ thì không đâu" Trong lòng Vũ Linh Đan dự cảm được điều gì không lành, thế nhưng vì chuyện của nhà họ Trương, Vũ Linh Đan vẫn không có quyền hỏi gì nhiều, thế nên có lựa chọn im lặng. "Buổi tối sẽ có một buổi vũ hội, tôi nghĩ đây là một cơ hội tốt để làm sáng tỏ chuyện này, em có muốn đến không?" Trương Đức Phủ lại ngỏ lời mời một lần nữa. Vũ Linh Đan đang muốn từ chối thì lại nghe thấy Trương Đức Phú nói: "Những chuyện như thế này chỉ có em tự ra mặt thì mới có tác dụng, Linh Đan, em nhất định phải đến" "Tôi sẽ đến" Cuối cùng thì Vũ Linh Đan vẫn đồng ý, ánh mắt cô không còn kiên định và giọng nói cũng hờ hững. Bảy giờ tối. Vũ Linh Đan mặc một chiếc váy dạ hội màu đen, cô chỉ trang điểm đơn giản, trên người không đeo một loại trang sức nào. Vũ Linh Đan nhìn khuôn mặt vô cảm của mình ở trong gương, màu đen có thể làm cô trông thật nghiêm túc và chững chạc, cũng có thể làm ánh hào quang của cô giảm bớt đi vài phần. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Vũ Linh Đan cầm túi của mình lên, nhanh chóng đi xuống tầng. Ở khu bên cạnh, Trương Đức Phú đích thân mở cửa xe ra, khoảnh khắc mà cậu ta nhìn thấy Vũ Linh Đan, Trương Đức Phú ngây ra một lúc, thế nhưng ngay lập tức mỉm cười, đưa cô lên xe. "Trùng hợp thật, tôi cũng chọn màu đen"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương