Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Chương 96: Nhà Họ Vũ Không Yên
Sau khi Vũ Linh Đan lên xe liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi, chuyện xảy ra trong bữa tiệc vẫn rõ rành rành ở trước mắt. Trương Thiên Thành thì nổi cơn thịnh nộ, Vũ Hải Yến thì giường nanh múa vuốt, còn Trương Đức Phú thì ra tay cứu giúp, tất cả đều lướt qua trước mắt cô giống như đang chiếu một bộ phim điện ảnh. Cô không thể ngủ được. Thậm chí cô còn lo lắng rằng Trương Thiên Thành sẽ lao tới giết hại cô bất cứ lúc nào, khiến cho cô không kịp trở tay. “Cô Vũ, đã tới rồi” “Cảm ơn” Vũ Linh Đan nhấc làn váy lên, cô cũng không dám ở lại lâu, vội vội vàng vàng trở về phòng với tốc độ nhanh nhất. Suốt dọc đường cũng không gặp phải Trương Thiên Thành, lúc này cô mới xem như được thở phào nhẹ nhõm. Bật đèn, cởi lễ phục ra, trên người không còn một mảnh vải nào, tắt điện thoại di động, mở nhạc lên, chui vào trong bồn tắm lớn. Sau khi hoàn thành một loạt các hành động này, rốt cuộc thi Vũ Linh Đan cũng có thể nhắm hai mắt lại. Còn không biết ngày mai sẽ như thế nào, cô nhất định phải bảo trì tinh thần và thể lực thật tốt thì mới có thể nghênh đón những trận chiến tiếp theo. Dưới lầu, một vệt bóng đen bóp tắt tàn thuốc, cuối cùng cũng bước lên xe, gọi điện thoại cho Trần Đức Bảo nói: “Tiếp tục tạo áp lực lên phía Vũ Phong Toàn cho tôi” “Vậy thì phía Giám đốc Vũ.." “Cậu là trợ lý của ai vậy, có cần tôi dạy lại cậu cách làm việc thêm một lần nữa không?” Ban đầu đó chỉ là một câu hỏi cực kì đơn giản, thế nhưng lại đốt cháy thùng thuốc súng của Trương Thiên Thành trong nháy mắt. Trần Đức Bảo biết điều không tiếp tục nói thêm gì nữa, ngay lập tức chấp hành mệnh lệnh. Mười giờ tối, đèn đuốc ở nhà họ Vũ vẫn sáng trưng. Chuyện xảy ra trong buổi tiệc vẫn chưa bao giờ là bí mật cả. Sau khi Vũ Hải Yến điên cuồng chạy trốn khỏi bữa tiệc để về nhà thì sự việc có liên quan đến bữa tiệc đều đã được truyền về nhà họ Vũ trước một bước. “Con nói cho bố nghe xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào. Bố để con tham gia bữa tiệc này không phải để con làm bố mất mặt, bố đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có trêu chọc vào Vũ Linh Đan, rốt cuộc con còn muốn bố nói bao nhiêu lần nữa thì con mới có thể nhớ được đây?” Vũ Phong Toàn ngồi trên sô pha, bàn tay chỉ vào Vũ Hải Yến còn run nhè nhẹ. Thấy Vũ Hải Yến cúi đầu không nói gì, ông ta liền cầm tách trà trên bàn lên định đập tới. Cuối cùng vẫn là do Nguyễn Kim Thanh ngồi cạnh ngăn cản lại. Tách trà liền đập xuống một bên trên sàn nhà. Dưới âm thanh chói tai, chiếc tách trà bằng gốm sứ tinh xảo vỡ vụn. “Thôi được rồi, ông nóng nảy như vậy làm gì, không thấy Hải Yến của chúng ta đã biết sai rồi sao. Hơn nữa chuyện này rõ ràng là do Trương Đức Phú gây sự, có liên quan gì đến Hải Yến nhà chúng ta đầu cơ chứ.” Nói xong lời cuối cùng, dưới con mắt tức giận của Vũ Phong Toàn, giọng nói của Nguyễn Kim Thanh không khỏi càng ngày càng nhỏ xuống, cuối cùng gần như hoàn toàn không nghe thấy gì. Nguyễn Kim Thanh ngồi bên người Vũ Phong Toàn, kéo cánh tay của ông ta, nhân tiện giúp ông ta dễ thở hơn. Lúc này, Vũ Phong Toàn lại trực tiếp đẩy Nguyễn Kim Thanh ra. Trong ánh mắt kinh ngạc và khiếp sợ của những người phía sau, Vũ Phong Toàn đứng dậy đi thẳng đến bên cạnh Vũ Hải Yến, chỉ một tay vào cô ta rồi nói: “Con kể lại hết tất cả những chuyện đã xảy ra trong bữa tiệc cho bố, không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nhỏ nào.” Thân thể của Vũ Hải Yến không nhịn được mà hơi co rúm lại, căn bản không dám phản bác. Cô ta vẫn còn đang mặc bộ lễ phục dự tiệc, không biết là ai đã làm đổ rượu trên người khiến toàn thân cô ta tản ra mùi rượu nồng nặc. Mà lớp trang điểm thì đã bị nước mắt rửa trôi tèm lem, giờ phút này trông cô ta không khác gì một con quỷ, vô cùng chật vật. “Không chịu nói đúng không?” Vũ Phong Toàn mất đi sự kiên nhẫn cuối cùng, giơ tay lên trên không trung, cái tát này có thể sẽ hạ xuống bất cứ lúc nào. Vũ Hải Yến thét lên một tiếng chói tai, nhào vào trong lòng Nguyễn Kim Thanh ngồi bên cạnh theo bản năng rồi bắt đầu gào khóc, bả vai không ngừng run rẩy. “Con thật sự không biết, nhất định là Vũ Linh Đan đã nói gì đó với Trương Đức Phú nên cậu ta mới có thể làm con nhục nhã trước mặt mọi người như vậy, là do cậu ta muốn đuổi con đi, con thực sự không hề làm gì cả” “Ông xem, Hải Yến cũng đã nói như vậy rồi mà sao ông vẫn không tin chứ." Nguyễn Kim Thanh bất đắc dĩ nói. “Tôi đã nói rõ ràng với các người rồi, đừng có đi trêu chọc Vũ Linh Đan. Vậy Vũ Linh Đan và Trương Thiên Thành đã xảy ra chuyện gì?”. Gần xanh trên trán Vũ Phong Toàn theo đó mà nổi lên, chỉ cảm thấy huyết áp tăng vọt trong nháy mắt, Trương Đức Phú tỏ tình với Vũ Linh Đan, hơn nữa còn được chấp nhận rồi. Vậy rốt cuộc thi vụ tai tiếng trước kia mà Trương Thiên Thành truyền ra đã xảy ra chuyện gì rồi? Bởi vì chuyện công việc nên quan hệ giữa Vũ Phong Toàn và Vũ Linh Đan vẫn đang rơi vào bế tắc, bây giờ Vũ Linh Đan đã dọn ra ngoài ở từ lâu rồi, mối quan hệ với nhà họ Trương cũng rối tung lên, lúc này thì tâm trạng của Vũ Phong Toàn đã gay go đến cực điểm. Dưới tiếng khóc của hai người phụ nữ, Vũ Phong Toàn bỗng nhiên quát lên một tiếng tức giận: "Các người cầm hết miệng lại cho tôi, mỗi một người cũng đều chỉ biết gây chuyện, các người có biết tình trạng công ty bây giờ đã như thế nào rồi không?” “Chuyện này liên quan gì đến chúng tôi, ông quát mẹ con tôi cái gì mà quát” Nguyễn Kim Thanh đã nhẫn nhịn cả một buổi tối, bây giờ nhìn thấy con gái khóc đến tan nát cõi lòng trong ngực mình thì cũng không muốn nhẫn nhịn nữa, trực tiếp đáp lại. Vũ Phong Toàn lại giơ bàn tay lên một lần nữa. Vũ Hải Yến hơi co rúm người lại, thế nhưng Nguyễn Kim Thanh đưa mặt tới, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vũ Phong Toàn, gào to: “Tôi ở đây này, ông đánh đi, ông đánh đi xem nào. Vũ Phong Toàn, nếu đêm nay ông không đánh tôi thì ông không phải là một người đàn ông!” “Câm miệng!” Bàn tay rốt cuộc cũng bị thu lại. Vũ Phong Toàn cũng đã bị ầmĩ đến mức mệt bở hơi tai, cuối cùng cũng không thể xả giận được, xoay người lại tiếp tục ngồi xuống sô pha một lần nữa. Vốn định uống một ngụm trà thì lại nhìn thấy những mảnh sứ văng đầy đất, bất giác thở dài một tiếng, dùng một bàn tay day thật mạnh lên huyệt thái dương. Nguyễn Kim Thanh không nói hai lời liền đi thẳng lên lầu, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Vũ Hải Yến đứng một bên khóc sướt mướt nhìn Nguyễn Kim Thanh lại muốn bỏ nhà đi. Trước đây, dù ai là người có lỗi thì cuối cùng vẫn là Vũ Phong Toàn chủ động xin lỗi. Thế nhưng lúc này đây, Vũ Hải Yến có thể cảm nhận được rằng Vũ Phong Toàn đã thật sự tức giận rồi. Vậy nên cô ta vội vàng chạy tới khuyên nhủ Nguyễn Kim Thanh: “Mẹ à, bố vẫn đang tức giận đấy, mẹ đừng bỏ đi.” "Ông ta đã định đánh mẹ rồi thì mẹ còn ở đây làm gì nữa. Hải Yến, con cũng thu dọn chút đồ rồi chúng ta cùng đi. Nguyễn Kim Thanh lau nước mắt, lần này không phải diễn trò nữa, bà ta đã thật sự tức giận. "Mę!" Vũ Hải Yến lập tức ôm lấy Nguyễn Kim Thanh, khóc lóc nói: “Bố vẫn còn đang nổi nóng, chúng ta tuyệt đối không nên bỏ đi vào lúc này. Thật vất vả chúng ta mới có thể đuổi Vũ Linh Đan đi, nếu bây giờ cô ta nhân lúc này mà quay trở về thì công sức trước đó của chúng ta không phải đều đã uổng phí hay sao?” Đôi tay đang thu dọn đồ đạc của Nguyễn Kim Thanh hơi ngừng lại, đáy mắt thoáng qua một vẻ do dự. Nhưng ngay sau đó Nguyễn Kim Thanh lại tiếp tục thu dọn đồ đạc. Không nói những cái khác, nếu về tính tình của Vũ Phong Toàn thì bà ta vẫn có thể bắt chẹt được, ông ta căn bản sẽ không để cho bà bỏ đi, huống chi còn là vào buổi tối. Bởi vậy, Nguyễn Kim Thanh tràn đầy tự tin nói: “Con yên tâm đi, bố con nhất định sẽ thỏa hiệp với chúng ta. Trong khoảng thời gian gần đây, nhà chúng ta thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện. Vì vậy, tính tình của bố con cũng theo đó mà ngày càng nóng nảy, tuy nhiên mẹ vẫn có thể chịu đựng được" “Nhỡ đâu, nhỡ đâu ông ấy thật sự..”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương