Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lãnh/Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận
Chương 100
Nhìn bóng lưng dần dần biến mất của Thẩm Minh Viễn, Lương Tiểu Ý nhíu chặt mày, mắng một câu: “Đồ thần kinh!” Cô không biết rằng, một âm mưu lớn đang được thực hiện.
Cuối tuần này, Lương Tiểu Ý cùng Tô Lương Mặc làm một giấc ngủ nướng. Thím Trương đã trở lại, vì vậy hai người có thể không để ý điều gì mà ngủ nướng. Thực tế đồng hồ sinh học của Tô Lương Mặc vô cùng chính xác, anh hoàn toàn không có thói quen ngủ nướng.
Anh ngủ nướng chỉ vì có thể công khai ôm cô vào lòng.
Lúc ăn cơm trưa, Tô Lương Mặc dường như có tâm sự.
“Tiểu Ý… Đã nói là đám cưới của chúng ta sẽ tổ chức trên đảo Yale vào tháng này” Tô Lương Mặc buông đũa xuống, nhìn về phía Lương Tiểu Ý: “Anh muốn em trước tiên tạm thời bỏ ước mơ lúc nhỏ của mình xuống, chúng ta nên chuẩn bị đám cưới rồi. Ảnh cưới đáng ra nên chụp từ lâu, nhưng em vẫn luôn bận. Danh sách khách mời, bên anh đã định ra rồi, còn bên em, có lẽ em cũng không có thời gian.”
Trái tim của Lương Tiểu Ý đập lỡ hai nhịp… Đám cưới!
Hóa ra những gì anh nói là thật. Trước đó Tô Lương Mặc từng nhắc qua đám cưới của hai người, nhưng chỉ là một câu vu vơ. Cô còn cho răng lúc đó anh vì muốn chà đạp cô, trò đùa mới của anh, nên không cho là thật. Sau cô nhận ra anh thật sự bắt đầu đối xử tốt với cô, càng cưng chiều cô…
Cho dù nguyên nhân là bởi vì, rất có khả năng anh đã phát hiện ra sự thật cô đã cứu anh năm đó. Nhưng Lương Tiểu Ý rất muốn sự dịu dàng của anh, cô muốn ích kỷ một chút, nếu như để bản thân tự lừa dối chính mình, quên đi tất cả những nguyên nhân vì sao Tô Lương Mặc thay đổi thái độ đối xử tốt với cô, mà có thể khiến cô có được hạnh phúc ngắn ngủi này, cô cũng bằng lòng tạm thời quên đi tất cả, trở thành một kẻ ngốc, sống trong sự cưng chiều của anh.
Lương Tiểu Ý tuyệt đối không thể nghĩ tới, Tô Lương Mặc thật sự sẽ làm thật!
Tô Lương Mặc nhắc lại chuyện cũ một lần nữa… Hơn nữa trong lời nói còn mang vẻ trách móc, Lương Tiểu Ý tuy rằng bị trách cứ nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào. Ít nhất… Anh thật lòng muốn tổ chức đám cưới với cô.
Nghĩ một lúc, Lương Tiểu Ý nói: “Tháng này thì vội vàng quá… Có thể kéo dài thêm hai tháng được không anh?”
Đôi mắt thâm sâu của Tô Lương Mặc lóe qua vẻ phức tạp khó hiểu.
Nhìn chăm chú vào Lương Tiểu Ý một cách sâu kín, cuối lạnh nhạt gật đầu mở, “Được”
Lương Tiểu Ý nhận ra giọng điệu của anh, trong lòng lập tức giống như bị dội nước lạnh, cô giống như học sinh tiểu học mắc lỗi sai, không ngừng vặn ngón tay: “Cái đó… Em xin lỗi, em không có ý kia. Thực tế, khi em biết anh thật lòng muốn làm đám cưới với em, em cực kỳ hạnh phúc” Thứ em để ý trước giờ không phải là đám cưới.
Tô Lương Mặc gật đầu: “Anh biết rồi” Anh ngẩng mặt lên rồi đột nhiên nở một nụ cười sáng lạn: “Đồ ngốc, em đừng nghĩ nhiều. Đám cưới chỉ cần chúng ta có lòng, tổ chức lúc nào chẳng được. Nhưng bệnh tật không đợi người.”
“Cảm ơn anh!” Cảm ơn sự duy trì của anh, cảm ơn sự thấu hiểu của anh, cảm ơn sự bao dung và nhượng bộ của anh. Một nghìn một vạn câu cảm ơn đều không thể biểu lộ hết tâm trạng của Lương Tiểu Ý lúc này.
Một ngày này, hai người không đi đâu hết, chỉ ở trong thư phòng của Tô Lương Mặc, Tô Lương Mặc xử lý công việc, Lương Tiểu Ý chuẩn bị tài liệu của bệnh nhân tiếp theo.
Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu lên bờ vai của hai người, mọi thứ hiện lên vẻ tốt đẹp vô cùng.
Lương Tiểu vẫn đang không ngừng trợ giúp những bệnh nhân u não không có khả năng chữa trị. Hai bệnh nhân trong thành phố S, trải qua sự thuyết phục không ngừng nghỉ của Lương Tiểu Ý, lại được người thân đưa vào phòng bệnh khoa thần kinh của bệnh viện England, sau khi gặp vợ chồng Lưu Quốc Văn, rốt cuộc cũng đưa ra quyết định.
Lại một tuần nữa trôi qua, trong một tuần này, Lương Tiểu Ý lần lượt thực hiện phẫu thuật cho hai bệnh nhân khác trong thành phố. Các ca phẫu thuật này tương đối thành công.
Ba ca phẫu thuật có độ khó cao liên tục thành công, liền ngay cả các bác sĩ khác của khoa thần kinh bệnh viện England cũng phải nói là kỳ tích.
Khi đang được mọi người ca ngợi, Lương Tiểu Ý chỉ khế mỉm cười…
Cuối tuần này, Lương Tiểu Ý cùng Tô Lương Mặc làm một giấc ngủ nướng. Thím Trương đã trở lại, vì vậy hai người có thể không để ý điều gì mà ngủ nướng. Thực tế đồng hồ sinh học của Tô Lương Mặc vô cùng chính xác, anh hoàn toàn không có thói quen ngủ nướng.
Anh ngủ nướng chỉ vì có thể công khai ôm cô vào lòng.
Lúc ăn cơm trưa, Tô Lương Mặc dường như có tâm sự.
“Tiểu Ý… Đã nói là đám cưới của chúng ta sẽ tổ chức trên đảo Yale vào tháng này” Tô Lương Mặc buông đũa xuống, nhìn về phía Lương Tiểu Ý: “Anh muốn em trước tiên tạm thời bỏ ước mơ lúc nhỏ của mình xuống, chúng ta nên chuẩn bị đám cưới rồi. Ảnh cưới đáng ra nên chụp từ lâu, nhưng em vẫn luôn bận. Danh sách khách mời, bên anh đã định ra rồi, còn bên em, có lẽ em cũng không có thời gian.”
Trái tim của Lương Tiểu Ý đập lỡ hai nhịp… Đám cưới!
Hóa ra những gì anh nói là thật. Trước đó Tô Lương Mặc từng nhắc qua đám cưới của hai người, nhưng chỉ là một câu vu vơ. Cô còn cho răng lúc đó anh vì muốn chà đạp cô, trò đùa mới của anh, nên không cho là thật. Sau cô nhận ra anh thật sự bắt đầu đối xử tốt với cô, càng cưng chiều cô…
Cho dù nguyên nhân là bởi vì, rất có khả năng anh đã phát hiện ra sự thật cô đã cứu anh năm đó. Nhưng Lương Tiểu Ý rất muốn sự dịu dàng của anh, cô muốn ích kỷ một chút, nếu như để bản thân tự lừa dối chính mình, quên đi tất cả những nguyên nhân vì sao Tô Lương Mặc thay đổi thái độ đối xử tốt với cô, mà có thể khiến cô có được hạnh phúc ngắn ngủi này, cô cũng bằng lòng tạm thời quên đi tất cả, trở thành một kẻ ngốc, sống trong sự cưng chiều của anh.
Lương Tiểu Ý tuyệt đối không thể nghĩ tới, Tô Lương Mặc thật sự sẽ làm thật!
Tô Lương Mặc nhắc lại chuyện cũ một lần nữa… Hơn nữa trong lời nói còn mang vẻ trách móc, Lương Tiểu Ý tuy rằng bị trách cứ nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào. Ít nhất… Anh thật lòng muốn tổ chức đám cưới với cô.
Nghĩ một lúc, Lương Tiểu Ý nói: “Tháng này thì vội vàng quá… Có thể kéo dài thêm hai tháng được không anh?”
Đôi mắt thâm sâu của Tô Lương Mặc lóe qua vẻ phức tạp khó hiểu.
Nhìn chăm chú vào Lương Tiểu Ý một cách sâu kín, cuối lạnh nhạt gật đầu mở, “Được”
Lương Tiểu Ý nhận ra giọng điệu của anh, trong lòng lập tức giống như bị dội nước lạnh, cô giống như học sinh tiểu học mắc lỗi sai, không ngừng vặn ngón tay: “Cái đó… Em xin lỗi, em không có ý kia. Thực tế, khi em biết anh thật lòng muốn làm đám cưới với em, em cực kỳ hạnh phúc” Thứ em để ý trước giờ không phải là đám cưới.
Tô Lương Mặc gật đầu: “Anh biết rồi” Anh ngẩng mặt lên rồi đột nhiên nở một nụ cười sáng lạn: “Đồ ngốc, em đừng nghĩ nhiều. Đám cưới chỉ cần chúng ta có lòng, tổ chức lúc nào chẳng được. Nhưng bệnh tật không đợi người.”
“Cảm ơn anh!” Cảm ơn sự duy trì của anh, cảm ơn sự thấu hiểu của anh, cảm ơn sự bao dung và nhượng bộ của anh. Một nghìn một vạn câu cảm ơn đều không thể biểu lộ hết tâm trạng của Lương Tiểu Ý lúc này.
Một ngày này, hai người không đi đâu hết, chỉ ở trong thư phòng của Tô Lương Mặc, Tô Lương Mặc xử lý công việc, Lương Tiểu Ý chuẩn bị tài liệu của bệnh nhân tiếp theo.
Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu lên bờ vai của hai người, mọi thứ hiện lên vẻ tốt đẹp vô cùng.
Lương Tiểu vẫn đang không ngừng trợ giúp những bệnh nhân u não không có khả năng chữa trị. Hai bệnh nhân trong thành phố S, trải qua sự thuyết phục không ngừng nghỉ của Lương Tiểu Ý, lại được người thân đưa vào phòng bệnh khoa thần kinh của bệnh viện England, sau khi gặp vợ chồng Lưu Quốc Văn, rốt cuộc cũng đưa ra quyết định.
Lại một tuần nữa trôi qua, trong một tuần này, Lương Tiểu Ý lần lượt thực hiện phẫu thuật cho hai bệnh nhân khác trong thành phố. Các ca phẫu thuật này tương đối thành công.
Ba ca phẫu thuật có độ khó cao liên tục thành công, liền ngay cả các bác sĩ khác của khoa thần kinh bệnh viện England cũng phải nói là kỳ tích.
Khi đang được mọi người ca ngợi, Lương Tiểu Ý chỉ khế mỉm cười…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương