Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lãnh/Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận
Chương 76
Một nụ hôn kết thúc, khuôn mặt của người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo giống như con mèo vừa ăn trộm được cá, híp mắt một cách lười biếng, tùy ý thưởng thức người con gái chôn đầu trong ngực mình, để mặc anh ôm đi về phía xe.
Lương Tiểu Ý ước gì tìm một cái lỗ đễ chui xuống. Chỗ này là bệnh viện đấy, là nơi cô sẽ làm việc trong thời gian dài sau này, tại sao Tô.
Lương Mặc có thể như vậy chứ!
Lương Tiểu Ý bị Tô Lương Mặc mang lên ghế lái phụ, cả quãng đường cực kỳ im lặng.
“Giận rồi à?” Anh hỏi.
Cái đầu nhỏ đen nhánh hận không thể cúi sát vào ngực, Tô Lương Mặc nhìn bả vai run run của Lương Tiểu Ý, trong lòng hơi căng thẳng…Có phải anh đùa quá trớn hay không, biết rõ cô vô cùng bảo thủ còn làm như vậy”
Khụ khụ, Tiểu Ý, giữa vợ chồng với nhau có chút hành động thân mật ngọt ngào là chuyện bình thường.”
Cô gái từ khi lên xe vẫn luôn trâm mặc không nói đột nhiên ngẩng đầu lên, hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trẻ con phúng, cô nghẹn ngào chỉ trích tội ác của người đàn ông ngồi bên cạnh: “Sao anh có thể làm như vậy chứ? Chỗ ấy là bệnh viện, là nơi em sẽ làm việc sau này, anh lại hôn em ở nơi đó… Nếu như bị ai bắt gặp, anh bảo em sau này nhìn mặt đồng nghiệp như thế nào? Anh Tô, anh quá đáng lắm!”
… Rồi, anh biết sai rồi” Nhìn thấy nước mắt của cô, trái tim anh nhịn không được cũng đau lòng theo, Tô Lương Mặc không thèm giải thích, dứt khoát nhận sai, điều này ngược lại khiến Lương Tiểu Ý bối rối không biết làm sao.
Đại Ma Vương lanh lùng độc ác thế mà lại xin lỗi cô. Chuyện này quả thực khiến con tim nhỏ bé Lương Tiểu Ý cực kỳ sợ hãi.
Anh xin lỗi, Lương Tiểu Ý ngược lại ngượng ngùng tiếp tục trách anh. Cô đỏ mặt, thấp thỏm nói: “Cũng, cũng không phải lỗi của anh. Chỉ cần về sau anh Tô không tiếp tục làm như vậy với em tại bệnh viện là được”
“Được” Anh cười híp mắt gật đầu đáp…. Dù sao chỉ cần không làm chuyện như thế với cô ở bệnh viện, những chỗ khác đều được nhỉ?
Ngoài miệng Tô Lương Mặc đáp ứng cực kỳ thoải mái, nhưng trong lòng suy nghĩ xấu xa như vậy.
Lương Tiểu Ý thở dài một hơi nhẹ nhõm, nếu như cô biết được suy nghĩ xấu xa trong lòng của người đàn ông bên cạnh, đoán chừng sẽ giận đến ói máu.
Trong lúc không chú ý, Tô Lương Mặc đã lái xe xe lái vào trong một biệt viện ở vùng ngoại ô.
Sau khi xuống xe, Lương Tiểu Ý tò mò nhìn xung quanh. Chỗ này gần như nằm bên ngoài khu Ngũ Hoàn, “Không nghĩ tới ngoại ô thành phố lại có nơi quang cảnh đẹp như vậy. Nếu một ngày nào đó em chết đi, em hi vọng được chôn cất ở nơi non xanh nước biếc như thế này”
‘Tô Lương Mặc nghe vậy, nhăn mày lại, quát lớn: “Em mới có bao nhiêu tuổi, lại nói câu mang điềm gở như vậy “
“Không phải ” Lương Tiểu Ý nhìn người đàn ông đang có xu thế nổi giận này, vội vã giải thích: “Ý em là, lúc em còn sống vì cuộc đời và lý tưởng mà bận rộn, không có thời gian đi đây đi đó, nhìn ngắm phong cảnh. Đợi khi em mất, em hi vọng mình có thể bình yên an nghỉ, mùa hè nhìn hoa nở, mùa đông ngắm tuyết rới”
Không biết vì sao, nghe thấy lời giải thich của cô, Tô Lương Mặc không những không yên tâm, ngược lại linh cảm không lành trong lòng càng thêm mãnh liệt, anh vội vàng duõi tay ra, nắm chặt lấy tay của Lương Tiểu Ý, cảm nhận bàn tay mềm mại của cô, tay cô thật nhỏ. Anh bỗng nhiên muốn bảo vệ cô.
Tô Lương Mặc siết chặt tay cô, nhàn nhạt nói: “Sau này anh sẽ dành ra nhiều thời gian đưa em đi ngắm phong cảnh trên toàn thế giới”
Nghe thấy lời hứa của anh, trái tim Lương Tiểu Ý đập như nổi trống. Giây phút này cô vô cùng khẳng định, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì đi nữa, là vì ân cứu mạng của cô cũng được, hay vì cảm thấy thua thiệt cô cũng được, người đàn ông đang dùng đôi tay dày rộng của mình nắm chặt lấy tay cô này, thật sự nói là làm dùng phương thức của mình để cưng chiều cô.
Lương Tiểu Ý ước gì tìm một cái lỗ đễ chui xuống. Chỗ này là bệnh viện đấy, là nơi cô sẽ làm việc trong thời gian dài sau này, tại sao Tô.
Lương Mặc có thể như vậy chứ!
Lương Tiểu Ý bị Tô Lương Mặc mang lên ghế lái phụ, cả quãng đường cực kỳ im lặng.
“Giận rồi à?” Anh hỏi.
Cái đầu nhỏ đen nhánh hận không thể cúi sát vào ngực, Tô Lương Mặc nhìn bả vai run run của Lương Tiểu Ý, trong lòng hơi căng thẳng…Có phải anh đùa quá trớn hay không, biết rõ cô vô cùng bảo thủ còn làm như vậy”
Khụ khụ, Tiểu Ý, giữa vợ chồng với nhau có chút hành động thân mật ngọt ngào là chuyện bình thường.”
Cô gái từ khi lên xe vẫn luôn trâm mặc không nói đột nhiên ngẩng đầu lên, hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trẻ con phúng, cô nghẹn ngào chỉ trích tội ác của người đàn ông ngồi bên cạnh: “Sao anh có thể làm như vậy chứ? Chỗ ấy là bệnh viện, là nơi em sẽ làm việc sau này, anh lại hôn em ở nơi đó… Nếu như bị ai bắt gặp, anh bảo em sau này nhìn mặt đồng nghiệp như thế nào? Anh Tô, anh quá đáng lắm!”
… Rồi, anh biết sai rồi” Nhìn thấy nước mắt của cô, trái tim anh nhịn không được cũng đau lòng theo, Tô Lương Mặc không thèm giải thích, dứt khoát nhận sai, điều này ngược lại khiến Lương Tiểu Ý bối rối không biết làm sao.
Đại Ma Vương lanh lùng độc ác thế mà lại xin lỗi cô. Chuyện này quả thực khiến con tim nhỏ bé Lương Tiểu Ý cực kỳ sợ hãi.
Anh xin lỗi, Lương Tiểu Ý ngược lại ngượng ngùng tiếp tục trách anh. Cô đỏ mặt, thấp thỏm nói: “Cũng, cũng không phải lỗi của anh. Chỉ cần về sau anh Tô không tiếp tục làm như vậy với em tại bệnh viện là được”
“Được” Anh cười híp mắt gật đầu đáp…. Dù sao chỉ cần không làm chuyện như thế với cô ở bệnh viện, những chỗ khác đều được nhỉ?
Ngoài miệng Tô Lương Mặc đáp ứng cực kỳ thoải mái, nhưng trong lòng suy nghĩ xấu xa như vậy.
Lương Tiểu Ý thở dài một hơi nhẹ nhõm, nếu như cô biết được suy nghĩ xấu xa trong lòng của người đàn ông bên cạnh, đoán chừng sẽ giận đến ói máu.
Trong lúc không chú ý, Tô Lương Mặc đã lái xe xe lái vào trong một biệt viện ở vùng ngoại ô.
Sau khi xuống xe, Lương Tiểu Ý tò mò nhìn xung quanh. Chỗ này gần như nằm bên ngoài khu Ngũ Hoàn, “Không nghĩ tới ngoại ô thành phố lại có nơi quang cảnh đẹp như vậy. Nếu một ngày nào đó em chết đi, em hi vọng được chôn cất ở nơi non xanh nước biếc như thế này”
‘Tô Lương Mặc nghe vậy, nhăn mày lại, quát lớn: “Em mới có bao nhiêu tuổi, lại nói câu mang điềm gở như vậy “
“Không phải ” Lương Tiểu Ý nhìn người đàn ông đang có xu thế nổi giận này, vội vã giải thích: “Ý em là, lúc em còn sống vì cuộc đời và lý tưởng mà bận rộn, không có thời gian đi đây đi đó, nhìn ngắm phong cảnh. Đợi khi em mất, em hi vọng mình có thể bình yên an nghỉ, mùa hè nhìn hoa nở, mùa đông ngắm tuyết rới”
Không biết vì sao, nghe thấy lời giải thich của cô, Tô Lương Mặc không những không yên tâm, ngược lại linh cảm không lành trong lòng càng thêm mãnh liệt, anh vội vàng duõi tay ra, nắm chặt lấy tay của Lương Tiểu Ý, cảm nhận bàn tay mềm mại của cô, tay cô thật nhỏ. Anh bỗng nhiên muốn bảo vệ cô.
Tô Lương Mặc siết chặt tay cô, nhàn nhạt nói: “Sau này anh sẽ dành ra nhiều thời gian đưa em đi ngắm phong cảnh trên toàn thế giới”
Nghe thấy lời hứa của anh, trái tim Lương Tiểu Ý đập như nổi trống. Giây phút này cô vô cùng khẳng định, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì đi nữa, là vì ân cứu mạng của cô cũng được, hay vì cảm thấy thua thiệt cô cũng được, người đàn ông đang dùng đôi tay dày rộng của mình nắm chặt lấy tay cô này, thật sự nói là làm dùng phương thức của mình để cưng chiều cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương