Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lãnh/Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận
Chương 78
Hứa Thần Nhất nửa cười nửa không liếc mắt nhìn bạn thân cả người tỏa ra mùi chua một cái, xấu xa trêu chọc anh: “Chị dâu có ngửi thấy mùi chua trong không khí không?”
“Mùi chua ư?” Lương Tiểu Ý nghỉ ngờ khit khịt mũi, “Đâu có mùi gì đâu”
“Phụt ha ha.” Hứa Thần Nhất không nhịn được mà bật cười. Cô nàng Lương Tiểu Ý này cũng quá dễ lừa rồi! Anh vô cùng hoài nghi, người ngây thơ như vậy thật sự sẽ cố ý động tay động chân trong lúc phẫu thuật, ám hại bệnh nhân của mình sao?
Lắc đầu, đây không phải chuyện Hứa Nhất Thần anh nên quan tâm.
Chân tướng của chuyện này như thế nào, cứ để Tô Lương Mặc tự mình tìm hiểu thôi!
“Đủ rồi đấy!” Tô Lương Mặc vẫn luôn im lặng không nói bông nhiên đen mặt hét lên: “Thần, không phải cậu nói đã nấu đồ ăn ngon muốn mời tớ và chị dâu của cậu ăn cơm hay sao?”
Hứa Thần Nhất không nhịn được lại bật cười… Tô Lương Mặc chuyển chủ đề cũng quá vụng về rồi, cũng may vợ của cậu ta rất là ngây thơ, đến một chút nghi ngờ cũng không có.
“Đi thôi, chúng ta đến phòng ăn” Hứa Thần Nhất đứng dậy đi trước dẫn đường, Lương Tiểu Ý đi theo phía sau, tò mò quan sát phong cảnh bốn phía.
Phải nói rằng mọi thứ trong Hứa Viên đều lộ ra vẻ đẹp cổ điển của Giang Nam. Đứng trong Hứa Viên khiến người ta có cảm giác như xuyên qua không thời gian, trở về thời đại của mưa bụi Giang Nam, của du thuyền trên sông, thời đại của các diễn viên nổi tiếng Giang Nam với các buổi biểu diễn ca hát trong các lầu các.
Tuy nằm bên ngoài Ngũ nhưng nơi non xanh nước biếc như này có biệt viện như vậy, không cần nghĩ cũng biết Hứa Thần Nhất không phải người bình thường.
Cũng phải…những người cùng lớn lên với Tô Lương Mặc làm sao lại có thể là người tầm thường được chứ!
“Em đang nghĩ gì vậy?” Bàn tay cô bị nắm rất chặt, Lương Tiểu Ý nghe ra sự dịu dàng và quan tâm lộ ra trong giọng nói của Tô Lương Mặc. Cô lắc đầu, nói: “Em đang nghĩ, anh Hứa đúng là giàu có.”
Tô Lương Mặc nhéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của Lương Tiểu Ý một cái, cực kì kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: “Hừ, cậu ta có giàu, cũng có thể giàu hơn anh sao?” Cái này cũng phải so sánh, cũng ghen ty.
Lương Tiểu Ý nhất thời không biết nói gì cho phải…cô chưa bao giờ gặp người đàn ông nào thích kiêu ngạo như thế này. Nhưng đúng là anh có đủ bản lĩnh để kiêu ngạo. Nếu so về tiền bạc, nhưng người có thể sánh với Tô Lương Mặc – nhân vật hô mưa gọi gió của giới kinh doanh nước Z chỉ sợ cũng không nhiều.
Phòng ăn của Hứa Viên toát lên vẻ cổ kính, tuy răng cô không có mắt nhìn đồ, nhưng đồ được bày trên Đa Bảo Các* khiến mọi người vừa nhìn liền biết chúng khong phải thứ bình thường. Tất nhiên, giá cả tuyệt đối cũng “không bình thường”.
*Ða Bảo Các hay còn gọi là Bách Bảo Cách, Bác Cổ Cách là loại tủ gỗ chuyên dùng để bày biện đồ cổ của Trung Quốc, nó bắt đầu phổ biến vào thời nhà Thanh và nhanh chóng trở thành gia cụ cực kỳ thịnh hành.
Đa Bảo Các có thể bày ra hiệu ứng nhìn cao thấp đan xen,thiết kế của nó vô cùng tinh tế.
Hứa Thần Nhất tự mình đẩy xe thức ăn, anh dừng lại bên người Lương Tiểu Ý, từ xe thức ăn lấy ra một ly rượu có màu sắc chói mắt đưa cho Lương Tiểu Ý: “Chị dâu, đây là rượu nhẹ tôi đặc biệt điều chế cho chị. Chị dâu thử một chút xem có ngon không”
Lương Tiểu Ý không chút hoài nghi nhận lấy ly rượu trong tay Hứa Thần Nhất, uống một hớp trước mặt anh ta, đôi mắt cô lập tức sáng lên: “Ngon quái” Chỗ rượu còn lại bị cô một hơi uống hết sạch.
Sau đó…không còn sau đó nữa.
Tô Lương Mặc ôm lấy Lương Tiểu Ý đang mê man, ngẩng đầu nhìn chăm chằm vào Hứa Thần Nhất: “Cậu cho cô ấy uống cái gì?”
“Cậu sẽ quan tâm sao?” Hứa Nhất Thần lười biếng dựa vào mép bàn, liếc mắt nhìn vẻ mặt khó chịu của bạn thân, hơi bĩu môi: “Yên tâm, không phải thuốc độc đâu. Thuốc này không có tác dụng phụ. Chỉ vì khả năng quan sát của vợ cậu quá tốt, nếu như muốn thôi miên cô ấy mà không để lại dấu vết nào, đến lúc xong việc cũng không khiến cô ấy hoài nghi, biện pháp tốt nhất là dùng thuốc hỗ trợ thôi miên”
Hứa Thần Nhất dẫn đầu ra khỏi phòng ăn, “Cậu bế cô ấy đi với tớ”
Tô Lương Mặc đi theo Hứa Thần Nhất đến một căn phòng dư: ngầm, nơi đây có đầy đủ các thiết bị y tế. Lương Tiểu Ý được đặt nằm trên một chiếc ghế đặc chế.
“Mùi chua ư?” Lương Tiểu Ý nghỉ ngờ khit khịt mũi, “Đâu có mùi gì đâu”
“Phụt ha ha.” Hứa Thần Nhất không nhịn được mà bật cười. Cô nàng Lương Tiểu Ý này cũng quá dễ lừa rồi! Anh vô cùng hoài nghi, người ngây thơ như vậy thật sự sẽ cố ý động tay động chân trong lúc phẫu thuật, ám hại bệnh nhân của mình sao?
Lắc đầu, đây không phải chuyện Hứa Nhất Thần anh nên quan tâm.
Chân tướng của chuyện này như thế nào, cứ để Tô Lương Mặc tự mình tìm hiểu thôi!
“Đủ rồi đấy!” Tô Lương Mặc vẫn luôn im lặng không nói bông nhiên đen mặt hét lên: “Thần, không phải cậu nói đã nấu đồ ăn ngon muốn mời tớ và chị dâu của cậu ăn cơm hay sao?”
Hứa Thần Nhất không nhịn được lại bật cười… Tô Lương Mặc chuyển chủ đề cũng quá vụng về rồi, cũng may vợ của cậu ta rất là ngây thơ, đến một chút nghi ngờ cũng không có.
“Đi thôi, chúng ta đến phòng ăn” Hứa Thần Nhất đứng dậy đi trước dẫn đường, Lương Tiểu Ý đi theo phía sau, tò mò quan sát phong cảnh bốn phía.
Phải nói rằng mọi thứ trong Hứa Viên đều lộ ra vẻ đẹp cổ điển của Giang Nam. Đứng trong Hứa Viên khiến người ta có cảm giác như xuyên qua không thời gian, trở về thời đại của mưa bụi Giang Nam, của du thuyền trên sông, thời đại của các diễn viên nổi tiếng Giang Nam với các buổi biểu diễn ca hát trong các lầu các.
Tuy nằm bên ngoài Ngũ nhưng nơi non xanh nước biếc như này có biệt viện như vậy, không cần nghĩ cũng biết Hứa Thần Nhất không phải người bình thường.
Cũng phải…những người cùng lớn lên với Tô Lương Mặc làm sao lại có thể là người tầm thường được chứ!
“Em đang nghĩ gì vậy?” Bàn tay cô bị nắm rất chặt, Lương Tiểu Ý nghe ra sự dịu dàng và quan tâm lộ ra trong giọng nói của Tô Lương Mặc. Cô lắc đầu, nói: “Em đang nghĩ, anh Hứa đúng là giàu có.”
Tô Lương Mặc nhéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của Lương Tiểu Ý một cái, cực kì kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: “Hừ, cậu ta có giàu, cũng có thể giàu hơn anh sao?” Cái này cũng phải so sánh, cũng ghen ty.
Lương Tiểu Ý nhất thời không biết nói gì cho phải…cô chưa bao giờ gặp người đàn ông nào thích kiêu ngạo như thế này. Nhưng đúng là anh có đủ bản lĩnh để kiêu ngạo. Nếu so về tiền bạc, nhưng người có thể sánh với Tô Lương Mặc – nhân vật hô mưa gọi gió của giới kinh doanh nước Z chỉ sợ cũng không nhiều.
Phòng ăn của Hứa Viên toát lên vẻ cổ kính, tuy răng cô không có mắt nhìn đồ, nhưng đồ được bày trên Đa Bảo Các* khiến mọi người vừa nhìn liền biết chúng khong phải thứ bình thường. Tất nhiên, giá cả tuyệt đối cũng “không bình thường”.
*Ða Bảo Các hay còn gọi là Bách Bảo Cách, Bác Cổ Cách là loại tủ gỗ chuyên dùng để bày biện đồ cổ của Trung Quốc, nó bắt đầu phổ biến vào thời nhà Thanh và nhanh chóng trở thành gia cụ cực kỳ thịnh hành.
Đa Bảo Các có thể bày ra hiệu ứng nhìn cao thấp đan xen,thiết kế của nó vô cùng tinh tế.
Hứa Thần Nhất tự mình đẩy xe thức ăn, anh dừng lại bên người Lương Tiểu Ý, từ xe thức ăn lấy ra một ly rượu có màu sắc chói mắt đưa cho Lương Tiểu Ý: “Chị dâu, đây là rượu nhẹ tôi đặc biệt điều chế cho chị. Chị dâu thử một chút xem có ngon không”
Lương Tiểu Ý không chút hoài nghi nhận lấy ly rượu trong tay Hứa Thần Nhất, uống một hớp trước mặt anh ta, đôi mắt cô lập tức sáng lên: “Ngon quái” Chỗ rượu còn lại bị cô một hơi uống hết sạch.
Sau đó…không còn sau đó nữa.
Tô Lương Mặc ôm lấy Lương Tiểu Ý đang mê man, ngẩng đầu nhìn chăm chằm vào Hứa Thần Nhất: “Cậu cho cô ấy uống cái gì?”
“Cậu sẽ quan tâm sao?” Hứa Nhất Thần lười biếng dựa vào mép bàn, liếc mắt nhìn vẻ mặt khó chịu của bạn thân, hơi bĩu môi: “Yên tâm, không phải thuốc độc đâu. Thuốc này không có tác dụng phụ. Chỉ vì khả năng quan sát của vợ cậu quá tốt, nếu như muốn thôi miên cô ấy mà không để lại dấu vết nào, đến lúc xong việc cũng không khiến cô ấy hoài nghi, biện pháp tốt nhất là dùng thuốc hỗ trợ thôi miên”
Hứa Thần Nhất dẫn đầu ra khỏi phòng ăn, “Cậu bế cô ấy đi với tớ”
Tô Lương Mặc đi theo Hứa Thần Nhất đến một căn phòng dư: ngầm, nơi đây có đầy đủ các thiết bị y tế. Lương Tiểu Ý được đặt nằm trên một chiếc ghế đặc chế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương