Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lãnh/Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận
Chương 94
Tô Lương Mặc bóng lưng biến mất sau cánh cửa của Lục Trầm, ấn đường xoăn lại. Tại sao những người bạn thân của anh, từng người một đều biểu hiện “rất có hứng thú” với vợ của anh chứ?!
Động tác kỳ quái của Hứa Thần Nhất ngày đó… Tô Lương Mặc và Hứa Thần Nhất là bạn thân nhiều năm, mà anh còn chưa từng nhìn thấy Hứa Thần Nhất dịu dàng lau mồ hôi trên trán cho bất cứ cô gái nào!
Sự tò mò mãnh liệt đối với Lương Tiểu Ý của Lục Trầm biểu hiện ra ngày hôm nay… Trong lòng Tô Lương Mặc bỗng nảy ra một câu nói đang lưu hành: phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân!
Lục Trầm đi một mình trên hành lang bệnh viện, anh ta chỉ đơn giản tò mò những bí mật kia của Lương Tiểu Ý. Hôm nay đổi lại là bất kỳ người nào khác, phải vận động lực lượng ám vệ Vân Môn của nhà họ Tô mới có thể tra ra bí mật của họ, vậy Lục Trầm anh cũng sẽ nảy sinh lòng hiếu kì mãnh liệt như vậy. Đây là một u, bản thân Lục Trầm biết mình từ nhỏ đã có tật xấu thích soi mói những bí mật có độ khó cao.
Trong phòng bệnh VỊP Khi Lương Tiểu Ý tỉnh lại cũng đã đêm khuya, thứ cô sờ tới đầu tiên chính là người nằm bên cạnh.
Tô Lương Mặc ngồi dựa vào chiếc sofa bên cạnh Lương Tiểu Ý, một cánh tay tự nhiên vươn qua sofa, đè lên mu bàn tay của cô.
Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé hơi động đậy, Tô Lương Mặc lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Lương Tiểu Ý đang nằm trên giường bệnh.
“Em tỉnh rồi à?”
“Ừm” Lương Tiểu Ý có chút bất ngờ: “Anh Tô, sao anh lại ở đây”
“Đã nói rồi, gọi anh là Lương Mặc”
Lương Tiểu Ý nhìn người đàn ông đang nhíu mày oán hận một cách không hài lòng, chớp chớp mắt, che giấu vẻ ảm đạm nơi đáy mắt.
“Vợ, em không có gì muốn nói với anh sao?” Anh ngoài lạnh trong nóng hỏi, Lương Tiểu Ýngạc nhiên mở miệng: “Hả… nói gì cơ?
“Ví dụ như, vợ không định nói cho anh vết thương trên mặt em là do ai đánh à?”
Lương Tiểu Ý mở miệng phản bác: “Không phải do người khác đánh, là tự em ngã”
“Hừi!” Tô Lương Mặc khế mím môi: “Vợ, anh nói em này làm người tốt cũng phải có giới hạn. Chuyện tên Thẩm Minh Viễn khốn nạn đó đánh em, lúc ấy có nhiều người nhìn thấy như vậy, chẳng lẽ em không nói thì anh sẽ không biết.”
Một loạt lời nói của Tô Lương Mặc khiến Lương Tiểu Ý á khẩu không trả lời được, cô cắn môi: “Anh đã biết hết rồi, sao còn hỏi em làm gì? Cô mím môi “Ơ, giận rồi à?” Tô Lương Mặc nhìn phản ứng của Lương Tiểu Ý, nhịn không được dùng từ ngữ cợt nhả trêu cô: “Chồng nói vợ này, em bị người khác bắt nạt, sao không nói cho chồng biết? Nói cho chồng, chồng sẽ đuổi việc tên đó”
“Đừng!”
Phản ứng quá khích của cô khiến Tô Lương Mặc nhướng mày: “Tại sao? Thẩm Minh Viễn đã đánh em mà”
“Em… em cũng không tổn thất gì, anh bỏ qua cho anh ta đi” Lương Tiểu Ý cầu xin Tô Lương Mặc: “Anh bỏ qua cho anh ta đi” Kỳ thật trong lòng Lương Tiểu Ý cũng không thể tha thứ cho hành động quá đang đó của Thẩm Minh Viễn, nhưng lại nghĩ tới nếu như Thẩm Minh Viễn xảy ra chuyện gì, thì cô bé con bị mù kia liền không còn hi vọng.
Lương Tiểu Ý lại động lòng trắc ẩn.
“Tại sao?”
“Em không thể ích kỷ được… Anh ta, còn có một đứa con năm tuổi, đứa bé đó bị mù. Anh Tô, cầu xin anh, anh đừng đuổi việc anh ấy. Nếu anh ta bị đuổi việc, thì tương lai của anh ta không còn nữa. Đứa trẻ bị mù đó cần được ghép giác mạc thích hợp, mẹ của đứa bé không thể gánh vác được tất cả điều đó Tô Lương Mặc nhìn đôi mắt chứa đầy sự khẩn thiết của Lương Tiểu Ý, đôi mắt sâu thảm không thấy đáy của anh thêm đen lại, sâu nơi đáy mắt mang theo những tia sáng phức tạp khó hiểu.
Lương Tiểu Ý…Rốt cuộc em là người như thế nào! Trong lòng Tô Lương Mặc thoáng qua sự hoài nghi mãnh liệt.
Giúp đỡ các bệnh nhân u não không điều kiện, cho dù mệt lả đi cũng kiên trì hoàn thành ca phẫu thuật. Còn cả chuyện Thẩm Minh Viễn đánh cô, đã đánh cô thành ra như thế này, lại bởi vì người khác có chỗ khó khăn, cô ngay lập tức lựa bỏ qua cho người đã tổn thương mình, rõ ràng cô mới là kẻ bị hại, lại thay hung thủ cầu xin anh…. Người phụ nữ Lương Tiểu Ý này, anh càng ngày càng không nhìn thấu cô.
“Ăn cơm trước đi đã, đói rồi phải không?”
“Ừm” Lương Tiểu Ý đang chống tay muốn đỡ người dậy, bàn tay to của Tô Lương Mặc liền vươn ra: “Em đừng cử động, em còn đang truyền nước, anh đút cho em ăn là được”
Động tác kỳ quái của Hứa Thần Nhất ngày đó… Tô Lương Mặc và Hứa Thần Nhất là bạn thân nhiều năm, mà anh còn chưa từng nhìn thấy Hứa Thần Nhất dịu dàng lau mồ hôi trên trán cho bất cứ cô gái nào!
Sự tò mò mãnh liệt đối với Lương Tiểu Ý của Lục Trầm biểu hiện ra ngày hôm nay… Trong lòng Tô Lương Mặc bỗng nảy ra một câu nói đang lưu hành: phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân!
Lục Trầm đi một mình trên hành lang bệnh viện, anh ta chỉ đơn giản tò mò những bí mật kia của Lương Tiểu Ý. Hôm nay đổi lại là bất kỳ người nào khác, phải vận động lực lượng ám vệ Vân Môn của nhà họ Tô mới có thể tra ra bí mật của họ, vậy Lục Trầm anh cũng sẽ nảy sinh lòng hiếu kì mãnh liệt như vậy. Đây là một u, bản thân Lục Trầm biết mình từ nhỏ đã có tật xấu thích soi mói những bí mật có độ khó cao.
Trong phòng bệnh VỊP Khi Lương Tiểu Ý tỉnh lại cũng đã đêm khuya, thứ cô sờ tới đầu tiên chính là người nằm bên cạnh.
Tô Lương Mặc ngồi dựa vào chiếc sofa bên cạnh Lương Tiểu Ý, một cánh tay tự nhiên vươn qua sofa, đè lên mu bàn tay của cô.
Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé hơi động đậy, Tô Lương Mặc lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Lương Tiểu Ý đang nằm trên giường bệnh.
“Em tỉnh rồi à?”
“Ừm” Lương Tiểu Ý có chút bất ngờ: “Anh Tô, sao anh lại ở đây”
“Đã nói rồi, gọi anh là Lương Mặc”
Lương Tiểu Ý nhìn người đàn ông đang nhíu mày oán hận một cách không hài lòng, chớp chớp mắt, che giấu vẻ ảm đạm nơi đáy mắt.
“Vợ, em không có gì muốn nói với anh sao?” Anh ngoài lạnh trong nóng hỏi, Lương Tiểu Ýngạc nhiên mở miệng: “Hả… nói gì cơ?
“Ví dụ như, vợ không định nói cho anh vết thương trên mặt em là do ai đánh à?”
Lương Tiểu Ý mở miệng phản bác: “Không phải do người khác đánh, là tự em ngã”
“Hừi!” Tô Lương Mặc khế mím môi: “Vợ, anh nói em này làm người tốt cũng phải có giới hạn. Chuyện tên Thẩm Minh Viễn khốn nạn đó đánh em, lúc ấy có nhiều người nhìn thấy như vậy, chẳng lẽ em không nói thì anh sẽ không biết.”
Một loạt lời nói của Tô Lương Mặc khiến Lương Tiểu Ý á khẩu không trả lời được, cô cắn môi: “Anh đã biết hết rồi, sao còn hỏi em làm gì? Cô mím môi “Ơ, giận rồi à?” Tô Lương Mặc nhìn phản ứng của Lương Tiểu Ý, nhịn không được dùng từ ngữ cợt nhả trêu cô: “Chồng nói vợ này, em bị người khác bắt nạt, sao không nói cho chồng biết? Nói cho chồng, chồng sẽ đuổi việc tên đó”
“Đừng!”
Phản ứng quá khích của cô khiến Tô Lương Mặc nhướng mày: “Tại sao? Thẩm Minh Viễn đã đánh em mà”
“Em… em cũng không tổn thất gì, anh bỏ qua cho anh ta đi” Lương Tiểu Ý cầu xin Tô Lương Mặc: “Anh bỏ qua cho anh ta đi” Kỳ thật trong lòng Lương Tiểu Ý cũng không thể tha thứ cho hành động quá đang đó của Thẩm Minh Viễn, nhưng lại nghĩ tới nếu như Thẩm Minh Viễn xảy ra chuyện gì, thì cô bé con bị mù kia liền không còn hi vọng.
Lương Tiểu Ý lại động lòng trắc ẩn.
“Tại sao?”
“Em không thể ích kỷ được… Anh ta, còn có một đứa con năm tuổi, đứa bé đó bị mù. Anh Tô, cầu xin anh, anh đừng đuổi việc anh ấy. Nếu anh ta bị đuổi việc, thì tương lai của anh ta không còn nữa. Đứa trẻ bị mù đó cần được ghép giác mạc thích hợp, mẹ của đứa bé không thể gánh vác được tất cả điều đó Tô Lương Mặc nhìn đôi mắt chứa đầy sự khẩn thiết của Lương Tiểu Ý, đôi mắt sâu thảm không thấy đáy của anh thêm đen lại, sâu nơi đáy mắt mang theo những tia sáng phức tạp khó hiểu.
Lương Tiểu Ý…Rốt cuộc em là người như thế nào! Trong lòng Tô Lương Mặc thoáng qua sự hoài nghi mãnh liệt.
Giúp đỡ các bệnh nhân u não không điều kiện, cho dù mệt lả đi cũng kiên trì hoàn thành ca phẫu thuật. Còn cả chuyện Thẩm Minh Viễn đánh cô, đã đánh cô thành ra như thế này, lại bởi vì người khác có chỗ khó khăn, cô ngay lập tức lựa bỏ qua cho người đã tổn thương mình, rõ ràng cô mới là kẻ bị hại, lại thay hung thủ cầu xin anh…. Người phụ nữ Lương Tiểu Ý này, anh càng ngày càng không nhìn thấu cô.
“Ăn cơm trước đi đã, đói rồi phải không?”
“Ừm” Lương Tiểu Ý đang chống tay muốn đỡ người dậy, bàn tay to của Tô Lương Mặc liền vươn ra: “Em đừng cử động, em còn đang truyền nước, anh đút cho em ăn là được”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương