Mạt Thế Chi Anh Đào Của Ta Sẽ Nổ Tung
Chương 31: Não Tàn Vô Sỉ
..Nhưng đến lúc bọn Triển Vân đi tới nơi đỗ xe thì có linh cảm không đúng lắm, vì cớ gì mà cửa xe ngay ghế lái lại đang mở toang như vậy, nhìn kỹ thêm lần nữa thì thấy có hai bóng người đang lén lút lọ mọ làm gì đó trong xe của họ. Triển Vân bèn nhíu mày, lập tức chạy nhanh tới chỗ xe. Hai người nọ phát hiện có người tiến đến đây thì gấp rút thao tác nhanh hơn. 'Oanh' một cái, chiếc xe khởi động thành công, hai người vội vàng đóng cửa xe lại, đạp thẳng chân ga vọt đi mất. Xe bị trộm rồi à... Thế thì hơi phiền rồi đây... "Cái xe vừa rồi là xe của mấy người phải không?" Gã trung niên mở miệng hỏi. Nghe những lời này, mày Triển Vân nhíu lại thật sâu, hắn cảm thấy ngày một khó chịu với thái độ của gã trung niên rồi. "Mấy người nghĩ sao đi mà không chịu khoá cửa xe thế? Hiện tại đã là tình thế như thế nào rồi mà còn vô tâm như vậy, giờ phải làm sao hả? Không có xe thì rời khỏi chỗ này bằng niềm tin hay gì..." Tên đó bắt đầu giở giọng oán trách. "Im đi!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Duệ Triết lạnh băng nói, "Ở đây tạm thời đã không còn tang thi, ngay lúc này thì đường ai nấy đi đi, tách nhau ra tại đây." Phản ứng của Tô Duệ Triết nằm ngoài dự đoán của gã, gã đâu ngờ cậu có thể nói những câu thẳng thừng tách nhau ra như vậy, ánh mắt gã loé qua tia giảo hoạt, âm thầm tính kế, gã nhanh chóng điều chỉnh biểu tình bản thân, gương mặt tươi cười nói, "Cậu bạn nhỏ này, vừa nãy là chú sai rồi, đừng để trong lòng nha, vậy kế tiếp chúng ta làm gì đây?" Ra là muốn đi theo ăn bám tụi này à? "Không có chúng ta, ông là ông, bọn tôi là bọn tôi." Triển Vân lạnh giọng nói, lập tức quay người tiến thẳng đến hướng khu phố bên kia, hắn cần phải kiếm một chiếc xe khác để trở về, hoặc là tìm chỗ không người rồi lấy xe jeep đặt trong không gian của Tô Duệ Triết ra, và bất kể là chọn cách nào đi nữa thì hắn tuyệt đối sẽ cắt đứt ba cái đuôi phiền phức đằng sau. "Ê ê, mấy người từ từ đã!" Gã trung niên vội vàng đuổi theo bọn Triển Vân. "Cấm ông lẽo đẽo đi theo bọn này! Bằng không đừng trách tôi vô tình!" Tống Thành Thư cầm con dao nhỏ trên tay hướng thẳng mặt gã, y đồng tình với quyết định của Triển Vân, cái tên này thật sự khiến người ta rất chán ghét, cứu gã xong lại còn không biết điều, dù gì việc cứu bọn họ ra khỏi tiệm net cũng đã tận tình tận nghĩa rồi. Bị lời nói sắc bén của Tống Thành Thư doạ sợ, gã tức khắc đứng lại, do do dự dự rồi lùi trở về bên cạnh cô gái cùng nam nhân cường tráng. Cô nhìn gã với ánh mắt khinh bỉ, sau đó chạy tới chỗ bọn Triển Vân, nhẹ giọng thương lượng. Triển Vân hơi nhướng mày, nhìn về phía mấy người bọn Tô Duệ Triết lấy ý kiến, thấy mọi người đều tỏ vẻ không thành vấn đề, lúc này hắn mới gật đầu. Rốt cuộc cũng đồng ý, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt đồng thời lộ ra nụ cười tươi rói, chạy về kéo nam nhân vóc người cường tráng đi theo. Nhận ra chỉ một mình mình bị bỏ lại, gã ta liền muốn đuổi theo sau nhưng lại nhớ lời uy hiếp của Tống Thành Thư, giận càng thêm giận, toàn thân tựa hồ phát run, lập tức dùng chân phát tiết lên chiếc xe cũ nát ven đường. 'Tích tích tích tích tích', một tràng chuông báo động chống trộm của xe kêu inh ỏi trên nền trời đêm yên ắng đến rợn người... "Chạy!!" Không nói hai lời, rất nhanh Triển Vân liền ôm lấy Tô Duệ Triết chạy một mạch đến quán cơm bên đường. Động tĩnh lớn như vậy sẽ khiến bọn tang thi sẽ ồ ạt kéo tới đây, trong khi đó lại không có xe, họ không cách nào chạy trốn khỏi bọn chúng được, huống chi vết thương trên chân của Trịnh Gia Hoà vẫn chưa lành hẳn, chắc chắn chạy không được xa, hắn cũng không thể mạo hiểm để Tô Duệ Triết lấy xe từ trong không gian ra, dị năng này của em ấy tuyệt không được để lộ với người ngoài. Thành thử Triển Vân quyết định tìm một chỗ trốn gần đây nhất, đợi lúc sau tang thi rời đi thì trở ra. Tiệm cơm hắn chọn là kiểu nhà ống cỡ nhỏ có hai tầng, cửa chính bên dưới thì đóng chặt, trên tầng hai có một ô cửa sổ đang mở ngay ban công, họ chỉ cần leo lên được tầng hai, chui vào phía trong tiệm cơm là an toàn. Hắn thấy được động tác đám tang thi hiện tại vẫn chưa linh hoạt, hẳn là khớp xương còn cứng nhắc, vậy sẽ không thể bò lên cầu thang được, chứ đừng nói tới leo tường. Cả đám người phóng như bay tới trước tiệm cơm, ỷ vào ưu thế thân cao chân dài của bản thân, Triển Vân dẫm trực tiếp lên đường ống nước, duỗi tay bám chặt lấy ban công rồi đu người lên trườn vào trong, tiếp đó vươn tay kéo Tô Duệ Triết lên. Tô Duệ Triết trèo lên thành công, khom xuống làm bộ như nhặt được một mớ dây thừng dưới đất. Thả dây thừng tiếp đất, hai người dùng sức kéo Tống Thành Thư và Trịnh Gia Hoà lên trước, còn nam nhân cường tráng vì để tiết kiệm thời gian nên hắn cũng dựa theo cách thức trèo lên ban công của Triển Vân trước đó, sau đó xoay người bắt đầu kéo cô gái lên theo. Cô cố gắng giữ thật chặt dây thừng, tiếp theo được nam nhân cường tráng cùng Trịnh Gia Hoà chậm rãi kéo lên. Vừa chạm được tay tới ban công, cô đang tính buông dây thừng ra thì bất thình lình chân bị ai đó túm chặt lấy, lảo đảo mất thăng bằng khiến cả người cô ngã ngửa về phía sau, xém chút nữa là té thẳng xuống dưới tầng. May mắn thay, nhờ có phản ứng nhạy bén của nam nhân cường tráng, anh nhanh chóng lao tới sát ban công bắt lấy cổ tay cô mới có thể cứu cô khỏi thảm kịch sau đó. 'Rắc rắc', hai âm thanh nho nhỏ phát ra từ hướng hai người làm đồng thời cả hai phải cắn răng chịu đựng để không kêu la thành tiếng. Một bên là tiếng xương sườn của nam nhân đập vào thành tường ngay ban công khiến hắn đau tới mức cả người đều run rẩy, còn lại là từ phía tay của nữ nhân tóc dài, cũng không biết là tay bị trật khớp hay gãy xương, chỉ thấy sắc mặt cô trắng bệch đau đớn, đang gắt gao cắn môi để không phát ra tiếng. Trịnh Gia Hòa nhìn thấy liền cấp tốc chạy đến hỗ trợ, đúng lúc phát hiện có một người khác đang nhân cơ hội để trèo lên đây. Gã kéo chân nữ nhân tóc dài chính là tên nam nhân trung niên vô sỉ trước đó, chứ không phải tang thi nào cả. Sau khi biết bản thân gây ra đại hoạ, gã thực hoảng sợ vì thấy rất nhiều tang thi đang ào ào tiến tới đây nên ba chân bốn cẳng chạy theo bọn Triển Vân. Dưới tình thế cấp bách vừa nãy gã không từ bất cứ thủ đoạn bỉ ổi nào, trực tiếp lôi cô nàng xuống làm bàn đạp để mình leo lên ban công. "Cứu mạng!!! Tang thi đang ở phía sau! Mấy người mau kéo tôi lên đi aaaaa!!" Gã càng la hét chói tai càng làm đám tang thi vồ tới ngày một nhanh hơn. Sau khi đạp cô gái xuống, gã bắt đầu lấy hết sức từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ bắt lấy dây thừng, ý đồ bò lên ban công trốn, giống như một con ếch xanh đang liều mạng nhảy như điên để thoát chết. Một loạt diễn biến bất ngờ khiến ai nấy đều ngớ người trong chốc lát, lại là cơ hội ngàn vàng cho gã kịp trèo lên ban công, tay gã bám chặt mép tường, nhấc đùi phải chèn ngay cửa, gã đang tính bò vào trong thật nhanh nhưng ngay lập tức, gã cảm nhận được giữa trán đập phải vật thể lạnh băng, cứng rắn nào đó, như thể kim loại vậy. Gã run lẩy bẩy ngước đầu lên, dưới ánh trăng nhạt nhoà mờ ảo, Triển Vân đứng trước mặt gã từ trên cao nhìn xuống, tay hắn cầm một khẩu súng, họng súng đen ngòm nhắm thẳng ngay huyệt thái dương của gã trung niên. "Cút xuống." Mồ hôi lạnh chảy như thác trên trán, gã cố gắng nở một nụ cười, mà nụ cười ấy thật sự rất khó coi, "Người anh em à... Chuyện gì cũng phải từ từ, cậu phải giữ bình tĩnh cái đã..." "Cút xuống, đừng để tôi nói thêm lần nữa." Triển Vân mở chốt an toàn của súng, ngón trỏ đặt trên cò súng, ý tứ bộc bạch rõ như mặt trời ban ngày. Gã trung niên cực kỳ hoảng loạn, lúc này gã quay đầu nhìn xuống đã thấy có bốn, năm con tang thi đến sát tiệm cơm, bọn chúng đang duỗi cánh tay dài trơ xương hòng vồ cho bằng được "thức ăn" treo lơ lửng giữa không trung. Không chỉ vậy, gã còn thấy ở cách đó không xa trên đường phố, vô số bóng đen đang loạng choạng hướng tới đây. Nếu giờ mà nhảy xuống thì gã chết là cái chắc, hơn nữa còn là một cái chết vô cùng thê thảm! Gã liều mạng an ủi chính mình, khẩu súng này là đồ giả! Chính phủ quản lý việc buôn bán vũ khí nghiêm ngặt đến vậy, có lý nào một thường dân nhỏ nhoi lại có súng thật được! Thằng lỏi này khẳng định là xài súng giả để hù gã! Triển Vân nhếch môi cười lạnh, mắt híp lại, đưa súng ngắm thẳng đầu con tang thi đang thiếu tí nữa vồ lấy nữ nhân tóc dài, bóp cò súng. 'Đoàng' một tiếng, ngay đầu con tang thi đen đủi xuất hiện một lỗ cháy xém, không một tiếng kêu gào, lập tức ngã tắp lự xuống nền đất. "Cút xuống." Triển Vân nói lần thứ ba, đồng thời đưa thẳng họng súng đối mặt gã. Đến mức này còn nghĩ đó là đồ giả thì gã chính là thằng não tàn, tay chân gã luýnh quýnh, không dám chần chừ nhảy xuống ngay tức khắc, tiếp đất thành công thì co giò chạy trối chết ra khỏi đó. Cửa sổ ban công lầu hai phi thường nhỏ hẹp, chỉ đủ cho một người leo qua, vừa rồi bị gã trung niên chèn ép hơn phân nửa không gian, hai người họ vẫn luôn trong tư thế bám trụ cực lực ở một góc, nếu không nhờ lực cánh tay mạnh mẽ của nam nhân cường tráng thì ắt hẳn cô gái đã không thể kiên trì đến bây giờ. Cho tới khi đuổi được gã trung niên kia xuống, cô mới có thể bò lên ban công an toàn dưới sự giúp đỡ của Trịnh Gia Hoà. Nhanh chóng đóng cửa sổ lại, cả đám đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó mở cửa phòng tiến vào bên trong. Vừa mở cửa ra, vài người bọn họ đã bị doạ đến ngây người, không ai có thể ngờ rằng có một cậu bé đang ngồi co rúc ở góc phòng, trong lòng ôm một chú mèo đen nhỏ, lộ hai đôi mắt đen nhánh to tròn giống nhau như đúc. "Éc, cậu bạn nhỏ này, ba mẹ em đâu rồi?" Vẫn là trạch nam Trịnh Gia Hòa xung phong phá vỡ bầu không khí trầm mặc, mặt tươi cười từ từ đến gần cậu bé. Cậu bé giật nhẹ người, dè dặt lắc cái đầu nhỏ. "Mấy anh chị muốn ở đây nghỉ ngơi một chút nha, có được không?" Nghiêng đầu suy tư một chút, cậu bé gật đầu nhè nhẹ. Lúc này mọi người mới cùng nhau đi vào phòng, cẩn thận đóng cửa ban công lại. Triển Vân đánh giá sơ căn phòng, có giường có sô pha có TV cùng tủ quần áo với tủ sách, có thể kết luận là phòng ngủ của gia đình cậu bé, xem ra đây vừa là nhà vừa kinh doanh tiệm cơm. Bấy giờ, bỗng dưng có tiếng đập cửa liên tục từ phía ngoài căn phòng. Trịnh Gia Hòa do dự một chút, dự định đi kiểm tra tình hình như thế nào, cậu vừa xoay người đi thì cảm giác ống quần như bị ai túm lấy, cúi đầu nhìn, hoá ra là cậu bé ấy. Cậu bé lắc đầu nguây nguẩy, ý muốn nói Trịnh Gia Hoà không cần ra đó. Âm thanh đập cửa dồn dập nhưng không hề có tiết tấu, Trịnh Gia Hoà nghĩ thầm chắc hẳn là do tang thi làm. "Mama... Ngủ rồi... Baba khóc... Mama tỉnh lại... Cắn baba... Baba nói em chờ... Không thể đi ra ngoài..." Đoán chừng cậu bé mới khoảng ba tuổi, nói năng không quá lưu loát, nhưng từ những lời nói vụn vặt của cậu liên kết lại, bọn Triển Vân có thể nắm được khái quát hoàn cảnh cậu bé. Ba mẹ của cậu chính là chủ nhân tiệm cơm này, mẹ cậu bé có lẽ là người bị phát sốt rồi mất ở đêm Huyết Nguyệt, thi thể sau đó phát sinh dị biến, nhào tới cắn ba cậu bé. Trước khi chết, ba của cậu đã cố hết sức để lại một ít đồ ăn trong căn phòng, khoá trái cửa giữ cậu bé ở đây. Vậy tang thi đang đập cửa phía ngoài, khả năng rất lớn chính là ba mẹ của cậu bé... Triển Vân từ bỏ ý định giải quyết hai tang thi này, chờ đám tang thi dưới lầu bỏ đi thì họ sẽ trở ra bằng đường cũ là được, còn ba mẹ cậu bé, vẫn là nên nhốt bọn họ như bây giờ thì hơn. "Meow." Chú mèo nhỏ phát ra tiếng kêu be bé, ngóc đầu nhìn cậu. Cậu bé móc từ trong túi ra miếng khô bò cỡ nhỏ đưa cho bé mèo, trảo nhỏ phủng phủng vài cái thì liền gặm ăn ngon lành. ==================================== 【Trên đường ruộng viết tiểu kịch trường 】 Lại là một gã trung niên ngang tàng vô sỉ không biết sự lợi hại của hào quang nhân vật chính: Nhìn mấy người yếu đuối mỏng manh quá, có chiến đấu nổi với bọn tang thi không đó? Triển Tiểu Vân: Ha hả, dăm ba con tang thi! Cả đội tiến lên, Tô Tiểu Triết, em quăng lựu đạn anh đào với ớt cay thoải mái cho chúng biết mùi, Trịnh Gia Hoà, đập nhừ tử tụi nó đi, Tống Thành Thư, cậu moi hết tinh hạch bọn chúng rồi đem rửa sạch sẽ! Ba người nào đó: Tuân lệnh đại ca! Triển Tiểu Vân: Phía trước có siêu thị, Trịnh Gia Hòa, phá cửa. Tô Tiểu Triết, em thu vật tư. Tống Thành Thư, thông khí. Ba người nào đó: Tuân lệnh đại ca! Triển Tiểu Vân: Tìm thấy nơi ẩn nấp! Trịnh Gia Hòa, tiếp tục phá cửa. Tô Tiểu Triết, lại đây anh ôm một cái, em đi nấu cơm đi. Tống Thành Thư, cậu lượn đi tắm giùm. Ba người nào đó: Tuân lệnh đại ca! Gã trung niên:...Có câu này không biết nên nói hay không. →_→ Triển Tiểu Vân: Không nghe không nghe, nhân vật pháo hôi bớt niệm kinh. Trịnh Gia Hòa: Em đây là chuyên gia phá hoại rồi nha. Tống Thành Thư: Ủa bộ lúc trước mị là chân sai vặt sai đâu đánh đó đó hả?! Tô Tiểu Triết tựa người vào Triển Tiểu Vân ăn "lựu đạn": Vậy em là tiểu yêu tinh à?! ( ^_^) ..
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương