Khi công chúa còn ở trong cung, mọi chi tiêu đều là trong cung chi trả, sau khi xuất giá, người của mình phải tự nuôi, chẳng trách công chúa lại nghĩ đến những điều này.
Chỉ là tầm nhìn vẫn còn quá hẹp, là công chúa mà không nuôi nổi vài người hầu sao?
Sở Du Ninh lắc đầu thầm nghĩ, Khánh Quốc thêm hai năm nữa sẽ không còn, đến lúc đó dù có nhiều ruộng đất cũng vô dụng.
Ngày mai những người theo nàng xuất giá sẽ là gánh nặng của nàng.
Thôi, dù sao thế giới này cũng không phải mạt thế, không chết đói được, mang theo thì mang theo vậy.
Sở Du Ninh nhìn hàng cung nhân kia: "Vậy ma ma cứ chọn đi, sáu người, không được nhiều hơn.
"
"Còn Vương ma ma thì sao?" Trương ma ma do dự hỏi.
Công chúa vẫn luôn tin tưởng Vương ma ma, nếu không phải công chúa muốn trút giận nên đổi bà ta sang đây thì Vương ma ma hiện tại vẫn đang hầu hạ công chúa, được công chúa trọng dụng.
"Ngươi muốn cầu xin cho Vương ma ma?" Sở Du Ninh cau mày.
Cho dù có coi thường, cũng không thể coi thường đến mức để một đứa trẻ sơ sinh bò ra ao chơi mà không bị phát hiện, rõ ràng là cố ý giết người.
Nguyên nhân chỉ sợ là vì biết nguyên chủ nhất định sẽ gả đến Trấn Quốc tướng quân phủ, Vương ma ma thấy mình hầu hạ một tiểu hoàng tử, không biết có thể sống được bao lâu trong cung cấm, còn không bằng theo công chúa gả đến phủ tướng quân tiếp tục tác oai tác quái.
Vì vậy, chỉ cần tiểu hoàng tử chết, với tư cách là vú nuôi, bà ta sẽ được trở về bên cạnh công chúa.
Nàng không muốn nuôi một người như vậy.
Trương ma ma sửng sốt, sau đó cười nói: "Nô tì không có ý đó.
Công chúa yên tâm, nô tì nhất định sẽ chọn một ma ma có năng lực hơn Vương ma ma để theo người xuất giá.
"
Trương ma ma trong lòng vui mừng khôn xiết, đáng đời bà già kia còn chờ công chúa vớt bà ta về.
*
Ngày hôm sau, Triều Dương Cung treo đầy đèn lồ ng đỏ, không khí vui mừng.
Sở Du Ninh thay xong trang phục cưới, nhìn cục bột đang giãy giụa trên giường.
Vì hôm nay là ngày vui, cục bột hôm nay cũng mặc một bộ đồ đỏ, trông giống như búp bê trong tranh tết, trắng trẻo mập mạp, nhìn là muốn véo.
Sở Du Ninh nghĩ vậy liền ra tay véo.
"Ai nha! " Cục bột ngồi trên chăn cưới màu đỏ thẫm, vui vẻ vỗ tay.
"Hôm nay là ngày vui của công chúa, điện hạ cũng vui mừng.
" Trương ma ma nói lời lấy lòng.
Nói cũng lạ, trước ngày hôm qua, mỗi lần Tứ điện hạ nhìn thấy công chúa đều khóc lóc, công chúa nhìn thấy Tứ điện hạ cũng tỏ vẻ ghét bỏ, hôm qua công chúa đi ra ngoài một chuyến bế Tứ điện hạ về, Tứ điện hạ liền rất dựa dẫm vào nàng, ngoài bú sữa, hầu như đều muốn tìm nàng chơi.
Sở Du Ninh không nói gì, lấy miếng ngọc bội đeo cho cục bột, trả lại đồ cho nguyên chủ.
Trương ma ma càng thêm kinh ngạc, đây là di vật duy nhất mà hoàng hậu để lại cho Tứ hoàng tử trước khi lâm chung, công chúa lúc đầu tức giận liền cướp mất ngọc bội, không ngờ còn có ngày trả lại.
Chẳng lẽ công chúa đi một chuyến quỷ môn quan còn gặp được hoàng hậu?
"Sau này ta có một miếng ăn, ngươi cũng có một miếng ăn.
" Sở Du Ninh véo cái má phúng phính của cục bột.
Trương ma ma rất xúc động, nhìn công chúa sắp sửa xuất giá, trong lòng cũng không nỡ.
Bà ta cũng nhìn công chúa từ một cục bột lớn lên thành đại cô nương, hôn sự này coi như là hoàng hậu ép gả, tân lang ở xa tận biên quan, cũng không biết có vừa lòng với hôn sự này không, Thẩm tướng quân trước khi Thẩm gia xảy ra chuyện chính là tiểu bá vương nổi tiếng ở kinh thành.
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 13: Chương 13
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương