Mạt Thế Phu Phu Hiện Đại Làm Ruộng Hằng Ngày
Chương 2: Xuyên Việt
"Nguyên Nguyên... Nguyên Nguyên!!" Cố Trọng Cảnh bật tỉnh, bị tình cảnh trong mộng dọa cho chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, sau đó phát hiện cả người đau nhức, như là bị người ta đánh cho một trận, trên người xuất hiện lãnh ý, đầu cũng quay mòng. Hắn vậy mà mơ thấy Nguyên Nguyên tự sát sau khi hắn chết... Cố Trọng Cảnh có chút hoảng hốt, nhất thời không phân rõ hiện thực cùng ảo cảnh, không phải hắn chết rồi sao? Làm sao còn nằm mơ được. Thì ra chết rồi còn nằm mơ được, hắn còn tưởng chết rồi thì không thể cảm nhận được gì nữa chứ. Cố Trọng Cảnh gắng sức quay đầu quan sát xung quanh một chút, muốn nhìn một chút xem thế giới sau khi chết là như thế nào. Trong gian phòng dơ bẩn bừa bộn đặt bốn cái giường tầng, giường trên để chăn, trên tủ bàn nối liền giường trên và giường dưới còn đặt cốc mì ăn liền đã ăn xong nhưng chưa vứt, nơi này hình như là một cái kí túc xá. Trên mặt đất tràn đầy đầu lọc, giấy ăn rác thải, còn có quần bẩn tất thối vứt lung tung, rõ ràng nhìn rất thối nhưng Cố Trọng Cảnh lại không ngửi thấy, hắn nghĩ rằng chắc do người đã chết thì không còn ngũ giác. Không đúng, nếu người chết không có ngũ giác, vậy thì sao hắn còn cảm thấy thân thể không khỏe được? Hắn tốn sức chống ván giường ngồi dậy, muốn xuống giường nhìn xem, nhưng đáng tiếc thân thể không cho phép hắn làm ra động tác có độ khó cao như thế. Lúc dời giường tay chân vô lực, tay nắm không vững liền ngã xuống, đầu kêu “ cốp” một tiếng đập xuống sàn nhà. Cố Trọng Cảnh chuáng váng, kể từ lúc hắn có dị năng ở mạt thế đã bao giờ suy yếu như thế này đâu? Chưa chờ hắn tỉnh táo lại, đầu bị đập trên trên sàn nhà bắt đầu đau đớn, kèm theo đau nhức là từng mảng kí ức mãnh liệt tràn vào, liên tục chen vào đầu hắn. Quá đau rồi! Đau đớn giống như năm đó hắn thức tỉnh dị năng, đau như sống không bằng chết, hận không thể chết ngay lập tức. Hắn co ro tay chân ôm chặt đầu, cắn chặt răng không rên một tiếng. Đây là thói quen đã hình thành trong nhiều năm tận thế, tang thi rất mẫn cảm với âm thanh, nếu muốn sống thì phải học được cách chịu đau không phát ra âm thanh, đây là thường thức cơ bản ở tận thế. Đau đớn bén nhọn kia duy trì bao lâu Cố Trọng Cảnh không biết, có lẽ là vài giây, có lẽ là mấy tiếng, lúc ngừng lại Cố Trọng Cảnh đã nhễ nhại mồ hôi. Sau khi toát ra một thân mồ hôi này, thì ngay cả đâu nhức ở trên người cũng đỡ hơn rất nhiều, Cố Trọng Cảnh nằm ngửa trên sàn, tay chân dang ra cười lên. Tiếng cười khàn trầm thấp vang vọng trong kí túc xá, mang theo cảm giác kì dị: " Ha ha ha, mình vậy mà không chết...." Ký ức hỗn loạn trong đầu Cố Trọng Cảnh dần dần được chỉnh lý, Cố Trọng Cảnh cuối cùng cũng rõ hắn không chết, mà là —— xuyên việt?! Cố Trọng Cảnh vươn tay xoa ngực, nhỏ giọng nói: "Cứ như vậy mà buông bỏ sinh mệnh, tiểu tử, cậu cũng thật là yếu đuối." Vừa nãy đau đầu là do đang tiếp nhận ký ức của thân thể này, chủ nhân cũ của thân thể này cũng tên là Cố Trọng Cảnh. Năm nay vừa tròn mười chín, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, tính cách quái gở hướng nội, vừa học vừa làm thêm thi đậu đại học trọng điểm, năm nay mười chín tuổi đang học năm nhất. Vốn dĩ hắn nên có được một cuộc đời tốt đẹp tiền đồ vô lượng, nhưng đáng tiếc tất cả đều bị hủy trong tay một cô gái. Nguyên thân vì kiếm tiền học cùng sinh hoạt phí mà vẫn luôn làm streamer ở một trang web trực tuyến, bởi vì tướng mạo của hắn đẹp trai lạnh lùng nên rất nhanh đã nổi tiếng, cho đến nay đã là một streamer nổi danh với cả triệu fan. Có câu nói rằng người nổi tiếng nhiều thị phi, nguyên thân sau khi nổi tiếng cũng gặp rất nhiều phiền phức, trong đó phiền phức nhất là một phú nhị đại tên là Triệu Thu Lăng. Cô ta yêu thích nguyên thân, sau mấy lần bày tỏ không thành, Triệu Thu Lăng thẹn quá hóa giận, dùng tiền tìm bạn học trong trường của nguyên thân thực hiện bạo lực học đường có kế hoạch. Vu khống hắn gian lận, dâm loạn nữ sinh, biết rõ hắn là trẻ mồ côi nên thỏa sức sỉ nhục nguyên thân, thậm chí còn nói hắn thích nhìn lén người khác... Vô số lời đồn truyền ra trong trường, nguyên thân vốn dĩ tính tình hướng nội quái gở không có bạn bè gì, dưới sự lăng nhục của sự bạo lực học đường có kế hoạch như vậy thì người yếu đuối đến mấy cũng tức giận. Khi hắn một lần nữa bị bạn cùng phòng ức hiếp, thậm chí còn chuẩn bị chụp ảnh lõa thể của hắn, nguyên thân rốt cuộc bạo phát, hắn đánh nhau với ba người cùng ký túc, trong lúc hỗn loạn đập vỡ đầu một bạn cùng phòng của hắn, dẫn đến chấn động não nghiêm trọng. Chuyện này ảnh hưởng rất lớn, trường học báo cảnh sát bắt nguyên thân. Nguyên thân đem việc hắn bị bạo lực học đường nói với cảnh sát, nhưng vấn đề nằm ở chỗ hắn là bị bạo lực ngôn ngữ, còn thân thể cũng không có bị thương, ngược lại là bạn học của hắn bị hắn đánh cho phải nhập viện, những bạn học khác cũng không ai chịu làm chứng cho hắn, dưới tình huống như vậy cảnh sát cũng không giúp nổi nguyên thân. Không chỉ như vậy, nguyên thân còn phải bồi thường chi trả khoản tiền thuốc đắt đỏ của bạn cùng phòng, phải dùng toàn bộ tiền tích góp được mới miễn trừ được nguy hiểm của bị cáo. Lúc hắn cho là sự việc cứ như vậy liền thôi thì khi về trường hắn mới biết được tin dữ-- hắn đã bị nhà trường đuổi học. Trường học yêu cầu hắn nội trong ngày hôm nay phải dọn khỏi ký túc, trên đường nguyên thân về ký túc một người từng ức hiếp hắn nói cho hắn biết tất cả những việc hắn gặp phải này chỉ là vì hắn cự tuyệt lời tỏ tình của Triệu Thu Lăng. Trời mới biết nguyên thân đã sắp không nhớ nổi Triệu Thu Lăng là ai, nhưng chính cái người mà hắn nhớ cũng chẳng nhớ nổi này đã hại hắn biến thành thế này. Chịu vài lần kích thích như vậy nguyên thân ngơ ngơ ngác ngác trở lại ký túc liền phát sốt, khi sốt đến mơ màng, đột nhiên cảm thấy chẳng còn ý nghĩa gì, sống tiếp giống như một loại dằn vặt, còn không bằng chết cho xong. Nguyên thân uống nửa bình thuốc ngủ, cứ như vậy chết ở trong ký túc xá của ngôi trường làm hắn hận thấu xương, trước khi chết còn nghĩ nếu hắn chết ở đây trường học cũng không thoát nổi liên quan, coi như tặng cho bọn họ một phần quà lớn vậy. Cố Trọng Cảnh bám lấy chân giường chậm rãi ngồi dậy, lảo đảo đứng lên đi vào phòng vệ sinh, khom người xuống bồn cầu dùng sức móc họng mấy cái kích thích dạ dày ói ra nửa bình thuốc ngủ mà nguyên thân ăn vào, nếu không nôn ra sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với cơ thể. Sau khi ói xong súc miệng vài cái, Cố Trọng Cảnh rốt cục cảm thấy thoải mái đôi chút, hắn đi về giường của nguyên thân, cầm thông báo đuổi học trên bàn ở giường dưới, liếc mắt nhìn qua, đại ý nói, trong thới gian hắn học tập tại trường đã ẩu đả đánh nhau, tạo thành ảnh hưởng cực kì nghiêm trọng đối với nhà trường, thông qua trao đổi, trường học quyết định đuổi học nguyên thân thư thái chút, hắn đi về nguyên thân để răn đe. Cố Trọng Cảnh cười lạnh một tiếng,nếu nói trường học không có quan hệ gì với Triệu Thu Lăng kia hắn liền lôi đầu xuống làm bóng đá! Tuy rằng hắn đã trải qua nhiều năm tận thế, nhưng trước đó cũng từng là sinh viên giỏi tốt nghiệp từ trường top, đối với quy chế của trường học không thể nào khônng rõ, đối với trường hợp của nguyên thân cùng lắm bị ghi lỗi lớn, cho dù bị đuổi học cũng là cả bốn người đánh nhau cùng bị đuổi. Đâu ra chuyện chỉ đuổi học mình nguyên thân?Cố Trọng Cảnh thở dài một hơi: "Thôi, giúp cậu một lận vậy, tiểu tử." Tuy rằng không biết tại sao mình lại xuyên vào nguyên thân, mà Cố Trọng Cảnh cũng chẳng muốn biết, hắn vốn cũng không có dục vọng sống tiếp. Cho dù nơi này không có tận thế, không có tang thi, hòa bình tốt đẹp như là thiên đường, Cố Trọng Cảnh cũng chẳng có chút dục vọng muốn sống tiếp. Bởi vì nơi này không có Chử Ngạn, không có Nguyên Nguyên của hắn. Không rõ tại sao lại xuyên vào người nguyên thân, Cố Trọng Cảnh nhận phần nhân quả này của hắn, tuy rằng hắn cũng không cần. Tận thế mười năm đã sớm mài mòn hết thiện tâm của hắn đối với người xung quanh, nếu đổi lại là người khác Cố Trọng Cảnh có thể không cả liếc mắt lấy một cái, người bị một chút chuyện nhỏ như vậy đả bại, trong mắt hắn thực sự quá mức yếu đuối. Người như vậy ở tận thế không thể sống quá một tháng. Mà nếu Cố Trọng Cảnh đã xuyên vào cơ thể hắn, đối với tâm tình tuyệt vọng của hắn cũng bị lây nhiễm ba phần, khơi dậy thiện tâm hiếm hoi trên người hắn, cho nên hắn quyết định giúp nguyên thân một lần. Chờ xử lý xong chuyện của nguyên thân hắn lại chết là được. Nghĩ tới đây, Cố Trọng Cảnh ném thông báo đuổi học sang một bên, cầm cốc của nguyên thân rót chút nước uống thuốc hạ sốt. Hắn cũng không muốn chốc nữa lúc giải quyết phiền phức liền không có sức lực. "Ầm!" Một tiếng vang thật lớn, hai nam sinh dáng người cao lớn xông vào ký túc, thấy Cố Trọng Cảnh đang uống nước liền cùng nhau lộ ra nụ cười khinh bỉ. " Ôi, đây không phải là bạn học Cố vừa mới bị đuổi sao? Còn chưa đi hả?" "Cũng đã bị đuổi rồi còn mãi không đi, da mặt cũng thật dày nha người anh em." Cố Trọng Cảnh nhếch miệng, vừa mới chuẩn bị đi tìm bọn họ, bọn họ liền tự đưa tới cửa, không thu thập một trận liền có lỗi với cái miệng thối của bọn họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương