Mắt Xích Hận Thù Tình Yêu Hèn Hạ
Chương 51: Rung Động
Vĩnh Hạ cố trấn an Lý Liên kiệt để ông ta cho mình biết thêm một số manh mối.“Có biết người này không?”Cô lấy ra một tấm ảnh từ trong túi ra vừa nhìn vào Lý Liên Kiệt đã sợ hãi gương mặt vô cùng hoảng loạn la hét không thành tiếng, Vĩnh Hạ vì rất nóng lòng muốn biết nên hơi kích động.“Ông có biết không mau chỉ cho tôi biết đi.”Minh Bảo nhìn thấy Vĩnh Hạ đang rất kích động nên đã ngăn cản cô lại.“Ông ấy đang rất sợ cô bĩnh tĩnh lại đi.”Bức ảnh trong tay Vĩnh Hạ rơi xuống, Minh Bảo đưa tay nhặt lên anh nhìn người đàn ông trong bức ảnh liền chau mày lại.“Đây là ông Lâm Điền cô muốn biết gì về ông ta.”Vĩnh Hạ bất lực nghẹn ngào nói.“Tôi muốn điều tra sự thật về cái chết năm đó của ba mẹ Lâm Ngạo, tôi không tin là ba mình giết người.”Vĩnh Hạ lặng lẽ rơi nước mắt cô tỏ vẻ ân hận nói với Minh Bảo.“Xin lỗi vì đã khiến anh mắc vào những rắc rối này.”Minh Bảo nhìn thấy người phụ nữ này rơi nước mắt thì bản thân lại cảm thấy rung động.“Không sao đâu, tôi cũng không muốn Lâm Ngạo chìm trong thù hận, tôi sẽ giúp cô tìm ra sự thật để những khúc mắc của hai người được giải tỏa.”Đột nhiên Lý Liên Kiệt điên loạn lên ông ta cầm một vật nhọn tiến về phía của Vĩnh Hạ định đâm cô, cũng may Minh Bảo phản xạ nhanh đứng ra che chở cho cô, anh đã bị Lý Liên Kiệt đâm vào tay, tuy vết thương không lớn như vật mà Lý Liên Kiệt cầm đã rỉ sét trầm trọng, Vĩnh Hạ lo lắng cho Minh Bảo.“Anh không sao chứ?”Minh Bảo lắc đầu nói.“Không sao.”Lý Liên Kiệt sao khi gây họa xông thì đã sợ hãi chạy ra bên ngoài, Vĩnh Hạ tiếc nuối nhìn theo nhưng Minh Bảo đã bị thương cô không muốn để anh phải gặp thêm rắc rối vì mình, Vĩnh Hạ để Lý Liên Kiệt chạy đi cô lo lắng dìu Minh Bảo đứng lên."Chúng ta về thôi."Minh Bảo hơi bất ngờ khi Vĩnh Hạ không còn muốn truy đuổi để biết thêm manh mối từ phía Lý Liên Kiệt."Cô không đi tìm manh mối nữa sao?"Vĩnh Hạ lắc đầu nói. "Không anh đang bị thương để hôm khác tôi sẽ tự mình đi không làm phiền đến anh nữa."Minh Bảo cảm thấy Vĩnh Hạ đang từ chối sự giúp đỡ của mình nên đã vội lên tiếng."Tôi không sau chúng ta tiếp tục đi tìm ông ta thôi."Vĩnh Hạ thở ra một hơi dứt khoát nói."Chúng ta đi xử lý vết thương cho anh trước đã, để lâu sẽ bị nhiễm trùng nguy hiểm lắm, nghe tôi đi thôi."Minh Bảo cuối cùng cũng phải bất lực trước Vĩnh Hạ, anh ngồi sang một bên để cô lái xe đưa mình đến bệnh viện xử lý vết thương mà Lý Liên Kiệt đã gây ra, cũng may chỉ ở ngoài da không đáng lo ngại, nhưng nhìn Vĩnh Hạ lo lắng cho mình thoáng chốc Minh Bảo lại có những suy nghĩ điên rồ, chẳng lẽ anh đã có tình cảm với người phụ nữ này rồi sao.Sau khi xử lý vết thương xong Vĩnh Hạ đưa Minh Bảo về nhà nghỉ ngơi, cô sẽ tự bắt taxi về Ngự Cảnh hôm nay Thất Huệ không đi theo Vĩnh Hạ vì anh ta phải đi công tác cùng với Lâm Ngạo tạm thời cô được tự do mấy ngày, Vĩnh Hạ cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.............."Ông muốn 13 tỷ mới giao lô hàng ngoài bến cảng cho tôi sao."Cuộc đàm phán đầy căng thẳng giữ Lâm Ngạo, ông Lâm Điền và Lão Trần, Lô hàng vũ khí hạng nặng ở cửa khẩu sông Nile thuộc địa phận châu phi đã bị kẹt lại do hải quan bắt giữ,Lão Trần là một viên cảnh sát muốn trục lợi nên đã gây khó dễ cho Lâm Ngạo, hắn thật sự rất ghét hạn người tham lam không bao giờ chịu dừng lại như thế này, nhưng mọi thứ trở nên khó khăn khi có sự nhúng tay từ phía cảnh sát, Lâm Ngạo phải đích thân đến đây để đàm phán hắn cảm thấy những chuyện này thật phiền phức. Lâm Điền vô cùng phẫn nộ khi tên viên chức này đòi hỏi quá cao, ông ta tỏ vẻ không hài lòng ngay trong cuộc đàm phán.Chính ông ta là người đã đưa Lâm Ngạo dấn thân vào con đường lầm lỗi này, mấy năm gần đây Lâm Ngạo đã dần rút chân ra khỏi thế giới đen tối không có tình người này, nhưng lão Lâm Điền vẫn cứ tham vọng không muốn dừng lại, trục trặc xảy ra ngày hôm nay cũng là do lão Lâm Điền tham lam muốn được lợi nhưng không phản tốn nhiều chi phí, Lâm Ngạo thật sự rất đau đầu."Được tôi đồng ý." - Lâm Ngạo dứt khoát trả lời khiến cho Lão Lâm Điền chết lặng."Con đang nói gì vậy?"Hắn không nói gì thêm nhiều chỉ báo lại với phía Lão Trần về địa điểm giao dịch rồi bảo thuộc hạ tiễn lão Trần ra về, Lâm Điền tức giận quát lớn."Đồng ý một cách dễ dàng như thế con có suy nghĩ hay không, bỏ ra một số tiền lớn để chuộc lại lô hàng đó ta thà bỏ cả lô hàng đó còn hơn."Lâm Ngạo nhàm chán lên tiếng nói."Vậy thì lúc đầu bác đừng quá tham lam đi theo con đường nguy hiểm thì bây giờ đâu cần phải bỏ tiền ra, nếu được hãy kết thúc việc buông bán điên rồ này lại đi, con không rãnh rỗi để sáng tận đây giải quyết thay cho bác, công ty còn rất nhiều việc cần phải giải quyết.Lâm Điềm lấy ra một điếu thuốc châm lửa rồi đưa lên miệng rít một hơi thật sâu, làn khói trắng toả ra nghi ngút."Con ăn nói điên rồ gì thế, nếu cứ sống mà làm việc chân chính thì sẽ không bao giờ giàu có nổi, ta đã lăn lộn trên thương trường không biết bao nhiêu năm mới có được chỗ đứng như ngày hôm nay nói bỏ là bỏ được sao.Lâm Ngạo thật sự quá chán ghét với những lời mà Lâm Điền đã nói, hắn đi lên gương mặt không chút biểu cảm dứt khoát nói."Nhưng con không muốn vướng vào những rắc rối liên quan đến luật pháp, con đủ khả năng tự mình phát triển xây dựng Lâm Thị ngày càng lớn mạnh, không cần làm những chuyện phi pháp như thế này nữa."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương