Mau Xuyên Ba Tuổi Rưỡi: Đoàn Sủng Tiểu Nãi Bao Lại Ngọt Lại Mềm
Chương 9: Nhiều con nhiều phúc 9:
Con gái của ngươi chết nên phải kéo con gái ta chết theo?
Hiền phi tức giận đến độ lồng ngực run rẩy kịch liệt, mặt mày bốc khói, mày liễu dựng thẳng lên, như cọp mẹ bị chọc giận, gào rống muốn nhào qua chỗ Trương thị, xé bà ta thành từng mảnh nhỏ.
"Công chúa, thực xin lỗi.." Trương thị nhìn về phía Nam Chi, trong ánh mắt mang theo vài phần từ ái, "Nô vốn không nghĩ, nhìn thấy người lại như nhìn thấy bé yêu nhà ta, nô đối đãi với người chẳng khác nào người là bé yêu."
Ngay sau đó thần sắc của bà ta trở nên bi thương thống thiết, "Công chúa, là nô làm sai cái gì ư, tại sao người không muốn thân thiết với nô nữa, rõ ràng trước kia người với nô gắn bó như cặp mẹ con ruột mà."
"Tại sao người lại thay đổi, nô không cố ý, thật sự không hề cố ý.."
Hiền phi:.
Hiền phi tức quá hóa cười, chỉ bởi vì con bé lớn rồi, không còn muốn uống sữa nữa, mà phải giết con bé, điên rồi ư.
Dù thế nào Hiền phi vẫn không tin, trong hậu cung này ngươi chết ta sống, chỉ để tranh sủng, sao lại có người bởi vì đứa trẻ không thích gần gũi nữa mà muốn giết chết nó?
Hiền phi hốt hoảng nhìn Trương thị, vẻ mặt của bà ta rất nghiêm túc, bà ta điên rồi, từ khi con gái bà bị nhà chồng giết chết, bà ta đã điên rồi.
Nhưng mà, con gái của Trương thị thật sự bị nhà chồng giết chết sao, nhà chồng bà ta ngay cả một đứa trẻ cũng không nuôi được ư, đến nỗi phải giết người ư, giết chết chẳng được chỗ tốt nào, ngược lại khiến Trương thị ghi hận, trong lòng nuôi mộng báo thù.
Nam Chi nhìn bà vú, trong nàng xuất hiện cảm giác không nói lên lời, dường như nàng nhất định phải chết vậy, không rớt xuống sông chết đuối thì lại suýt bị giết do không muốn gần gũi với bà vú.
Nam Chi nhìn Trương thị với đôi mắt ngây thơ trong sáng, hỏi "Ngươi sẽ giết chết bé yêu sao?"
Trương thị sửng sốt một chút, kích động đến mức phun ra một ngụm máu, bà ta muốn cử động cơ thể, bò về hướng Nam Chi, nhưng đau đớn làm mặt bà ta vặn vẹo dữ tợn, "Sao nô lại giết con bé chứ, con bé là bé yêu của nô mà."
Trương thị rơi nước mắt, máu trên người càng chảy càng nhiều, làm bà ta xanh cả mặt, hơi thở càng ngày càng yếu ớt, bà ta ngây ngốc nhìn về phía Nam Chi, trong miệng hấp hối kêu "bé yêu, bé yêu.."
"Đúng là thú vị quá nhỉ!" Huệ Đế như đang xem diễn, xem đến cuối cùng, còn bình luận một phen, "Ngươi không đi tìm những người hại con gái ngươi để báo thù, mà đến đây hại con gái trẫm. Ngươi hận bọn hắn, định lợi dụng trẫm diệt cả nhà bọn họ, nhưng biết làm sao đây, trẫm muốn thăng quan tiến chức cho bọn họ, để ngươi không thể an giấc ngàn thu mà trơ mắt nhìn bọn họ thực hiện xong kế hoạch, nhìn bọn họ hưởng hết vinh hoa phú quý."
Hiền phi:.
Ngài nghiêm túc sao, ngài muốn làm vậy thật sao, sao mà ngài cam tâm được thế. Trương thị phải chết, nhà chồng Trương thị cũng phải chết.
Nam Chi: Σ (っ°Д°;) っ
Nàng ngẩng đầu nhìn phụ hoàng, bà vú thì cũng thôi, nhưng tại sao lại muốn cho đám người giết chết trẻ sơ sinh kia hưởng hết vinh hoa phú quý vậy?
Kẻ ngốc!
Huệ Đế mặt không cảm xúc vươn ngón tay ra chọc vào cái trán của nàng, làm tiểu đoàn tử ngã ngồi trên mặt đất, tiểu đoàn tử vẻ mặt cạn lời tự mình bò dậy một lần nữa.
Huệ Đế thấy nàng như thế, trong lòng mới thả lỏng, may mắn bây giờ con nhóc vô dụng này không có vấn đề gì, nếu người chết rồi, hắn nhất định quát đám người hầu hạ trước tiên.
"Phụt.." Trương thị đang hấp hối nghe thấy câu nói của hoàng đế, kích động đến vặn vẹo thân mình, máu tươi tuôn ra như suối, chảy khắp toàn thân, mùi máu tươi càng ngày càng nồng đậm, khiến người ngửi được đều không khoẻ.
Vẻ mặt Trương thị dữ tợn, toát lên sự không cam lòng, bà ta mở to hai mắt nhìn xung quanh, tại sao lại như vậy, không thể như vậy được..
Lý gia giờ có thể nhận được vinh hoa phú quý, vậy bé yêu của bà thì sao hả, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà..
Trương thị trừng mắt nhìn Huệ Đế, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo như lệ quỷ, trông rất điên cuồng, miệng phát ra tiếng "hô hô", nước dãi hòa lẫn vào máu tươi chảy "tích tích" trên mặt đất.
Vô cùng đáng sợ!
Đầu óc Trương thị quay cuồng, dường như đã hao hết sức lực cuối cùng để tự hỏi, rốt cuộc phải làm thế nào mới khiến đám người kia chết cùng, chết cùng bà ta.
Trương thị đối diện với một đôi mắt lạnh nhạt vô tình, như con dã thú tàn ác từ trên cao nhìn chằm chằm xuống, đầu bà nổ tung thành vô số mảnh nhỏ, những mảnh nhỏ ấy khắc họa lại cả đời bà, chóng vánh chẳng khác nào cưỡi ngựa xem hoa, đột nhiên bà ta hô: "Hoàng Thượng, Lý gia làm việc giúp Ninh Vương, việc nô hãm hại công chúa là do Lý gia phân phó."
Mặc kệ là thật hay giả, trước hết cứ chụp một cái tội danh lên đầu Lý gia, trong ngoài triều đình, không ai không biết Thánh Thượng cùng Ninh Vương có tranh chấp.
Còn có lời đồn nói, tiên đế* vốn muốn truyền ngôi cho Ninh Vương, nhưng đương kim Thánh Thượng* lại dùng thủ đoạn mờ ám để đoạt lấy ngôi vị hoàng đế hiện tại.
*Tiên đế: Hoàng đế đời trước (cha của Huệ Đế).
*Đương kim Thánh Thượng: Hoàng đế bây giờ (Huệ Đế).
So với Huệ Đế tàn nhẫn bạo ngược, Ninh Vương càng giống một vị minh quân.
Cho dù chỉ hoài nghi thôi, dựa theo tính tình Huệ Đế, Lý gia cũng không chiếm được chỗ tốt.
"Ha hả.." Trương thị cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại, giờ đây bà cùng bé yêu ở dưới mặt đất chờ bọn họ, chờ một đám bọn họ cùng xuống địa ngục.
Thị vệ đem thi thể kéo ra ngoài, các cung nữ vội vàng lấy nước lau khô vết máu trên mặt đất, sàn nhà sáng bóng, nhưng mùi máu tươi kia hãy còn quanh quẩn chưa tan.
Huệ Đế cười lên tiếng, vẻ mặt thậm chí có vài phần sung sướng, vẻ vui sướng ấy đặt lên khuôn mặt hắn không khiến người ta thoải mái, mà chỉ thấy sợ hãi tột độ, "Có chút thú vị đấy."
Sắc mặt Nam Chi hiện lên vẻ nôn nao, Huệ Đế liếc nhìn nàng một cái, "Chỉ có chút việc này mà đã sợ hãi."
Nam Chi sờ sờ bụng, "Phụ hoàng, con đói bụng."
"Được, dùng bữa đi."
Đến khi dùng bữa, Nam Chi cầm cái muỗng, nửa ngày không nhúc nhích, Hiền phi hỏi: "Làm sao vậy, không ăn được sao?" Con bé bị dọa sợ rồi sao?
Nam Chi đột nhiên nói với Huệ Đế: "Phụ hoàng, người nói xem đồ chúng ta đang ăn, đều có những thứ dơ bẩn kia sao sao?"
Vịt nướng của người chính là ví dụ điển hình đấy, phụ hoàng, có người hạ độc cho người đó!
Thật là!
Hoàng đế bị hạ độc, công chúa bị hạ độc, trong cung này không có ai khoẻ mạnh sạch sẽ hết sao, có phải trong bụng ai cũng có độc không nha, nhìn những món sơn hào hải vị này, Nam Chi cảm thấy không một món nào có thể ăn được.
Hừ, hừ!
Hơn nữa hệ thống ca ca đúng là xấu xa thật sự, vài việc bé nhỏ không đáng kể thì nhắc nhở nhiệt tình, đến khi gặp nguy hiểm tính mạng lại chẳng nói năng gì.
Hệ thống: "Để bồi dưỡng độ nhạy cảm với nguy hiểm của nhóc, trong hậu cung này, muốn sống sót phải dựa vào chính mình, hoàng đế đã chuẩn bị tuyển phi, nhóc cùng đứa con của Hoàng Hậu đều sẽ chết non trước đợt tuyển tú này, tự mình chú ý đi."
Nam Chi:!
Ôi mẹ ơi, ngay cả thở cũng không cho người ta thở một ngụm.
Trên mặt Nam Chi hiện ra nét ưu sầu, lần tuyển tú này, một vị phi tần mới xuất hiện sẽ cứu vớt tình trạng không con không cái của hậu cung bây giờ, có thể sinh con có thể dưỡng cái chính là năng lực của nàng ta, đến cuối cùng cả hậu cung chỉ có con của nàng ta sống sót.
Nàng ta được sủng ái, trở thành người chiến thắng trong vòng đua cuộc đời.
Nam Chi:.
Trong câu chuyện ngắn ngủi đó, kết cục của nàng chỉ có hai chữ, đã chết?
Bên này một tui xuất hiện, bên kia một tui xuất hiện, tui nứt ra mất rồi!
Nam Chi liếc đôi mắt dò xét nhìn phụ hoàng, rất khó tưởng tượng, người cha xấu xa này, sẽ biến thành người mà hệ thống ca ca nói, sẽ quan tâm săn sóc người khác, từ mắt nhìn đến lòng suy đều là một người đàn ông tốt, không hề lãnh khốc tàn bạo.
Thật kỳ quái!
Huệ Đế thấy trên khuôn mặt nhỏ của con gái, hiện ra vô vàn biểu cảm phức tạp, ưu sầu, phiền muộn, lo lắng, bất đắc dĩ..
Phức tạp đến độ khó có thể hình dung, một đứa trẻ như nàng, sao lại có những biểu cảm rối rắm như vậy.
"Những thứ bẩn thỉu đó, đúng là tàng ô nạp cấu*, nên dùng máu tươi để rửa sạch." Huệ Đế sắc mặt lạnh lùng, giọng điệu nhẹ nhàng tựa như đang bình luận món này làm không ngon.
*Tàng ô nạp cấu: Vật dơ bẩn, chứa đầy dơ bẩn. Ở đây dùng với ý nhấn mạnh.
Hiền phi tức giận đến độ lồng ngực run rẩy kịch liệt, mặt mày bốc khói, mày liễu dựng thẳng lên, như cọp mẹ bị chọc giận, gào rống muốn nhào qua chỗ Trương thị, xé bà ta thành từng mảnh nhỏ.
"Công chúa, thực xin lỗi.." Trương thị nhìn về phía Nam Chi, trong ánh mắt mang theo vài phần từ ái, "Nô vốn không nghĩ, nhìn thấy người lại như nhìn thấy bé yêu nhà ta, nô đối đãi với người chẳng khác nào người là bé yêu."
Ngay sau đó thần sắc của bà ta trở nên bi thương thống thiết, "Công chúa, là nô làm sai cái gì ư, tại sao người không muốn thân thiết với nô nữa, rõ ràng trước kia người với nô gắn bó như cặp mẹ con ruột mà."
"Tại sao người lại thay đổi, nô không cố ý, thật sự không hề cố ý.."
Hiền phi:.
Hiền phi tức quá hóa cười, chỉ bởi vì con bé lớn rồi, không còn muốn uống sữa nữa, mà phải giết con bé, điên rồi ư.
Dù thế nào Hiền phi vẫn không tin, trong hậu cung này ngươi chết ta sống, chỉ để tranh sủng, sao lại có người bởi vì đứa trẻ không thích gần gũi nữa mà muốn giết chết nó?
Hiền phi hốt hoảng nhìn Trương thị, vẻ mặt của bà ta rất nghiêm túc, bà ta điên rồi, từ khi con gái bà bị nhà chồng giết chết, bà ta đã điên rồi.
Nhưng mà, con gái của Trương thị thật sự bị nhà chồng giết chết sao, nhà chồng bà ta ngay cả một đứa trẻ cũng không nuôi được ư, đến nỗi phải giết người ư, giết chết chẳng được chỗ tốt nào, ngược lại khiến Trương thị ghi hận, trong lòng nuôi mộng báo thù.
Nam Chi nhìn bà vú, trong nàng xuất hiện cảm giác không nói lên lời, dường như nàng nhất định phải chết vậy, không rớt xuống sông chết đuối thì lại suýt bị giết do không muốn gần gũi với bà vú.
Nam Chi nhìn Trương thị với đôi mắt ngây thơ trong sáng, hỏi "Ngươi sẽ giết chết bé yêu sao?"
Trương thị sửng sốt một chút, kích động đến mức phun ra một ngụm máu, bà ta muốn cử động cơ thể, bò về hướng Nam Chi, nhưng đau đớn làm mặt bà ta vặn vẹo dữ tợn, "Sao nô lại giết con bé chứ, con bé là bé yêu của nô mà."
Trương thị rơi nước mắt, máu trên người càng chảy càng nhiều, làm bà ta xanh cả mặt, hơi thở càng ngày càng yếu ớt, bà ta ngây ngốc nhìn về phía Nam Chi, trong miệng hấp hối kêu "bé yêu, bé yêu.."
"Đúng là thú vị quá nhỉ!" Huệ Đế như đang xem diễn, xem đến cuối cùng, còn bình luận một phen, "Ngươi không đi tìm những người hại con gái ngươi để báo thù, mà đến đây hại con gái trẫm. Ngươi hận bọn hắn, định lợi dụng trẫm diệt cả nhà bọn họ, nhưng biết làm sao đây, trẫm muốn thăng quan tiến chức cho bọn họ, để ngươi không thể an giấc ngàn thu mà trơ mắt nhìn bọn họ thực hiện xong kế hoạch, nhìn bọn họ hưởng hết vinh hoa phú quý."
Hiền phi:.
Ngài nghiêm túc sao, ngài muốn làm vậy thật sao, sao mà ngài cam tâm được thế. Trương thị phải chết, nhà chồng Trương thị cũng phải chết.
Nam Chi: Σ (っ°Д°;) っ
Nàng ngẩng đầu nhìn phụ hoàng, bà vú thì cũng thôi, nhưng tại sao lại muốn cho đám người giết chết trẻ sơ sinh kia hưởng hết vinh hoa phú quý vậy?
Kẻ ngốc!
Huệ Đế mặt không cảm xúc vươn ngón tay ra chọc vào cái trán của nàng, làm tiểu đoàn tử ngã ngồi trên mặt đất, tiểu đoàn tử vẻ mặt cạn lời tự mình bò dậy một lần nữa.
Huệ Đế thấy nàng như thế, trong lòng mới thả lỏng, may mắn bây giờ con nhóc vô dụng này không có vấn đề gì, nếu người chết rồi, hắn nhất định quát đám người hầu hạ trước tiên.
"Phụt.." Trương thị đang hấp hối nghe thấy câu nói của hoàng đế, kích động đến vặn vẹo thân mình, máu tươi tuôn ra như suối, chảy khắp toàn thân, mùi máu tươi càng ngày càng nồng đậm, khiến người ngửi được đều không khoẻ.
Vẻ mặt Trương thị dữ tợn, toát lên sự không cam lòng, bà ta mở to hai mắt nhìn xung quanh, tại sao lại như vậy, không thể như vậy được..
Lý gia giờ có thể nhận được vinh hoa phú quý, vậy bé yêu của bà thì sao hả, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà..
Trương thị trừng mắt nhìn Huệ Đế, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo như lệ quỷ, trông rất điên cuồng, miệng phát ra tiếng "hô hô", nước dãi hòa lẫn vào máu tươi chảy "tích tích" trên mặt đất.
Vô cùng đáng sợ!
Đầu óc Trương thị quay cuồng, dường như đã hao hết sức lực cuối cùng để tự hỏi, rốt cuộc phải làm thế nào mới khiến đám người kia chết cùng, chết cùng bà ta.
Trương thị đối diện với một đôi mắt lạnh nhạt vô tình, như con dã thú tàn ác từ trên cao nhìn chằm chằm xuống, đầu bà nổ tung thành vô số mảnh nhỏ, những mảnh nhỏ ấy khắc họa lại cả đời bà, chóng vánh chẳng khác nào cưỡi ngựa xem hoa, đột nhiên bà ta hô: "Hoàng Thượng, Lý gia làm việc giúp Ninh Vương, việc nô hãm hại công chúa là do Lý gia phân phó."
Mặc kệ là thật hay giả, trước hết cứ chụp một cái tội danh lên đầu Lý gia, trong ngoài triều đình, không ai không biết Thánh Thượng cùng Ninh Vương có tranh chấp.
Còn có lời đồn nói, tiên đế* vốn muốn truyền ngôi cho Ninh Vương, nhưng đương kim Thánh Thượng* lại dùng thủ đoạn mờ ám để đoạt lấy ngôi vị hoàng đế hiện tại.
*Tiên đế: Hoàng đế đời trước (cha của Huệ Đế).
*Đương kim Thánh Thượng: Hoàng đế bây giờ (Huệ Đế).
So với Huệ Đế tàn nhẫn bạo ngược, Ninh Vương càng giống một vị minh quân.
Cho dù chỉ hoài nghi thôi, dựa theo tính tình Huệ Đế, Lý gia cũng không chiếm được chỗ tốt.
"Ha hả.." Trương thị cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại, giờ đây bà cùng bé yêu ở dưới mặt đất chờ bọn họ, chờ một đám bọn họ cùng xuống địa ngục.
Thị vệ đem thi thể kéo ra ngoài, các cung nữ vội vàng lấy nước lau khô vết máu trên mặt đất, sàn nhà sáng bóng, nhưng mùi máu tươi kia hãy còn quanh quẩn chưa tan.
Huệ Đế cười lên tiếng, vẻ mặt thậm chí có vài phần sung sướng, vẻ vui sướng ấy đặt lên khuôn mặt hắn không khiến người ta thoải mái, mà chỉ thấy sợ hãi tột độ, "Có chút thú vị đấy."
Sắc mặt Nam Chi hiện lên vẻ nôn nao, Huệ Đế liếc nhìn nàng một cái, "Chỉ có chút việc này mà đã sợ hãi."
Nam Chi sờ sờ bụng, "Phụ hoàng, con đói bụng."
"Được, dùng bữa đi."
Đến khi dùng bữa, Nam Chi cầm cái muỗng, nửa ngày không nhúc nhích, Hiền phi hỏi: "Làm sao vậy, không ăn được sao?" Con bé bị dọa sợ rồi sao?
Nam Chi đột nhiên nói với Huệ Đế: "Phụ hoàng, người nói xem đồ chúng ta đang ăn, đều có những thứ dơ bẩn kia sao sao?"
Vịt nướng của người chính là ví dụ điển hình đấy, phụ hoàng, có người hạ độc cho người đó!
Thật là!
Hoàng đế bị hạ độc, công chúa bị hạ độc, trong cung này không có ai khoẻ mạnh sạch sẽ hết sao, có phải trong bụng ai cũng có độc không nha, nhìn những món sơn hào hải vị này, Nam Chi cảm thấy không một món nào có thể ăn được.
Hừ, hừ!
Hơn nữa hệ thống ca ca đúng là xấu xa thật sự, vài việc bé nhỏ không đáng kể thì nhắc nhở nhiệt tình, đến khi gặp nguy hiểm tính mạng lại chẳng nói năng gì.
Hệ thống: "Để bồi dưỡng độ nhạy cảm với nguy hiểm của nhóc, trong hậu cung này, muốn sống sót phải dựa vào chính mình, hoàng đế đã chuẩn bị tuyển phi, nhóc cùng đứa con của Hoàng Hậu đều sẽ chết non trước đợt tuyển tú này, tự mình chú ý đi."
Nam Chi:!
Ôi mẹ ơi, ngay cả thở cũng không cho người ta thở một ngụm.
Trên mặt Nam Chi hiện ra nét ưu sầu, lần tuyển tú này, một vị phi tần mới xuất hiện sẽ cứu vớt tình trạng không con không cái của hậu cung bây giờ, có thể sinh con có thể dưỡng cái chính là năng lực của nàng ta, đến cuối cùng cả hậu cung chỉ có con của nàng ta sống sót.
Nàng ta được sủng ái, trở thành người chiến thắng trong vòng đua cuộc đời.
Nam Chi:.
Trong câu chuyện ngắn ngủi đó, kết cục của nàng chỉ có hai chữ, đã chết?
Bên này một tui xuất hiện, bên kia một tui xuất hiện, tui nứt ra mất rồi!
Nam Chi liếc đôi mắt dò xét nhìn phụ hoàng, rất khó tưởng tượng, người cha xấu xa này, sẽ biến thành người mà hệ thống ca ca nói, sẽ quan tâm săn sóc người khác, từ mắt nhìn đến lòng suy đều là một người đàn ông tốt, không hề lãnh khốc tàn bạo.
Thật kỳ quái!
Huệ Đế thấy trên khuôn mặt nhỏ của con gái, hiện ra vô vàn biểu cảm phức tạp, ưu sầu, phiền muộn, lo lắng, bất đắc dĩ..
Phức tạp đến độ khó có thể hình dung, một đứa trẻ như nàng, sao lại có những biểu cảm rối rắm như vậy.
"Những thứ bẩn thỉu đó, đúng là tàng ô nạp cấu*, nên dùng máu tươi để rửa sạch." Huệ Đế sắc mặt lạnh lùng, giọng điệu nhẹ nhàng tựa như đang bình luận món này làm không ngon.
*Tàng ô nạp cấu: Vật dơ bẩn, chứa đầy dơ bẩn. Ở đây dùng với ý nhấn mạnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương