Mau Xuyên Bia Đỡ Đạn Hung Mãnh

Chương 29: Chạm Trán Bạch Nhãn Lang



Dần dần Thẩm Phỉ nhận ra cô ta đối với Tưởng Khang Bác chẳng qua chỉ là tuổi trẻ không hiểu chuyện mê loạn . Sau đó , quyết định không còn đối với Chu Phỉ Hàn chơi trò yêu ngầm nữa mà muốn trở thành vợ hắn .

Hai người đó ngược luyến tình thâm ra sao Tưởng Cẩn Du vẫn không biết . Theo hôn ước cô kết hôn cùng Chu Phỉ Hàn , mãi cho đến khi Thẩm Phỉ nháo loạn tìm đến cửa , mới biết rõ chồng mình có nữ nhân bên ngoài . Hơn nữa còn là nữ nhân hại cha mẹ mình ly hôn , Thẩm Phỉ .

Bất hạnh chính là lúc này Tưởng Cẩn Du đã mang thai , bi thảm hơn là , Chu Phỉ Hàn vì cùng người thương Thẩm Phỉ ở cùng một chỗ , lại có thể buộc Tưởng Cẩn Du phá thai ly hôn . Xong xuôi mọi việc đem Tưởng Cẩn Du đuổi khỏi Chu gia .

Tưởng Cẩn Du rời khỏi Chu phỉ Hàn , mới phát hiện ra lúc Thẩm Phỉ ở cùng cha mình , đã làm Tưởng gia công ty trang sức phá sản đến mức đóng cửa .

Chu Phỉ Hàn ở bên Thẩm Phỉ , cũng chẳng biết Tưởng Cẩn Du từng giúp đỡ cô ta chuyện xưa . Vì lấy lòng người thương , hắn tận dụng thế lực trong tay , đối với Tưởng Cẩn Du đuổi cùng giết tận .

Sinh hoạt Tưởng Cẩn Du ngày càng thê thảm , cuối cùng trong nghèo khó cùng bệnh tật trong lẻ loi mà ra đi .

Có lẽ khi chết đi quá áy náy cùng không cam lòng , Tưởng Cẩn Du cảm thấy nếu như không phải mình , cha mẹ cô cũng không trôi qua thê thảm như vậy . Vì vậy, sau khi chết, cô không đi đầu thai mà ở lại nhân gian trở thành cô hồn dã quỷ .

Nếu có thể làm lại lần nữa, Tưởng Cẩn Du hy vọng cô sẽ không ngu ngốc như vậy , chăm sóc giúp đỡ cho một nữ nhân lòng dạ lang sói như vậy ,làm hại cả rgia đình cô.

Sau khi tiếp nhận những ký ức trong đầu , Cẩn Du khe khẽ thở dài. Lương thiện là chuyện tốt , nhưng nếu như chẳng phân biệt đối tượng mà cứ dâng hiến cả tấm lòng , giống như Đông Quách tiên sinh* cứu một sói giống nhau , cuối cùng chỉ có thể là tự mình hại mình.

* Đông Quách tiên sinh cứu sói : Câu chuyện xảy ra thời Chiến quốc , tương truyền Đông Quách tiên sinh cứu một con sói khỏi một vị đại thần nước Triệu đang đi săn , cuối cùng con sói không những không báo ơn còn đòi ăn thịt tiên sinh . ( bạn nào muốn đọc lên gg seach Con sói trong non là ra nhé )

Cẩn Du chưa kịp thở dài xong thì cánh cửa đã cọt kẹt bị đẩy ra.

Một nữ sinh trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo bước vào , nói thẳng ra khuôn mặt này lớn lên cũng bình thường , cùng lắm là thanh tú mà thôi . Chẳng qua dáng vẻ cao ngạo lãnh đạm kia khiến nam nhân nhịn không được bị thu hút .

Đã tiếp nhân nguyên chủ trí nhớ , Cẩn Du trong nháy mắt nhận ra đây chính là thủ phạm gây ra bi kịch cả đời cho nguyên chủ : Thẩm Phỉ.

Xem ra xuyên đến đây thời gian không còn sớm , người cũng đã lớn thế này , nhìn đồng phục học sinh trên người , cô đã học cấp ba rồi.

Thẩm Phỉ lúc này đang học trường cấp ba quý tộc với cô, rõ ràng là cô nhi trong cô nhi viện không quyền không thế . Vậy mà Thẩm Phỉ dáng vẻ lúc nào cũng tỏ ra kiêu ngạo, lãnh đạm khiến cho một số nữ sinh trong lớp vô cùng khó chịu.

Bọn họ đều là những người có xuất thân tốt , còn không bày ra thanh cao bộ dáng . Thẩm Phỉ chỉ là một con bé mồ côi , dựa vào cái gì cao ngạo như vậy ?

Loại lạnh lùng cao ngạo trong mắt nam nhân này có thể cảm thấy cá tính , nhưng trong mắt nữ sinh chỉ có một từ: Làm!

Vì vậy, mấy nữ sinh này quyết định dạy cho Thẩm Phỉ một bài học , trên đường tan học chặn cô ta lại .

Nguyên chủ Tưởng Cẩn Du nghe được điều này từ một bạn học cùng lớp , theo thói quen chạy tới giải cứu Thẩm Phỉ , đem cô ta bảo vệ sau lưng .

Thế nhưng không ngờ mấy nữ sinh kia trong tay cầm gạch, nguyên chủ bị đánh ngất xỉu tại chỗ , sau đó được người đưa đi bệnh viện.

Nhớ lại cảnh này, Cẩn Du nheo nheo mắt , cô tiếp nhận ký ức không ít thời gian . Vậy mà Thẩm Phỉ mới chậm rãi ung dung xuất hiện , xem ra cô ta thật sự không để chuyện nguyên chủ cứu mình bị thương ở trong lòng .

Cẩn Du không nói chuyện chỉ lặng lẽ nhìn Thẩm Phỉ , dù gì cũng là ân nhân cứu mạng , người bình thường nếu gặp phải chuyện này , ít nhất cũng canh ở trước giường đợi cô tỉnh lại . Thẩm Phỉ không trông nom cô vẫn nên hỏi han thăm hỏi đôi chút a .

Thẩm Phỉ quan sát Cẩn Du một cái , mở miệng nói ra , " Cậu không có việc gì tôi liền đi ."

Dù Cẩn Du tính tình tốt , nghe Thẩm Phỉ câu này cũng nhịn không được nữa sắp tức điên .

Cẩn Du nhướng mày nói: “ Cậu ít nhiều cũng nên nói với tôi câu cảm ơn chứ ?”

Đây là ơn cứu mạng ! Cho dù không có biểu hiện gì đi nữa , chí ít là nên nói câu cảm ơn mới phải đi ?

Thẩm Phi nghe thấy trong mắt lóe lên một tia kỳ quái , sau đó giương cằm lên, cao ngạo lãnh đạm nói: “Tôi nhờ cậu xen vào việc của người khác ư ?” Nói xong trực tiếp rời đi , không lời tạm biệt .

Cẩn Du ngồi trên giường bệnh, cả người trầm tĩnh như một đầm nước sâu.

Dù sao , Cẩn Du đã trải qua quá nhiều sự việc , tức giận qua đi , còn lại tất cả đều là tỉnh táo .

Chuyện này nguyên chủ cũng đã từng trải qua , sau khi Thẩm Phỉ quay lưng rời đi . Trong lòng nguyên chủ luôn bao che Thẩm Phỉ ,có lẽ Thẩm Phỉ lúc nhỏ còn có bóng đen tâm lý . Cho nên mới tạo ra như vậy lãnh đạm tính tình , cũng không để ý càng không để trong lòng .

Bây giờ người trong thân thể là Cẩn Du , cô đương nhiên không nghĩ như vậy nhất là khi vừa trải qua chuyện vừa rồi.

Xem ra , Thẩm Phỉ là được nguyên chủ trợ cấp nuôi dưỡng quá tốt , trước giờ càng không biết mang ơn là thế nào . Ngược lại , cô ta càng cảm thấy đều do nguyên chủ nợ mình mới tạp nên dáng vẻ lòng lang dạ sói hiện tại .

Tưởng tượng từ bảy tám tuổi thời điểm , nguyên chủ cho cô ta nhiều tiền như vậy sinh hoạt ăn học , chưa từng thấy qua Thẩm Phỉ vẻ mặt cảm kích , kết quả là một câu xen vào việc người khác . Bởi vì cảm thấy cô xen vào chuyện người khác nên cô ta cũng không quan tâm .

Cẩn Du cười cười , thoải mái dễ chịu mà nằm trên giường bệnh.

Không muốn cô xen vào việc người khác còn không phải chuyện đơn giản sao ? Cô ta đã chán ghét như vậy , cô cần gì còn phải dính vào ?

Việc đầu tiên Cẩn Du làm sau khi cô xuất viện là xóa tài khoản ngân hàng của Thẩm Phỉ khỏi điện thoại của mình .

Vì quan tâm thể diện Thẩm Phỉ , nguyên chủ chỉ chuyển tiền vào tài khoản của Thẩm Phỉ . Hiện tại , số tài khoản đều xóa , cô ta còn biết làm thế nào?

Lúc Thẩm Phỉ đi rút tiền mới phát hiện ra chuyện này . Bình thường , Tưởng Cẩn Du tới thời gian định sẵn sẽ chuyển tiền đến tài khoản cho cô ta . Nhiều năm như vậy chưa từng chậm trễ một lần .

Nhưng lần này không có , không chỉ thời gian cố định không có mà vài ngày sau Thẩm Phỉ đi rút cũng không có .

Thẩm Phỉ cũng không ngốc, vừa nghĩ là biết , Tưởng Cẩn Du đem tiền tiền trợ cấp của cô cắt bỏ . Thế nhưng cô ta cũng không cảm thấy gì , thật ra cô ta chưa từng cảm thấy Tưởng Cẩn Du cho mình tiền có gì đặc biệt . Không cho thì không cho, làm như không có Tưởng Cẩn Du cô ta liền không thể sống nổi .

Cô ta muốn cho Tưởng Cẩn Du biết rằng dù không có tiền của cô, cô ta vẫn có thể sống tốt .

Thẩm Phỉ bắt đầu nghĩ cách để kiếm tiền. Cô ta còn là học sinh , có thể làm việc không nhiều . Biện pháp tốt nhất là làm gia sư, thế nhưng , thành tích của cô ta không tốt , chính là không làm được việc này.

May mắn , Thẩm Phỉ lớn lên không tệ , cuối cùng đã tìm được một quán bar làm nhân viên phục vụ .

Ở nơi quán bar loại này , đều là nữ nhân dáng vẻ lẳng lơ chuẩn bị sẵn tư thế mời gọi mà dáng vẻ thanh cao không thể xâm phạm như Thẩm Phỉ cũng rất hiếm có .

Ngay khi vừa đến , cô ta đã hấp dẫn được không ít thanh niên hư hỏng. Bọn họ nói chuyện cùng Thẩm Phỉ , Thẩm Phỉ tỏ vẻ lãnh đạm, nhưng chưa từng dứt khoát từ chối , làm cho những cái kia tiểu thanh niên bọn họ đều cho là chính mình có cơ hội.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...