Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá
Chương 167
Trên mặt thiếu niên tinh xảo xinh đẹp là nụ cười mềm mại ngọt ngào, bên miệng nhàn nhạt lúm đồng tiền thoạt nhìn dị thường nhu thuận vô hại, Trầm Mộc Bạch quả thực là bị rùng mình một cái. Giống như là vừa rồi chưa từng xảy ra cái gì, Tô Hoài Ngôn nở nụ cười, ngọt ngào nói ra, "Chị, chúng ta về nhà đi." Trên bàn cơm, Tô Hoài Ngôn vì Trầm Mộc Bạch gắp thức ăn, gắp vẫn là bình thường thích ăn nhất mấy thứ, sau đó lộ ra nụ cười cưng chiều nói, "Chị ăn nhiều một chút." Trầm Mộc Bạch tê cả da đầu ăn, sợ một bên dì Trần sẽ nhìn ra chút gì. Cũng may dì Trần cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy quan hệ giữa hai chị em càng ngày càng tốt, hơn nữa hiện tại thiếu gia thoạt nhìn cũng không có đáng sợ như trước kia, thế là một bên cười tủm tỉm nhìn hắn hai lần, "Thiếu gia, Nhất Y tiểu thư, còn muốn ăn canh không?" Tô Hoài Ngôn ngẩng đầu, đối với dì Trần lộ ra một cái nụ cười nhu thuận vô hại, "Dì Trần, để con." Dì Trần ngẩn người, sau đó nhẹ gật đầu. Tô Hoài Ngôn múc một chén canh, đưa tới trước mặt Trầm Mộc Bạch, dùng thanh âm mềm mại nói, "Chị ăn canh." Phát giác được cỗ ánh mắt cực nóng, Trầm Mộc Bạch mí mắt cũng không dám nhấc một lần, toàn bộ hành trình kiên trì ăn đồ ăn đối phương gắp đến, uống vào canh đưa qua. Một bữa xong, Trầm Mộc Bạch không kịp chờ đợi trở lại gian phòng của mình, không yên lòng cô còn đem cửa khóa trái. Lúc này mới thở phào một hơi xụi lơ trên giường, ngao ô một tiếng đối với hệ thống khóc lên, "Tô Hoài Ngôn thật đáng sợ nha." Hệ thống an ủi, "Sợ cái gì, hắn cũng sẽ không ăn.." Giống là nghĩ đến cái gì, nó vội vàng sửa lời nói, "Giết cô." Hệ thống khả nghi dừng lại để cho Trầm Mộc Bạch khóc đến như đứa trẻ hai tram cân. Tắm rửa xong sau khi ra ngoài, Trầm Mộc Bạch đối mặt bài tập liền bị sợ hãi chi phối. Cô sống không còn hig luyến tiếc nằm sấp trên bàn, híp mắt muốn trộm lười một hồi. Hệ thống lúc đầu là muốn nhắc nhở cô làm nhiệm vụ, nhưng là nghĩ đến việc động trời xảy ra, không khỏi sinh ra tâm đồng tình nhàn nhạt. Cửa phòng ngủ phát ra tiếng vang cộc cộc cộc, Trầm Mộc Bạch lúc đầu còn đang buồn ngủ vội vàng giật mình một cái. Cô cảnh giác mở miệng hỏi một câu, "Ai?" Thanh âm thiếu niên quen thuộc vang lên, mang theo nụ cười lạnh nhạt, "Chị." Trầm Mộc Bạch nghe được cái thanh âm này đã cảm thấy não chậm rãi đau, cô hữu khí vô lực đáp lại, "Hôm nay không học kèm." Tô Hoài Ngôn khổ não nói, "Thế nhưng là, tôi có đề không hiểu muốn thỉnh giáo chị." Thanh âm thiếu niên vô cùng mềm mại, mặc cho ai nghe đều không thể cự tuyệt yêu cầu của hắn. Trầm Mộc Bạch thờ ơ, thậm chí nội tâm run lẩy bẩy, "Ngày mai hỏi lại đi, tôi có chút buồn ngủ." Ngoài cửa không có trả lời, trở nên mười điểm an tĩnh. Ngay lúc Trầm Mộc Bạch thở dài một hơi, tiếng cười khẽ của đối phương vang lên lần nữa, "Chị là sợ tôi sẽ làm gì với chị sao?" Trầm Mộc Bạch giả bộ ngu nói, "Chị chỉ là hơi mệt chút, muốn sớm nghỉ ngơi một chút." Tô Hoài Ngôn làm sao có thể nghe không hiểu cô ám chỉ, đối phương không chỉ có muốn trốn tránh, còn muốn nhắc nhở quan hệ giữa hai người. Có chút câu lên khóe môi, lộ ra một cái lúm đồng tiền mềm mại, Tô Hoài Ngôn dùng thanh âm mềm mại nhẹ nhàng trả lời, "Chị ngủ ngon, ngày mai tôi ở trong phòng chờ chị tới, tôi còn rất nhiều chỗ không hiểu muốn chị chỉ giáo." Cách một cánh cửa Trầm Mộc Bạch không có trông thấy, thiếu niên lúc nói ra câu nói này, con mắt giống như là muốn xuyên thấu mà qua, tham muốn giữ lấy rùng mình xâm chiếm cả đôi con ngươi, nụ cười trên mặt lại mềm mại mà vô hại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương