Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá
Chương 41
Tô Ngữ Tình ở bên cạnh khiếp sợ và sợ hãi sau đó chính là cuồng hỉ, cô ta chắc chắn nam nhân này là vì cứu cô ta mà đến, trên mặt làm ra biểu cảm cảm kích cùng yếu đuối, một đôi mắt to tràn đầy không biết làm sao cùng kinh hoảng. Đồng thời suy nghĩ trong đầu đang điên cuồng chuyển động, trong căn cứ người cầm quyền cao nhất cũng không có loại thực lực này, có thể đem một dị năng giả hóa thành hư vô không lưu dấu vết. Người nam nhân trước mắt này lại dễ dàng làm được, trong lòng không khỏi vừa đắc ý vừa vui mừng. Hoắc Quân Hàn cụp xuống suy nghĩ trong mắt, nhìn nữ nhân trước mặt giống như nhìn sâu kiến. Bước chân nam nhân không nhanh không chậm, bóng người thân thể cao lớn thẳng tắp bao trùm cả người Tô Ngữ Tình, khí tức cường đại đi đến làm cho cô ta không khỏi khẽ ngẩng đầu lên. Nụ cười trên mặt còn không kịp nở rộ, đôi mắt liền xuất hiện thần sắc kinh ngạc. Nam nhân ở trên cao nhìn xuống cô ta, khuôn mặt tuấn mỹ đến cực điểm trên mặt là thần sắc hờ hững, đôi mắt băng lam đồng mâu không mang theo một tia tình cảm làm người ta không rét mà run. Hoắc Quân Hàn duỗi ra một tay thon dài khớp xương rõ ràng, bóp chặt cái cổ yếu ớt mà tinh tế kia, phảng phất không dùng lực, liền dễ dàng để nó phát ra tiếng rắc rắc vang. Trong cổ họng tất cả cảm xúc cùng lời nói vĩnh viễn dừng lại ở thời gian đó, Tô Ngữ Tình đến chết cũng là một bộ kinh khủng không thể tin, tựa hồ không hiểu tất cả mọi thứ vì sao đều không giống như trong dự đoán của cô ta. Ngay tại lúc đó, Trầm Mộc Bạch đang ở nhà cũng nhận được âm thanh hệ thống nhắc nhở: "Tô Ngữ Tình chết rồi." Cô hỏi hệ thống: "Chết như thế nào?" Hệ thống: "Nam chính giết." Trầm Mộc Bạch: "Nam chính tại sao phải giết cô ta?" Hệ thống: "Không biết." Trầm Mộc Bạch có mấy phần chấn kinh, cô cho tới bây giờ cũng không phải người tốt, tự nhiên cũng sẽ không nghĩ về một cái mạng người. Cái cô không hiểu là, nam chính mặc dù có chút tang bệnh, nhưng xưa nay sẽ không chủ động đi giết người cùng hắn không có một chút quan hệ. Nam chính tại sao phải giết chết Tô Ngữ Tình? Hơn nữa còn là ở trong thời gian ngắn như vậy, cho nên khả năng Tô Ngữ Tình chủ động tìm đường chết là bằng không. Trầm Mộc Bạch nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cảm thấy mình bây giờ là sủng vật của nam chính thêm lương thực để dành, lấy việc tính tình đối phương có chút tang bệnh mà nói, nguyên nhân giết chết Tô Ngữ Tình cũng không khó nghĩ ra như vậy. Cô nước mắt lưng tròng nói với hệ thống: "Ta thực không tiếp nhận được việc hắn đối xử với ta như vậy." Hệ thống nói, "Không tiếp nhận được thì trả lại cái mà hàng ngày cô ăn của hắn uống của hắn mặc của hắn dùng của hắn đi." Trầm Mộc Bạch, "..." Vì cái gì cứ cảm giác ngữ khí của hệ thống có điểm là lạ. Hệ thống nói xong câu đó liền không lên tiếng. Tiếng mở cửa lạch cạch vang lên, Hoắc Quân Hàn nện đôi chân dài kia đi đến, một thân áo khoác màu đen bị hắn mặc toát lên khí tức quý tộc cùng cao ngạo, cằm khẽ nâng lên, cặp mắt màu băng lam đồng mâu nâng một chút liền nhìn thấy Trầm Mộc Bạch ngồi ở trên ghế sa lông đang vui vẻ ăn quả. Không biết có phải ảo giác của cô hay không, Trầm Mộc Bạch cảm thấy mình ngửi thấy trong không khí nhàn nhạt mùi máu tươi. Dị năng giả ở trụ sở mỗi ngày chỉ được cung cấp nguồn nước một giờ để tắm rửa, đồng thời có hạn chế sử dụng nhất định, mười phút đồng hồ trước đó Trầm Mộc Bạch đã tắm rồi, cô nhìn nam chính đóng cửa phòng tắm lại, nghĩ thầm, bữa tối nên ăn cái gì đây? Vấn đề này cũng không có xoắn xuýt bao lâu, bởi vì Hoắc Quân Hàn ra khỏi phòng tắm liền mở miệng thản nhiên nói, "Đi thôi." Bọn họ đến khu một nhà hàng bên trong căn cứ. Ở bên trong căn cứ, đồ ăn của người bình thường phần lớn là bánh bích quy và bánh mì, chỉ có những nhân có địa vị và quen biết không ít mới có thể ăn được thịt tươi, rau và hoa quả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương