Mau Xuyên : Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện
Chương 2 : Thế giới 1 - Công lược bạn học cao lãnh ( 2 )
" Tiểu thư, tiểu thư . Đến giờ dậy rồi " tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo đấy là giọng nói nhẹ nhàng của bác Lam- quản gia của chủ thể." Đến đây, đến đây !" Giọng ngái ngủ của Vân Di pha chút lười nhác nói vọng ra bên ngoài. Cô vội vàng xỏ đôi dép bông màu hồng vào, lồm cồm đứng dậy, chậc lưỡi đầy chán nản. Haiz! Chủ thể đúng cuồng màu hồng trong truyền thuyết.Xoa xoa nhẹ mái tóc xoăn nâu cho rối tung lên, không hề giữ một chút hình tượng nào, Vân Di dụi nhẹ đôi mắt đang nhắm lại vì buồn ngủ, làu bàu khó chịu." Phòng gì mà rộng thế, đi mỏi cả chân. Đúng là nhà giàu có khác "Bác Lam nhìn thấy cô tiểu thư nhỏ mở của xuất hiện, lôi thôi trước mặt mình thì vô cùng ngạc nhiên. Tròn mắt ra nhìn, không thốt lên được lời nào.Thường thường thì bà sẽ gõ cửa để mang thức ăn sáng vào cho tiểu thư hoặc hôm nào lão gia và phu nhân ở nhà, bà có nhiệm vụ gọi tiểu thư dậy để xuống ăn sáng.Tiểu thư trước giờ trong đôi mắt của bà là một cô gái vô cùng tự giác, khí chất cao quý. Khi bà lên phòng thì tiểu thư đã quần áo chỉnh đề, an tĩnh đọc sách, ngồi ung dung nhấm nháp vị cafe buổi sáng đón ánh nắng mặt trời mọc.Nhưng giờ nhìn xem, thật không thể nhận ra nổi đây là tiểu thư yêu quý của mình.Thấy quản gia ngây ngốc nhìn mình . Vân Di than thầm, cô quên mất rằng tiểu thư nhà này gia giáo từ nhỏ , tính cách hướng nội . Thôi không trách được quản gia, lỗi tại cô quá sơ ý.Vân Di thay đổi khuôn mặt, gương mặt ngáy ngủ thay bằng vẻ mặt lạnh nhạt. Khuôn mặt này đến cô cũng thấy phục mình. Cô nên đi nhận giải nữ diễn viên xuất sắc không nhỉ?Tiểu Hắc "..." kí chủ không có tiền đồ." Bác Lan, có chuyện gì không ? "Quản gia nhắm mắt, đưa tay xoa xoa dụi dụi lại mắt mình. Chắc do bà từ nãy nhìn nhầm phải không? Đây mới là tiểu thư của mình. Từ này cái người lôi thôi vừa rồi, chắc là do tưởng tượng thôi! Đúng rồi là tưởng tượng rồi! Quản gia mỉm cười, cung kính nói." Tiểu thư , tôi mang đồ ăn sáng lên . Hôm nay lão gia và phu quân đến công ty sớm nên không thể ăn cùng tiểu thư được "" Tôi biết rồi , bác để lên bàn cho tôi , xong bác xuống trước đi lát tôi xuống " cô gật đầu, đỡ lấy khay thức ăn từ quản gia. Đợi quản giả đi khỏi thì mới từ từ đóng của phòng lại.Vân Di rất nhanh đã xử lí đồ ăn sáng, thay một bộ quần áo, ưng ý ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong thấy vừa lòng mới bước xuống .Bởi do gia đình chủ thể này có mỗi mình chủ thể là con gái nên hết mực cưng chiều. Chỉ cần là thứ gì mà chủ thể thích thì nhất định đều có thể lấy được . Bạn hỏi tại hạ là tại sao không ép Dương Thuần đến với chủ thể à. ( nhún vai ) Làm sao mà tại hạ biết được. Có thể là do chủ thể muốn một tình yêu tự nguyện chăng?Vân Di bước xuống từ chiếc xe sang chảnh, đi bộ vào trường.Chắc là khá quen với sự xuất hiện của cô nên cũng không có người bàn tán lắm. Mà nếu có thì cũng có thể là mấy bé tân sinh viên dễ thương thôi.Không thể không phủ nhận chủ thể là một cô gái rất xinh đẹp cộng thêm thân hình quyến rũ nóng bỏng nữa . Đúng đẹp tiêu chuẩn con nhà người ta.Tiếng giày cao gót văng vẳng khắp hanh lang. Vân Di bước đi uyển chuyển, cô rất nhanh tìm được phòng học của mình . Có lẽ buổi sáng sinh viên chưa có tiết mấy nên trường cũng khá ít sinh viên. Lác đác cũng chỉ vài lớp học." Tiểu Hắc, bay như thế không sợ người khác phát hiện à ?".Tiểu Hắc cười rất tươi " Không sao , không sao , có mỗi mình cô nhìn thấy tôi thôi. Còn lại không ai nhìn thấy tôi cả " Vân Di bỏ thêm một miếng bim bim vào miệng mà trông chẳng hợp với hình tượng cao quý của mình. Hừ! Làm như cô quan tâm vậy.Tiểu Hắc đang định lên tiếng nhắc nhở nhưng lại bị Vân Di khẽ liếc nhìn một cái, toàn bộ lời phải nói đang định thốt ra, đành ngậm ngùi nuốt trở lại.Phải cười thật tươi, thật thân thiện. Trong lòng con mèo nhỏ nước mắt sắp thành sông được rồi. Hic! Nếu không phải sáng nay Vân Di nói bóng nói gió thì nó sao có thể khổ sở như thế này." Tiểu Hắc bỗng dưng tôi đau vai quá , rất muốn đánh ai đó . Tiểu Hắc nghĩ thử xem , không biết thịt mèo máy có ngon không nhỉ "Kí chủ à! Cô có biết lời mình nói đáng sợ đến mức nào không? Đi tù đấy!Tiểu Hắc khóc không ra nước mắt . Vân Di! tôi biết lỗi rồi! Đừng đánh tôi , đừng làm thịt tôi.Thế nên sáng nay,Tiểu Hắc của chúng ta vô cùng ngoan ngoãn, rất hiểu biết, một mực lấy lòng Vân Di. Nguyện làm chân chó đi theo sau.[ Ting : Mục tiêu xuất hiện ].Lập tức trước mặt Vân Di hiện lên một bảng thông báo kèm hình ảnh của Dương Thuần. Cô đảo mắt khắp phòng, đôi mắt rất nhanh đã phát hiện ra được mục tiêu.Không hổ danh nam thần. Công nhận rất đẹp trai, tư chất nho nhã, đến việc cảm quyển sách đọc thôi cũng cảm thấy cao siêu rồi, cả người đều toát lên vẻ lạnh lùng khó gần. Chung lại là kiểu học bá chính hiệu ." Kí chủ! tôi đi trước nha!Có gì cô cứ gọi tôi ".Vân Di phất phất tay ý bảo cứ đi đi. Tiểu Hắc liền biến mất..." Tôi có thể ngồi đây không ?".Dương Thuần rời mắt khỏi quyển sách quay sang giọng nói vừa rồi , bắt gặp ánh mắt mong chờ của Vân Di , chỉ nhàn nhạt gật đầu.Ồ! Lạnh lùng hơn cô nghĩ. Quả nhiên xứng vai nam chính, đối cái gì cũng không có hứng thú nhất định.Điều này khơi dậy sự thú vị của Vân Di. Hay đấy! Được ! Dương Thuần , chào mừng cậu đến với sự công lược của tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương