Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 683: Chú, bắt đền chú đấy
Edit: RED/ Beta: Padu, Trant
"Vật nhỏ, để xem chú tóm được thì mông cháu có nở hoa không nhé!" Ngụy Xương đen mặt nói.
Nam Tầm cười to: "Chú già cả lẩm cẩm rồi. Cháu là người cá, không có mông."
"Già cả lẩm cẩm" là câu thoại của một cậu nhóc tinh quái trên TV. Cả đời cậu ta dốc sức cãi lại ông bố hờ, mồm mép tương đối nhanh nhảu.
Khi xem cùng Ngụy Xương còn hơi lo người cá nhỏ sẽ bị dạy hư, nhưng lúc ấy Lam Lam xem phim rất nghiêm túc, cũng không thấy học theo thằng nhóc xấc xược kia. Hơn nữa kết phim cậu nhóc sát cánh cùng bố đi thám hiểm, truyền tải rất nhiều thông điệp tích cực. Lúc ấy anh còn thấy bộ này có thể xem lại vài lần. Chẳng ngờ... bây giờ kẻ không biết trời cao đất dày biến thành bé người cá của anh.
Tuổi cao sức yếu? Già cả lẩm cẩm?
Ha hả.
Đúng là ngứa đòn. Tuy anh muốn cưng nựng, nhưng nếu đã ngồi lên đầu lên cổ anh, phải chăng nhóc con sẽ còn được nước lấn tới?
Ngụy Xương dứt khoát quẳng kính bơi, tăng tốc đuổi theo.
Ngụy Xương tăng tốc, Nam Tầm cũng chẳng kém, nên là ông chú già muốn bắt cũng không nổi. Mỗi lần như sắp chạm tới đuôi cá thì nó liền uyển chuyển vuột đi, còn rất ngông nghênh luồn qua từng kẽ tay anh.
Hai người đuổi bắt vui vẻ quên trời quên đất, mãi đến khi người cá nhỏ có vẻ thấm mệt nên tốc độ hơi chậm lại. Ngụy Xương tựa như con thú săn đầy kiên nhẫn, từng giây từng phút dán mắt vào con mồi.
Nam Tầm vừa lơ là, Ngụy Xương lập tức chớp lấy thời cơ, đột ngột nhào lên, ôm trọn bé người cá vào lòng siết chặt.
Da thịt kề cận, gần như không có khoảng cách, hoặc có chăng chỉ là làn nước êm dịu.
Cái ôm khiến cả người Ngụy Xương run lên.
Anh ôm người cá nhỏ vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên trong tình trạng hai bên không mặc đồ. Cảm giác da thịt dán sát làm anh thất thần. Anh nhận thấy được rõ ràng nguồn nhiệt từ ngực mình truyền đến sau lưng cô bé, nhanh chóng lan tràn làm cơ thể người cá nhỏ cũng ấm lên. Cảm giác khác lạ trong ngực khiến tâm trí lung lay, Ngụy Xương tức khắc buông lơi bé người cá.
Nam Tầm xoay người ngó lại, không phát hiện anh khác thường, còn nghếch cằm cười: "Chú cũng nhanh lắm, cháu bị chú bắt được rồi."
Đột nhiên đuôi cá quẫy nước, cơ thể nhảy vọt lên vẽ ra một đường cong duyên dáng trên không, như có như không triển lộ thân mình trước mặt Ngụy Xương.
Tầm mắt anh cũng dán theo chuyển động của Nam Tầm, nhìn đăm đăm chiếc đuôi cá như si như say.
Cứ như vậy vài lần, người cá nhỏ tươi cười xán lạn lại bơi về phía anh, ngọt ngào hỏi: "Cháu vừa nhảy cao không chú?"
"Cao." Ngụy Xương mấp máy môi đáp, rồi vươn tay lau những giọt nước trên mặt cô: "Lam Lam chơi đã chưa? Chúng ta nên lên bờ thôi."
Nam Tầm vòng tay ôm cổ, cọ cọ lồng ngực anh: "Chú, lâu lắm rồi cháu chưa xuống nước, cho cháu chơi thêm chút nữa đi mà."
"Đừng, đừng lộn xộn." Giọng anh bỗng trầm xuống, muốn đẩy người cá trong ngực ra.
Cơ mà bé người cá lại thích ôm anh, thậm chí dùng đuôi cá quấn quýt để bày tỏ tâm tình.
Đuôi cá trơn láng chốc chốc lướt qua hông chốc chốc lướt qua đùi, Ngụy Xương thở hắt một hơi, đẩy mạnh cô ra.
Bé người cá ngơ ngác nhìn anh, vẻ mặt như tủi thân: "Chú không thích cháu sao?"
"Không, không phải, đột nhiên chú nhớ ra còn có chút việc. Chú lên trước, Lam Lam tự chơi có được không?"
Liến thoắng một câu rồi anh liền vội vàng rời đi.
Nam Tầm trông theo bóng dáng gần như chạy trối chết kia, khóe miệng cong cong.
Tiểu Bát thấy thật khó tin: "Đại Boss... đây là bị ngươi dọa chạy à?"
Nam Tầm nói với nó: "Trêu chọc kiểu này thật đúng là thú vị. Dáng vẻ Ngụy Xương chạy mất dép đáng yêu quá đi."
Tiểu Bát: "Ngươi có chắc muốn dùng đáng yêu để miêu tả đại Boss không? Gia nói cho ngươi rõ, đại Boss thế giới này chưa gϊếŧ người, song 'lính' của hắn thì có. Hắn còn cho đàn em chặt hàng trăm ngón tay của các con bạc."
Nét cười trên mặt Nam Tầm lắng lại: "Vậy ngươi biết tại sao anh ấy chặt ngón tay họ không? Tay đứt ruột xót, đau đớn cùng cực. Nếu không trải qua đớn đau như thế thì sao sửa được thói bài bạc đã nhiễm vào tận xương? Sau này chỉ cần họ nhìn thấy cờ bạc thì tất sẽ lảng tránh, bởi đã bị Ngụy Xương để lại bóng ma tâm lý. Bao năm qua, Ngụy Xương luôn làm những việc bản thân ghét cay ghét đắng, ngươi không thể tưởng tượng nổi sự tra tấn và dày vò anh ấy phải trải qua. Ngụy Xương còn tàn nhẫn với chính bản thân hơn bất kì ai."
Vì lời của cô, Tiểu Bát cũng không cà lơ phất phơ như trước: "Trên cõi đời này vốn dĩ chẳng tồn tại thứ thiện-ác nào tuyệt đối cả. Mọi sự cần tìm hiểu nguồn cội, cho dù là kẻ đại gian đại ác cũng có lúc lương thiện, mà người lương thiện cũng có những ý niệm xấu xa lóe lên."
Nam Tầm hờ hững: "Cho nên bất kể người nào đều có lúc đáng yêu."
Bấy giờ, Ngụy Xương đã áo mũ chỉnh tề quay lại, tay cầm khăn tắm, chắc chắn là để bọc cô.
Nam Tầm nhìn anh ngày càng tiến gần, đột nhiên nói với Tiểu Bát: "Thời cơ đã điểm."
Tiểu Bát gần như lập tức lĩnh hội được ý tứ sâu xa của câu này.
"Không... không từ từ nữa à?"
"Khiêu khích tới giới hạn rồi, lại chờ đợi tiếp sẽ vuột mất cơ hội tốt."
Người mới vừa chạy trối chết kia không biết làm công tác tư tưởng bao lâu mà ánh mắt dành cho người cá nhỏ đã về cái dạng của bậc cha chú nhìn con cháu trong nhà đầy từ ái.
Tiểu Bát rống: "Má nó, ôm ấp hôn hít lâu thế rồi mà hắn... Nam Tầm, 'chơi' chết hắn!"
"Lam Lam, nên lên thôi." Ngụy Xương tiến đến cạnh bể bơi.
Nam Tầm nở nụ cười ngây thơ vô tội, vươn tay đòi bế.
Ngụy Xương đầu hàng lắc đầu, hai tay xuyên qua nách cô bế bổng lên như ẵm em bé, sau đó dùng khăn cẩn thận lau khô, gói kỹ.
Nam Tầm chú ý tới anh vô thức lảng tránh nhìn phải cơ thể cô thì hai mắt không khỏi nheo lại.
Ngụy Xương quả là một người rất có tự chủ. Nếu hôm nay cứ để kệ làm lơ, chỉ sợ về sau anh sẽ thật sự yêu thương cô như yêu thương đứa nhỏ.
Ha hả, nằm mơ.
"Chú ơi, thực ra cháu vẫn chưa chơi đã." Nam Tầm uể oải thở dài.
Ngụy Xương ngạc nhiên: "Bé cưng của chú còn biết thở dài sao?"
Nam Tầm u oán nhìn hắn: "Chú không cho cháu nghịch nước nữa nên cháu không vui. Chú, bắt đền chú đấy!"
Ngụy Xương nhướng mày: "Ừ ừ, Lam Lam muốn chú đền gì đây?"
Tròng mắt Nam Tầm đảo một vòng: "Chú chơi cái trò này với cháu đi. Cháu muốn chơi trò giống trong phim ấy."
Hầu hết phim Ngụy Xương cho người cá xem đều có rất nhiều bạn nhỏ, có những người bạn nhỏ tất nhiên có các loại trò chơi, anh cho rằng ý của cô nhóc là những trò đó.
"Lam Lam muốn chơi gì? Chúng ta chỉ có thể chơi trò có hai người thôi." Ngụy Xương đã bế cô lên trên lầu, đặt cô trên giường lớn, còn mở gói bao bằng khăn tắm, song mắt anh không hề nhìn lung tung. Ngay khi cởi khăn liền tức khắc sửa soạn tròng váy mới cho cô.
Nam Tầm nhìn ngang liếc dọc, đột nhiên cười tủm tỉm nói: "Trong phim cũng là trên giường thế này, cũng là trò cho hai người. Tuy cháu không có chân, nhưng chơi một nửa cũng được."
Ngụy Xương ngẩn ra, tim chợt nhảy liên hồi. Anh hình như hiểu cái trò bé người cá nói là gì rồi. Bộ phim chết tiệt kia...
Giây tiếp theo anh đột nhiên trừng to mắt.
"Vật nhỏ, để xem chú tóm được thì mông cháu có nở hoa không nhé!" Ngụy Xương đen mặt nói.
Nam Tầm cười to: "Chú già cả lẩm cẩm rồi. Cháu là người cá, không có mông."
"Già cả lẩm cẩm" là câu thoại của một cậu nhóc tinh quái trên TV. Cả đời cậu ta dốc sức cãi lại ông bố hờ, mồm mép tương đối nhanh nhảu.
Khi xem cùng Ngụy Xương còn hơi lo người cá nhỏ sẽ bị dạy hư, nhưng lúc ấy Lam Lam xem phim rất nghiêm túc, cũng không thấy học theo thằng nhóc xấc xược kia. Hơn nữa kết phim cậu nhóc sát cánh cùng bố đi thám hiểm, truyền tải rất nhiều thông điệp tích cực. Lúc ấy anh còn thấy bộ này có thể xem lại vài lần. Chẳng ngờ... bây giờ kẻ không biết trời cao đất dày biến thành bé người cá của anh.
Tuổi cao sức yếu? Già cả lẩm cẩm?
Ha hả.
Đúng là ngứa đòn. Tuy anh muốn cưng nựng, nhưng nếu đã ngồi lên đầu lên cổ anh, phải chăng nhóc con sẽ còn được nước lấn tới?
Ngụy Xương dứt khoát quẳng kính bơi, tăng tốc đuổi theo.
Ngụy Xương tăng tốc, Nam Tầm cũng chẳng kém, nên là ông chú già muốn bắt cũng không nổi. Mỗi lần như sắp chạm tới đuôi cá thì nó liền uyển chuyển vuột đi, còn rất ngông nghênh luồn qua từng kẽ tay anh.
Hai người đuổi bắt vui vẻ quên trời quên đất, mãi đến khi người cá nhỏ có vẻ thấm mệt nên tốc độ hơi chậm lại. Ngụy Xương tựa như con thú săn đầy kiên nhẫn, từng giây từng phút dán mắt vào con mồi.
Nam Tầm vừa lơ là, Ngụy Xương lập tức chớp lấy thời cơ, đột ngột nhào lên, ôm trọn bé người cá vào lòng siết chặt.
Da thịt kề cận, gần như không có khoảng cách, hoặc có chăng chỉ là làn nước êm dịu.
Cái ôm khiến cả người Ngụy Xương run lên.
Anh ôm người cá nhỏ vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên trong tình trạng hai bên không mặc đồ. Cảm giác da thịt dán sát làm anh thất thần. Anh nhận thấy được rõ ràng nguồn nhiệt từ ngực mình truyền đến sau lưng cô bé, nhanh chóng lan tràn làm cơ thể người cá nhỏ cũng ấm lên. Cảm giác khác lạ trong ngực khiến tâm trí lung lay, Ngụy Xương tức khắc buông lơi bé người cá.
Nam Tầm xoay người ngó lại, không phát hiện anh khác thường, còn nghếch cằm cười: "Chú cũng nhanh lắm, cháu bị chú bắt được rồi."
Đột nhiên đuôi cá quẫy nước, cơ thể nhảy vọt lên vẽ ra một đường cong duyên dáng trên không, như có như không triển lộ thân mình trước mặt Ngụy Xương.
Tầm mắt anh cũng dán theo chuyển động của Nam Tầm, nhìn đăm đăm chiếc đuôi cá như si như say.
Cứ như vậy vài lần, người cá nhỏ tươi cười xán lạn lại bơi về phía anh, ngọt ngào hỏi: "Cháu vừa nhảy cao không chú?"
"Cao." Ngụy Xương mấp máy môi đáp, rồi vươn tay lau những giọt nước trên mặt cô: "Lam Lam chơi đã chưa? Chúng ta nên lên bờ thôi."
Nam Tầm vòng tay ôm cổ, cọ cọ lồng ngực anh: "Chú, lâu lắm rồi cháu chưa xuống nước, cho cháu chơi thêm chút nữa đi mà."
"Đừng, đừng lộn xộn." Giọng anh bỗng trầm xuống, muốn đẩy người cá trong ngực ra.
Cơ mà bé người cá lại thích ôm anh, thậm chí dùng đuôi cá quấn quýt để bày tỏ tâm tình.
Đuôi cá trơn láng chốc chốc lướt qua hông chốc chốc lướt qua đùi, Ngụy Xương thở hắt một hơi, đẩy mạnh cô ra.
Bé người cá ngơ ngác nhìn anh, vẻ mặt như tủi thân: "Chú không thích cháu sao?"
"Không, không phải, đột nhiên chú nhớ ra còn có chút việc. Chú lên trước, Lam Lam tự chơi có được không?"
Liến thoắng một câu rồi anh liền vội vàng rời đi.
Nam Tầm trông theo bóng dáng gần như chạy trối chết kia, khóe miệng cong cong.
Tiểu Bát thấy thật khó tin: "Đại Boss... đây là bị ngươi dọa chạy à?"
Nam Tầm nói với nó: "Trêu chọc kiểu này thật đúng là thú vị. Dáng vẻ Ngụy Xương chạy mất dép đáng yêu quá đi."
Tiểu Bát: "Ngươi có chắc muốn dùng đáng yêu để miêu tả đại Boss không? Gia nói cho ngươi rõ, đại Boss thế giới này chưa gϊếŧ người, song 'lính' của hắn thì có. Hắn còn cho đàn em chặt hàng trăm ngón tay của các con bạc."
Nét cười trên mặt Nam Tầm lắng lại: "Vậy ngươi biết tại sao anh ấy chặt ngón tay họ không? Tay đứt ruột xót, đau đớn cùng cực. Nếu không trải qua đớn đau như thế thì sao sửa được thói bài bạc đã nhiễm vào tận xương? Sau này chỉ cần họ nhìn thấy cờ bạc thì tất sẽ lảng tránh, bởi đã bị Ngụy Xương để lại bóng ma tâm lý. Bao năm qua, Ngụy Xương luôn làm những việc bản thân ghét cay ghét đắng, ngươi không thể tưởng tượng nổi sự tra tấn và dày vò anh ấy phải trải qua. Ngụy Xương còn tàn nhẫn với chính bản thân hơn bất kì ai."
Vì lời của cô, Tiểu Bát cũng không cà lơ phất phơ như trước: "Trên cõi đời này vốn dĩ chẳng tồn tại thứ thiện-ác nào tuyệt đối cả. Mọi sự cần tìm hiểu nguồn cội, cho dù là kẻ đại gian đại ác cũng có lúc lương thiện, mà người lương thiện cũng có những ý niệm xấu xa lóe lên."
Nam Tầm hờ hững: "Cho nên bất kể người nào đều có lúc đáng yêu."
Bấy giờ, Ngụy Xương đã áo mũ chỉnh tề quay lại, tay cầm khăn tắm, chắc chắn là để bọc cô.
Nam Tầm nhìn anh ngày càng tiến gần, đột nhiên nói với Tiểu Bát: "Thời cơ đã điểm."
Tiểu Bát gần như lập tức lĩnh hội được ý tứ sâu xa của câu này.
"Không... không từ từ nữa à?"
"Khiêu khích tới giới hạn rồi, lại chờ đợi tiếp sẽ vuột mất cơ hội tốt."
Người mới vừa chạy trối chết kia không biết làm công tác tư tưởng bao lâu mà ánh mắt dành cho người cá nhỏ đã về cái dạng của bậc cha chú nhìn con cháu trong nhà đầy từ ái.
Tiểu Bát rống: "Má nó, ôm ấp hôn hít lâu thế rồi mà hắn... Nam Tầm, 'chơi' chết hắn!"
"Lam Lam, nên lên thôi." Ngụy Xương tiến đến cạnh bể bơi.
Nam Tầm nở nụ cười ngây thơ vô tội, vươn tay đòi bế.
Ngụy Xương đầu hàng lắc đầu, hai tay xuyên qua nách cô bế bổng lên như ẵm em bé, sau đó dùng khăn cẩn thận lau khô, gói kỹ.
Nam Tầm chú ý tới anh vô thức lảng tránh nhìn phải cơ thể cô thì hai mắt không khỏi nheo lại.
Ngụy Xương quả là một người rất có tự chủ. Nếu hôm nay cứ để kệ làm lơ, chỉ sợ về sau anh sẽ thật sự yêu thương cô như yêu thương đứa nhỏ.
Ha hả, nằm mơ.
"Chú ơi, thực ra cháu vẫn chưa chơi đã." Nam Tầm uể oải thở dài.
Ngụy Xương ngạc nhiên: "Bé cưng của chú còn biết thở dài sao?"
Nam Tầm u oán nhìn hắn: "Chú không cho cháu nghịch nước nữa nên cháu không vui. Chú, bắt đền chú đấy!"
Ngụy Xương nhướng mày: "Ừ ừ, Lam Lam muốn chú đền gì đây?"
Tròng mắt Nam Tầm đảo một vòng: "Chú chơi cái trò này với cháu đi. Cháu muốn chơi trò giống trong phim ấy."
Hầu hết phim Ngụy Xương cho người cá xem đều có rất nhiều bạn nhỏ, có những người bạn nhỏ tất nhiên có các loại trò chơi, anh cho rằng ý của cô nhóc là những trò đó.
"Lam Lam muốn chơi gì? Chúng ta chỉ có thể chơi trò có hai người thôi." Ngụy Xương đã bế cô lên trên lầu, đặt cô trên giường lớn, còn mở gói bao bằng khăn tắm, song mắt anh không hề nhìn lung tung. Ngay khi cởi khăn liền tức khắc sửa soạn tròng váy mới cho cô.
Nam Tầm nhìn ngang liếc dọc, đột nhiên cười tủm tỉm nói: "Trong phim cũng là trên giường thế này, cũng là trò cho hai người. Tuy cháu không có chân, nhưng chơi một nửa cũng được."
Ngụy Xương ngẩn ra, tim chợt nhảy liên hồi. Anh hình như hiểu cái trò bé người cá nói là gì rồi. Bộ phim chết tiệt kia...
Giây tiếp theo anh đột nhiên trừng to mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương