Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 696: Tần Văn, có dính líu tới cô không?
Edit: RED/ Beta: Padu, Trant
Ngụy Xương chưa bao giờ khao khát một vụ bắt cóc xảy ra với mình đến vậy. Anh của trước kia sẽ không chịu để bất cứ kẻ nào uy hiếp, nhưng hiện giờ anh ngàn lần mong ngóng bị uy hiếp, miễn là Lam Lam bình an vô sự.
Sau đó không lâu, cảnh sát rời đi. Bởi không phát hiện kẻ tình nghi, bên cơ động cũng rời đi.
Đội trưởng Triệu tới chỗ Ngụy Xương xin lỗi, hứa hẹn nếu phát hiện thủ phạm sẽ sẵn sàng chi viện.
Ngụy Xương thẫn thờ ngồi bệt dưới đất đến hừng đông.
Khi ấy vì sao anh lại không để ý một chút? Chỉ cần một chút thôi, có lẽ đã phát hiện manh mối.
À, lúc ấy Tần Chung bị trúng đạn sắp chết, anh nhìn người nọ thoi thóp, còn cả máu tươi cuồn cuộn tuôn ra từ bụng ông, thời khắc ấy quả thật đầu óc trống rỗng.
Khi anh còn nhỏ, người đàn ông này cưu mang anh và mẹ. Thời thơ ấu không hiểu chuyện chỉ biết là người này giải cứu bọn họ, nghe anh nói muốn học đánh bạc còn tìm thầy dạy cho anh. Cho nên Tần Chung ở trong mắt Ngụy Xương đã từng là một người hùng mạnh mẽ vĩ đại.
Lớn rồi dần hiểu biết hơn, anh ngộ ra, mẹ mình cũng chỉ là một tình nhân được cưng chiều nhất trong vô số tình nhân của ông ta, mà anh cũng chỉ là chó săn được tài bồi cho hai đứa con ruột. Sau vì biểu hiện của anh ngày càng xuất sắc nên ông ta mới coi trọng hơn.
Cuối cùng khi biết mẹ anh cắt cổ tay tự sát, mà người này khả năng cao bàng quan hết thảy, anh đối ông ta chỉ còn lại sự thù hận.
Nhưng lúc Tần Chung sắp từ giã cõi đời, sự thù hận tạm thời ẩn nấp đi. Trong đầu anh bỗng hiện lên cảnh tượng khi còn nhỏ, ông ta tự mình dạy anh chơi xúc xắc, chơi bài.
Ông cũng từng yêu thương anh.
Người đàn ông trong miền ký ức ngần ấy năm của anh sắp chết, sắc mặt trắng bệch nhìn anh đăm đăm, một tay che nơi máu tuôn tràn, một tay cố gắng vươn về phía anh.
Lam Lam mất tích và Tần Chung bị bắn phát sinh cùng lúc là điều không ai ngờ tới. Tất cả đều cho rằng thủ phạm chỉ định gϊếŧ Tần Chung, mà Tần Chung đã trúng đạn thì những người còn lại cũng không gặp nguy hiểm nữa. Khi ấy Ngụy Xương cũng nghĩ vậy.
Mà dù cho phán đoán sai, bên cạnh Lam Lam còn có Phương Hằng. Không lý nào chú vẫn im ỉm nếu bất trắc xảy ra.
Ngụy Xương không biết rằng, khi Tần Chung ngã xuống, Phương Hằng cũng sững người. Chú cứ ngỡ là đã giữ người cá rồi nên cứ dán mắt nhìn chằm chằm Tần Chung hấp hối, còn cảm khái một phen. Cho đến lúc quay đầu lại, phát hiện mình nắm không phải cô bé người cá xinh đẹp mới luống cuống nhìn tứ phía, lại chẳng thể nào thấy bóng dáng cô bé đâu.
"Anh Ngụy, đã lục soát năm lần mà chưa phát hiện được gì. Máy theo dõi ngoài biệt thự cũng bị hủy hoại, dữ liệu trong khoảng thời gian này đều không có." Khi cất tiếng, Phương Hằng cảm thấy cổ họng như bị siết chặt, hít thở không thông.
"Thực xin lỗi anh Ngụy, anh ra tay đi, tôi phụ sự tín nhiệm của anh. Tôi..."
Ngụy Xương cắt ngang, thấp giọng nói: "Tôi yêu cầu lão bảo vệ con bé, sao lão có thể nhận nhầm người được? Lam Lam độc nhất như vậy... "
Phương Hằng hận không thể tự tát cho mình một phát: "Tôi nhớ rõ trước khi mất điện, tiểu thư đi về phía anh, cách tôi khoảng năm sáu bước chân. Khi đèn đóm tối đen, tôi vừa lúc thấy cách mình tầm năm bước có một người mặc váy sequin sáng rất bắt mắt nên tưởng đó là tiểu thư, liền kéo cô ta núp vào."
Ngụy Xương lạnh lùng hỏi: "Vì sao Lam Lam lại thay đồ?"
Phương Hằng vội vàng giải thích lại sự việc.
Ngụy Xương nghe xong cười lạnh, giọng nói ấp ủ đầy giông tố đủ hủy diệt toàn bộ nhà họ Tần: "Đem hầu gái kia lại đây."
Phương Hằng hơi sửng sốt: "Anh Ngụy hoài nghi hầu gái kia cố ý?"
Ngụy Xương nói xong liền bước thẳng đến trước mặt Tần Văn. Cô ả có vẻ còn đang thất hồn lạc phách ngồi cạnh thi thể Tần Chung.
Song Ngụy Xương không quan tâm bộ dáng đó là thật hay giả, gần như thô bạo lôi xệch ả lên bằng một tay, ngữ điệu lạnh căm căm: "Bộ đồ trên người Lam Lam là của cô?"
Tần Văn ngơ ngác hỏi: "Đúng vậy, là em đưa, bởi vì váy con bé bị dính rượu vang đỏ."
"Tại sao cho con bé mặc bộ váy rêu rao như thế? Phương Hằng nói lão nhận nhầm một người khác mặc váy sequin hồng, do hai cái váy đều phản quang trong tối. Trùng hợp vậy sao? Tần Văn, rốt cuộc mọi chuyện có dính líu tới cô không, hửm?"
Giọng điệu của anh có thể coi là hiền hòa, Tần Văn lại thấy ánh mắt anh giờ phút này nhìn về phía mình cực kỳ âm độc.
Cô ả ngẫm nghĩ trong chốc lát mới như chợt ngộ ra ý của Ngụy Xương, nhìn anh đầy khiếp sợ: "Anh ba? Anh biết bản thân đang nói gì không? Anh nghi ngờ em? Anh điên rồi! Anh cho rằng em cố ý tìm người đổ rượu vào em ấy? Cớ gì em phải làm vậy? Chẳng lẽ em có thể biết trước sẽ mất điện, nên cố tình để em ấy mặc váy sequin bạc kia?
Hay nói cách khác, anh cho rằng em cho người bắt cóc? Tên bắt cóc Lam Lam hiển nhiên cùng một phe với kẻ bắn súng, chẳng lẽ em tìm người gϊếŧ cha mình? Em thừa nhận em không thích con bé lắm, nhưng sao anh có thể nảy sinh cái suy nghĩ phát rồ đó? Đây là cha em! Là người thân duy nhất của em! Ông đã chết rồi, anh lại còn nói như vậy, anh thực lòng muốn ông chết không nhắm mắt ư?"
Nói xong lời này, Tần Văn òa khóc như mưa, chẳng rõ là do Ngụy Xương nghi ngờ mình hay là do cái chết của cha mình.
Bởi vì cảnh sát vừa kiểm tra nên tất cả giúp việc nhà họ Tần đều đứng trong sảnh, thấy Ngụy Xương hùng hổ như thế đều cảm thấy Tần Văn vô cùng đáng thương.
Đúng là quân trời đánh! Người đàn ông này sao có thể có suy đoán đáng sợ như vậy! Quan hệ giữa cô Tần và ông Tần tốt đẹp thế nào họ tận mắt được chứng kiến, gia sản sớm hay muộn cũng để lại cho cô Tần.
"Anh Ngụy, chúng tôi biết là người của anh mất tích nên tâm trạng anh không tốt, nhưng anh cũng không thể bôi nhọ cô chủ của chúng tôi tùy tiện như vậy được." Một cô hầu không nhịn được lầm bầm.
Ngụy Xương lạnh lùng liếc qua, tất cả đều cúi đầu im như thóc.
Lúc này, Phương Hằng đã kiểm tra xong, nhìn anh lắc đầu: "Anh Ngụy, cô ta không ở đây."
Hơi ngừng, chú mang vẻ hoài nghi nói tiếp: "Anh Ngụy, theo anh có phải ả chính là người bắt cô Ngụy Lam?"
Ngụy Xương không đáp mà trực tiếp hỏi Tần Văn: "Hầu gái làm đổ rượu biến mất rồi, cô giải thích thế nào?"
"Em không biết! Em đâu có thì giờ quan tâm một người giúp việc chứ?" Tần Văn nước mắt ròng ròng nhìn anh: "Ngụy Xương, cha em đã mất, ông đã chết rồi. Anh không quan tâm tới cảm xúc của em thì thôi, sao còn tra hỏi em như phạm nhân vậy nữa?"
Ngụy Xương mặt lạnh tanh quan sát cô ả một chốc rồi dời mắt sang Phương Hằng: "Lập tức phái người đi điều tra hầu gái kia, càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt."
Dứt lời, anh lập tức bước khỏi.
Hai vệ sĩ áo đen phía sau lập tức nối gót.
Biệt thự nhà họ Tần rất lớn, khu vườn còn rộng hơn nữa, đi bộ một vòng cần ít nhất bốn mươi phút. Ngụy Xương vừa đi vừa quan sát khắp nơi.
Một giờ sau, anh đứng cạnh hồ bơi gần căn biệt thự nhất, nhìn vô định vào mặt nước năm phút. Cũng không biết nhìn thấy gì, đột nhiên anh biến sắc quăng người nhảy xuống.
Ngụy Xương chưa bao giờ khao khát một vụ bắt cóc xảy ra với mình đến vậy. Anh của trước kia sẽ không chịu để bất cứ kẻ nào uy hiếp, nhưng hiện giờ anh ngàn lần mong ngóng bị uy hiếp, miễn là Lam Lam bình an vô sự.
Sau đó không lâu, cảnh sát rời đi. Bởi không phát hiện kẻ tình nghi, bên cơ động cũng rời đi.
Đội trưởng Triệu tới chỗ Ngụy Xương xin lỗi, hứa hẹn nếu phát hiện thủ phạm sẽ sẵn sàng chi viện.
Ngụy Xương thẫn thờ ngồi bệt dưới đất đến hừng đông.
Khi ấy vì sao anh lại không để ý một chút? Chỉ cần một chút thôi, có lẽ đã phát hiện manh mối.
À, lúc ấy Tần Chung bị trúng đạn sắp chết, anh nhìn người nọ thoi thóp, còn cả máu tươi cuồn cuộn tuôn ra từ bụng ông, thời khắc ấy quả thật đầu óc trống rỗng.
Khi anh còn nhỏ, người đàn ông này cưu mang anh và mẹ. Thời thơ ấu không hiểu chuyện chỉ biết là người này giải cứu bọn họ, nghe anh nói muốn học đánh bạc còn tìm thầy dạy cho anh. Cho nên Tần Chung ở trong mắt Ngụy Xương đã từng là một người hùng mạnh mẽ vĩ đại.
Lớn rồi dần hiểu biết hơn, anh ngộ ra, mẹ mình cũng chỉ là một tình nhân được cưng chiều nhất trong vô số tình nhân của ông ta, mà anh cũng chỉ là chó săn được tài bồi cho hai đứa con ruột. Sau vì biểu hiện của anh ngày càng xuất sắc nên ông ta mới coi trọng hơn.
Cuối cùng khi biết mẹ anh cắt cổ tay tự sát, mà người này khả năng cao bàng quan hết thảy, anh đối ông ta chỉ còn lại sự thù hận.
Nhưng lúc Tần Chung sắp từ giã cõi đời, sự thù hận tạm thời ẩn nấp đi. Trong đầu anh bỗng hiện lên cảnh tượng khi còn nhỏ, ông ta tự mình dạy anh chơi xúc xắc, chơi bài.
Ông cũng từng yêu thương anh.
Người đàn ông trong miền ký ức ngần ấy năm của anh sắp chết, sắc mặt trắng bệch nhìn anh đăm đăm, một tay che nơi máu tuôn tràn, một tay cố gắng vươn về phía anh.
Lam Lam mất tích và Tần Chung bị bắn phát sinh cùng lúc là điều không ai ngờ tới. Tất cả đều cho rằng thủ phạm chỉ định gϊếŧ Tần Chung, mà Tần Chung đã trúng đạn thì những người còn lại cũng không gặp nguy hiểm nữa. Khi ấy Ngụy Xương cũng nghĩ vậy.
Mà dù cho phán đoán sai, bên cạnh Lam Lam còn có Phương Hằng. Không lý nào chú vẫn im ỉm nếu bất trắc xảy ra.
Ngụy Xương không biết rằng, khi Tần Chung ngã xuống, Phương Hằng cũng sững người. Chú cứ ngỡ là đã giữ người cá rồi nên cứ dán mắt nhìn chằm chằm Tần Chung hấp hối, còn cảm khái một phen. Cho đến lúc quay đầu lại, phát hiện mình nắm không phải cô bé người cá xinh đẹp mới luống cuống nhìn tứ phía, lại chẳng thể nào thấy bóng dáng cô bé đâu.
"Anh Ngụy, đã lục soát năm lần mà chưa phát hiện được gì. Máy theo dõi ngoài biệt thự cũng bị hủy hoại, dữ liệu trong khoảng thời gian này đều không có." Khi cất tiếng, Phương Hằng cảm thấy cổ họng như bị siết chặt, hít thở không thông.
"Thực xin lỗi anh Ngụy, anh ra tay đi, tôi phụ sự tín nhiệm của anh. Tôi..."
Ngụy Xương cắt ngang, thấp giọng nói: "Tôi yêu cầu lão bảo vệ con bé, sao lão có thể nhận nhầm người được? Lam Lam độc nhất như vậy... "
Phương Hằng hận không thể tự tát cho mình một phát: "Tôi nhớ rõ trước khi mất điện, tiểu thư đi về phía anh, cách tôi khoảng năm sáu bước chân. Khi đèn đóm tối đen, tôi vừa lúc thấy cách mình tầm năm bước có một người mặc váy sequin sáng rất bắt mắt nên tưởng đó là tiểu thư, liền kéo cô ta núp vào."
Ngụy Xương lạnh lùng hỏi: "Vì sao Lam Lam lại thay đồ?"
Phương Hằng vội vàng giải thích lại sự việc.
Ngụy Xương nghe xong cười lạnh, giọng nói ấp ủ đầy giông tố đủ hủy diệt toàn bộ nhà họ Tần: "Đem hầu gái kia lại đây."
Phương Hằng hơi sửng sốt: "Anh Ngụy hoài nghi hầu gái kia cố ý?"
Ngụy Xương nói xong liền bước thẳng đến trước mặt Tần Văn. Cô ả có vẻ còn đang thất hồn lạc phách ngồi cạnh thi thể Tần Chung.
Song Ngụy Xương không quan tâm bộ dáng đó là thật hay giả, gần như thô bạo lôi xệch ả lên bằng một tay, ngữ điệu lạnh căm căm: "Bộ đồ trên người Lam Lam là của cô?"
Tần Văn ngơ ngác hỏi: "Đúng vậy, là em đưa, bởi vì váy con bé bị dính rượu vang đỏ."
"Tại sao cho con bé mặc bộ váy rêu rao như thế? Phương Hằng nói lão nhận nhầm một người khác mặc váy sequin hồng, do hai cái váy đều phản quang trong tối. Trùng hợp vậy sao? Tần Văn, rốt cuộc mọi chuyện có dính líu tới cô không, hửm?"
Giọng điệu của anh có thể coi là hiền hòa, Tần Văn lại thấy ánh mắt anh giờ phút này nhìn về phía mình cực kỳ âm độc.
Cô ả ngẫm nghĩ trong chốc lát mới như chợt ngộ ra ý của Ngụy Xương, nhìn anh đầy khiếp sợ: "Anh ba? Anh biết bản thân đang nói gì không? Anh nghi ngờ em? Anh điên rồi! Anh cho rằng em cố ý tìm người đổ rượu vào em ấy? Cớ gì em phải làm vậy? Chẳng lẽ em có thể biết trước sẽ mất điện, nên cố tình để em ấy mặc váy sequin bạc kia?
Hay nói cách khác, anh cho rằng em cho người bắt cóc? Tên bắt cóc Lam Lam hiển nhiên cùng một phe với kẻ bắn súng, chẳng lẽ em tìm người gϊếŧ cha mình? Em thừa nhận em không thích con bé lắm, nhưng sao anh có thể nảy sinh cái suy nghĩ phát rồ đó? Đây là cha em! Là người thân duy nhất của em! Ông đã chết rồi, anh lại còn nói như vậy, anh thực lòng muốn ông chết không nhắm mắt ư?"
Nói xong lời này, Tần Văn òa khóc như mưa, chẳng rõ là do Ngụy Xương nghi ngờ mình hay là do cái chết của cha mình.
Bởi vì cảnh sát vừa kiểm tra nên tất cả giúp việc nhà họ Tần đều đứng trong sảnh, thấy Ngụy Xương hùng hổ như thế đều cảm thấy Tần Văn vô cùng đáng thương.
Đúng là quân trời đánh! Người đàn ông này sao có thể có suy đoán đáng sợ như vậy! Quan hệ giữa cô Tần và ông Tần tốt đẹp thế nào họ tận mắt được chứng kiến, gia sản sớm hay muộn cũng để lại cho cô Tần.
"Anh Ngụy, chúng tôi biết là người của anh mất tích nên tâm trạng anh không tốt, nhưng anh cũng không thể bôi nhọ cô chủ của chúng tôi tùy tiện như vậy được." Một cô hầu không nhịn được lầm bầm.
Ngụy Xương lạnh lùng liếc qua, tất cả đều cúi đầu im như thóc.
Lúc này, Phương Hằng đã kiểm tra xong, nhìn anh lắc đầu: "Anh Ngụy, cô ta không ở đây."
Hơi ngừng, chú mang vẻ hoài nghi nói tiếp: "Anh Ngụy, theo anh có phải ả chính là người bắt cô Ngụy Lam?"
Ngụy Xương không đáp mà trực tiếp hỏi Tần Văn: "Hầu gái làm đổ rượu biến mất rồi, cô giải thích thế nào?"
"Em không biết! Em đâu có thì giờ quan tâm một người giúp việc chứ?" Tần Văn nước mắt ròng ròng nhìn anh: "Ngụy Xương, cha em đã mất, ông đã chết rồi. Anh không quan tâm tới cảm xúc của em thì thôi, sao còn tra hỏi em như phạm nhân vậy nữa?"
Ngụy Xương mặt lạnh tanh quan sát cô ả một chốc rồi dời mắt sang Phương Hằng: "Lập tức phái người đi điều tra hầu gái kia, càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt."
Dứt lời, anh lập tức bước khỏi.
Hai vệ sĩ áo đen phía sau lập tức nối gót.
Biệt thự nhà họ Tần rất lớn, khu vườn còn rộng hơn nữa, đi bộ một vòng cần ít nhất bốn mươi phút. Ngụy Xương vừa đi vừa quan sát khắp nơi.
Một giờ sau, anh đứng cạnh hồ bơi gần căn biệt thự nhất, nhìn vô định vào mặt nước năm phút. Cũng không biết nhìn thấy gì, đột nhiên anh biến sắc quăng người nhảy xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương