Mẹ, Anh Yêu Em
Chương 47[Ngoại Truyện]
Lục Khiết Thần ngồi trong phòng khách một mình, không mở đèn làm không khí thêm ảm đạm."Reng reng" Lười nhác nhìn điện thoại trên bàn, rồi không quan tâm ngửa người về sau suy nghĩ điều gì đó xa xăm.Một tuần kể từ ngày hôm đó từ trường trở về.Khung cảnh hai người họ chạm môi nhau cứ quanh quẩn trong đầu anh mãi.Cảm giác này thật khó chịu."Rengg rengg" điện thoại tổng cộng reng lần thứ 3 nhưng chủ nhân của nó lại không màn nhấc máy.Đến lần thứ 6, anh đã bắt đầu nhíu mày, thêm muộn phiền trong lòng liếc chiếc điện thoại trên bàn.Trực tiếp dùng chân lướt phím nghe, rồi phát loa ngoài."ANHHHHHHH" ngay sau đó một tiếng hét dài"..." người nào đó nhíu mày không lên tiếng"Bây giờ mới chịu nhấc máy!!!" Người đó nói tiếp"Có chuyện gì?""Chuyện gì hả? Không phải anh quá rõ à?""Cái cuộc nói chuyện hôm đó là sao vậy?" Lục Khải Kiệt bên Canada công tác định điện hỏi thăm ông anh, vì biết rằng sẽ gặp chị dâu ở đó.Vừa kết nối cuộc gọi thì người đàn ông kia lại gọi hắn là bảo bối, rồi còn gì mà tối qua như thế nào đó, rồi còn em thích mà,... vân vân và mây mây.Rồi còn hôn nữa.Làm hắn nổi hết cả da gà, chưa kịp thốt lên lời nào thì lại đón nhận một tràng như thế.Nghĩ nghĩ một chút thì càng thấy không đúng. Anh hai có duy nhất một mình chị dâu là Diệp Vy ngay cả lúc trước và sau khi bị tai nạn.Khả năng duy nhất là, anh cố ý!"Anh làm vậy là có ý gì hả?" Lục Khải Kiệt có vẻ tức giận nói"Làm gì?" Anh day day thái dương, khuôn mặt cô cứ quanh quẩn trong đầu."Anh không thấy mình quá đáng sao?""Quá đáng?""Cô ấy rất yêu anh" hắn thở dài nhìn sao trên bầu trời đêm"Anh làm cô ấy buồn rồi""Ha? Yêu?" Anh bỗng ngồi dậy, nghĩ đến dáng vẻ không quan tâm và vô cùng tự nhiên khi anh cố tình nói thế, cả khi cô chạy đến bên cái đứa con trai nào đó hôn rồi ôm ấp vui vẻ như thế.Làm cô ấy buồn?Làm cố ấy buồn sao?Tại sao ý nghĩ này làm anh rất không thoải mái."Cậu không phải là không nghe đoạn đối thoại đó""Cô ấy nói cô ấy sớm quên đi quá khứ rồi! Còn bảo mình có bạn trai! Còn hôn cái thằng đó" giọng anh trầm khàn nghe rất khó chịu"Ồ ồ" Hừ cái người dối lòng này, dù trí nhớ mất nhưng con tim lại không thể dối lòng.Một tuần trước thế nào, lạnh như một tản băng. Còn vờ lạnh lùng một hai tống mình sang bên Canada lạnh lẽo này để đi vào trường gặp chị dâu!Còn độc miệng bảo bối, em em anh anh!Đáng đời nhà anh!!"Anh sao đấy? Không phải là muốn quên đi à?" Lúc Lục Khiết Thần hôn vào máy, và bỏ vào túi quần thì điện thoại vẫn chưa tắt.Hắn nghe giọng nói của chị dâu, có thất vọng, có đau lòng như sắp khóc đến nơi.Mà cái ông EQ đi ngược với tỉ lệ IQ lại quá đáng như vậy!"..." chỉ nghe tiếng hừ lạnh từ đối phương"Hừ gì mà hừ, rõ ràng ghen mà còn chối" Lục Khải Kiệt lầm bầm"Ghen? Nực cười!" "Còn không phải! Hừ!""Chỉ muốn nói, cô ấy không hề có bạn trai đâu!"Rất lâu sau đối phương mới trả lời vỏn vẻn "Ừ" "Em nói thật, anh đừng như mấy bộ phim dài tập cẩu huyết của Đài Loan nhé!""Đừng bảo tiếp theo anh sẽ thuê một cô nào đó, rồi lảng vảng trước mặt chị dâu nhé?""Sẽ không""Anh—khoan? Anh nói cái gì?"Lục Khiết Thần kiên nhẫn nhắc lại"Sẽ không" Anh không hề có ý định này cũng chưa từng nghĩ đến. Khi nhìn cô, tim anh thật sự rạo rực. Nghe giọng nói ấy vang lên trong lòng ấm áp lẫn đau lòng.Có thể anh mất trí nhớ, nhưng cảm xúc này trong tim của anh là thật, không thể giả dối."Chuyện của hai người em không can thiệp nữa. Những điều cần em cũng đã nói! Vậy thôi nhé!" "Ừ"Phòng khách lại yên tĩnh một lần nữa, Lục Khiết Thần chầm chậm ngã người về sau nhìn lên trần nhà tối đen, đôi mắt xám tro có vẻ mệt mỏi.Trong đầu chỉ toàn là hình bóng của cô, không ngăn được cũng không muốn ngăn. Phóng túng nó từ từ chiếm hết lấy mình.Vy...Em đang làm gì?---------Phần ngoại truyện bonus cho các bạn❤️Chủ nhật vui vẻ nhé!Thứ 7 có chương mới!❤️
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương