Hạ Tuy Trầm đã dặn trước thư ký đêm nay, dù là chuyện sinh tử cũng không được quấy rầy anh, cửa khóa chặt, cửa sổ đóng chặt không cho ánh sáng lọt vào. Trong phòng ngủ chính mờ mịt, anh ôm ngang eo Cố Thanh Sương bế lên, hung hăng mà ném cô lên chiếc giường lớn màu đen.
Muốn kịch liệt, cô đã chọn cách này, ngón tay dài mạnh mẽ của anh nắm lấy mắt cá chân trắng nõn mỏng manh của người phụ nữ, chìm trong lớp chăn bông mềm mại, trao mình cho cô một cách mãnh liệt và trực tiếp nhất.
Lần đầu tiên hai người quấn lấy nhau trong phòng ngủ chính, anh đã rất nhẹ nhàng và kiên nhẫn, màn dạo đầu cũng rất lâu, luôn để ý đến cảm xúc của cô. Lần thứ hai ở khách sạn New York lần đó, sau khi thăm người anh trai đang nằm thực vật trong viện điều dưỡng tư nhân, cảm xúc đè nén đã lâu của anh khó tránh khỏi nhịn không được sẽ mất khống chế, nhưng được nửa chừng lại dừng lại, còn cô thì chủ động đi vào trong phòng tắm.
Chỉ có lần này là buông thả hoàn toàn, đêm nay anh và cô giống như nhưng đôi nam nữ yêu nhau bình thường, ở trong bầu không khí mờ mịt, hoàn toàn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể do đối phương đem lại.
Ngay cả ở phía sau, Cố Thanh Sương cũng cảm thấy mình sắp chết trên chiếc giường này, những ngón tay nhợt nhạt cố hết sức mà giữ lấy xương quai xanh của anh, còn kéo theo đó những vệt máu li ti, vầng trán đẫm mồ hôi hôn lên chiếc cằm đẹp hoàn hảo của anh. Những giọt mồ hôi rơi trên lông mi rõ ràng, không biết làm thế nào mà một người có thể đổ mồ hôi nhiều đến vậy, cô gần như rơi vào tình trạng mất nước cực độ.
Cuối cùng Hạ Tuy Trầm mặc quần tây xuống lầu mang lên cho cô một cốc nước ấm, dỗ cô uống hết nửa cốc, lại bắt đầu một hiệp mới, càng kịch liệt hơn.
Sau nửa đêm làm đến bốn lần.
Tấm ga trải giường đã không nằm được nữa, được cuộn lại nhàu nát vứt ở cuối giường. Cố Thanh Sương nằm ở trong chăn, cả người cô mỏng manh và xinh đẹp như tuyết, không bao lâu sau, cô từ từ chìm vào giấc ngủ.
Căn phòng hồi lâu vẫn không tiêu tan được bầu không khí ám muội, cho đến khi cửa sổ đóng kín được mở ra, màn đêm trắng nhẹ vẫn còn mưa phùn thổi lên tấm lụa trắng.
Vành tai, mơ hồ cảm giác có một hơi thở nóng rực, quét qua một cách lặng lẽ.
Cố Thanh Sương nhíu mày mơ hồ tỉnh dậy, qua ánh đèn mờ ảo, cô nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở mép giường, trên tay mảnh khảnh cầm bát canh gà đã nấu chín, mở miệng chậm rãi dỗ dành cô: “Uống canh gà lót dạ bổ sung thể lực, đừng để thân hình nhỏ bé này bị kiệt sức.”
Anh còn không biết xấu hổ nhắc tới chuyện này.
Cố Thanh Sương nhịn không được véo cánh tay anh, nhưng chút sức lực như muỗi chích ấy chả làm anh đau lấy một chút.
Điều này làm cho yết hầu Hạ Tuy Trầm khẽ lăn, phát ra tiếng cười khàn khàn, ở bên tai cô nói: “Phải dùng lực hơn nữa, mạnh như một giờ trước anh dùng sức đối với em ấy.”
“Anh thật là……” Cố Thanh Sương gương mặt đỏ lên, lại nhịn không được mà hơi tới gần chút, dựa đầu vào lòng anh, giọng nói cũng hơi khàn khàn, ngái ngủ giống như một đứa trẻ đang làm nũng: “Em muốn anh đút cho ăn.”
Khó khăn lắm hai người mới có khoảng thời gian bên nhau, ở cùng một chỗ như thế này.
Cô cũng không muốn ngủ nên cứ quấn lấy Hạ Tuy Trầm không dứt, rất lâu, uống xong nửa bát canh gà, cô kêu anh bế cô ra ban công nghe tiếng mưa rơi tí tách tí tách.
Hạ Tuy Trầm đem chiếc áo sơ mi rộng của người đàn ông quấn quanh người cô, bế lên, thân mình mềm nhẹ gần như không có trọng lượng, ngồi dựa trên chiếc ghế sofa đơn cạnh cửa sổ kính, bên ngoài gió thổi vào. Thời tiết vào đầu tháng 5 vẫn còn hơi lạnh, Cố Thanh Sương cuộn mình trong vòng tay anh và không nhúc nhích, lông mi rũ xuống, nhìn bóng dáng thân mật của hai người phản chiếu trên mặt đất.
Anh đang nhẹ nhàng giúp cô mát xa đầu gối bị đau, anh cúi đầu xuống, ghé tai hỏi cô đêm nay cảm thấy thế nào.
Cố Thanh Sương nghĩ về trải nghiệm vừa rồi, ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông có con ngươi đen mà sáng: “Hạ Tuy Trầm, anh mà đến hộp đêm bán mình…… giá khởi đầu chắc chẳn cũng phải từ năm con số.”
Rõ ràng cũng chỉ mới làm vài lần, mà anh ở phương diện này quả thực là không cần thầy dạy cũng hiểu, cũng biết làm sao để tận hưởng tốt nhất.
Hạ Tuy Trầm nhướng mày: “Cái này cũng tính là đang khen ngợi anh à?”
“Tính chứ, em khen anh khoẻ mạnh cường tráng mà.”
Cố Thanh Sương đột nhiên nghĩ đến bộ đồ lót đen bị xé thành từng mảnh mà anh dùng để trói cô hai tiếng trước, bây giờ cũng không biết bị ném tới cái góc nào.
Như thể anh thích nhìn cô trong dáng vẻ đó?. Suy nghĩ một hồi, anh thì thào nói: “Em vẫn còn một bộ màu trắng.”
Ngón tay Hạ Tuy Trầm cứng đờ hai giây, sau đó đè cô vào lòng, giọng nói trầm thấp chứa đựng sự cảnh cáo: “Em lại trêu chọc anh?”
Cố Thanh Sương ôm lấy cổ anh, cũng không sợ, môi đỏ gợi lên nụ cười nhẹ nhàng: “Chờ quay phim xong, lần sau sẽ cho anh xem.”
Hạ Tuy Trầm bị một hai câu nói của cô làm cho thần hồn điên đảo, cuối cùng đem nút áo sơ mi cuối cùng cởi bỏ, cúi đầu, ánh mắt sâu đậm mà đánh giá chỗ như ẩn như hiện trước ngực cô, càng nhìn, lại càng không kìm được lòng tham.
Cố Thanh Sương hô hấp bắt đầu chậm lại, an tĩnh nhìn chăm chú nhìn lên sườn mặt tuấn mỹ cùng đôi lông mi dày của người đàn ông, anh cứ từng chút một gần sát cô hơn, da thịt tiếp xúc, cách lớp áo sơmi, không hiểu sao lại bị hô hấp dồn dập của anh làm cho nóng bừng lên.
Có tiếng chuông điện thoại di động vang lên trên bàn cạnh giường, nó không ngừng rung.
Cố Thanh Sương quay đầu lại xem thì phát hiện là điện thoại của mình, nếu không phải việc gấp thì không ai gọi cô vào giờ này cả.
Cô dùng lòng bàn tay đẩy nhẹ Hạ Tuy Trầm ra, giọng nói có chút áy náy: “Anh đi lấy cho em.”
Hạ Tuy Trầm như không nghe thấy, thở nhẹ lên xương quai xanh xinh đẹp, muốn hôn lên môi cô, lại bị né tránh và từ chối: “Điện thoại vẫn đổ chuông, chắc là cuộc gọi của Lạc Nguyên.”
Thấy cô như vậy, Hạ Tuy Trầm đành phải rời khỏi ghế sô pha trong chốc lát để lấy điện thoại cho cô.
Quả nhiên là Lạc Nguyên gọi điện thoại đến như muốn đòi mạng, Cố Thanh Sương nằm trên chiếc ghế sofa đơn, sau khi chỉnh lại giọng nói khàn khàn của mình, cô cố gắng nói một cách bình tĩnh nhất có thể: “Anh Nguyên?”
“Đại tiểu thư, đêm nay có phải em ngủ lại Quan Sơn Ngự Phủ hay không?”
Cố Thanh Sương theo bản năng mà nhìn về phía người đàn ông đang rót nước uống, ngữ khí lộ ra vẻ nghi hoặc: “Đúng vậy.”
“Chúc mừng em đã được chụp ảnh, anh đã nói với em những gì lúc trước …… Hiện giờ rất nhiều phương tiện truyền thông đang nhắm vào em, xem đi, em và Hạ tổng lén lút qua đêm, chỉ vài phút nữa rồi em sẽ bị truy lùng gay gắt.”
Lạc Nguyên vì chuyện này mà suốt đêm phải đến công ty mở họp, bị Thẩm Dục mắng đến cuốn gói chạy lấy người. Cố Thanh Sương lần này bị chụp lại gây ra scandal, anh ở trong điện thoại còn chụp ảnh màn hình hot search và gửi đi.
Tiêu đề trên rất bắt mắt. Người tố cáo ẩn danh, nói rằng Cố Thanh Sương ở đoàn phim đóng phim, đêm khuya một mình ra ngoài, được một chiếc Rolls-Royce màu đen đón đến biệt thự, ở cùng người tình ba ngày ba đêm.
Cố Thanh Sương xem xong, phản ứng đầu tiên là cho Lạc Nguyên câu trả lời: “Tối nay mới chụp lén, làm sao có chuyện ba ngày ba đêm!”
Lạc Nguyên: “Đúng, phóng đại là một thủ đoạn của giới truyền thông. Bây giờ trọng tâm là hình tượng nữ thần của em nói không với scandal sụp đổ rồi, những người hâm mộ và những người qua đường đang tìm hiểu xem kim chủ chống lưng cho em rốt cuộc là ai đâý.”
Cũng không trách các fan lòng hiếu kỳ quá mức, lúc trước Cố Thanh Sương cũng dính vào chuyện này, đây cũng không phải lần đầu.
Nhưng tất cả đều là tin đồn, giờ có hình ảnh và bằng chứng như thế này thì làm sao mà các tài khoản truyền thông, marketing đó dễ dàng cho qua được.
Nói tóm lại, Lạc Nguyên gọi điện thoại tới là muốn bàn bạc với cô cách giải quyết, mở lời: “Thẩm Dục vẫn luôn ặc định em làm con dâu ông ta, sẽ không đồng ý chuyện em công khai chuyện tình cảm chính thức, trừ phi đối tượng của scandal này là con trai của ông ta…… Em và Hạ tổng đã lâu không gặp mặt, vừa ở cùng nhau liền làm lớn chuyện như vậy, rốt cuộc là có nghĩ tới có một ngày công khai mối quan hệ hay không?”
Đầu ngón tay trắng nõn của Cố Thanh Sương nắm di động, theo bản năng nhìn về phía Hạ Tuy Trầm, thấy anh uống xong nước, lại không nhanh không chậm mà đem chăn nệm thay lại sạch sẽ, thất thần thật lâu.
Trong khi tin đồn lại đag rầm rộ lên: “Hiện giờ cả cộng đồng mạng đang đào bới xem chủ nhân của chiếc xe Rolls-Royce là ai, dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của anh, nếu không thừa nhận, nhất định sẽ bị gán cho cái mác có kim chủ chống lưng.”
Cố Thanh Sương cụp mắt xuống, từ tốn trả lời:
“Vậy thì cứ để giới truyền thông bới móc, chọc tới Hạ Tuy Trầm…… Bọn họ sẽ biết thế nào là có điểm dừng.”
Lạc Nguyên thấy cô lảng tránh chuyện công khai mối quan hệ cái, lúc trước nói như vậy cũng là thăm dò, lập tức không biết nên an tâm hay là lo lắng: “Xử lý lạnh?!”
Cố Thanh Sương lên tiếng: “Anh Nguyên, anh giúp em đi thông cáo chuyện ba ngày ba đêm kia, căn bản không có thật, là tin tức giả dối!”
Lạc Nguyên: “Không cần anh động thủ, Thẩm Dục đã tự mình báo rồi.”
Cố Thanh Sương không nói nên lời, gửi lại dấu chấm câu: “.”
Lạc Nguyên lại nói: “À…… Ông ta còn muốn cho thiếu gia Thẩm Tinh Độ gải làm người tình tin đồn của em, cười chết anh, Quan Sơn Ngự Phủ ở kia được mấy hộ, cậu ta lại không có bất động sản ở nơi đó, một số phương tiện truyền thông có quan hệ tốt chỉ cần đến kiểm tra biển số xe, cũng biết là xạo.”
Cố Thanh Sương chỉnh sửa từng chữ: “Anh Nguyên, giúp em gửi một câu cho Thẩm Dục, ông ta dám để cho Thẩm Tinh Độ đi mạo danh, em lập tức huỷ hợp đồng, sang Thịnh Ngu.”
Ngay sau khi tin tức được đăng tải thành công, chỉ thấy Hạ Tuy Trầm không biết đã tới trước mặt từ lúc nào, thân hình cao lớn, che khuất cô trong bóng tối: “Là ai có bản lĩnh khiến em tức giận trông như muốn đi đoạt mạng thế này?”
Cố Thanh Sương đem điện thoại ném lên sô pha một cách lười biếng, cánh tay mảnh khảnh ôm đầu gối, nhìn lên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh dần dần tiến đến, cũng không có trốn tránh, khi tiếng hít thở hoàn toàn hòa quyện, cô thấp giọng hỏi: “Hạ Tuy Trầm, nhà anh trọng quy củ…… Nếu là tin đồn giải trí truyền thông có liên quan đến anh, liệu có bị ảnh hưởng?”
Anh đến tạp chí kinh tế tài chính cũng ít khi ra mặt, thần bí không tiếp nhận bất kì loại phỏng vấn nào, nếu chuyện còn dính đến Cố Thanh Sương, hẳn là phải bị các trưởng bối giáo huấn mấy câu.
“Tin tức giải trí?”
Hạ Tuy Trầm hỏi ra lời này, môi mỏng gần như là đã dán lên môi cô, thấy cô dùng sức gật đầu nói: “Chính là cái loại này, có báo chí nói rằng anh lén lút với một người phụ nữ, qua mấy ngày đêm, cùng nhau, phá hỏng hình tượng đẹp đẽ mẫu mực của anh.”
Hạ Tuy Trầm vòng tay ôm cô và đi về phía giường, suy nghĩ một lúc: “Nghe em nói như vậy, rất thú vị.”
Cố Thanh Sương chủ động, giơ tay ôm lấy bả vai anh: “Đêm nay em là chủ nhân tai tiếng trên hot search, toàn mạng đều đồn em lén ở biệt thự hẹn hò với một người đàn ông……”
Hạ Tuy Trầm không hổ là gặp qua sóng to gió lớn, mặt không có chút thay đổi, cười như không cười xem cô vẻ mặt đau khổ, môi mỏng nở nụ cười nhẹ: “Có muốn anh giúp không, em đứng lên và làm sáng tỏ?”
“Làm sáng tỏ cái gì?”
“Anh và Cố tiểu thư yêu nhau, nhưng cô ấy chỉ chăm chăm vào diễn xuất. tâm trạng tốt thì mới để ý đến anh, sau đêm nay, không biết mình sẽ phải xa cô ấy bao lâu nữa …”
“Hạ Tuy Trầm, anh câm miệng đi, anh thế này là chê những người hâm mộ của em không đủ điên đúng không?”
Cố Thanh Sương tức giận đạp anh, không đứng đắn.
Hạ Tuy Trầm đem cô vào trong chăn, hai người đều không ngủ được, người tới người lui, vật lộn, lâu lâu lại ngọt ngào dính lấy nhau, chiếc áo sơmi bị kéo xuống, tháo mở mấy cúc áo, trên đôi vai mảnh mai của người phụ nữ, từng tấc da thịt, đường cong đều được người đàn ông vẽ nên.
Cuối cùng Cố Thanh Sương không thể chịu đựng được nữa, quấn lấy anh, dùng môi răng cắn nhẹ yết hầu của anh:
“Hot search cũng được, mặc kệ…… anh, lần này em muốn ôn nhu.”
Hạ Tuy Trầm quỳ một gối bên ngoài chăn, ngón tay ôn nhu vén mái tóc dài ướt mồ hôi của cô ra sau vai, cúi người hôn lên môi cô: “Vậy sẽ theo mong muốn của em.”