Mê Đắm Chí Mạng
Chương 17: Chưa bao giờ thuộc về cô ta
Ngày hôm sau, khi Vân Nhật Sam tỉnh lại đã vào giữa trưa.
Lúc này căn bản không hề có ai đến thăm. Bởi tình cảnh hiện giờ cô làm gì còn mối quan hệ với ai. Như thế cũng thật tốt, sẽ chẳng cần phải làm hài lòng ai mà sống giả tạo.
Vân Nhật Sam gần như mấy ngày liền không hề trở về Vân gia, cô ở lại bệnh viện đợi các vết thương dần lành. Nếu cô thật sự trở về, e là bọn họ lại tiếp tục hành hạ cô không ra gì.
Người Vân gia không thấy sự trở về, nhưng vẫn biết cô ở lại bệnh viện. Dù gì không thấy cô mới là an toàn, bởi trong mắt họ. Cô là vật chướng mắt.
Ngày 17/5. Cũng là ngày mừng sinh thần của Vân Chi Thành. Nhưng căn bản Vân Nhật Sam không hề trở về. Vân gia vì muốn diễn vở kịch gia đình hoà thuận. Liền phải đến bệnh viện yêu cầu Vân Nhật Sam trở về.
Vì là ngày sinh thần, người Vân gia liền lựa một nhà hàng sang trọng trong thành phố. Mời gần như là hầu hết bạn bè, đối tác làm ăn trong giới.
Vân Nhật Hạ trong khoảng thời gian gần đây, lần cuối cô ta gặp Nguỵ Kính Dụ là lúc ở bệnh viện. Sau lần đó người đàn ông luôn bận rộn, Vân Nhật Hạ chỉ có thể thông qua điện thoại gửi đến tin nhắn để liên lạc.
Nhân sự việc này, Vân Chi Thành không ngừng hối thúc Vân Nhật Hạ mời Nguỵ Kính Dụ đến. Nếu thật sự nhân vật tiếng tăm như Nguỵ Kính Dụ xuất hiện, vừa hay ngầm khẳng định mối quan hệ của Vân gia lẫn người Nguỵ gia, bên cạnh đó cũng đang là bước tiến cho tập đoàn Vân gia không ngừng phát triển.
Vân Nhật Sam ở lại bệnh viện, gần như đã tròn một tuần. Căn bản không ai mời cô về, chắc hẳn do Nguỵ Kính Dụ đã đóng tiền viện phí. Nên cô ở lại tương đối thoải mái.
Các vết thương đã bong ra, giờ chỉ còn vết sẹo mờ ở vài nơi.
Cánh cửa phòng gõ, Vân Nhật Sam hướng ánh nhìn sang. Lại trông thấy Vân Chi Thành bước vào. Chỉ có điều, cách xưng hô thật không xứng với một kẻ là người có ăn có học như ông ta.
“Theo tao trở về Vân gia, hôm nay Vân gia tổ chức lễ sinh thần của tao. Mày tốt nhất nên lựa lời ăn nói, đừng khiến tao mất mặt.”
Cô khẽ nhếch môi cười khiêu khích.
“Nếu không muốn mất mặt, thì tốt nhất đừng dắt tôi theo làm gì.”
“Đừng có cứng miệng, bằng không thì phần mộ của mẹ mày, không chắc được yên ổn đâu.”
Lại là lời đe doạ ấy, thốt ra từ một kẻ nhân cách sống không bằng con người.
Vân Nhật Sam lúc này mới hướng ánh nhìn về ông ta. Cô biết cô không thể từ chối, lập tức theo đó đứng lên.
Vừa về trở lại biệt thự, đã có người hầu đưa tới vài bộ đồ. Nhưng động thái cũng không là tốt đẹp mấy. Người hầu nơi đây đều đối xử với cô bằng thái độ khinh bỉ.
Những bộ đồ được đưa đến, nhưng tất thảy đều là những bộ Vân Nhật Hạ không mặc nữa và bỏ xó từ khá lâu.
Khi này Vân gia không hề có Vân Nhật Hạ. Bởi cô ta đã đi mua sắm lẫn trang điểm. Muốn để bản thân trở thành người lộng lẫy nhất ở bữa tiệc.
Vân Nhật Hạ đi lựa đồ, đều là bước vào những nơi sang chảnh. Trên cổ vẫn luôn đeo chiếc vòng Thiên Chi Vũ từ lần Nguỵ Kính Dụ tặng. Những người bạn nhìn vào không khỏi trầm trồ.
Trong khi đi mua sắm, điện thoại cô ta lúc này vang lên tiếng ting. Vân Nhật Hạ bật điện thoại lên muốn xem tin nhắn ai gửi. Vậy mà lại trông thấy tài khoản cô ta nhảy số. Số tiền khá nhiều khiến cô ta lần nữa há hốc mồm.
Trợ lý Trạch Vũ của Nguỵ Kính Dụ gửi đến với lời nhắn: Chủ tịch bảo cô cứ mua sắm thoả thích. Buổi tiệc tối nay, nếu sắp xếp được ngài sẽ đến.
Nếu sắp xếp được, ngài sẽ đến.
Đây là đang nói về việc Nguỵ Kính Dụ không hề có khả năng đến, rất rõ ràng.
Bên ngoài luôn tặng đồ, tỏ ra rất chu toàn. Nhưng mà người đàn ông đó, chưa bao giờ thật sự thuộc về cô ta.
Vân Nhật Hạ thật sự lo lắng. Bàn tay khẽ siết chặt chiếc điện thoại.
Vân Nhật Sam dùng cách lên giường với người đàn ông đó, đáng lẽ giờ này cô ta nên được hưởng sự chiều chuộng mới đúng chứ. Đính hôn cũng diễn ra rồi, sao mọi thứ không đúng với suy nghĩ cô ta một chút nào.
Khi Vân Nhật Hạ trở về Vân gia, Vân Chi Thành lập tức tìm cô ta nói chuyện. Mà vấn đề nói đến, chính là hỏi về việc có mời được Nguỵ Kính Dụ đến hay không.
Vẻ mặt Vân Nhật Hạ bất lực, khẽ cắn môi. Cô biết, sự hiện diện của người đàn ông đó trong bữa tiệc này thật sự có thể nâng tầm người Vân gia. Nếu để Vân Chi Thành biết cô ta không thể mời người đàn ông đến, chắc chắn ông sẽ tức giận.
Bất quá Vân Nhật Hạ chỉ đành nói dối.
“Anh Kính Dụ sẽ đến, anh ấy để tâm đến con như thế, sao có thể không đến buổi tiệc chứ.”
Diễm Nhu ngồi bên cạnh cũng phụ hoạ.
“Đúng vậy, con gái ông thậm chí còn được ngài Nguỵ tặng báu vật Thiên Chi Vũ. Được ngài để tâm như thế, chắc chắn sẽ đến dự thôi.”
Vân Chi Thành nghe vậy, cũng đỡ lo lắng phần nào.
Nhưng chỉ có Vân Nhật Hạ mới rõ, khả năng Nguỵ Kính Dụ xuất hiện là rất thấp.
Lúc này căn bản không hề có ai đến thăm. Bởi tình cảnh hiện giờ cô làm gì còn mối quan hệ với ai. Như thế cũng thật tốt, sẽ chẳng cần phải làm hài lòng ai mà sống giả tạo.
Vân Nhật Sam gần như mấy ngày liền không hề trở về Vân gia, cô ở lại bệnh viện đợi các vết thương dần lành. Nếu cô thật sự trở về, e là bọn họ lại tiếp tục hành hạ cô không ra gì.
Người Vân gia không thấy sự trở về, nhưng vẫn biết cô ở lại bệnh viện. Dù gì không thấy cô mới là an toàn, bởi trong mắt họ. Cô là vật chướng mắt.
Ngày 17/5. Cũng là ngày mừng sinh thần của Vân Chi Thành. Nhưng căn bản Vân Nhật Sam không hề trở về. Vân gia vì muốn diễn vở kịch gia đình hoà thuận. Liền phải đến bệnh viện yêu cầu Vân Nhật Sam trở về.
Vì là ngày sinh thần, người Vân gia liền lựa một nhà hàng sang trọng trong thành phố. Mời gần như là hầu hết bạn bè, đối tác làm ăn trong giới.
Vân Nhật Hạ trong khoảng thời gian gần đây, lần cuối cô ta gặp Nguỵ Kính Dụ là lúc ở bệnh viện. Sau lần đó người đàn ông luôn bận rộn, Vân Nhật Hạ chỉ có thể thông qua điện thoại gửi đến tin nhắn để liên lạc.
Nhân sự việc này, Vân Chi Thành không ngừng hối thúc Vân Nhật Hạ mời Nguỵ Kính Dụ đến. Nếu thật sự nhân vật tiếng tăm như Nguỵ Kính Dụ xuất hiện, vừa hay ngầm khẳng định mối quan hệ của Vân gia lẫn người Nguỵ gia, bên cạnh đó cũng đang là bước tiến cho tập đoàn Vân gia không ngừng phát triển.
Vân Nhật Sam ở lại bệnh viện, gần như đã tròn một tuần. Căn bản không ai mời cô về, chắc hẳn do Nguỵ Kính Dụ đã đóng tiền viện phí. Nên cô ở lại tương đối thoải mái.
Các vết thương đã bong ra, giờ chỉ còn vết sẹo mờ ở vài nơi.
Cánh cửa phòng gõ, Vân Nhật Sam hướng ánh nhìn sang. Lại trông thấy Vân Chi Thành bước vào. Chỉ có điều, cách xưng hô thật không xứng với một kẻ là người có ăn có học như ông ta.
“Theo tao trở về Vân gia, hôm nay Vân gia tổ chức lễ sinh thần của tao. Mày tốt nhất nên lựa lời ăn nói, đừng khiến tao mất mặt.”
Cô khẽ nhếch môi cười khiêu khích.
“Nếu không muốn mất mặt, thì tốt nhất đừng dắt tôi theo làm gì.”
“Đừng có cứng miệng, bằng không thì phần mộ của mẹ mày, không chắc được yên ổn đâu.”
Lại là lời đe doạ ấy, thốt ra từ một kẻ nhân cách sống không bằng con người.
Vân Nhật Sam lúc này mới hướng ánh nhìn về ông ta. Cô biết cô không thể từ chối, lập tức theo đó đứng lên.
Vừa về trở lại biệt thự, đã có người hầu đưa tới vài bộ đồ. Nhưng động thái cũng không là tốt đẹp mấy. Người hầu nơi đây đều đối xử với cô bằng thái độ khinh bỉ.
Những bộ đồ được đưa đến, nhưng tất thảy đều là những bộ Vân Nhật Hạ không mặc nữa và bỏ xó từ khá lâu.
Khi này Vân gia không hề có Vân Nhật Hạ. Bởi cô ta đã đi mua sắm lẫn trang điểm. Muốn để bản thân trở thành người lộng lẫy nhất ở bữa tiệc.
Vân Nhật Hạ đi lựa đồ, đều là bước vào những nơi sang chảnh. Trên cổ vẫn luôn đeo chiếc vòng Thiên Chi Vũ từ lần Nguỵ Kính Dụ tặng. Những người bạn nhìn vào không khỏi trầm trồ.
Trong khi đi mua sắm, điện thoại cô ta lúc này vang lên tiếng ting. Vân Nhật Hạ bật điện thoại lên muốn xem tin nhắn ai gửi. Vậy mà lại trông thấy tài khoản cô ta nhảy số. Số tiền khá nhiều khiến cô ta lần nữa há hốc mồm.
Trợ lý Trạch Vũ của Nguỵ Kính Dụ gửi đến với lời nhắn: Chủ tịch bảo cô cứ mua sắm thoả thích. Buổi tiệc tối nay, nếu sắp xếp được ngài sẽ đến.
Nếu sắp xếp được, ngài sẽ đến.
Đây là đang nói về việc Nguỵ Kính Dụ không hề có khả năng đến, rất rõ ràng.
Bên ngoài luôn tặng đồ, tỏ ra rất chu toàn. Nhưng mà người đàn ông đó, chưa bao giờ thật sự thuộc về cô ta.
Vân Nhật Hạ thật sự lo lắng. Bàn tay khẽ siết chặt chiếc điện thoại.
Vân Nhật Sam dùng cách lên giường với người đàn ông đó, đáng lẽ giờ này cô ta nên được hưởng sự chiều chuộng mới đúng chứ. Đính hôn cũng diễn ra rồi, sao mọi thứ không đúng với suy nghĩ cô ta một chút nào.
Khi Vân Nhật Hạ trở về Vân gia, Vân Chi Thành lập tức tìm cô ta nói chuyện. Mà vấn đề nói đến, chính là hỏi về việc có mời được Nguỵ Kính Dụ đến hay không.
Vẻ mặt Vân Nhật Hạ bất lực, khẽ cắn môi. Cô biết, sự hiện diện của người đàn ông đó trong bữa tiệc này thật sự có thể nâng tầm người Vân gia. Nếu để Vân Chi Thành biết cô ta không thể mời người đàn ông đến, chắc chắn ông sẽ tức giận.
Bất quá Vân Nhật Hạ chỉ đành nói dối.
“Anh Kính Dụ sẽ đến, anh ấy để tâm đến con như thế, sao có thể không đến buổi tiệc chứ.”
Diễm Nhu ngồi bên cạnh cũng phụ hoạ.
“Đúng vậy, con gái ông thậm chí còn được ngài Nguỵ tặng báu vật Thiên Chi Vũ. Được ngài để tâm như thế, chắc chắn sẽ đến dự thôi.”
Vân Chi Thành nghe vậy, cũng đỡ lo lắng phần nào.
Nhưng chỉ có Vân Nhật Hạ mới rõ, khả năng Nguỵ Kính Dụ xuất hiện là rất thấp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương