Mê Đắm Chí Mạng
Chương 40: Hãm hại
Dạ hội ngày 27/06 là ngày diễn ra buổi giao lưu giữa các bộ phận nơi tập đoàn. Người tham dự đều là trưởng phòng và những người có tiếng tăm trong ngành.
Vốn Vân Nhật Sam sẽ không tham dự vào buổi lễ này. Bởi cô chỉ là một nhân viên chức vụ nhỏ. Chỉ là không hiểu vì sao, phó trưởng phòng không tham dự, vậy mà lại muốn cô đi thay.
Tại buổi tiệc, người nào cũng đều khoát lên trên mình phục trang sang trọng toát lên khí chất. Vân Nhật Sam không quá nhiều quần áo, hầu như đều do Nguỵ Kính Dụ đưa đến. Nên bản thân chỉ tuỳ tiện lấy một chiếc váy trong tủ. Chỉ là Vân Nhật Sam vẫn không hay, trị giá chiếc váy không hề nhỏ.
Trông Vân Nhật Sam mặc chiếc váy, không ít người đảo mắt nhìn. Nhưng rồi lại thầm nghĩ, một kẻ như Vân Nhật Sam làm sao có thể sở hữu một chiếc váy nổi tiếng giới hạn của nhãn hiệu thời trang như thế. Nếu thật sự sở hữu, chắc chắn cũng đều do ăn bám mà ra.
Trưởng phòng dẫn Vân Nhật Sam đi xung quanh, mục đích muốn cô chào hỏi. Mà lần này, lại bắt cô bồi rượu. Vân Nhật Sam đối với rượu yếu thế. Muốn từ chối đã bị trưởng phòng quát tháo.
“Đây là cơ hội cho các trưởng ban khác chiếu cố bộ phận của chúng ta. Đừng bày ra dáng vẻ đó nữa.”
Vân Nhật Sam tay siết chặt ly rượu đỏ, tinh thần căng thẳng đến khó coi, rốt cuộc là dự tiệc, hay là đang làm khó cô. Rõ ràng, tai tiếng Vân Nhật Sam chẳng hề tốt chút nào. Đem cô ra mời rượu khác nào chê cười bộ phận mô phỏng chứ?
Cứ sau mỗi lượt người tiếp rượu, Vân Nhật Sam lại chạy trốn vào nhà vệ sinh. Bắt ói ra hết thứ cồn trong người. Sau đó cố chỉnh trang bản thân tốt nhất rồi trở ra ngoài tiếp tục.
Cho đến khi trưởng phòng dẫn Vân Nhật Sam đến trước mặt một người trong bộ vest lịch lãm, khéo léo giao tiếp.
“Giám đốc Nguyên, đây là nhân viên của bộ phận tôi quản lý.”
Giám đốc Nguyên là một nam nhân trông gương mặt đầy đặn, trước cằm lún phún râu. Anh ta từ từ đưa đến ly nước trước mặt cô, nhìn chằm chằm Vân Nhật Sam đầy sự phán xét.
Đây chẳng phải là tiểu thư đầy tai tiếng của Vân gia sao?
Tuy nói là tai tiếng, nhưng so về vóc dáng lẫn tư sắc. Trông rất là xinh đẹp. Chậc, đẹp mà hư hỏng thế này, thật là phí mà.
Giám đốc Nguyên nhấp ngụm rượu, tận hưởng thứ vị thanh đắng lan trong vòm miệng. Sau đợt nhấp rượu lại ngước ánh mắt nhìn Vân Nhật Sam, cô vậy mà không hề nhấp môi, tầm mắt lơ đãng. Nhất thời gây nên hứng thú với anh ta.
“Em không uống sao?”
Giám đốc Nguyên đưa tay nâng đáy ly rượu của Vân Nhật Sam, thuận lợi vào thế khẽ vuốt ve bàn tay mềm. Ánh mắt hơi nhíu, tư lợi riêng thấy rõ.
Mà Vân Nhật Sam vì điều này, vội vàng rụt tay lại. Không nhanh không chậm lần nữa theo lời nhấp ly rượu.
Trưởng phòng nhìn tình cảnh trước mặt, mơ hồ đoán được con mồi vào bẫy.
“Chi bằng giám đốc Nguyên với Nhật Sam cứ tiếp tục cuộc nói chuyện. Tôi qua kia một lát, chút nữa sẽ quay lại. Mong ngài chiếu cố cho cô ấy về sau.”
Trưởng phòng vừa rời đi, Vân Nhật Sam đã liền từ chối cuộc nói chuyện. Khéo léo muốn rời đi vào nhà vệ sinh. Kết quả đã bị một tay kéo lại.
“Vội gì chứ, nói chuyện thêm một lát nữa.”
Trưởng phòng đứng từ xa, phía bên cạnh là Hàn Thư. Những việc này, vốn trước đó đã nằm trong suy tính. Giám đốc Nguyên vốn cũng là loại nam nhân gặp dịp thì chơi. Hiển nhiên đối với Vân Nhật Sam dù có tai tiếng cách mấy. Chắc chắn cũng sẽ nổi hứng vì nhan sắc.
Chẳng qua lúc đầu bắt Vân Nhật Sam mời nước, chủ yếu để cô buông lỏng cảnh giác mà nghĩ đây là công việc. Cho đến khi đối tượng là giám đốc Nguyên, bọn họ mới thật sự khơi màn.
Mà tất cả, lại chính là chủ đích của Vân Nhật Hạ. Danh tiếng Vân Nhật Sam tệ, chi bằng cứ để nó tệ thêm đi. Khiến mọi người xem Vân Nhật Sam như một cách chứng thực về con người ở trên tin tức.
Mà khi này, Vân Nhật Sam nhìn xuống hướng bàn tay đang nắm chặt cánh tay mình. Ban nãy chỉ hớp một ngụm rượu nhỏ, nhưng giờ đã thoảng qua một chút choáng. Tửu lượng bản thân như nào, cô là người rõ nhất.
“Xin thứ lỗi, tôi thật sự bận.”
Vân Nhật Sam gương mặt ửng đỏ, sau vài phút chếnh choáng. Cô muốn rời đi thì giám đốc Nguyên đã trực tiếp lại gần, bàn tay siết chặt bờ vai nhỏ. Giám đốc Nguyên tham lam cúi xuống bên tai thì thầm, khẽ thưởng thức mùi hương nhẹ trên người cô, như cách thức của một gã lưu manh.
“Trông em không ổn lắm.”
“Giám đốc Nguyên, anh đang không tôn trọng tôi đấy!”
Vân Nhật Sam nói tương đối to, khiến vài ánh nhìn tập trung về hướng cả hai. Điều này làm giám đốc Nguyên cuối cùng cũng buông ra.
Không muốn đôi co, Vân Nhật Sam trực tiếp giật ra. Nếu thật sự còn ở đây, bản thân cô sẽ không ổn mất.
Vân Nhật Sam vội vàng bước đi, giám đốc Nguyên nhìn cô, ánh mắt hướng về phía cô một cách sâu xa, chỉ là đang tập trung xem con mồi sẽ đi về đâu.
Hướng đi của Vân Nhật Sam cứ thế đi vào nhà vệ sinh, vừa bước vào đã cố đóng chặt cửa lại. Cố ói hết ra phần nước ban nãy, rồi lại trở ra hất nước tiếp tục lên mặt giữ tỉnh táo.
Chỉ là, sau một thời gian mọi thứ càng lúc không ổn. Tay chân Vân Nhật Sam bất giác mềm nhũn vô lực, cơ thể cảm giác có chút nóng.
Vốn Vân Nhật Sam sẽ không tham dự vào buổi lễ này. Bởi cô chỉ là một nhân viên chức vụ nhỏ. Chỉ là không hiểu vì sao, phó trưởng phòng không tham dự, vậy mà lại muốn cô đi thay.
Tại buổi tiệc, người nào cũng đều khoát lên trên mình phục trang sang trọng toát lên khí chất. Vân Nhật Sam không quá nhiều quần áo, hầu như đều do Nguỵ Kính Dụ đưa đến. Nên bản thân chỉ tuỳ tiện lấy một chiếc váy trong tủ. Chỉ là Vân Nhật Sam vẫn không hay, trị giá chiếc váy không hề nhỏ.
Trông Vân Nhật Sam mặc chiếc váy, không ít người đảo mắt nhìn. Nhưng rồi lại thầm nghĩ, một kẻ như Vân Nhật Sam làm sao có thể sở hữu một chiếc váy nổi tiếng giới hạn của nhãn hiệu thời trang như thế. Nếu thật sự sở hữu, chắc chắn cũng đều do ăn bám mà ra.
Trưởng phòng dẫn Vân Nhật Sam đi xung quanh, mục đích muốn cô chào hỏi. Mà lần này, lại bắt cô bồi rượu. Vân Nhật Sam đối với rượu yếu thế. Muốn từ chối đã bị trưởng phòng quát tháo.
“Đây là cơ hội cho các trưởng ban khác chiếu cố bộ phận của chúng ta. Đừng bày ra dáng vẻ đó nữa.”
Vân Nhật Sam tay siết chặt ly rượu đỏ, tinh thần căng thẳng đến khó coi, rốt cuộc là dự tiệc, hay là đang làm khó cô. Rõ ràng, tai tiếng Vân Nhật Sam chẳng hề tốt chút nào. Đem cô ra mời rượu khác nào chê cười bộ phận mô phỏng chứ?
Cứ sau mỗi lượt người tiếp rượu, Vân Nhật Sam lại chạy trốn vào nhà vệ sinh. Bắt ói ra hết thứ cồn trong người. Sau đó cố chỉnh trang bản thân tốt nhất rồi trở ra ngoài tiếp tục.
Cho đến khi trưởng phòng dẫn Vân Nhật Sam đến trước mặt một người trong bộ vest lịch lãm, khéo léo giao tiếp.
“Giám đốc Nguyên, đây là nhân viên của bộ phận tôi quản lý.”
Giám đốc Nguyên là một nam nhân trông gương mặt đầy đặn, trước cằm lún phún râu. Anh ta từ từ đưa đến ly nước trước mặt cô, nhìn chằm chằm Vân Nhật Sam đầy sự phán xét.
Đây chẳng phải là tiểu thư đầy tai tiếng của Vân gia sao?
Tuy nói là tai tiếng, nhưng so về vóc dáng lẫn tư sắc. Trông rất là xinh đẹp. Chậc, đẹp mà hư hỏng thế này, thật là phí mà.
Giám đốc Nguyên nhấp ngụm rượu, tận hưởng thứ vị thanh đắng lan trong vòm miệng. Sau đợt nhấp rượu lại ngước ánh mắt nhìn Vân Nhật Sam, cô vậy mà không hề nhấp môi, tầm mắt lơ đãng. Nhất thời gây nên hứng thú với anh ta.
“Em không uống sao?”
Giám đốc Nguyên đưa tay nâng đáy ly rượu của Vân Nhật Sam, thuận lợi vào thế khẽ vuốt ve bàn tay mềm. Ánh mắt hơi nhíu, tư lợi riêng thấy rõ.
Mà Vân Nhật Sam vì điều này, vội vàng rụt tay lại. Không nhanh không chậm lần nữa theo lời nhấp ly rượu.
Trưởng phòng nhìn tình cảnh trước mặt, mơ hồ đoán được con mồi vào bẫy.
“Chi bằng giám đốc Nguyên với Nhật Sam cứ tiếp tục cuộc nói chuyện. Tôi qua kia một lát, chút nữa sẽ quay lại. Mong ngài chiếu cố cho cô ấy về sau.”
Trưởng phòng vừa rời đi, Vân Nhật Sam đã liền từ chối cuộc nói chuyện. Khéo léo muốn rời đi vào nhà vệ sinh. Kết quả đã bị một tay kéo lại.
“Vội gì chứ, nói chuyện thêm một lát nữa.”
Trưởng phòng đứng từ xa, phía bên cạnh là Hàn Thư. Những việc này, vốn trước đó đã nằm trong suy tính. Giám đốc Nguyên vốn cũng là loại nam nhân gặp dịp thì chơi. Hiển nhiên đối với Vân Nhật Sam dù có tai tiếng cách mấy. Chắc chắn cũng sẽ nổi hứng vì nhan sắc.
Chẳng qua lúc đầu bắt Vân Nhật Sam mời nước, chủ yếu để cô buông lỏng cảnh giác mà nghĩ đây là công việc. Cho đến khi đối tượng là giám đốc Nguyên, bọn họ mới thật sự khơi màn.
Mà tất cả, lại chính là chủ đích của Vân Nhật Hạ. Danh tiếng Vân Nhật Sam tệ, chi bằng cứ để nó tệ thêm đi. Khiến mọi người xem Vân Nhật Sam như một cách chứng thực về con người ở trên tin tức.
Mà khi này, Vân Nhật Sam nhìn xuống hướng bàn tay đang nắm chặt cánh tay mình. Ban nãy chỉ hớp một ngụm rượu nhỏ, nhưng giờ đã thoảng qua một chút choáng. Tửu lượng bản thân như nào, cô là người rõ nhất.
“Xin thứ lỗi, tôi thật sự bận.”
Vân Nhật Sam gương mặt ửng đỏ, sau vài phút chếnh choáng. Cô muốn rời đi thì giám đốc Nguyên đã trực tiếp lại gần, bàn tay siết chặt bờ vai nhỏ. Giám đốc Nguyên tham lam cúi xuống bên tai thì thầm, khẽ thưởng thức mùi hương nhẹ trên người cô, như cách thức của một gã lưu manh.
“Trông em không ổn lắm.”
“Giám đốc Nguyên, anh đang không tôn trọng tôi đấy!”
Vân Nhật Sam nói tương đối to, khiến vài ánh nhìn tập trung về hướng cả hai. Điều này làm giám đốc Nguyên cuối cùng cũng buông ra.
Không muốn đôi co, Vân Nhật Sam trực tiếp giật ra. Nếu thật sự còn ở đây, bản thân cô sẽ không ổn mất.
Vân Nhật Sam vội vàng bước đi, giám đốc Nguyên nhìn cô, ánh mắt hướng về phía cô một cách sâu xa, chỉ là đang tập trung xem con mồi sẽ đi về đâu.
Hướng đi của Vân Nhật Sam cứ thế đi vào nhà vệ sinh, vừa bước vào đã cố đóng chặt cửa lại. Cố ói hết ra phần nước ban nãy, rồi lại trở ra hất nước tiếp tục lên mặt giữ tỉnh táo.
Chỉ là, sau một thời gian mọi thứ càng lúc không ổn. Tay chân Vân Nhật Sam bất giác mềm nhũn vô lực, cơ thể cảm giác có chút nóng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương