Mê Hồn Luyến
Chương 42: Âm thầm chinh phục..
[ Cạch]
"Nhanh đến vậy sao? Mới đây đã lên tới rồi.."
Tống Vi dỡ khóc dỡ cười thầm than vãn trong đầu, rồi ngẩng đầu dậy nhìn về phía cửa..
- Sếp.. em không ngăn được anh ấy..
Cô lễ tân xinh xắn mặt mũi nhăn nhó nhìn Tống Vi, nói là ngăn cản nhưng làm gì đã dám đến gần cái tảng băng to đùng kia đâu mà ngăn với cản..
- Được rồi, em về tiếp tục làm việc đi, Nguyệt Nhi em cũng ra ngoài đi, hôm nay cho em nghỉ buổi sáng.
- Sếp.. Vậy có bị trừ lương không?
Đường Nguyệt Nhi dè dặt nhìn Tống Vi, nếu là bị trừ lương có đánh chết cô cũng không đi đâu..
- Không trừ không trừ. Mau ra ngoài đi.
Tống Vi xua xua tay đuổi người rồi tiếp tục làm việc.
Đường Nguyệt Nhi cũng nhanh chóng tắt máy tính cầm theo túi xách rồi cùng cô lễ tân rời khỏi, lúc đi ngang người thanh niên kia không quên lén đưa mắt nhìn một cái..
- Người đó lạ quá chưa từng gặp qua bao giờ nha, còn dám tự xông lên phòng sếp nữa..Có khi nào là bạn trai của sếp chúng ta không?
Đường Nguyệt Nhi xoa xoa cầm nét mặt nghĩ ngợi..
- Bạn trai của sếp không phải Lục Tổng sao?
Cô lễ tân cũng không khỏi tò mò mà cùng nhau bàn luận với Đường Nguyệt Nhi..
- Có khi nào sếp bắt cá hai tay không nhỉ? Vừa rồi còn đuổi hết chúng ta ra ngoài..
- Chị nói khẽ thôi lỡ đến tai sếp là coi chừng mất việc đó.. Dù gì đó cũng là chuyện riêng của sếp..
Cô lễ tân nhìn xung quanh khẽ giọng nhắc nhở chị bạn của mình, cô còn rất muốn tiếp tục làm việc ở đây, tốt nhất là không nên nhiều chuyện..đặc biệt là chuyện của sếp tổng..
...----------------...
- Còn ngồi đó làm gì, mau qua ăn sáng đi..
Tống Vi đưa mắt nhìn qua Hàn Bách đang dọn thức ăn ra bàn, mùi thơm bay xộc vào mũi lại khiến bụng cô một phen cồn cào..
- Em đang đợi anh mang đến đút tận miệng cho em?
Anh nhìn Tống Vi cười trêu chọc..Khiến cô lại ngượng nghịu nhưng vẫn muốn đề cao mình hất cằm đáp trả anh..
- Em không đói.
- Thật sự không đói?
Hàn Bách mở to mắt hơn một chút hỏi cô lần nữa để xác định..
- Ừm.
[ Ọt..ọt..]
Tống Vi gật đầu chắc nịch thì lúc này âm thanh từ bụng vang lên khiến cô chỉ muốn đào nhanh một cái hố rồi chui xuống, trong lòng không ngừng mắng nhiếc cái bụng phản chủ..
Sợ cô ngượng quá lại giận dỗi nên Hàn Bách cố nhịn cười.. Anh mang đến hai phần bánh rán được làm từ bột mì, bột ngũ cốc, trứng và nước sốt là một món ăn đường phố phổ biến ở Trung Quốc.
Cầm lên một miếng bánh nhỏ kề đến sát môi Tống Vi, anh nhẹ giọng nói..
- Em ăn đi, nếu không lát nữa nguội sẽ không ngon.. Là tự tay anh làm đó..
Tống Vi ngượng ngùng há miệng cắn một miếng nhỏ..
- Ngon không?
Cô không trả lời mà chỉ gật nhẹ đầu rồi tự tay cầm lấy miếng bánh ăn..
Hàn Bách cười rồi đi đến bàn rót trong bình giữ nhiệt ra một tách trà thanh nhiệt mang đến cho Tống Vi..
Cô im lặng ngồi ăn hết hai phần bánh uống xong tách trà nhận lấy khăn giấy trên tay Hàn Bách đã chuẩn bị sẵn lau miệng rồi mới lên tiếng..
- Sao anh biết công ty em mà đến..Còn biết em đói mà mang thức ăn tới..
- Anh không để lạc mất em lần nữa đâu. Bây giờ em ở đâu anh cũng tìm được hết. Còn thức ăn thì anh thừa biết tính em vốn không thích ăn ở ngoài mà nên chắc chắn sẽ bỏ bữa. Sau này không được như vậy nữa.
Hàn Bách vừa dọn thức ăn trở vào hộp vừa trả lời cô..
- Trên người em có thiết bị định vị?
Tống Vi hốt hoảng cô nhìn tới nhìn tui người mình từ quần tới áo đều không có gì bất thường mà, vậy làm sao anh biết được cô ở đâu?
- Không cần tìm là trong điện thoại em.
Hàn Bách lắc đầu cười rồi đi đến kéo Tống Vi đứng dậy, anh ngồi xuống ghế làm việc của cô sau đó lại đặt cô ngồi trên đùi mình, nhanh chóng vòng tay qua eo cô ôm vào lòng..
Tống Vi bị hành động của anh làm cho cả người căng cứng, cô đẩy Hàn Bách ra nhưng lại chẳng thể nào thoát khỏi vòng tay anh..
- Anh làm gì vậy? Lỡ có ai nhìn thấy thì sao? Mau bỏ em ra..
- Tiểu Vi... anh xin lỗi..
Giọng anh đột nhiên lại trầm xuống, đặt cằm lên vai Tống Vi, anh ôm cô chặt hơn, cứ như sợ cô sẽ biến mất lần nữa..
- Xin lỗi? Chuyện gì?
Hàn Bách cầm tay trái cô lên ngón cái xoa xoa lên mu bàn tay nơi đó có một hình xăm lớn lại còn có thể chạm vào vùng da không mấy bằng phẳng,mịn màng khiến lòng anh đau đớn..
- Anh vô dụng đã không bảo vệ được cho em..
Tống Vi biết anh đang nghĩ gì, cô rút tay mình ra khỏi tay anh, trên môi khẽ cười..
- Chuyện đã qua rồi, em cũng không trách anh..
Hàn Bách nâng cằm cô lên để cô nhìn mình, anh nhìn sâu vào mắt cô rồi tha thiết nói..
- Tiểu Vi.. em có thể cho anh một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm với em không?
Tống Vi nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, cô muốn né tránh ánh mắt mong chờ kia nhưng dường như trong mắt anh có ma lực nó hút sạch lí trí trong đầu cô, lúc này cô chỉ biết được Hàn Bách đang dần tiến sát đến mặt mình, sau đó là bờ môi anh đã áp lên môi cô..
Lần này Tống Vi không phản kháng nữa cô nhắm mắt từ từ tận hưởng nụ hôn ngọt ngào anh mang đến. Hai bờ môi mềm mại uyển chuyển mút lấy nhau mãi một lúc rồi mới tiến sâu vào khoang miệng đối phương, chiếc lưỡi ranh ma của anh không ngừng trêu ghẹo lưỡi cô, anh càn quét tất cả những dư bị ngọt ngào trong miệng nhỏ chứa đầy mật ngọt kia, cả hai cùng nhau hòa quyện vào nụ hôn mãnh liệt này cho đến khi hô hấp Tống Vi dần khó khăn Hàn Bách mới chịu buông tha bờ môi căng mọng kia kéo theo một sợi chỉ bạc kết tinh của một tình yêu chân thành, nồng nhiệt..
"Nhanh đến vậy sao? Mới đây đã lên tới rồi.."
Tống Vi dỡ khóc dỡ cười thầm than vãn trong đầu, rồi ngẩng đầu dậy nhìn về phía cửa..
- Sếp.. em không ngăn được anh ấy..
Cô lễ tân xinh xắn mặt mũi nhăn nhó nhìn Tống Vi, nói là ngăn cản nhưng làm gì đã dám đến gần cái tảng băng to đùng kia đâu mà ngăn với cản..
- Được rồi, em về tiếp tục làm việc đi, Nguyệt Nhi em cũng ra ngoài đi, hôm nay cho em nghỉ buổi sáng.
- Sếp.. Vậy có bị trừ lương không?
Đường Nguyệt Nhi dè dặt nhìn Tống Vi, nếu là bị trừ lương có đánh chết cô cũng không đi đâu..
- Không trừ không trừ. Mau ra ngoài đi.
Tống Vi xua xua tay đuổi người rồi tiếp tục làm việc.
Đường Nguyệt Nhi cũng nhanh chóng tắt máy tính cầm theo túi xách rồi cùng cô lễ tân rời khỏi, lúc đi ngang người thanh niên kia không quên lén đưa mắt nhìn một cái..
- Người đó lạ quá chưa từng gặp qua bao giờ nha, còn dám tự xông lên phòng sếp nữa..Có khi nào là bạn trai của sếp chúng ta không?
Đường Nguyệt Nhi xoa xoa cầm nét mặt nghĩ ngợi..
- Bạn trai của sếp không phải Lục Tổng sao?
Cô lễ tân cũng không khỏi tò mò mà cùng nhau bàn luận với Đường Nguyệt Nhi..
- Có khi nào sếp bắt cá hai tay không nhỉ? Vừa rồi còn đuổi hết chúng ta ra ngoài..
- Chị nói khẽ thôi lỡ đến tai sếp là coi chừng mất việc đó.. Dù gì đó cũng là chuyện riêng của sếp..
Cô lễ tân nhìn xung quanh khẽ giọng nhắc nhở chị bạn của mình, cô còn rất muốn tiếp tục làm việc ở đây, tốt nhất là không nên nhiều chuyện..đặc biệt là chuyện của sếp tổng..
...----------------...
- Còn ngồi đó làm gì, mau qua ăn sáng đi..
Tống Vi đưa mắt nhìn qua Hàn Bách đang dọn thức ăn ra bàn, mùi thơm bay xộc vào mũi lại khiến bụng cô một phen cồn cào..
- Em đang đợi anh mang đến đút tận miệng cho em?
Anh nhìn Tống Vi cười trêu chọc..Khiến cô lại ngượng nghịu nhưng vẫn muốn đề cao mình hất cằm đáp trả anh..
- Em không đói.
- Thật sự không đói?
Hàn Bách mở to mắt hơn một chút hỏi cô lần nữa để xác định..
- Ừm.
[ Ọt..ọt..]
Tống Vi gật đầu chắc nịch thì lúc này âm thanh từ bụng vang lên khiến cô chỉ muốn đào nhanh một cái hố rồi chui xuống, trong lòng không ngừng mắng nhiếc cái bụng phản chủ..
Sợ cô ngượng quá lại giận dỗi nên Hàn Bách cố nhịn cười.. Anh mang đến hai phần bánh rán được làm từ bột mì, bột ngũ cốc, trứng và nước sốt là một món ăn đường phố phổ biến ở Trung Quốc.
Cầm lên một miếng bánh nhỏ kề đến sát môi Tống Vi, anh nhẹ giọng nói..
- Em ăn đi, nếu không lát nữa nguội sẽ không ngon.. Là tự tay anh làm đó..
Tống Vi ngượng ngùng há miệng cắn một miếng nhỏ..
- Ngon không?
Cô không trả lời mà chỉ gật nhẹ đầu rồi tự tay cầm lấy miếng bánh ăn..
Hàn Bách cười rồi đi đến bàn rót trong bình giữ nhiệt ra một tách trà thanh nhiệt mang đến cho Tống Vi..
Cô im lặng ngồi ăn hết hai phần bánh uống xong tách trà nhận lấy khăn giấy trên tay Hàn Bách đã chuẩn bị sẵn lau miệng rồi mới lên tiếng..
- Sao anh biết công ty em mà đến..Còn biết em đói mà mang thức ăn tới..
- Anh không để lạc mất em lần nữa đâu. Bây giờ em ở đâu anh cũng tìm được hết. Còn thức ăn thì anh thừa biết tính em vốn không thích ăn ở ngoài mà nên chắc chắn sẽ bỏ bữa. Sau này không được như vậy nữa.
Hàn Bách vừa dọn thức ăn trở vào hộp vừa trả lời cô..
- Trên người em có thiết bị định vị?
Tống Vi hốt hoảng cô nhìn tới nhìn tui người mình từ quần tới áo đều không có gì bất thường mà, vậy làm sao anh biết được cô ở đâu?
- Không cần tìm là trong điện thoại em.
Hàn Bách lắc đầu cười rồi đi đến kéo Tống Vi đứng dậy, anh ngồi xuống ghế làm việc của cô sau đó lại đặt cô ngồi trên đùi mình, nhanh chóng vòng tay qua eo cô ôm vào lòng..
Tống Vi bị hành động của anh làm cho cả người căng cứng, cô đẩy Hàn Bách ra nhưng lại chẳng thể nào thoát khỏi vòng tay anh..
- Anh làm gì vậy? Lỡ có ai nhìn thấy thì sao? Mau bỏ em ra..
- Tiểu Vi... anh xin lỗi..
Giọng anh đột nhiên lại trầm xuống, đặt cằm lên vai Tống Vi, anh ôm cô chặt hơn, cứ như sợ cô sẽ biến mất lần nữa..
- Xin lỗi? Chuyện gì?
Hàn Bách cầm tay trái cô lên ngón cái xoa xoa lên mu bàn tay nơi đó có một hình xăm lớn lại còn có thể chạm vào vùng da không mấy bằng phẳng,mịn màng khiến lòng anh đau đớn..
- Anh vô dụng đã không bảo vệ được cho em..
Tống Vi biết anh đang nghĩ gì, cô rút tay mình ra khỏi tay anh, trên môi khẽ cười..
- Chuyện đã qua rồi, em cũng không trách anh..
Hàn Bách nâng cằm cô lên để cô nhìn mình, anh nhìn sâu vào mắt cô rồi tha thiết nói..
- Tiểu Vi.. em có thể cho anh một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm với em không?
Tống Vi nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, cô muốn né tránh ánh mắt mong chờ kia nhưng dường như trong mắt anh có ma lực nó hút sạch lí trí trong đầu cô, lúc này cô chỉ biết được Hàn Bách đang dần tiến sát đến mặt mình, sau đó là bờ môi anh đã áp lên môi cô..
Lần này Tống Vi không phản kháng nữa cô nhắm mắt từ từ tận hưởng nụ hôn ngọt ngào anh mang đến. Hai bờ môi mềm mại uyển chuyển mút lấy nhau mãi một lúc rồi mới tiến sâu vào khoang miệng đối phương, chiếc lưỡi ranh ma của anh không ngừng trêu ghẹo lưỡi cô, anh càn quét tất cả những dư bị ngọt ngào trong miệng nhỏ chứa đầy mật ngọt kia, cả hai cùng nhau hòa quyện vào nụ hôn mãnh liệt này cho đến khi hô hấp Tống Vi dần khó khăn Hàn Bách mới chịu buông tha bờ môi căng mọng kia kéo theo một sợi chỉ bạc kết tinh của một tình yêu chân thành, nồng nhiệt..
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương