Mẹ Ơi! Ba Đâu?
Chương 12: Gặp lại lần nữa
Kim Ngọc nhìn quanh ngôi nhà. Mọi thứ đề có tone màu trắng trông thật nhã nhặn và tinh tế. Lúc đầu cô nghĩ trong nhà còn có ba mẹ Cao Lãng nữa nhưng theo lời của bà Cẩn Mai, quản gia của ngôi nhà cũng từng là bảo mẫu của Cao Lãng lúc nhỏ, thì anh đã sống ở đây một mình từ 2 năm trước kể từ khi ba anh qua đời trong vụ tai nạn xe. Ở trong căn biệt thự rộng lớn này chỉ có 4 người là Cao Lãng, bà quản gia, ông Hào là người chăm sóc vườn và cô người hầu Tâm Nhi phụ giúp bà Mai.
Kim Ngọc ôm đứa bé ngồi im lặng trên chiếc sofa, cô thích thú cọ xát chân mình lên tấm thảm bằng lông. Đây là lần đầu tiên cô được chạm vào vật gì mịn như vậy. Mọi người trong nhà cũng không làm phiền cô, ai nấy cũng có việc riêng của mình. Cô đặt đứa bé xuống ghế, cô muốn phụ giúp họ chứ ngồi không thì thật là vô dụng.
"Bà ơi, có việc gì cần cháu làm không"
"Nhìn cháu có vẻ mới sinh đúng không. Cháu nên nghỉ ngơi đi. Sinh xong còn yếu lắm. Phải tịnh dưỡng một thời gian đã" Cẩn Mai nhìn Kim Ngọc xanh xao cũng không nỡ kêu cô làm gì.
"Dạ cháu có thể làm việc nhẹ cũng được. Ví dụ như tưới cây nè bà" Kim Ngọc cười rạng rỡ, thật lòng cô hy vọng có thể giúp được gì cho mọi người.
"Không được. Cậu chủ không cho người lạ vào vườn cây của cậu ấy đâu. Cháu cứ ngồi yên và trông chừng đứa bé là được rồi."
Kim Ngọc thất vọng ngồi lại chỗ cũ. Cô đợi đến chiều thì nghe thấy tiếng xe kèm theo tiếng kèn inh ỏi. Bà Mai không để Kim Ngọc kịp phản ứng đã nhanh chóng đi ra cửa trước như thói quen của bà vậy.
Đứa bé sau khi uống sữa no lại ngủ say cho đến khi bị tiếng kèn xe đánh thức khóc ré lên. Kim Ngọc vỗ mãi cũng không nín "Ngoan nào bé con. Làm con giật mình hả. Không sao có mẹ đây." Kim Ngọc bế Giai Kỳ lên vỗ nhẹ vào lưng nó. Con bé nút nút ngon tay rồi lại lim dim ngủ tiếp.
Từ trên xe bước xuống một người đàn ông cao lơn. Anh mặc một bộ vest màu đen trông rất tinh xảo. Đôi mắt lạnh lùng không để lộ nội tâm của mình. Cao Lãng bình tĩnh đi vào nhà, chợt nhận ra trong nhà xuất hiện thêm người lạ. Lại còn có tiếng trẻ con khóc. Cao Lãng xưa nay rất ghét trẻ con. Đối với anh chúng thật ồn ào và phiền phức.
"Cô là ai. Cần gặp tôi có việc gì" Cao Lãng nới lỏng cà cạt, đặt thân hình to lớn của anh ngồi đối diện Kim Ngọc khiến cô cảm thấy có một sức ép vô hình đè lên lồng ngực.
"Tôi... Tôi là..." Kim Ngọc cũng không biết nói như thế nào mới đúng.
Cao lãng lục lại suy nghĩ của mình. Đã trôi qua gần một năm anh mới gặp lại cô. Giờ gặp lại trên tay cô còn bế đứa nhỏ. Không lẽ là con của anh sao?.
"Tôi nhớ ra cô là ai rồi. Cô đem theo đứa nhỏ này đến đây để làm gì. Không phải hôm đó tôi dặn cô uống thuốc tránh thai rồi sao. Tôi còn để lại số tiền coi như là khoảng bồi thường. Giữa chúng ta đâu còn quan hệ gì" Cao Lãng vẫn giữ thái độ bình tĩnh. Anh thong thả dựa lưng vào ghế.
"Tôi cũng đã làm theo lời của anh. Nhưng tôi không hiểu sao mình vẫn mang thai. Đây là con của anh. Anh có thể xét nghiệm ADN" Kim Ngọc bấm chặt móng chân xuống sàn nhà để giữ bình tĩnh.
"Cô cố tình làm vậy để đến đây xin tiền đúng không. Đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ" Cao Lãng cười nhếch mép, ném cho Kim Ngọc cái nhìn khinh bỉ. Từ trước đến nay anh vô cùng ghét và khinh thường những con người ở bên cạnh anh chỉ vì những đồng tiền của anh.
Cao Lãng không biết rằng những câu nói vừa rồi đã tổn thương đến lòng tự trọng của Kim Ngọc như thế nào. Cô cắt chặt môi để ngăn mình không khóc trước mặt anh. Cô không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của mình.
"Tôi không cần tiền của anh. Tôi chỉ hy vọng anh có thể nhận đứa trẻ vô tội này. Tôi không muốn con tôi lớn lên mà thiếu đi tình cảm của ba." Kim Ngọc ngẩn cao đầu nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách của Cao Lãng. Cô muốn giữ lại cho mình chút tự tôn.
Cao Lãng nhìn cô rồi nhìn đứa trẻ kia. Anh không phải là con người có trái tim bằng đá. Nếu đứa trẻ kia quả thật là con anh, chắc chắn Cao Lãng này sẽ có trách nhiệm với nó. Nên tạm thời anh không đuổi cô đi được. Nhưng anh thật sự kinh tởm con người của Kim Ngọc, tại sao lại có người vì tham tiền mà có thể làm ra những chuyện đê hèn như vậy. [ Được cô cần tiền chứ gì, vậy tôi sẽ cho cô tiền ]
Kim Ngọc ôm đứa bé ngồi im lặng trên chiếc sofa, cô thích thú cọ xát chân mình lên tấm thảm bằng lông. Đây là lần đầu tiên cô được chạm vào vật gì mịn như vậy. Mọi người trong nhà cũng không làm phiền cô, ai nấy cũng có việc riêng của mình. Cô đặt đứa bé xuống ghế, cô muốn phụ giúp họ chứ ngồi không thì thật là vô dụng.
"Bà ơi, có việc gì cần cháu làm không"
"Nhìn cháu có vẻ mới sinh đúng không. Cháu nên nghỉ ngơi đi. Sinh xong còn yếu lắm. Phải tịnh dưỡng một thời gian đã" Cẩn Mai nhìn Kim Ngọc xanh xao cũng không nỡ kêu cô làm gì.
"Dạ cháu có thể làm việc nhẹ cũng được. Ví dụ như tưới cây nè bà" Kim Ngọc cười rạng rỡ, thật lòng cô hy vọng có thể giúp được gì cho mọi người.
"Không được. Cậu chủ không cho người lạ vào vườn cây của cậu ấy đâu. Cháu cứ ngồi yên và trông chừng đứa bé là được rồi."
Kim Ngọc thất vọng ngồi lại chỗ cũ. Cô đợi đến chiều thì nghe thấy tiếng xe kèm theo tiếng kèn inh ỏi. Bà Mai không để Kim Ngọc kịp phản ứng đã nhanh chóng đi ra cửa trước như thói quen của bà vậy.
Đứa bé sau khi uống sữa no lại ngủ say cho đến khi bị tiếng kèn xe đánh thức khóc ré lên. Kim Ngọc vỗ mãi cũng không nín "Ngoan nào bé con. Làm con giật mình hả. Không sao có mẹ đây." Kim Ngọc bế Giai Kỳ lên vỗ nhẹ vào lưng nó. Con bé nút nút ngon tay rồi lại lim dim ngủ tiếp.
Từ trên xe bước xuống một người đàn ông cao lơn. Anh mặc một bộ vest màu đen trông rất tinh xảo. Đôi mắt lạnh lùng không để lộ nội tâm của mình. Cao Lãng bình tĩnh đi vào nhà, chợt nhận ra trong nhà xuất hiện thêm người lạ. Lại còn có tiếng trẻ con khóc. Cao Lãng xưa nay rất ghét trẻ con. Đối với anh chúng thật ồn ào và phiền phức.
"Cô là ai. Cần gặp tôi có việc gì" Cao Lãng nới lỏng cà cạt, đặt thân hình to lớn của anh ngồi đối diện Kim Ngọc khiến cô cảm thấy có một sức ép vô hình đè lên lồng ngực.
"Tôi... Tôi là..." Kim Ngọc cũng không biết nói như thế nào mới đúng.
Cao lãng lục lại suy nghĩ của mình. Đã trôi qua gần một năm anh mới gặp lại cô. Giờ gặp lại trên tay cô còn bế đứa nhỏ. Không lẽ là con của anh sao?.
"Tôi nhớ ra cô là ai rồi. Cô đem theo đứa nhỏ này đến đây để làm gì. Không phải hôm đó tôi dặn cô uống thuốc tránh thai rồi sao. Tôi còn để lại số tiền coi như là khoảng bồi thường. Giữa chúng ta đâu còn quan hệ gì" Cao Lãng vẫn giữ thái độ bình tĩnh. Anh thong thả dựa lưng vào ghế.
"Tôi cũng đã làm theo lời của anh. Nhưng tôi không hiểu sao mình vẫn mang thai. Đây là con của anh. Anh có thể xét nghiệm ADN" Kim Ngọc bấm chặt móng chân xuống sàn nhà để giữ bình tĩnh.
"Cô cố tình làm vậy để đến đây xin tiền đúng không. Đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ" Cao Lãng cười nhếch mép, ném cho Kim Ngọc cái nhìn khinh bỉ. Từ trước đến nay anh vô cùng ghét và khinh thường những con người ở bên cạnh anh chỉ vì những đồng tiền của anh.
Cao Lãng không biết rằng những câu nói vừa rồi đã tổn thương đến lòng tự trọng của Kim Ngọc như thế nào. Cô cắt chặt môi để ngăn mình không khóc trước mặt anh. Cô không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của mình.
"Tôi không cần tiền của anh. Tôi chỉ hy vọng anh có thể nhận đứa trẻ vô tội này. Tôi không muốn con tôi lớn lên mà thiếu đi tình cảm của ba." Kim Ngọc ngẩn cao đầu nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách của Cao Lãng. Cô muốn giữ lại cho mình chút tự tôn.
Cao Lãng nhìn cô rồi nhìn đứa trẻ kia. Anh không phải là con người có trái tim bằng đá. Nếu đứa trẻ kia quả thật là con anh, chắc chắn Cao Lãng này sẽ có trách nhiệm với nó. Nên tạm thời anh không đuổi cô đi được. Nhưng anh thật sự kinh tởm con người của Kim Ngọc, tại sao lại có người vì tham tiền mà có thể làm ra những chuyện đê hèn như vậy. [ Được cô cần tiền chứ gì, vậy tôi sẽ cho cô tiền ]
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương