Mẹ Ơi! Ba Đâu?
Chương 36: Lễ cưới
Hôm nay là lễ cưới của Kim Ngọc. Được tổ chức tại nhà hàng lớn nhất ở thành phố này. Tham gia lễ cưới toàn là những vị khác có địa vị trong giới làm ăn. Cao Lãng muốn chứng tỏ cho mọi người thấy bài báo trước kia là sai sự thật.
Anh hồi hộp mặc bộ đồ vest đen, trước cổ áo đeo chiếc nơ đỏ. Trông Cao Lãng hôm nay đẹp đến mê người. Dưới ánh đèn vàng của nhà hàng, đôi mắt màu hổ phách của anh sáng đến độ có thể thấy cả con ngươi.
Ở bên trong phòng thay đồ Kim Ngọc cũng hồi hộp không kém. Cô mặc một chiếc đầm trắng tinh khôi. Ôm trọng vòng 1 căng tròn. Chiếc váy được thiết kế riêng cho cô. Nên nó giúp Kim Ngọc tôn lên những đường nét đẹp nhất trên cơ thể cô.
Kim Ngọc đang ngồi yên để trang điểm. Tim cô đập rất nhanh khi tưởng tượng đến cảnh Vu Quân nắm tay cô trao cho anh. Mặc dù không có tình cha con tồn tại ở đó. Nhưng chỉ cần có Cao Lãng ở bên cạnh cũng đủ làm cô hạnh phúc rồi.
Kim Ngọc vui vẻ trò truyện cùng với cô gái đang giúp cô chỉnh lại lại váy cưới. Hôm nay lẻ ra Tiểu Mẫn sẽ là người làm công việc phụ dâu đó. Nghĩ đến đây tâm trạng của Kim Ngọc chùn xuống. Cô tiếc nuối cho tình bạn đã từng đẹp đẽ.
"Chị ơi, em giúp chị vén lại tóc nha". Triệu Vân đến gần Kim Ngọc, Cô là phụ dâu, mà nhà hàng giới thiệu cho Kim Ngọc, bởi gần phút chót Kim Ngọc vẫn không thể tìm được người nào thay thế Tiểu Mẫn.
"Cảm ơn em nhiều, không có..." Giọng nói của Kim Ngọc bị chặn đứng lại bởi một chiếc khăn dầy. Mùi thuốc gây mê xộc vào mũi cô, khiến cô không thể hít thở thông suốt được. Kim Ngọc dần dần mất đi ý thức, cả người nhanh chóng không còn chút sức lực ngã vào người cô gái kia.
Sau khi Kim Ngọc bất tỉnh, Triệu Vân nhắc điện thoại gọi cho ai đó.
"Cô ta ngất xỉu rồi, em sẽ mang cô ta ra phía sau nhà hàng để qua mắt bảo vệ. Chị đưa xe đến đó đi" Triệu Vân, cùng cô gái trang điểm cho Kim Ngọc khi nãy kéo Kim Ngọc lên chiếc xe đựng khăn trải bàn. Họ nhét Kim Ngọc xuống dưới và phủ khăn lên trên để qua mắt bảo vệ. Bọn họ cũng chuẩn bị quần áo phục vụ để thay ra. Cả hai bình tĩnh đẩy xe ra ngoài.
Bọn họ là người của nhà hàng nhưng được Tiểu Mẫn mua chuộc với số tiền lớn. Quả thực trên đời này mọi thứ đều mua bằng tiền, ngay chính cả lương tâm cũng được đem ra mua bán.
"Nè hôn lễ sắp bắt đầu rồi. 2 người đi đâu vậy." Bảo vệ chặn đứng chiếc xe kia lại.
"Chúng tôi đem bỏ những chiếc khăn cũ này đi"
Ông bảo vệ cảm thấy có chút khác lạ nên đi đến tùy tiện nhặt lên xem. Nhưng không phát hiện gì đành cho hai người bạn họ đi qua.
Ở bên ngoài đã có một chiếc xe đang đợi sẵn, Tiểu Mẫn lạnh lùng ngồi đó, cô dửng dưng nhìn Kim Ngọc bị đám người thô bạo mang lên xe.
Cao Lãng trong lòng có chút lo lắng, đã lâu rồi mà chưa thấy Kim Ngọc bước ra, đã sắp đến giờ làm lễ. Cao Lãng sốt ruột đi đến phòng thay đồ gõ cửa, chẳng ai trả lời anh. Không thể đợi được nữa, Cao Lãng đi vào trong. Anh không thấy vợ cũng như bất kì ai cả. Chuyện gì đang xảy ra vậy. Cao Lãng hớt hải đi tìm quản lý của nhà hàng, để xem lại camera.
Chiếc xe lao nhanh, chạy qua những con hẻm ngoằng ngoèo. Đưa Kim Ngọc đến một căn nhà hoang nằm cách biệt với thành phố ồn ào náo nhiệt kia.
Kim Ngọc chưa tỉnh lại vì lượng thuốc mê kia vẫn chưa hết tác dụng. Bọn chúng ném cô nằm lăn lóc trên vũng nước mưa còn đọng lại sau trận mưa lớn lúc chiều.
"Thả tao ra, đồ khốn" Tiếng Tư Duệ lảnh lót, bên cạnh bà còn có cả Vu Quân, ông ta nằm sõng soài trên nền đất ẩm ướt còn có cả mấy con gián dơ bẩn bò ngổn ngang xung quanh. Vu Quân lại say khướt.
"Bà có nhớ tôi là ai không" Tiểu Mẫn cười vang vọng, nghe đến rợn người.
"Mày... mày là"
"Tôi chính là con của người đàn bà khốn khổ đã bị tên cặn bã như bà giết hại" Nói đến đây Tiểu Mẫn kích động nắm tóc Tư Duệ, cô ta tát mấy cái thật mạnh vào mặt bà, khóe môi cũng đã rỉ máu.
Anh hồi hộp mặc bộ đồ vest đen, trước cổ áo đeo chiếc nơ đỏ. Trông Cao Lãng hôm nay đẹp đến mê người. Dưới ánh đèn vàng của nhà hàng, đôi mắt màu hổ phách của anh sáng đến độ có thể thấy cả con ngươi.
Ở bên trong phòng thay đồ Kim Ngọc cũng hồi hộp không kém. Cô mặc một chiếc đầm trắng tinh khôi. Ôm trọng vòng 1 căng tròn. Chiếc váy được thiết kế riêng cho cô. Nên nó giúp Kim Ngọc tôn lên những đường nét đẹp nhất trên cơ thể cô.
Kim Ngọc đang ngồi yên để trang điểm. Tim cô đập rất nhanh khi tưởng tượng đến cảnh Vu Quân nắm tay cô trao cho anh. Mặc dù không có tình cha con tồn tại ở đó. Nhưng chỉ cần có Cao Lãng ở bên cạnh cũng đủ làm cô hạnh phúc rồi.
Kim Ngọc vui vẻ trò truyện cùng với cô gái đang giúp cô chỉnh lại lại váy cưới. Hôm nay lẻ ra Tiểu Mẫn sẽ là người làm công việc phụ dâu đó. Nghĩ đến đây tâm trạng của Kim Ngọc chùn xuống. Cô tiếc nuối cho tình bạn đã từng đẹp đẽ.
"Chị ơi, em giúp chị vén lại tóc nha". Triệu Vân đến gần Kim Ngọc, Cô là phụ dâu, mà nhà hàng giới thiệu cho Kim Ngọc, bởi gần phút chót Kim Ngọc vẫn không thể tìm được người nào thay thế Tiểu Mẫn.
"Cảm ơn em nhiều, không có..." Giọng nói của Kim Ngọc bị chặn đứng lại bởi một chiếc khăn dầy. Mùi thuốc gây mê xộc vào mũi cô, khiến cô không thể hít thở thông suốt được. Kim Ngọc dần dần mất đi ý thức, cả người nhanh chóng không còn chút sức lực ngã vào người cô gái kia.
Sau khi Kim Ngọc bất tỉnh, Triệu Vân nhắc điện thoại gọi cho ai đó.
"Cô ta ngất xỉu rồi, em sẽ mang cô ta ra phía sau nhà hàng để qua mắt bảo vệ. Chị đưa xe đến đó đi" Triệu Vân, cùng cô gái trang điểm cho Kim Ngọc khi nãy kéo Kim Ngọc lên chiếc xe đựng khăn trải bàn. Họ nhét Kim Ngọc xuống dưới và phủ khăn lên trên để qua mắt bảo vệ. Bọn họ cũng chuẩn bị quần áo phục vụ để thay ra. Cả hai bình tĩnh đẩy xe ra ngoài.
Bọn họ là người của nhà hàng nhưng được Tiểu Mẫn mua chuộc với số tiền lớn. Quả thực trên đời này mọi thứ đều mua bằng tiền, ngay chính cả lương tâm cũng được đem ra mua bán.
"Nè hôn lễ sắp bắt đầu rồi. 2 người đi đâu vậy." Bảo vệ chặn đứng chiếc xe kia lại.
"Chúng tôi đem bỏ những chiếc khăn cũ này đi"
Ông bảo vệ cảm thấy có chút khác lạ nên đi đến tùy tiện nhặt lên xem. Nhưng không phát hiện gì đành cho hai người bạn họ đi qua.
Ở bên ngoài đã có một chiếc xe đang đợi sẵn, Tiểu Mẫn lạnh lùng ngồi đó, cô dửng dưng nhìn Kim Ngọc bị đám người thô bạo mang lên xe.
Cao Lãng trong lòng có chút lo lắng, đã lâu rồi mà chưa thấy Kim Ngọc bước ra, đã sắp đến giờ làm lễ. Cao Lãng sốt ruột đi đến phòng thay đồ gõ cửa, chẳng ai trả lời anh. Không thể đợi được nữa, Cao Lãng đi vào trong. Anh không thấy vợ cũng như bất kì ai cả. Chuyện gì đang xảy ra vậy. Cao Lãng hớt hải đi tìm quản lý của nhà hàng, để xem lại camera.
Chiếc xe lao nhanh, chạy qua những con hẻm ngoằng ngoèo. Đưa Kim Ngọc đến một căn nhà hoang nằm cách biệt với thành phố ồn ào náo nhiệt kia.
Kim Ngọc chưa tỉnh lại vì lượng thuốc mê kia vẫn chưa hết tác dụng. Bọn chúng ném cô nằm lăn lóc trên vũng nước mưa còn đọng lại sau trận mưa lớn lúc chiều.
"Thả tao ra, đồ khốn" Tiếng Tư Duệ lảnh lót, bên cạnh bà còn có cả Vu Quân, ông ta nằm sõng soài trên nền đất ẩm ướt còn có cả mấy con gián dơ bẩn bò ngổn ngang xung quanh. Vu Quân lại say khướt.
"Bà có nhớ tôi là ai không" Tiểu Mẫn cười vang vọng, nghe đến rợn người.
"Mày... mày là"
"Tôi chính là con của người đàn bà khốn khổ đã bị tên cặn bã như bà giết hại" Nói đến đây Tiểu Mẫn kích động nắm tóc Tư Duệ, cô ta tát mấy cái thật mạnh vào mặt bà, khóe môi cũng đã rỉ máu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương