[Harry Potter X Twilight] Mê Vụ
Chương 27
Đến tận tối hôm đó, khi Draco còn đang ăn cơm, những người khác trong nhà mới lục tục trở về.
Emmett vừa vào đã oang oang, “Draco yêu quý, hôm qua em cho Bella uống cái gì đấy?” Vẻ mặt anh chàng rõ ràng là hưng phấn cực kỳ. Vào ngay sau anh là Rosalie, Alice và Jasper. Draco lại không thấy Esme và Carlisle đâu cả.
Cậu nuốt ngụm thức ăn đang nhai dở, lấy khăn tay lau miệng, “Sao không thấy Carlisle và Esme?”
Emmett kéo ghế ra ngồi vào cạnh Edward, “Esme muốn vào trấn mua vài thứ. Còn Carlisle phải đến bệnh viện trực đêm.” Sau đó anh chàng quay đầu nhìn Edward, cười hí hí, “Hôm qua có mỗi hai người ở nhà thôi. Sao, đêm sung sướng tốt lành hôn?”
Draco đẩy chén dĩa trước mặt qua một bên, không chờ Edward đáp lại liền giành nói, “Forks đêm trời lắm mây, sao trăng gì cũng không thấy, có gì tốt đẹp đâu.”
Emmett phá ra cười to, “Ai, cậu em yêu quý, bộ dạng này rõ là dục cầu bất mãn nha.” Anh chàng vừa nói xong, liền bị Rosalie đấm cho một cái, ôm ngực tru lên, “Em yêu, đau á!”
Rosalie cười với Draco, sau đó cũng kéo ghế ra ngồi. Draco đối với việc cô hòa nhã như vậy lấy làm khó hiểu. Tuy rằng cô nàng vốn đã thay đổi thái độ với cậu từ xem như không khí đến bình thường chào hỏi, nhưng cũng chưa bao giờ thân thiện như thế.
Edward cũng từng giải thích qua, là Rosalie vừa hâm mộ vừa ghen tị với Draco, cậu không phải ma cà rồng, có cuộc sống hữu hạn, đây là điều cô nàng không thể có. Nhưng Draco nghĩ phải còn có gì đó nữa.
Cậu quơ đũa phép, đống bát dĩa tự động rửa sạch, sau đó ngăn nắp bay vào yên vị trong tủ chén.
Rosalie chờ cậu xong việc mới nói, giọng điệu tuy rằng lạnh nhạt, nhưng cũng không quá xa cách, giống như chịu xem cậu là người một nhà, “Hôm qua cậu cho Swan uống cái gì?”
“…” Lúc này Emmett mới giật mình nhớ ra, nãy giờ chuyện rời trọng tâm quá rồi.
“A, là món thuốc của thầy em…” Draco ngẩn ra, sau đó nghĩ tới cái gì, cười đến nham nhở, “Vẻ mặt cô ta lúc uống thuốc, đúng là trọn đời khó quên.” Quả nhiên, nhìn người gặp họa là vui sướng nhất.
“Thuốc đó có thể giải được độc của ma cà rồng?” Emmett hớn hở, mà ngay cả Edward cũng tỏ vẻ tò mò.
Draco nghĩ nghĩ, “Thực ra em cũng không rõ nó có tác dụng hay không, chỗ em thì thuốc này tác dụng cũng không nhiều, nhưng may mà không sao, hai thế giới cũng không khác nhau quá, chí ít nó làm được việc.”
Nghe đáp án bâng quơ như vậy, ba người còn lại hơi có chút thất vọng, “Thế thôi à?” Emmett vẫn muốn truy tới cùng.
“Thế thôi á?” Draco cao giọng lên một tí, “Thầy em là Bậc thầy độc dược trẻ nhất giới phù thủy, vang danh khắp nơi luôn đó!” Cậu đăc biệt nhấn mạnh điều này. Severus Snape là người cậu vừa kính vừa sợ, không chỉ là một Bậc thầy Độc dược, lại còn là Chủ nhiệm nhà Slytherin, nhiêu đó đủ để người ta phải nhường hắn mấy phần.
“Thật không? Anh nghe Esme nói mùi vị của nó rất kinh khủng.” Emmett nghi ngờ.
“…” Draco biết nói gì giờ, từ trong vạc của thầy Snape múc ra thì có cái gì ngon nghẻ? Hắn cũng từng nói hắn không bao giờ thay đổi mùi vị của độc dược để làm nó dễ uống hơn, vì cho rằng sẽ ảnh hưởng đến dược lực của nó, nên hắn không bao giờ để tâm chuyện này.
“Mùi vị của độc dược thì làm sao mà ngon được. Nghĩ tới nguyên liệu của nó kìa!”
Emmett ngó ngó vẻ mặt Draco, liền cảm thấy nguyên liệu của cái món đó nhất định rất kinh khủng, Draco là người hay trọng hình tượng, có đánh chết cậu cũng khồn để lộ vẻ mặt nhăn nhó này đâu.
Ngược lại, Rosalie cảm thấy rất hứng thú, hoặc là cô nàng rất mong chờ vào một phương thuốc có thể giải được độc ma cà rồng, “Thuốc đó dùng nguyên liệu gì để pha chế? Thế giới này có không?” Cô nàng trông ngóng câu trả lời của Draco, ngay cả Edward bên cạnh cũng rất hiếu kỳ.
“Mỗi món độc dược đều có công thức khác nhau, nguyên liệu thì nhiều không kể xiết, thế giới này hẳn là không có đầy đủ, hơn nữa có thì cũng sẽ khác đi. Mà muốn làm thì ít nhất cũng phải có nơi như phòng thí nghiệm mới được.” Draco nhún vai trả lời, tuy cậu thích môn này, nhưng ở nơi không phải đi học Độc dược nữa, cũng không cần chịu áp lực thi cử trên vai, cậu hoàn toàn không muốn đi nấu độc dược, nhất là pha xử lý nguyên liệu kinh hồn đó.
Draco chẳng muốn tiếp tục đề tài này nữa, nói với Edward còn đang ngồi kia uống trà, “Edward, mai anh muốn đi săn?”
“Ừ.” Anh cười nói, “Có lẽ mai em đi chung xe với Alice vậy, hoặc…đi với Emmett cũng được.” Edward có hơi không xác định, có lẽ chính anh cũng hoài nghi xem Rosalie có chịu cho Draco lên xe của họ không.
Bất ngờ chính là, Rosalie lại đồng ý với Edward, “Mai Draco đi cùng tụi chị cũng được.”
Draco vốn không quen ngồi xe lắm, cậu vẫn cảm thấy cưỡi chổi hay lò sưởi vẫn quen thuộc hơn. Nhưng gần đây cậu cũng đang nghĩ xem có nên mua một cái xe hay không. Dẫu sao nơi này xe là phương tiện di chuyển phổ biến nhất.
============================================
Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh dậy Draco không thấy Edward đâu cả, có lẽ anh đã đi săn rồi.
Cậu nhanh nhẹn thay đồ, tròng vào người chiếc len xám cổ chữ V ngoài áo sơ mi, soi gương một lúc nữa rồi mới chạy xuống lầu.
Esme đang ở dưới bếp làm bữa sáng.
“Buổi sáng tốt lành ạ.” Draco chào bà, “Để cháu tự làm cũng được mà.”
Esme vẫn bận bịu với cái chảo, “Đừng để ý, bác thích ở trong này. Chỉ là lâu rồi không nấu nướng, hy vọng còn chưa lụt nghề mất.”
Ít nhất thì chắc chắn là ngon hơn đồ cậu làm, Draco tự nhủ. Khi vừa đến thế giới này, cậu cũng từng tự mình nấu ăn, tuy nhìn qua cũng khá, nhưng hương vị thì đúng là…khủng khiếp.
Draco ăn xong bữa sáng, chào tạm biệt Carlisle và Esme, theo những người đến gara lấy xe đi học.
Cậu chui vào xe của Rosalie, Emmett cũng không đi cùng. Anh chàng tự lấy chiếc Jeep đỏ của mình ra chạy.
Trong xe khá im ắng, Rosalie khởi động xe, đi cũng không nhanh lắm. Draco cho là cô nàng cố tình chạy chậm.
“Cậu nghĩ thế nào về Edward?” Rosalie bỗng nói, đánh vỡ sự trầm mặc. Cô cũng không nhìn Draco, chỉ chăm chăm đường đi ở phía trước.
“Nghĩ thế nào là sao? Chị muốn nói đến mặt nào?”
“Edward là ma cà rồng…” Rosalie nói thẳng, “Còn cậu, cho dù là phù thủy, cũng chỉ là nhân loại bình thường. Cuộc sống của cậu rất nhanh sẽ kết thúc, có khi còn không tới một trăm năm.”
“…Chị nói đúng.” Draco lẩm bẩm. Tuy người nhà Cullen không bao giờ đề cập với cậu chuyện này nhưng Draco biết nó rất quan trọng, chính cậu rồi phải tự mình quyết định thôi. Nếu như cậu vẫn luôn là người thường, nhất định một lúc nào đó sẽ chết đi. Đến lúc đó Edward chỉ còn lại một mình. Đây là kết quả mà chắc chắn là nhà Cullen không muốn nhìn thấy. Dẫu vậy, cậu cảm thấy rằng Edward không muốn cậu cũng trở thành như anh.
“Em hiểu chị muốn nói cái gì… Rosalie, cho em chút thời gian. Chuyện cả đời, em từ nhỏ đã được dạy không thể quyết định vội vàng như vậy.” Draco ngẩng đầu nhìn cô nàng bên cạnh, nói chắc nịch, “Tin em được không, sẽ không lâu lắm đâu.”
Cậu phải tự thuyết phục mình, thế giới này không có pháp thuật, không có phù thủy, huyết thống thuần khiết càng chẳng có ý nghĩa gì. Những gì cậu muốn duy trì trong tâm khảm đã không còn nữa. Hiện tại chính cậu cũng đang sống giữa một cộng đồng Muggle. Những điều này cậu đều hiểu, nhưng để tiếp nhận hiện thực và từ bỏ những gì mình có từ trong trứng nước vẫn cần rất nhiều thời gian.
Đại khái là do Draco cam đoan với cô nàng, Rosalie thôi không truy vấn nữa.
Nhưng Draco cũng không định im lặng, quan hệ giữa hai người vừa mới tốt lên, “Mọi người không phải thích giấu mình sao? Mà chiếc xe này…” Cậu tìm từ để miêu tả, “Hơi màu mè?”
Biểu cảm của Rosalie thả lỏng hơn chút, cô nàng cười nói, “Chị thích xe, nhất là việc trang hoàng cho nó.” Lại nhìn Draco một cái, “Nếu mua xe, chị có thể sơn sửa tân trang lại cho.” Có vẻ như nói trúng đề tài, giọng điệu cô nàng dịu đi hơn hẳn.
“Cho dù em mua xe, cũng toàn là Edward lái thôi.” Draco thấp giọng thì thầm.
Hiển nhiên ma cà rồng thính lực rất tốt, bởi vì cậu vừa dứt lời đã nghe Rosalie cười khanh khách, “Chị cũng nghĩ vậy, Edward sẽ không để cậu tự mình lái xe đâu, cậu cũng đâu dám lái mà hả.”
Draco nhún vai, “Thôi vậy, chắc em chả cần mua xe làm gì.”
=================================
Mấy thím có ai đọc Long đồ án bên nhà Thesun.nguyen không:(( tỷ ấy lại block nữa rồi T^T theo truyện này nhiều năm, chỉ chờ một chữ hoàn cũng khổ nữa:(( sao tỷ ấy không xin bản quyền rồi dịch, đc thì cho xuất bản luôn như Quỷ hành nhỉ:(((( nói chứ bộ ấy mà ra thì tốn bao nhiêu cũng mua T^T còn Du long nữa, ra Quỷ hành phải ra Du long chứ:((
Emmett vừa vào đã oang oang, “Draco yêu quý, hôm qua em cho Bella uống cái gì đấy?” Vẻ mặt anh chàng rõ ràng là hưng phấn cực kỳ. Vào ngay sau anh là Rosalie, Alice và Jasper. Draco lại không thấy Esme và Carlisle đâu cả.
Cậu nuốt ngụm thức ăn đang nhai dở, lấy khăn tay lau miệng, “Sao không thấy Carlisle và Esme?”
Emmett kéo ghế ra ngồi vào cạnh Edward, “Esme muốn vào trấn mua vài thứ. Còn Carlisle phải đến bệnh viện trực đêm.” Sau đó anh chàng quay đầu nhìn Edward, cười hí hí, “Hôm qua có mỗi hai người ở nhà thôi. Sao, đêm sung sướng tốt lành hôn?”
Draco đẩy chén dĩa trước mặt qua một bên, không chờ Edward đáp lại liền giành nói, “Forks đêm trời lắm mây, sao trăng gì cũng không thấy, có gì tốt đẹp đâu.”
Emmett phá ra cười to, “Ai, cậu em yêu quý, bộ dạng này rõ là dục cầu bất mãn nha.” Anh chàng vừa nói xong, liền bị Rosalie đấm cho một cái, ôm ngực tru lên, “Em yêu, đau á!”
Rosalie cười với Draco, sau đó cũng kéo ghế ra ngồi. Draco đối với việc cô hòa nhã như vậy lấy làm khó hiểu. Tuy rằng cô nàng vốn đã thay đổi thái độ với cậu từ xem như không khí đến bình thường chào hỏi, nhưng cũng chưa bao giờ thân thiện như thế.
Edward cũng từng giải thích qua, là Rosalie vừa hâm mộ vừa ghen tị với Draco, cậu không phải ma cà rồng, có cuộc sống hữu hạn, đây là điều cô nàng không thể có. Nhưng Draco nghĩ phải còn có gì đó nữa.
Cậu quơ đũa phép, đống bát dĩa tự động rửa sạch, sau đó ngăn nắp bay vào yên vị trong tủ chén.
Rosalie chờ cậu xong việc mới nói, giọng điệu tuy rằng lạnh nhạt, nhưng cũng không quá xa cách, giống như chịu xem cậu là người một nhà, “Hôm qua cậu cho Swan uống cái gì?”
“…” Lúc này Emmett mới giật mình nhớ ra, nãy giờ chuyện rời trọng tâm quá rồi.
“A, là món thuốc của thầy em…” Draco ngẩn ra, sau đó nghĩ tới cái gì, cười đến nham nhở, “Vẻ mặt cô ta lúc uống thuốc, đúng là trọn đời khó quên.” Quả nhiên, nhìn người gặp họa là vui sướng nhất.
“Thuốc đó có thể giải được độc của ma cà rồng?” Emmett hớn hở, mà ngay cả Edward cũng tỏ vẻ tò mò.
Draco nghĩ nghĩ, “Thực ra em cũng không rõ nó có tác dụng hay không, chỗ em thì thuốc này tác dụng cũng không nhiều, nhưng may mà không sao, hai thế giới cũng không khác nhau quá, chí ít nó làm được việc.”
Nghe đáp án bâng quơ như vậy, ba người còn lại hơi có chút thất vọng, “Thế thôi à?” Emmett vẫn muốn truy tới cùng.
“Thế thôi á?” Draco cao giọng lên một tí, “Thầy em là Bậc thầy độc dược trẻ nhất giới phù thủy, vang danh khắp nơi luôn đó!” Cậu đăc biệt nhấn mạnh điều này. Severus Snape là người cậu vừa kính vừa sợ, không chỉ là một Bậc thầy Độc dược, lại còn là Chủ nhiệm nhà Slytherin, nhiêu đó đủ để người ta phải nhường hắn mấy phần.
“Thật không? Anh nghe Esme nói mùi vị của nó rất kinh khủng.” Emmett nghi ngờ.
“…” Draco biết nói gì giờ, từ trong vạc của thầy Snape múc ra thì có cái gì ngon nghẻ? Hắn cũng từng nói hắn không bao giờ thay đổi mùi vị của độc dược để làm nó dễ uống hơn, vì cho rằng sẽ ảnh hưởng đến dược lực của nó, nên hắn không bao giờ để tâm chuyện này.
“Mùi vị của độc dược thì làm sao mà ngon được. Nghĩ tới nguyên liệu của nó kìa!”
Emmett ngó ngó vẻ mặt Draco, liền cảm thấy nguyên liệu của cái món đó nhất định rất kinh khủng, Draco là người hay trọng hình tượng, có đánh chết cậu cũng khồn để lộ vẻ mặt nhăn nhó này đâu.
Ngược lại, Rosalie cảm thấy rất hứng thú, hoặc là cô nàng rất mong chờ vào một phương thuốc có thể giải được độc ma cà rồng, “Thuốc đó dùng nguyên liệu gì để pha chế? Thế giới này có không?” Cô nàng trông ngóng câu trả lời của Draco, ngay cả Edward bên cạnh cũng rất hiếu kỳ.
“Mỗi món độc dược đều có công thức khác nhau, nguyên liệu thì nhiều không kể xiết, thế giới này hẳn là không có đầy đủ, hơn nữa có thì cũng sẽ khác đi. Mà muốn làm thì ít nhất cũng phải có nơi như phòng thí nghiệm mới được.” Draco nhún vai trả lời, tuy cậu thích môn này, nhưng ở nơi không phải đi học Độc dược nữa, cũng không cần chịu áp lực thi cử trên vai, cậu hoàn toàn không muốn đi nấu độc dược, nhất là pha xử lý nguyên liệu kinh hồn đó.
Draco chẳng muốn tiếp tục đề tài này nữa, nói với Edward còn đang ngồi kia uống trà, “Edward, mai anh muốn đi săn?”
“Ừ.” Anh cười nói, “Có lẽ mai em đi chung xe với Alice vậy, hoặc…đi với Emmett cũng được.” Edward có hơi không xác định, có lẽ chính anh cũng hoài nghi xem Rosalie có chịu cho Draco lên xe của họ không.
Bất ngờ chính là, Rosalie lại đồng ý với Edward, “Mai Draco đi cùng tụi chị cũng được.”
Draco vốn không quen ngồi xe lắm, cậu vẫn cảm thấy cưỡi chổi hay lò sưởi vẫn quen thuộc hơn. Nhưng gần đây cậu cũng đang nghĩ xem có nên mua một cái xe hay không. Dẫu sao nơi này xe là phương tiện di chuyển phổ biến nhất.
============================================
Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh dậy Draco không thấy Edward đâu cả, có lẽ anh đã đi săn rồi.
Cậu nhanh nhẹn thay đồ, tròng vào người chiếc len xám cổ chữ V ngoài áo sơ mi, soi gương một lúc nữa rồi mới chạy xuống lầu.
Esme đang ở dưới bếp làm bữa sáng.
“Buổi sáng tốt lành ạ.” Draco chào bà, “Để cháu tự làm cũng được mà.”
Esme vẫn bận bịu với cái chảo, “Đừng để ý, bác thích ở trong này. Chỉ là lâu rồi không nấu nướng, hy vọng còn chưa lụt nghề mất.”
Ít nhất thì chắc chắn là ngon hơn đồ cậu làm, Draco tự nhủ. Khi vừa đến thế giới này, cậu cũng từng tự mình nấu ăn, tuy nhìn qua cũng khá, nhưng hương vị thì đúng là…khủng khiếp.
Draco ăn xong bữa sáng, chào tạm biệt Carlisle và Esme, theo những người đến gara lấy xe đi học.
Cậu chui vào xe của Rosalie, Emmett cũng không đi cùng. Anh chàng tự lấy chiếc Jeep đỏ của mình ra chạy.
Trong xe khá im ắng, Rosalie khởi động xe, đi cũng không nhanh lắm. Draco cho là cô nàng cố tình chạy chậm.
“Cậu nghĩ thế nào về Edward?” Rosalie bỗng nói, đánh vỡ sự trầm mặc. Cô cũng không nhìn Draco, chỉ chăm chăm đường đi ở phía trước.
“Nghĩ thế nào là sao? Chị muốn nói đến mặt nào?”
“Edward là ma cà rồng…” Rosalie nói thẳng, “Còn cậu, cho dù là phù thủy, cũng chỉ là nhân loại bình thường. Cuộc sống của cậu rất nhanh sẽ kết thúc, có khi còn không tới một trăm năm.”
“…Chị nói đúng.” Draco lẩm bẩm. Tuy người nhà Cullen không bao giờ đề cập với cậu chuyện này nhưng Draco biết nó rất quan trọng, chính cậu rồi phải tự mình quyết định thôi. Nếu như cậu vẫn luôn là người thường, nhất định một lúc nào đó sẽ chết đi. Đến lúc đó Edward chỉ còn lại một mình. Đây là kết quả mà chắc chắn là nhà Cullen không muốn nhìn thấy. Dẫu vậy, cậu cảm thấy rằng Edward không muốn cậu cũng trở thành như anh.
“Em hiểu chị muốn nói cái gì… Rosalie, cho em chút thời gian. Chuyện cả đời, em từ nhỏ đã được dạy không thể quyết định vội vàng như vậy.” Draco ngẩng đầu nhìn cô nàng bên cạnh, nói chắc nịch, “Tin em được không, sẽ không lâu lắm đâu.”
Cậu phải tự thuyết phục mình, thế giới này không có pháp thuật, không có phù thủy, huyết thống thuần khiết càng chẳng có ý nghĩa gì. Những gì cậu muốn duy trì trong tâm khảm đã không còn nữa. Hiện tại chính cậu cũng đang sống giữa một cộng đồng Muggle. Những điều này cậu đều hiểu, nhưng để tiếp nhận hiện thực và từ bỏ những gì mình có từ trong trứng nước vẫn cần rất nhiều thời gian.
Đại khái là do Draco cam đoan với cô nàng, Rosalie thôi không truy vấn nữa.
Nhưng Draco cũng không định im lặng, quan hệ giữa hai người vừa mới tốt lên, “Mọi người không phải thích giấu mình sao? Mà chiếc xe này…” Cậu tìm từ để miêu tả, “Hơi màu mè?”
Biểu cảm của Rosalie thả lỏng hơn chút, cô nàng cười nói, “Chị thích xe, nhất là việc trang hoàng cho nó.” Lại nhìn Draco một cái, “Nếu mua xe, chị có thể sơn sửa tân trang lại cho.” Có vẻ như nói trúng đề tài, giọng điệu cô nàng dịu đi hơn hẳn.
“Cho dù em mua xe, cũng toàn là Edward lái thôi.” Draco thấp giọng thì thầm.
Hiển nhiên ma cà rồng thính lực rất tốt, bởi vì cậu vừa dứt lời đã nghe Rosalie cười khanh khách, “Chị cũng nghĩ vậy, Edward sẽ không để cậu tự mình lái xe đâu, cậu cũng đâu dám lái mà hả.”
Draco nhún vai, “Thôi vậy, chắc em chả cần mua xe làm gì.”
=================================
Mấy thím có ai đọc Long đồ án bên nhà Thesun.nguyen không:(( tỷ ấy lại block nữa rồi T^T theo truyện này nhiều năm, chỉ chờ một chữ hoàn cũng khổ nữa:(( sao tỷ ấy không xin bản quyền rồi dịch, đc thì cho xuất bản luôn như Quỷ hành nhỉ:(((( nói chứ bộ ấy mà ra thì tốn bao nhiêu cũng mua T^T còn Du long nữa, ra Quỷ hành phải ra Du long chứ:((
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương