Mềm Lòng
Chương 7: Quyết định thuần hóa anh
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Tiêu Mộ Tuế cũng đàn xong đoạn nhạc cuối cùng, hai người một trước một sau rời khỏi phòng piano. Gió đêm mùa đông có chút lạnh lẽo, Tiêu Mộ Tuế chôn mặt mình vào trong khăn quàng cổ, cậu đi phía sau Trần Dã, ánh mắt to gan nhìn thẳng vào bóng lưng anh. Còn đôi chân đó, Trần Dã có một đôi chân thật dài, tốc độ bước đi lại không nhanh, Tiêu Mộ Tuế phát hiện ít nhất Trần Dã cũng cao hơn mình nửa cái đầu. Dựa theo bóng của hai người trên mặt đất, cậu có thể hoàn toàn trốn trong bóng dáng của anh, vì thế mà càng ngày cậu càng bạo dạn hơn, mỗi bước đi của Tiêu Mộ Tuế đều giẫm lên bóng của Trần Dã.
Cuối cùng cậu vẫn theo sau Trần Dã đi hết con hẻm nhỏ, cậu giống như cái đuôi nhỏ của Trần Dã, vẫn luôn yên lặng và đi sau lưng. Lúc đi đến công viên nhỏ của khu chung cư, cậu nhìn thấy mấy con mèo hoang trong khu chung cư giống như đang đợi Trần Dã đến. Bọn nó tiến đến bên chân Trần Dã rồi lại kêu "meo meo" không ngừng, vì thế Trần Dã mới dừng bước. Còn Tiêu Mộ Tuế lại không có lý do gì để dừng lại cho nên cậu chỉ có thể đi về nhà trước.
Cậu không dám quay đầu nhìn khuôn mặt của Trần Dã, cũng không dám nghĩ gì nhiều, cậu chỉ yên lặng đón gió và chạy đi càng lúc càng nhanh. Khi cậu chạy vào trong hành lang cậu mới kéo khăn quàng cổ xuống và thở gấp, nghĩ thầm trước đâu Trần Dã luôn ở công viên nhỏ đỏ, lẽ nào là vì mấy con mèo hoang đó sao?
Thôi bỏ đi... Tiêu Mộ Tuế đi lên lầu, chuyện không liên quan đến cậu, có nghĩ nhiều cũng vô ích.
Có một con mèo có lẽ chỉ mới vài tháng tuổi, thân hình gầy gò như con báo, nhỏ giọng kêu và luôn đi bên chân Trần Dã. Trần Dã ngồi xổm xuống sờ nó, con báo nhỏ cúi đầu xuống và chổng mông và lưng lên để cho anh tùy tiện sờ. Nó phát ra tiếng "ngao ngao" nơi cổ họng rồi lại nằm ườn xuống đất, nó muốn Trần Dã sờ vào phần da trắng như tuyết.
Trần Dã nhẹ nhàng vuốt ve lông con báo nhỏ, chợt anh nhớ đến bàn tay thon dài trắng nõn của Tiêu Mộ Tuế khi đánh piano, móng tay đầy ắp mượt mà, thật không hợp với bàn tay vừa thô ráp vừa đen của anh.
Cuối cùng Trần Dã mới nhận ra bình sữa bò mà Tiêu Mộ Tuế lén đưa cho anh trong túi quần mình, ngón tay nhẹ nhàng cầm bình sữa, rồi chầm chậm từng bước đi về nhà.
Thứ ba, Tiêu Mộ Tuế muốn một phần trái cây đã cắt, nên dì đã cho cậu thêm hai quả cam. Cam vào mùa đông rất ngọt, rất mọng nước, cậu lại đến quầy đồ uống để lấy thêm hai bình sữa bò nóng.
Hai người vẫn không nói gì với nhau, Tiêu Mộ Tuế nhét sữa bò nóng vào túi áo Trần Dã rồi mới bắt đầu luyện đàn với anh. Sau khi đánh năm lần, Tiêu Mộ Tuế mới nói đói bụng, rồi cậu mang trái cây đã cắt trong túi xách ra và muốn Trần Dã ăn cùng với mình.
Trần Dã không từ chối, Tiêu Mộ Tuế mỉm cười vui vẻ, lấy sữa bò trong túi ra để uống. Bên trong phòng piano có mở điều hòa, Tiêu Mộ Tuế mang một chiếc áo sơ mi mềm mại, cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng, bên ngoài áo sơ mi là áo khoác len cổ phi thuyền không tay màu be, bên dưới là một chiếc quần dài được may rất tốt, đôi ủng Martin nhẹ nhàng gõ trên sàn gỗ, tạo ra một nhịp nhỏ. Tranh thủ lúc Trần Dã đang ăn trái cây, Tiêu Mộ Tuế ngẫu nhiên bấm vài phím và chơi một giai điệu anime.
Tiêu Mộ Tuế nhìn thấy vết máu trên mu bàn tay của Trần Dã đã biến mất, để lại một vết sẹo màu hồng nhạt, cậu nhẹ nhàng hỏi anh: "Có đau không?"
Trần Dã trả lời: "Hết đau rồi."
Giọng nói của anh vẫn khàn khàn và trầm thấp, có thể là bởi vì anh không thích nói chuyện, Tiêu Mộ Tuế lấy băng cá nhân từ trong túi quần ra rồi kéo tay anh lại, cẩn thận dán lên vết sẹo trên mu bàn tay, rồi Tiêu Mộ Tuế mới tiếp tục bắt đầu đánh đàn.
Có một số vết sẹo sẽ ở lại trên cơ thể mãi mãi, một số đau đớn sẽ dần dần bị lãng quên, Tiêu Mộ Tuế không muốn quên đi nỗi đau, nhưng hy vọng rằng vết sẹo của Trần Dã có thể biến mất nhanh hơn một chút.
Lúc trở về Tiêu Mộ Tuế phát hiện, Trần Dã không dẫn cậu đi qua con hẻm nhỏ của tiệm nướng, mà là một con hẻm nhỏ khác. Con hẻm nhỏ này sạch sẽ hơn một chút, nhưng tương đối hẹp, cũng may bọn họ không đi cạnh nhau, Tiêu Mộ Tuế vẫn đi theo phía sau Trần Dã, ý đồ giẫm lên bóng dáng Trần Dã trên suốt cả đường đi.
Giáo viên của lớp âm nhạc đã đi đến phòng piano để kiểm tra tình hình phối hợp của họ, chỉ ra một vài vấn đề nhỏ. Trần Dã cũng hiểu biết rất cao nên nhanh chóng sửa chữa, Tiêu Mộ Tuế phải đánh thêm hai lần nữa, giáo viên mới hài lòng. Cô để cho bọn họ luyện thêm vài lần nữa là có thể về nhà, còn nói rằng lát nữa có thể trời sẽ mưa.
Tiêu Mộ Tuế có mang theo dù, nhưng cậu không biết Trần Dã có mang theo hay không, có điều cậu nguyện ý đi chung dù với Trần Dã về khu chung cư. Chỉ là khi Trần Dã thấy giáo viên đi rồi thì cũng đi luôn, xem ra rất gấp gáp. Tiêu Mộ Tuế cũng không chặn anh, cuối cùng cậu ở phòng piano đánh thêm một vài bản, ăn hết hoa quả và uống sữa bò của hôm nay rồi mới dọn dẹp ra về.
Ban đêm cậu lại nghe thấy tiếng đẩy cửa mạnh ở tầng dưới, lúc đó Tiêu Mộ Tuế đang lắp tàu chiến, nếu liều mạng lắp chiếc tàu chiến này thì ít nhất cũng ba tháng, bây giờ lại chưa được một tháng, đến cả đầu tàu chiến cậu cũng chưa lắp xong. Tiêu Mộ Tuế nghe tiếng mưa bên ngoài rơi vào cửa sổ, trái tim giống như đang nổi trống, vừa vàng vừa nóng nảy.
Cuối cùng cũng quyết định dọn dẹp đồ đạc và vào phòng chính để ngủ.
Thứ sáu, Trần Dã không đến phòng piano, có thể nói là từ sau hôm thứ ba ấy, Tiêu Mộ Tuế cũng không nhìn thấy bóng dáng của Trần Dã trong trường. Cậu vô cùng hối hận, đêm mưa hôm đó cậu nên đi tìm người.
Cậu thu dọn túi xách, bởi vì trường chưa đến giờ tan học, nhưng bạn trong lớp nói đi qua phía bên kia là có thể leo tường ra ngoài, cho nên cậu đi đến bên cạnh trường, phía bên kia có chút quen mắt nhưng cậu không nhớ ra được. Đang chuẩn bị leo tường, Tiêu Mộ Tuế cầm mũ bóng chày, sau khi ước lượng khoảng cách thì nhanh chóng lao đến leo tường, bàn tay nhanh nhẹn đẩy lên một cái rồi lật người qua.
Vừa nhảy qua cậu đã chạy về phía cổng chính, vội vàng đi đến cái hẻm nhỏ dẫn về phía khu chung cư, cậu đi qua từng hẻm nhỏ, đến cửa hàng xiên nướng và gọi rất nhiều đồ ăn để mang về, trong lúc chờ đợi cậu vẫn không nhìn thấy bóng dáng Trần Dã nên vô cùng mất mát.
Tiêu Mộ Tuế cầm một túi xiên nướng thật lớn trở về khu chung cư, trong công viên nhỏ không có bóng dáng cô đơn ấy, cũng không biết tung tích về mấy con mèo hoang kia, Trần Dã cũng không.
Đi đến lầu bốn, Tiêu Mộ Tuế làm liều đi về phía nhà của Trần Dã, có thể nghe thấy tiếng bình thủy tinh ở bên trong lăn xuống, chỉ là không biết tên sâu rượu đang uống rượu hay là đang đánh người...
Tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh ở tầng dưới vang lên, Tiêu Mộ Tuế đứng trước cửa nhà Trần Dã nghe thêm một lát nữa mới nhanh chóng chạy về nhà để xiên nướng vào tủ lạnh. Sau đó cậu thay quần áo, cầm theo khẩu trang rồi to gan đi đến nhà Trần Dã và gõ cửa. Một lát sau mới thấy có một người đàn ông cả người toàn mùi rượu, lại cầm theo chai rượu ra mở cửa, ông ta che mắt lại và đỡ lấy cánh cửa: "Có chuyện gì?"
"Cháu là bạn của Trần Dã, sách bài tập hôm thứ ba của cháu bỏ nhầm vào cặp của bạn ấy nên muốn tìm bạn ấy để lấy lại."
Người đàn ông hung hăn mắng một câu 'má nó', ông ta dùng bình rượu đập vào cánh cửa rồi tức giận mắng: "Thằng quỷ đó chạy rồi!"
Tiêu Mộ Tuế lui về sau mấy bước, đối phương lại đi vào nhà, sau đó mang ra một cái cặp rồi ném ra ngoài, rồi đóng mạnh cửa lại.
Tiêu Mộ Tuế đi đến cầm cặp của Trần Dã về nhà, ý của tên sâu rượu là Trần Dã đã chạy trốn, vậy thì tốt quá rồi... Tiêu Mộ Tuế ôm lấy cặp, ngồi trên ghế sô pha, có chút rượu dính trên cặp nên cậu lấy khăn giấy để lau. Cuối cùng cậu lấy điện thoại ra để gửi tin nhắn cho quản gia, bảo ông ấy tìm người.
Lúc Tiêu Mộ Tuế chạy đến bệnh viện, Trần Dã đang dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, tay phải của anh được băng lại, tay trái thì truyền nước. Nhận ra có tiếng bước chân của người, anh đột nhiên mở to đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía người đang đi tới.
Sau đó có một đôi tay ấm áp che khuất ánh mắt anh, còn có mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu, là mùi hương đặc trưng trên quần áo của Tiêu Mộ Tuế.
Tiêu Mộ Tuế cũng không biết vì sao mình không muốn Trần Dã trở nên thế này, động tác trong vô thức của cậu chính là che mắt anh lại. Cũng may Trần Dã không phản kháng, cho nên Tiêu Mộ Tuế cầm theo đồ ăn ngồi bên cạnh Trần Dã. Cậu lấy được bệnh án từ quản gia, lần này Trần Dã bị tên sâu rượu bình rượu rạch một đường từ cánh tay đến cẳng tay, cánh tay phải bị thương rất nghiêm trọng, bắp đùi cũng bị mảnh vỡ của chai rượu đâm. Trần Dã chỉ che những vị trí quan trọng như tim và đầu, những chỗ khác dường như anh không phản kháng. Tiêu Mộ Tuế cũng không nói rõ vì sao cậu luôn xen vào những chuyện vớ vẩn của Trần Dã hết lần này đến lần khác, có thể là bởi vì cậu không chịu được khi đồ vật xinh đẹp ấy bị phát hủy hết lần này đến lần khác.
Lông mi của Trần Dã rất dài, cũng rất căng mềm, chính nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay của Tiêu Mộ Tuế, Tiêu Mộ Tuế thả tay xuống, lạnh lùng lên tiếng: "Mấy con mèo con trong khu chung cư đi lạc rồi, cậu cho chúng ăn mà không nhận nuôi chúng là đang làm hại đến sự tồn tại của những sinh vật khác."
Tiêu Mộ Tuế tiến đến gần, ghé sát vào tai anh và khẽ nói: "Đã nhiều lần tôi muốn nhặt một chú mèo hoang nhỏ về nuôi, nhưng nó vẫn luôn chạy trốn, chịu đựng nhiều lần rồi nên bây giờ tôi quyết định thuần hóa nó. Cậu nói xem nó có cắn tôi hay không?"
Trần Dã không chớp mắt mà chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tiêu Mộ Tuế, sau đó anh mới lên tiếng: "Có."
Tiêu Mộ Tuế gật đầu rồi đi vào phòng bệnh mượn một cái bàn gấp, sau đó bắt đầu thử đút cơm lần đầu tiên trong đời, cũng may anh chỉ ăn hoành thánh và cháo kê, còn hai hộp canh mới nấu và ba quả trứng luộc, cậu mang găng tay cầm một quả trứng lên chuẩn bị bóc vỏ trứng gà nên quay sang hỏi Trần Dã có ăn lòng đỏ trứng không, anh gật đầu nên cậu bắt đầu bóc.
Truyền nước một lát cũng xong, Tiêu Mộ Tuế đi thanh toán tiền, nhân tiện thanh toán hết khoản nợ trước đó của Trần Dã. Sau đó cậu đỡ người đi ra ngoài đón xe, sau khi lên xe Tiêu Mộ Tuế mới lên tiếng: "Đến Phúc Cảnh Uyển."
Phúc Cảnh Uyển là một căn loft (*) mà Tiêu Mộ Tuế thuê lại, thanh toán tiền xe xong Tiêu Mộ Tuế đỡ lấy Trần Dã, một tay đỡ lấy eo anh, cậu chắc chắn muốn đưa anh lên lầu.
(*) a loft: là tầng trên của một tòa nhà hoặc khu vực trên cao trong một căn phòng ngay dưới mái nhà, hoặc chỉ là một gác mái
Đỡ một bệnh nhân lên tầng bảy thật ra là một việc thể chất lớn, đặc biệt là khi nhìn Trần Dã gầy nhưng thật ra xương lại rất nặng, hơn nữa anh cũng cao hơn Tiêu Mộ Tuế rất nhiều. Đi đến tầng, trán Trần Dã đã đổ mồ hôi, có lẽ là rất đau. Tiêu Mộ Tuế thở dốc mở cửa, rồi lại đỡ anh đi vào, trong nhà có sẵn một đôi dép mới lớn hơn đôi của cậu, là cậu chuẩn bị cho Trần Dã. Trước đây cậu không mua thêm đồ gia dụng hay giường chiếu cho phòng ngủ cho khách, bởi vì Tiêu Mộ Tuế cảm thấy mình sẽ không mời người đến ở khu chung cư cũ nát này...
Bây giờ trong nhà cũng đã sắp xếp qua, không dính một hạt bụi, phòng ngủ cho khách cũng bắt thêm điều hòa không khí, bây giờ đang hoạt động nên bên trong rất ấm áp dễ chịu.
Tiêu Mộ Tuế dọn dpẹ phòng ngủ cho khách để làm chỗ nghỉ ngơi cho Trần Dã, những thứ dùng để vệ sinh cá nhân đều đặt ở tủ đầu giường. Quyết định lần này cậu làm có hơi qua loa cũng như có chút ép buộc, nhưng Trần Dã không hỏi cậu càng không phản kháng gì nên Tiêu Mộ Tuế cứ cho là anh đồng ý.
Cậu đưa tay muốn giúp Trần Dã cởi áo khoác, Trần Dã dùng tay trái nắm lấy tay Tiêu Mộ Tuế: "Cậu không sợ tôi sao?"
Tiêu Mộ Tuế mỉm cười đáp lại: "Cậu đang ở nhà tôi, người nên sợ là cậu mới đúng."
Cởi áo khoác của Trần Dã ra thi thấy anh đang mang một chiếc áo hoodie có hơi bẩn, Tiêu Mộ Tuế giúp anh cởi hết nửa người trên, có thể nhìn thấy được cơ bụng xinh đẹp và đường chữ V thoắt ẩn thoắt hiện trên bụng... Đôi tai của Tiêu Mộ Tuế đỏ bừng, cậu đi đến phòng tắm để mở nước nóng, rồi dùng khăn mặt lau chùi phía sau lưng Trần Dã một chút. Cậu cẩn thận sờ vào nửa thân trên cường tráng của Trần Dã qua lớp khăn mặt, bởi vì bị quần áo che khuất nên làn da màu bên trong có nhạt đi một chút, giống như sữa sô cô la. Có điều trên làn da đó có quá nhiều vết sẹo, trông dường như đã có từ rất lâu. Chú mèo hoang này của cậu thật đáng thương.
Tiêu Mộ Tiế đi thay một chậu nước nóng mới, anh muốn tự lau thân trước nên cậu ôm hòm thuốc đến rồi cẩn thận xử lý vết thương sau lưng. Sau lưng có vài vết thương nhỏ, vừa thoa thuốc, Tiêu Mộ Tuế vừa nhẹ nhàng thổi, khiến cho Trần Dã không chịu được mà cách xa cậu một khoảng.
Nửa người dưới cũng để cho anh tự lau, Tiêu Mộ Tuế đỏ mặt đi ra ngoài, cậu không biết Trần Dã sau lưng mình cũng đang dùng ánh mắt nhìn chằm chằm con mồi để nhìn bóng lưng mình. Đợi thêm hai mươi phút, Tiêu Mộ Tuế mới ôm thùng nước ngâm chân đến để cho anh ngâm chân một chút.
Làm những việc này xong, Tiêu Mộ Tuế ôm quần áo cũ nát của anh ném vào máy giặt, bấm nút giặt và sấy rồi mới bắt đầu thu dọn đồ của mình. Trong tủ lạnh có thức ăn mà quản gia đã nấu sẵn, chỉ cần hâm lại một chút là có thể ăn. Tắm rửa xong, Tiêu Mộ Tuế bưng trái cây cắt sẵn và canh nóng đến gõ cửa phòng Trần Dã rồi hỏi anh có muốn ăn khuya không, nhưng Trần Dã đã từ chối.
Tiêu Mộ Tuế cũng không giận, cậu ôm đồ ăn đến phòng khách bên cạnh phòng ngủ, vừa ăn vừa xem tập mới của bộ phim. Sau khi ăn xong, cậu cho chén đũa vào máy rửa bát, rồi lại trở về phòng khách để tiếp tục lắp tàu chiến. Tối nay tâm trạng của cậu rất vui vẻ, tốc độ lắp ghép cũng nhanh hơn một chút, có thể là vì mèo hoang nhỏ của cậu đang ngủ bên cạnh. Cuối cùng Tiêu Mộ Tuế nằm ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách, trong mơ cậu thấy mẹ nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán cậu và khẽ ngâm nga khúc hát ru.
Cuối cùng cậu vẫn theo sau Trần Dã đi hết con hẻm nhỏ, cậu giống như cái đuôi nhỏ của Trần Dã, vẫn luôn yên lặng và đi sau lưng. Lúc đi đến công viên nhỏ của khu chung cư, cậu nhìn thấy mấy con mèo hoang trong khu chung cư giống như đang đợi Trần Dã đến. Bọn nó tiến đến bên chân Trần Dã rồi lại kêu "meo meo" không ngừng, vì thế Trần Dã mới dừng bước. Còn Tiêu Mộ Tuế lại không có lý do gì để dừng lại cho nên cậu chỉ có thể đi về nhà trước.
Cậu không dám quay đầu nhìn khuôn mặt của Trần Dã, cũng không dám nghĩ gì nhiều, cậu chỉ yên lặng đón gió và chạy đi càng lúc càng nhanh. Khi cậu chạy vào trong hành lang cậu mới kéo khăn quàng cổ xuống và thở gấp, nghĩ thầm trước đâu Trần Dã luôn ở công viên nhỏ đỏ, lẽ nào là vì mấy con mèo hoang đó sao?
Thôi bỏ đi... Tiêu Mộ Tuế đi lên lầu, chuyện không liên quan đến cậu, có nghĩ nhiều cũng vô ích.
Có một con mèo có lẽ chỉ mới vài tháng tuổi, thân hình gầy gò như con báo, nhỏ giọng kêu và luôn đi bên chân Trần Dã. Trần Dã ngồi xổm xuống sờ nó, con báo nhỏ cúi đầu xuống và chổng mông và lưng lên để cho anh tùy tiện sờ. Nó phát ra tiếng "ngao ngao" nơi cổ họng rồi lại nằm ườn xuống đất, nó muốn Trần Dã sờ vào phần da trắng như tuyết.
Trần Dã nhẹ nhàng vuốt ve lông con báo nhỏ, chợt anh nhớ đến bàn tay thon dài trắng nõn của Tiêu Mộ Tuế khi đánh piano, móng tay đầy ắp mượt mà, thật không hợp với bàn tay vừa thô ráp vừa đen của anh.
Cuối cùng Trần Dã mới nhận ra bình sữa bò mà Tiêu Mộ Tuế lén đưa cho anh trong túi quần mình, ngón tay nhẹ nhàng cầm bình sữa, rồi chầm chậm từng bước đi về nhà.
Thứ ba, Tiêu Mộ Tuế muốn một phần trái cây đã cắt, nên dì đã cho cậu thêm hai quả cam. Cam vào mùa đông rất ngọt, rất mọng nước, cậu lại đến quầy đồ uống để lấy thêm hai bình sữa bò nóng.
Hai người vẫn không nói gì với nhau, Tiêu Mộ Tuế nhét sữa bò nóng vào túi áo Trần Dã rồi mới bắt đầu luyện đàn với anh. Sau khi đánh năm lần, Tiêu Mộ Tuế mới nói đói bụng, rồi cậu mang trái cây đã cắt trong túi xách ra và muốn Trần Dã ăn cùng với mình.
Trần Dã không từ chối, Tiêu Mộ Tuế mỉm cười vui vẻ, lấy sữa bò trong túi ra để uống. Bên trong phòng piano có mở điều hòa, Tiêu Mộ Tuế mang một chiếc áo sơ mi mềm mại, cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng, bên ngoài áo sơ mi là áo khoác len cổ phi thuyền không tay màu be, bên dưới là một chiếc quần dài được may rất tốt, đôi ủng Martin nhẹ nhàng gõ trên sàn gỗ, tạo ra một nhịp nhỏ. Tranh thủ lúc Trần Dã đang ăn trái cây, Tiêu Mộ Tuế ngẫu nhiên bấm vài phím và chơi một giai điệu anime.
Tiêu Mộ Tuế nhìn thấy vết máu trên mu bàn tay của Trần Dã đã biến mất, để lại một vết sẹo màu hồng nhạt, cậu nhẹ nhàng hỏi anh: "Có đau không?"
Trần Dã trả lời: "Hết đau rồi."
Giọng nói của anh vẫn khàn khàn và trầm thấp, có thể là bởi vì anh không thích nói chuyện, Tiêu Mộ Tuế lấy băng cá nhân từ trong túi quần ra rồi kéo tay anh lại, cẩn thận dán lên vết sẹo trên mu bàn tay, rồi Tiêu Mộ Tuế mới tiếp tục bắt đầu đánh đàn.
Có một số vết sẹo sẽ ở lại trên cơ thể mãi mãi, một số đau đớn sẽ dần dần bị lãng quên, Tiêu Mộ Tuế không muốn quên đi nỗi đau, nhưng hy vọng rằng vết sẹo của Trần Dã có thể biến mất nhanh hơn một chút.
Lúc trở về Tiêu Mộ Tuế phát hiện, Trần Dã không dẫn cậu đi qua con hẻm nhỏ của tiệm nướng, mà là một con hẻm nhỏ khác. Con hẻm nhỏ này sạch sẽ hơn một chút, nhưng tương đối hẹp, cũng may bọn họ không đi cạnh nhau, Tiêu Mộ Tuế vẫn đi theo phía sau Trần Dã, ý đồ giẫm lên bóng dáng Trần Dã trên suốt cả đường đi.
Giáo viên của lớp âm nhạc đã đi đến phòng piano để kiểm tra tình hình phối hợp của họ, chỉ ra một vài vấn đề nhỏ. Trần Dã cũng hiểu biết rất cao nên nhanh chóng sửa chữa, Tiêu Mộ Tuế phải đánh thêm hai lần nữa, giáo viên mới hài lòng. Cô để cho bọn họ luyện thêm vài lần nữa là có thể về nhà, còn nói rằng lát nữa có thể trời sẽ mưa.
Tiêu Mộ Tuế có mang theo dù, nhưng cậu không biết Trần Dã có mang theo hay không, có điều cậu nguyện ý đi chung dù với Trần Dã về khu chung cư. Chỉ là khi Trần Dã thấy giáo viên đi rồi thì cũng đi luôn, xem ra rất gấp gáp. Tiêu Mộ Tuế cũng không chặn anh, cuối cùng cậu ở phòng piano đánh thêm một vài bản, ăn hết hoa quả và uống sữa bò của hôm nay rồi mới dọn dẹp ra về.
Ban đêm cậu lại nghe thấy tiếng đẩy cửa mạnh ở tầng dưới, lúc đó Tiêu Mộ Tuế đang lắp tàu chiến, nếu liều mạng lắp chiếc tàu chiến này thì ít nhất cũng ba tháng, bây giờ lại chưa được một tháng, đến cả đầu tàu chiến cậu cũng chưa lắp xong. Tiêu Mộ Tuế nghe tiếng mưa bên ngoài rơi vào cửa sổ, trái tim giống như đang nổi trống, vừa vàng vừa nóng nảy.
Cuối cùng cũng quyết định dọn dẹp đồ đạc và vào phòng chính để ngủ.
Thứ sáu, Trần Dã không đến phòng piano, có thể nói là từ sau hôm thứ ba ấy, Tiêu Mộ Tuế cũng không nhìn thấy bóng dáng của Trần Dã trong trường. Cậu vô cùng hối hận, đêm mưa hôm đó cậu nên đi tìm người.
Cậu thu dọn túi xách, bởi vì trường chưa đến giờ tan học, nhưng bạn trong lớp nói đi qua phía bên kia là có thể leo tường ra ngoài, cho nên cậu đi đến bên cạnh trường, phía bên kia có chút quen mắt nhưng cậu không nhớ ra được. Đang chuẩn bị leo tường, Tiêu Mộ Tuế cầm mũ bóng chày, sau khi ước lượng khoảng cách thì nhanh chóng lao đến leo tường, bàn tay nhanh nhẹn đẩy lên một cái rồi lật người qua.
Vừa nhảy qua cậu đã chạy về phía cổng chính, vội vàng đi đến cái hẻm nhỏ dẫn về phía khu chung cư, cậu đi qua từng hẻm nhỏ, đến cửa hàng xiên nướng và gọi rất nhiều đồ ăn để mang về, trong lúc chờ đợi cậu vẫn không nhìn thấy bóng dáng Trần Dã nên vô cùng mất mát.
Tiêu Mộ Tuế cầm một túi xiên nướng thật lớn trở về khu chung cư, trong công viên nhỏ không có bóng dáng cô đơn ấy, cũng không biết tung tích về mấy con mèo hoang kia, Trần Dã cũng không.
Đi đến lầu bốn, Tiêu Mộ Tuế làm liều đi về phía nhà của Trần Dã, có thể nghe thấy tiếng bình thủy tinh ở bên trong lăn xuống, chỉ là không biết tên sâu rượu đang uống rượu hay là đang đánh người...
Tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh ở tầng dưới vang lên, Tiêu Mộ Tuế đứng trước cửa nhà Trần Dã nghe thêm một lát nữa mới nhanh chóng chạy về nhà để xiên nướng vào tủ lạnh. Sau đó cậu thay quần áo, cầm theo khẩu trang rồi to gan đi đến nhà Trần Dã và gõ cửa. Một lát sau mới thấy có một người đàn ông cả người toàn mùi rượu, lại cầm theo chai rượu ra mở cửa, ông ta che mắt lại và đỡ lấy cánh cửa: "Có chuyện gì?"
"Cháu là bạn của Trần Dã, sách bài tập hôm thứ ba của cháu bỏ nhầm vào cặp của bạn ấy nên muốn tìm bạn ấy để lấy lại."
Người đàn ông hung hăn mắng một câu 'má nó', ông ta dùng bình rượu đập vào cánh cửa rồi tức giận mắng: "Thằng quỷ đó chạy rồi!"
Tiêu Mộ Tuế lui về sau mấy bước, đối phương lại đi vào nhà, sau đó mang ra một cái cặp rồi ném ra ngoài, rồi đóng mạnh cửa lại.
Tiêu Mộ Tuế đi đến cầm cặp của Trần Dã về nhà, ý của tên sâu rượu là Trần Dã đã chạy trốn, vậy thì tốt quá rồi... Tiêu Mộ Tuế ôm lấy cặp, ngồi trên ghế sô pha, có chút rượu dính trên cặp nên cậu lấy khăn giấy để lau. Cuối cùng cậu lấy điện thoại ra để gửi tin nhắn cho quản gia, bảo ông ấy tìm người.
Lúc Tiêu Mộ Tuế chạy đến bệnh viện, Trần Dã đang dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, tay phải của anh được băng lại, tay trái thì truyền nước. Nhận ra có tiếng bước chân của người, anh đột nhiên mở to đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía người đang đi tới.
Sau đó có một đôi tay ấm áp che khuất ánh mắt anh, còn có mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu, là mùi hương đặc trưng trên quần áo của Tiêu Mộ Tuế.
Tiêu Mộ Tuế cũng không biết vì sao mình không muốn Trần Dã trở nên thế này, động tác trong vô thức của cậu chính là che mắt anh lại. Cũng may Trần Dã không phản kháng, cho nên Tiêu Mộ Tuế cầm theo đồ ăn ngồi bên cạnh Trần Dã. Cậu lấy được bệnh án từ quản gia, lần này Trần Dã bị tên sâu rượu bình rượu rạch một đường từ cánh tay đến cẳng tay, cánh tay phải bị thương rất nghiêm trọng, bắp đùi cũng bị mảnh vỡ của chai rượu đâm. Trần Dã chỉ che những vị trí quan trọng như tim và đầu, những chỗ khác dường như anh không phản kháng. Tiêu Mộ Tuế cũng không nói rõ vì sao cậu luôn xen vào những chuyện vớ vẩn của Trần Dã hết lần này đến lần khác, có thể là bởi vì cậu không chịu được khi đồ vật xinh đẹp ấy bị phát hủy hết lần này đến lần khác.
Lông mi của Trần Dã rất dài, cũng rất căng mềm, chính nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay của Tiêu Mộ Tuế, Tiêu Mộ Tuế thả tay xuống, lạnh lùng lên tiếng: "Mấy con mèo con trong khu chung cư đi lạc rồi, cậu cho chúng ăn mà không nhận nuôi chúng là đang làm hại đến sự tồn tại của những sinh vật khác."
Tiêu Mộ Tuế tiến đến gần, ghé sát vào tai anh và khẽ nói: "Đã nhiều lần tôi muốn nhặt một chú mèo hoang nhỏ về nuôi, nhưng nó vẫn luôn chạy trốn, chịu đựng nhiều lần rồi nên bây giờ tôi quyết định thuần hóa nó. Cậu nói xem nó có cắn tôi hay không?"
Trần Dã không chớp mắt mà chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tiêu Mộ Tuế, sau đó anh mới lên tiếng: "Có."
Tiêu Mộ Tuế gật đầu rồi đi vào phòng bệnh mượn một cái bàn gấp, sau đó bắt đầu thử đút cơm lần đầu tiên trong đời, cũng may anh chỉ ăn hoành thánh và cháo kê, còn hai hộp canh mới nấu và ba quả trứng luộc, cậu mang găng tay cầm một quả trứng lên chuẩn bị bóc vỏ trứng gà nên quay sang hỏi Trần Dã có ăn lòng đỏ trứng không, anh gật đầu nên cậu bắt đầu bóc.
Truyền nước một lát cũng xong, Tiêu Mộ Tuế đi thanh toán tiền, nhân tiện thanh toán hết khoản nợ trước đó của Trần Dã. Sau đó cậu đỡ người đi ra ngoài đón xe, sau khi lên xe Tiêu Mộ Tuế mới lên tiếng: "Đến Phúc Cảnh Uyển."
Phúc Cảnh Uyển là một căn loft (*) mà Tiêu Mộ Tuế thuê lại, thanh toán tiền xe xong Tiêu Mộ Tuế đỡ lấy Trần Dã, một tay đỡ lấy eo anh, cậu chắc chắn muốn đưa anh lên lầu.
(*) a loft: là tầng trên của một tòa nhà hoặc khu vực trên cao trong một căn phòng ngay dưới mái nhà, hoặc chỉ là một gác mái
Đỡ một bệnh nhân lên tầng bảy thật ra là một việc thể chất lớn, đặc biệt là khi nhìn Trần Dã gầy nhưng thật ra xương lại rất nặng, hơn nữa anh cũng cao hơn Tiêu Mộ Tuế rất nhiều. Đi đến tầng, trán Trần Dã đã đổ mồ hôi, có lẽ là rất đau. Tiêu Mộ Tuế thở dốc mở cửa, rồi lại đỡ anh đi vào, trong nhà có sẵn một đôi dép mới lớn hơn đôi của cậu, là cậu chuẩn bị cho Trần Dã. Trước đây cậu không mua thêm đồ gia dụng hay giường chiếu cho phòng ngủ cho khách, bởi vì Tiêu Mộ Tuế cảm thấy mình sẽ không mời người đến ở khu chung cư cũ nát này...
Bây giờ trong nhà cũng đã sắp xếp qua, không dính một hạt bụi, phòng ngủ cho khách cũng bắt thêm điều hòa không khí, bây giờ đang hoạt động nên bên trong rất ấm áp dễ chịu.
Tiêu Mộ Tuế dọn dpẹ phòng ngủ cho khách để làm chỗ nghỉ ngơi cho Trần Dã, những thứ dùng để vệ sinh cá nhân đều đặt ở tủ đầu giường. Quyết định lần này cậu làm có hơi qua loa cũng như có chút ép buộc, nhưng Trần Dã không hỏi cậu càng không phản kháng gì nên Tiêu Mộ Tuế cứ cho là anh đồng ý.
Cậu đưa tay muốn giúp Trần Dã cởi áo khoác, Trần Dã dùng tay trái nắm lấy tay Tiêu Mộ Tuế: "Cậu không sợ tôi sao?"
Tiêu Mộ Tuế mỉm cười đáp lại: "Cậu đang ở nhà tôi, người nên sợ là cậu mới đúng."
Cởi áo khoác của Trần Dã ra thi thấy anh đang mang một chiếc áo hoodie có hơi bẩn, Tiêu Mộ Tuế giúp anh cởi hết nửa người trên, có thể nhìn thấy được cơ bụng xinh đẹp và đường chữ V thoắt ẩn thoắt hiện trên bụng... Đôi tai của Tiêu Mộ Tuế đỏ bừng, cậu đi đến phòng tắm để mở nước nóng, rồi dùng khăn mặt lau chùi phía sau lưng Trần Dã một chút. Cậu cẩn thận sờ vào nửa thân trên cường tráng của Trần Dã qua lớp khăn mặt, bởi vì bị quần áo che khuất nên làn da màu bên trong có nhạt đi một chút, giống như sữa sô cô la. Có điều trên làn da đó có quá nhiều vết sẹo, trông dường như đã có từ rất lâu. Chú mèo hoang này của cậu thật đáng thương.
Tiêu Mộ Tiế đi thay một chậu nước nóng mới, anh muốn tự lau thân trước nên cậu ôm hòm thuốc đến rồi cẩn thận xử lý vết thương sau lưng. Sau lưng có vài vết thương nhỏ, vừa thoa thuốc, Tiêu Mộ Tuế vừa nhẹ nhàng thổi, khiến cho Trần Dã không chịu được mà cách xa cậu một khoảng.
Nửa người dưới cũng để cho anh tự lau, Tiêu Mộ Tuế đỏ mặt đi ra ngoài, cậu không biết Trần Dã sau lưng mình cũng đang dùng ánh mắt nhìn chằm chằm con mồi để nhìn bóng lưng mình. Đợi thêm hai mươi phút, Tiêu Mộ Tuế mới ôm thùng nước ngâm chân đến để cho anh ngâm chân một chút.
Làm những việc này xong, Tiêu Mộ Tuế ôm quần áo cũ nát của anh ném vào máy giặt, bấm nút giặt và sấy rồi mới bắt đầu thu dọn đồ của mình. Trong tủ lạnh có thức ăn mà quản gia đã nấu sẵn, chỉ cần hâm lại một chút là có thể ăn. Tắm rửa xong, Tiêu Mộ Tuế bưng trái cây cắt sẵn và canh nóng đến gõ cửa phòng Trần Dã rồi hỏi anh có muốn ăn khuya không, nhưng Trần Dã đã từ chối.
Tiêu Mộ Tuế cũng không giận, cậu ôm đồ ăn đến phòng khách bên cạnh phòng ngủ, vừa ăn vừa xem tập mới của bộ phim. Sau khi ăn xong, cậu cho chén đũa vào máy rửa bát, rồi lại trở về phòng khách để tiếp tục lắp tàu chiến. Tối nay tâm trạng của cậu rất vui vẻ, tốc độ lắp ghép cũng nhanh hơn một chút, có thể là vì mèo hoang nhỏ của cậu đang ngủ bên cạnh. Cuối cùng Tiêu Mộ Tuế nằm ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách, trong mơ cậu thấy mẹ nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán cậu và khẽ ngâm nga khúc hát ru.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương