Mệnh Phượng Hoàng - Tuệ Xán Liên Hoa
Chương 2: Thư nhà
Một lúc sau Vân Cẩn mang lên hai chung trà.
"Mời tiểu thư, xin lỗi vì đã chậm trễ."
Tuyết Mai khẽ lắc đầu tỏ ý không sao.
"Chung trà này.." Tuyết Mai chỉ vào chung trà thừa ra, nàng vốn tưởng hắn bưng cho đại nhân hắn sắp đến nhưng hắn lại đặt cả hai chung lên bàn của nàng.
Vân Cẩn vẫn mỉm cười hòa nhã "Là của vị cô nương theo tiểu thư."
Mộ Dung Tuyết Mai gật đầu ra hiệu cho Tiểu Thanh vẫn đang kinh ngạc ngây ra chưa kịp phản ứng.
Tiểu Thanh vội vàng đáp lễ tạ ơn.
Mộ Dung Tuyết Mai càng tiếp xúc càng có ấn tượng tốt với vị Vân ngự sử này.
Thái độ của ngài ấy thể hiện người người bình đẳng. Rất đặc biệt cũng rất thú vị.
Nhưng quá nguy hiểm.
Không phải có hoàng đế chống lưng vị đại nhân muốn vi phạm quyền lợi quý tộc này không biết đã chết mấy vạn lần.
"Mộ Dung tiểu thư?"
Một nam nhân mặc thanh sam tiến vào đại sảnh, vẩy tay áo chào hỏi.
Đây là một nam nhân còn rất trẻ tuổi, mày kiếm mắt sáng, ngạo khí cùng cốt cách thanh kỳ trên người khiến người khác chưa quen cũng đoán được tính cách khảng khái.
"Vân đại nhân."
Mộ Dung Tuyết Mai hành nửa lễ.
Tuy tương lai địa vị của nàng khiến người này phải hành đại lễ nhưng bây giờ nàng chỉ là dân thường, gặp quan lại nên hành lễ tỏ vẻ tôn trọng.
Vân Tự Thanh đi đến ghế chủ vị ngồi xuống, Vân Cẩn bưng thêm một chén trà đến bàn của hắn.
Hắn không vòng vo mà hỏi thẳng.
"Không biết hôm nay tiểu thư tìm tại hạ có chuyện gì?"
Dù sao hai người trước đây không quen.
Tuyết Mai không vòng vo, hỏi luôn.
"Hoàng tử tranh vị, ngài đứng về phía ai?"
Vân Tự Thanh bất ngờ trước câu hỏi của nàng, cũng không ngờ nàng thẳng thắn như vậy..
Câu hỏi này tất cả mọi người đều muốn âm thầm thăm dò lẫn nhau nhưng không có ai lại hỏi thẳng trước mặt như nàng.
Bởi vì danh tiếng trong dân gian của hắn lớn nên cũng có chút tiếng nói trong triều, không ít người muốn lôi kéo hắn, dù không đứng về phía họ thì chỉ cần hắn không về phe đối thủ là đủ.
"Tiểu thư biết hậu cung không được can chính?"
"Ta biết."
Biết nhưng vẫn hỏi tức là muốn có được đáp án.
Vân Tự Thanh thở dài.
"Ta đứng về phía dân chúng."
Ai cũng biết lý tưởng của Vân Tự Thanh là công bằng, vì dân phục vụ, người nào không tổn hại đến lợi ích bách tính, đem lại ấm no cho bách tính, hắn sẽ đứng về phía người đó.
Câu trả lời này người khác nghe có thể thấy như chưa trả lời nhưng nàng lại có được đáp án mình muốn.
Tuy ngoài mặt không thay đổi gì, dù sao gương mặt giấu dưới rèm che, có thay đổi cũng không ai biết nhưng tiểu Thanh có thể nhận ra cơ thể nàng thả lỏng hơn hẳn.
Nàng mỉm cười trong im lặng.
"Ta cũng vậy."
Vân Tự Thanh chờ một lúc cũng không thấy hành động tiếp theo của nàng.
Bình thường không phải muốn lôi kéo thì thể hiện chung mục đích sau đó thuyết phục hắn ư?
"Đại nhân thấy thái tử là người thế nào?"
Bất chợt nàng lại chuyển chủ đề.
Vân Tự Thanh nhìn nàng một lát, không nhìn ra cái gì nhưng thái độ của nàng cho thấy rõ sự thẳng thắn, cũng là một cách biểu lộ thành ý, vì vậy hắn cũng không giấu giếm.
"Nếu có được tấm lòng yêu thương dân chúng thì sẽ là vị minh quân tài giỏi nhất từ khi kiến quốc."
Ồ, nàng không ngờ trong lòng Vân đại nhân lại đánh giá thái tử cao như vậy.
Công lập nước của Vũ đế không ai dám nói hơn được.
Chưa kể vị này còn chém đầu cậu ruột người ta, hơn nữa, tám năm nay thái tử chưa từng về kinh. Ấn tượng cuối cùng hắn để lại cho người trong kinh hẳn là của thiếu niên mười bảy tuổi.
"Hôm nay đã làm phiền đại nhân rồi. Tiểu nữ xin cáo từ."
Mộ Dung Tuyết Mai đứng dậy, hành lễ rời đi.
Như thể nàng cất công đến một chuyến chỉ để hỏi hai câu như vậy.
Người thông minh vốn không cần phải nói nhiều, chỉ trao đổi vài câu cũng có thể thành lập giao ước chung.
Tiểu Thanh theo nàng ra khỏi phủ mới hỏi.
"Tiểu thư, giờ chúng ta về ạ?"
"Không, đến phủ cấm vệ đại nhân."
"Không phải người nói chuyện đoạt đích không liên quan đến người, sao giờ còn sa chân vào vũng nước đục?"
"Vì trước đó ta không quan tâm đến vị hoàng tử nào, nhưng giờ có một người khá ưng ý."
Tiểu Thanh rụt rè dò hỏi.
"Thái tử gia?"
"Ân"
Nàng bước đi nên câu trả lời nhẹ như gió này cũng phiêu tán trong khoảng không, không để ý thì không thể nghe rõ.
Nhưng Tiểu Thanh vẫn bắt được tiếng ân nhẹ nhàng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trục Lãng
2. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
3. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
4. Bức Màn Hôn Nhân
=====================================
"Tiểu thư à, tiểu thư, người ưng thái tử gia thì sao lại tìm Vân ngự sử? Ngài ấy chính là người khiến thái tử gia phải đi biên quan tám năm không được triệu về đó."
"Em nghe được lời đánh giá của Vân ngự sử dành cho thái tử chứ?"
Đương nhiên Tiểu Thanh nhớ rõ, chuyện mới vừa xảy ra mà nàng ấy cũng bất ngờ nữa, không ngờ Vân đại nhân lại đánh giá thái tử cao đến như vậy.
Nàng ấy cũng như đa số mọi người cảm thấy Vân ngự sử hẳn là không thích thái tử gia chứ.
"Nhưng lúc tiểu thư chưa biết vẫn đến Vân phủ đầu tiên còn gì?"
Suýt thì bị tiểu thư đánh tráo khái niệm lừa cho quay vòng vòng.
Mộ Dung Tuyết Mai bật cười.
"Cũng không ngốc lắm. Được rồi, bởi vì thái tử gia nói ta nên tìm ông ấy."
"Hả?"
Tiểu Thanh ngơ ra, đứng sững lại, quên mất hai nàng còn đang trên đường di chuyển.
Chuyện này còn bất ngờ hơn chuyện tiểu thư muốn tìm Vân ngự sử ấy chứ.
Bởi vì quá bất ngờ nên Tiểu Thanh nhất thời buột miệng.
"Thái tử gia ngài ấy, không hận Vân đại nhân sao?"
Tuyết Mai nhìn nàng ấy thì nàng ấy mới ngộ ra che miệng ra dấu đã hiểu, rất nhiều điều ai cũng biết nhưng không ai dám nghị luận bởi vì đó là chuyện của thiên gia, nghị luận chính là khinh thường hoàng thất.
Tuyết Mai tuy nhìn Tiểu Thanh để nàng ấy giữ mồm miệng nhưng lại trả lời câu hỏi.
"Ta không biết nhưng dù hận hay không ngài ấy có thể không để tình cảm ảnh hưởng phán đoán thì xứng đáng ngồi ở vị trí đó."
Đến phủ đội trưởng cấm vệ quân, Tuyết Mai xin gặp phu nhân của người đó.
"Không biết tiểu thư tìm ta có chuyện gì?"
Phu nhân cấm vệ trưởng cũng bất ngờ khi hoàng hậu tương lai lại muốn tìm mình.
Bởi vì trước nay nữ quyến Mộ Dung phủ vì liên quan đến hoàng thất nên không qua lại với con cháu quan lại, huống hồ là các vị phu nhân.
Nàng ấy cũng chỉ mới nghe khuê danh chứ chưa gặp nàng bao giờ.
"Ta biết phu nhân là nữ trung hào kiệt, cân quắc không thua tu mi nên không vòng vo. Đại nhân nhà ngài đang có lựa chọn sai lầm đó. Ta biết đứng ở vị trí của ngài ấy động hay không động cũng dễ có chuyện nhưng trước nay thất trách luôn nhẹ tội hơn phản nghịch."
Tuyết Mai vừa chỉnh lại tà áo vừa bình tĩnh nói những lời không một nữ nhân nào dám nói ra khỏi miệng.
Phu nhân trưởng cấm vệ nghiêm mặt, muốn biện minh gì đó thì nàng phất tay ý không cần nói.
"Ta không có quyền phán xét đúng sai, lại càng không đến để nói chuyện thay người nào, ta chỉ đưa một lời khuyên, còn chuyện làm thế nào tùy phu nhân cân nhắc."
Nói xong nàng cũng không chờ được tiễn khách mà đứng dậy rời đi.
Tiểu Thanh nhanh chân theo sau.
"Tại sao lại tìm phu nhân trưởng cấm vệ?"
"Vì trưởng cấm vệ có một hung danh nổi tiếng bên ngoài."
"Sợ vợ?"
Tiểu Thanh thường nghe ngóng tin đồn ngoài phố nên cũng biết đến chuyện nổi tiếng trong các lời đồn này.
"Cho nên ngài ấy sẽ nghe lời phu nhân?"
Tuyết Mai nhìn Tiểu Thanh như thể nhìn đứa ngốc.
"Em tin ngài ấy sợ vợ thật à?"
"Á?"
"Một người đàn ông có thể đứng đầu cấm vệ quân bảo vệ cung thành trọng điểm, cả võ công lẫn tài năng đều không thể xem thường, em tin người như vậy lại sợ một nữ nhân sao?"
Tiểu Thanh sờ sờ mũi.
Thì vì thế mới nổi tiếng chứ sao?
Không sợ vợ mà ngài ấy không dám dạo hoa lâu, không dám nạp thiếp thấp thông phòng, không dám tụ tập cùng huynh đệ?
Tuyết Mai nhìn ra xa xăm, cảm khái.
"Một người nam nhân có năng lực lại chịu nhường nhịn một nữ nhân yếu mềm hơn mình không phải do sợ hãi mà vì tôn trọng, cũng chứng tỏ người phụ nữ kia có bản lĩnh, ít nhất cũng có mắt nhìn người, nhìn rõ thời cuộc để đưa ra phán đoán chính xác xứng với sự tôn trọng đó."
Tiểu Thanh nghe nàng phân tích mà giật mình, thì ra chỉ từ một tin đồn trên phố lại có thể nhìn ra nhiều điều như vậy.
Cũng giật mình nhận ra tiểu thư bình thường thích nghe tin đồn đại không phải vì nghe cho vui mà để thu thập thông tin.
"Tiểu thư?"
"Dù sao ta cũng là hoàng hậu tương lai, đâu thể cái gì cũng không biết phải không?"
Tuyết Mai nhìn nàng ấy cười nhẹ.
Tiểu Thanh cũng không suy nghĩ quá nhiều, dù sao tiểu thư như thế nào thì nàng vẫn là tiểu thư mà nàng ấy theo hầu tận trung cả đời.
Suốt ba ngày sau đó Tiểu Thanh theo Tuyết Mai đi khắp các phủ nhưng chỉ gặp tì nữ, thiếp thất, thông phòng, toàn người ở hậu trạch.
Tiểu Thanh không hiểu được hết việc làm của nàng nhưng cũng không còn hỏi thêm gì.
Tiểu thư là người biết mình muốn cái gì, có mục đích và mục tiêu rõ ràng, không cần nàng ấy ba hoa chích chòe.
Đúng một tuần sau, lá thư nhà được đưa đến tay vị thái tử gia mặc giáp tướng ngồi bên đống lửa.
Các vị tướng lãnh, phó tướng cùng binh lính xung quanh mặc dù tỏ ra rất tập trung vào công việc nhưng không giấu được vẻ hóng chuyện.
Bởi vì đây là lần đầu tiên trong suốt tám năm qua vị thái tử gia của bọn họ có thư nhà.
Thiên Mộ Thần bật cười, nàng cũng thật kiêu ngạo, chắc gì hắn đã lấy nàng mà thư nhà chứ.
Trong thư nàng cũng không nói rõ sắp xếp của mình, chỉ báo cho hắn đã giải quyết xong, còn hỏi hắn có muốn nàng giúp lôi kéo người ủng hộ hắn không.
"Mời tiểu thư, xin lỗi vì đã chậm trễ."
Tuyết Mai khẽ lắc đầu tỏ ý không sao.
"Chung trà này.." Tuyết Mai chỉ vào chung trà thừa ra, nàng vốn tưởng hắn bưng cho đại nhân hắn sắp đến nhưng hắn lại đặt cả hai chung lên bàn của nàng.
Vân Cẩn vẫn mỉm cười hòa nhã "Là của vị cô nương theo tiểu thư."
Mộ Dung Tuyết Mai gật đầu ra hiệu cho Tiểu Thanh vẫn đang kinh ngạc ngây ra chưa kịp phản ứng.
Tiểu Thanh vội vàng đáp lễ tạ ơn.
Mộ Dung Tuyết Mai càng tiếp xúc càng có ấn tượng tốt với vị Vân ngự sử này.
Thái độ của ngài ấy thể hiện người người bình đẳng. Rất đặc biệt cũng rất thú vị.
Nhưng quá nguy hiểm.
Không phải có hoàng đế chống lưng vị đại nhân muốn vi phạm quyền lợi quý tộc này không biết đã chết mấy vạn lần.
"Mộ Dung tiểu thư?"
Một nam nhân mặc thanh sam tiến vào đại sảnh, vẩy tay áo chào hỏi.
Đây là một nam nhân còn rất trẻ tuổi, mày kiếm mắt sáng, ngạo khí cùng cốt cách thanh kỳ trên người khiến người khác chưa quen cũng đoán được tính cách khảng khái.
"Vân đại nhân."
Mộ Dung Tuyết Mai hành nửa lễ.
Tuy tương lai địa vị của nàng khiến người này phải hành đại lễ nhưng bây giờ nàng chỉ là dân thường, gặp quan lại nên hành lễ tỏ vẻ tôn trọng.
Vân Tự Thanh đi đến ghế chủ vị ngồi xuống, Vân Cẩn bưng thêm một chén trà đến bàn của hắn.
Hắn không vòng vo mà hỏi thẳng.
"Không biết hôm nay tiểu thư tìm tại hạ có chuyện gì?"
Dù sao hai người trước đây không quen.
Tuyết Mai không vòng vo, hỏi luôn.
"Hoàng tử tranh vị, ngài đứng về phía ai?"
Vân Tự Thanh bất ngờ trước câu hỏi của nàng, cũng không ngờ nàng thẳng thắn như vậy..
Câu hỏi này tất cả mọi người đều muốn âm thầm thăm dò lẫn nhau nhưng không có ai lại hỏi thẳng trước mặt như nàng.
Bởi vì danh tiếng trong dân gian của hắn lớn nên cũng có chút tiếng nói trong triều, không ít người muốn lôi kéo hắn, dù không đứng về phía họ thì chỉ cần hắn không về phe đối thủ là đủ.
"Tiểu thư biết hậu cung không được can chính?"
"Ta biết."
Biết nhưng vẫn hỏi tức là muốn có được đáp án.
Vân Tự Thanh thở dài.
"Ta đứng về phía dân chúng."
Ai cũng biết lý tưởng của Vân Tự Thanh là công bằng, vì dân phục vụ, người nào không tổn hại đến lợi ích bách tính, đem lại ấm no cho bách tính, hắn sẽ đứng về phía người đó.
Câu trả lời này người khác nghe có thể thấy như chưa trả lời nhưng nàng lại có được đáp án mình muốn.
Tuy ngoài mặt không thay đổi gì, dù sao gương mặt giấu dưới rèm che, có thay đổi cũng không ai biết nhưng tiểu Thanh có thể nhận ra cơ thể nàng thả lỏng hơn hẳn.
Nàng mỉm cười trong im lặng.
"Ta cũng vậy."
Vân Tự Thanh chờ một lúc cũng không thấy hành động tiếp theo của nàng.
Bình thường không phải muốn lôi kéo thì thể hiện chung mục đích sau đó thuyết phục hắn ư?
"Đại nhân thấy thái tử là người thế nào?"
Bất chợt nàng lại chuyển chủ đề.
Vân Tự Thanh nhìn nàng một lát, không nhìn ra cái gì nhưng thái độ của nàng cho thấy rõ sự thẳng thắn, cũng là một cách biểu lộ thành ý, vì vậy hắn cũng không giấu giếm.
"Nếu có được tấm lòng yêu thương dân chúng thì sẽ là vị minh quân tài giỏi nhất từ khi kiến quốc."
Ồ, nàng không ngờ trong lòng Vân đại nhân lại đánh giá thái tử cao như vậy.
Công lập nước của Vũ đế không ai dám nói hơn được.
Chưa kể vị này còn chém đầu cậu ruột người ta, hơn nữa, tám năm nay thái tử chưa từng về kinh. Ấn tượng cuối cùng hắn để lại cho người trong kinh hẳn là của thiếu niên mười bảy tuổi.
"Hôm nay đã làm phiền đại nhân rồi. Tiểu nữ xin cáo từ."
Mộ Dung Tuyết Mai đứng dậy, hành lễ rời đi.
Như thể nàng cất công đến một chuyến chỉ để hỏi hai câu như vậy.
Người thông minh vốn không cần phải nói nhiều, chỉ trao đổi vài câu cũng có thể thành lập giao ước chung.
Tiểu Thanh theo nàng ra khỏi phủ mới hỏi.
"Tiểu thư, giờ chúng ta về ạ?"
"Không, đến phủ cấm vệ đại nhân."
"Không phải người nói chuyện đoạt đích không liên quan đến người, sao giờ còn sa chân vào vũng nước đục?"
"Vì trước đó ta không quan tâm đến vị hoàng tử nào, nhưng giờ có một người khá ưng ý."
Tiểu Thanh rụt rè dò hỏi.
"Thái tử gia?"
"Ân"
Nàng bước đi nên câu trả lời nhẹ như gió này cũng phiêu tán trong khoảng không, không để ý thì không thể nghe rõ.
Nhưng Tiểu Thanh vẫn bắt được tiếng ân nhẹ nhàng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trục Lãng
2. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
3. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
4. Bức Màn Hôn Nhân
=====================================
"Tiểu thư à, tiểu thư, người ưng thái tử gia thì sao lại tìm Vân ngự sử? Ngài ấy chính là người khiến thái tử gia phải đi biên quan tám năm không được triệu về đó."
"Em nghe được lời đánh giá của Vân ngự sử dành cho thái tử chứ?"
Đương nhiên Tiểu Thanh nhớ rõ, chuyện mới vừa xảy ra mà nàng ấy cũng bất ngờ nữa, không ngờ Vân đại nhân lại đánh giá thái tử cao đến như vậy.
Nàng ấy cũng như đa số mọi người cảm thấy Vân ngự sử hẳn là không thích thái tử gia chứ.
"Nhưng lúc tiểu thư chưa biết vẫn đến Vân phủ đầu tiên còn gì?"
Suýt thì bị tiểu thư đánh tráo khái niệm lừa cho quay vòng vòng.
Mộ Dung Tuyết Mai bật cười.
"Cũng không ngốc lắm. Được rồi, bởi vì thái tử gia nói ta nên tìm ông ấy."
"Hả?"
Tiểu Thanh ngơ ra, đứng sững lại, quên mất hai nàng còn đang trên đường di chuyển.
Chuyện này còn bất ngờ hơn chuyện tiểu thư muốn tìm Vân ngự sử ấy chứ.
Bởi vì quá bất ngờ nên Tiểu Thanh nhất thời buột miệng.
"Thái tử gia ngài ấy, không hận Vân đại nhân sao?"
Tuyết Mai nhìn nàng ấy thì nàng ấy mới ngộ ra che miệng ra dấu đã hiểu, rất nhiều điều ai cũng biết nhưng không ai dám nghị luận bởi vì đó là chuyện của thiên gia, nghị luận chính là khinh thường hoàng thất.
Tuyết Mai tuy nhìn Tiểu Thanh để nàng ấy giữ mồm miệng nhưng lại trả lời câu hỏi.
"Ta không biết nhưng dù hận hay không ngài ấy có thể không để tình cảm ảnh hưởng phán đoán thì xứng đáng ngồi ở vị trí đó."
Đến phủ đội trưởng cấm vệ quân, Tuyết Mai xin gặp phu nhân của người đó.
"Không biết tiểu thư tìm ta có chuyện gì?"
Phu nhân cấm vệ trưởng cũng bất ngờ khi hoàng hậu tương lai lại muốn tìm mình.
Bởi vì trước nay nữ quyến Mộ Dung phủ vì liên quan đến hoàng thất nên không qua lại với con cháu quan lại, huống hồ là các vị phu nhân.
Nàng ấy cũng chỉ mới nghe khuê danh chứ chưa gặp nàng bao giờ.
"Ta biết phu nhân là nữ trung hào kiệt, cân quắc không thua tu mi nên không vòng vo. Đại nhân nhà ngài đang có lựa chọn sai lầm đó. Ta biết đứng ở vị trí của ngài ấy động hay không động cũng dễ có chuyện nhưng trước nay thất trách luôn nhẹ tội hơn phản nghịch."
Tuyết Mai vừa chỉnh lại tà áo vừa bình tĩnh nói những lời không một nữ nhân nào dám nói ra khỏi miệng.
Phu nhân trưởng cấm vệ nghiêm mặt, muốn biện minh gì đó thì nàng phất tay ý không cần nói.
"Ta không có quyền phán xét đúng sai, lại càng không đến để nói chuyện thay người nào, ta chỉ đưa một lời khuyên, còn chuyện làm thế nào tùy phu nhân cân nhắc."
Nói xong nàng cũng không chờ được tiễn khách mà đứng dậy rời đi.
Tiểu Thanh nhanh chân theo sau.
"Tại sao lại tìm phu nhân trưởng cấm vệ?"
"Vì trưởng cấm vệ có một hung danh nổi tiếng bên ngoài."
"Sợ vợ?"
Tiểu Thanh thường nghe ngóng tin đồn ngoài phố nên cũng biết đến chuyện nổi tiếng trong các lời đồn này.
"Cho nên ngài ấy sẽ nghe lời phu nhân?"
Tuyết Mai nhìn Tiểu Thanh như thể nhìn đứa ngốc.
"Em tin ngài ấy sợ vợ thật à?"
"Á?"
"Một người đàn ông có thể đứng đầu cấm vệ quân bảo vệ cung thành trọng điểm, cả võ công lẫn tài năng đều không thể xem thường, em tin người như vậy lại sợ một nữ nhân sao?"
Tiểu Thanh sờ sờ mũi.
Thì vì thế mới nổi tiếng chứ sao?
Không sợ vợ mà ngài ấy không dám dạo hoa lâu, không dám nạp thiếp thấp thông phòng, không dám tụ tập cùng huynh đệ?
Tuyết Mai nhìn ra xa xăm, cảm khái.
"Một người nam nhân có năng lực lại chịu nhường nhịn một nữ nhân yếu mềm hơn mình không phải do sợ hãi mà vì tôn trọng, cũng chứng tỏ người phụ nữ kia có bản lĩnh, ít nhất cũng có mắt nhìn người, nhìn rõ thời cuộc để đưa ra phán đoán chính xác xứng với sự tôn trọng đó."
Tiểu Thanh nghe nàng phân tích mà giật mình, thì ra chỉ từ một tin đồn trên phố lại có thể nhìn ra nhiều điều như vậy.
Cũng giật mình nhận ra tiểu thư bình thường thích nghe tin đồn đại không phải vì nghe cho vui mà để thu thập thông tin.
"Tiểu thư?"
"Dù sao ta cũng là hoàng hậu tương lai, đâu thể cái gì cũng không biết phải không?"
Tuyết Mai nhìn nàng ấy cười nhẹ.
Tiểu Thanh cũng không suy nghĩ quá nhiều, dù sao tiểu thư như thế nào thì nàng vẫn là tiểu thư mà nàng ấy theo hầu tận trung cả đời.
Suốt ba ngày sau đó Tiểu Thanh theo Tuyết Mai đi khắp các phủ nhưng chỉ gặp tì nữ, thiếp thất, thông phòng, toàn người ở hậu trạch.
Tiểu Thanh không hiểu được hết việc làm của nàng nhưng cũng không còn hỏi thêm gì.
Tiểu thư là người biết mình muốn cái gì, có mục đích và mục tiêu rõ ràng, không cần nàng ấy ba hoa chích chòe.
Đúng một tuần sau, lá thư nhà được đưa đến tay vị thái tử gia mặc giáp tướng ngồi bên đống lửa.
Các vị tướng lãnh, phó tướng cùng binh lính xung quanh mặc dù tỏ ra rất tập trung vào công việc nhưng không giấu được vẻ hóng chuyện.
Bởi vì đây là lần đầu tiên trong suốt tám năm qua vị thái tử gia của bọn họ có thư nhà.
Thiên Mộ Thần bật cười, nàng cũng thật kiêu ngạo, chắc gì hắn đã lấy nàng mà thư nhà chứ.
Trong thư nàng cũng không nói rõ sắp xếp của mình, chỉ báo cho hắn đã giải quyết xong, còn hỏi hắn có muốn nàng giúp lôi kéo người ủng hộ hắn không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương