Mèo Con Nhà Tôi Hắc Hóa Rồi
Chương 1
Tuyết Vọng Cơ - 1 Beta thiên tài, người trẻ tuổi nhất lịch sử Đế quốc trở thành bác sĩ quân y ở cái tuổi 17
Tuy cậu thông minh thật, giỏi giang thật, nhưng trong cái thế giới mà địa vị của Alpha đứng đầu, 1 Beta bé nhỏ như cậu không thể làm gì hơn. Chỉ có thể yên phận, đường hoàng mà làm 1 bác sĩ nội khoa đẹp trai, xem ra cũng không thiệt, lương của cậu thuộc hàng trung,không quá nhiều cũng không quá ít, ngày ngày còn được ngắm hàng trăm mĩ nhân Omega, Beta. Vậy nên cậu cũng không mong gì hơn cả
5 giờ sáng là lịch trình thức dậy hàng ngày của Vọng Cơ. Đánh răng, thay đồ, ăn sáng xong là vừa đúng 6 giờ, cậu lên xe rồi phóng như bay tới bệnh viện - hôm nay có ca phẫu thuật sớm
Làm việc quần quật cả 1 ngày trời, đúng 6 giờ tối, Vọng Cơ mang thân hình mỏi mệt chậm rãi đi về nhà. Hôm nay trời có bão, tâm trạng cậu cũng chùn xuống không ít
"Này Tiểu Cơ, trời mưa lớn như vậy, hay để tao đưa mày về nhà?"
"Không cần đâu, tao lái xe được mà"
"Vậy tao đi trước á, cẩn thận nha Tiểu Cơ ~~"
Vọng Cơ cười mỉm với người nọ một cái, khuôn mặt xinh xắn của cậu rạng rỡ hẳn lên. Đợi người kia đi xa rồi, cậu mới lên xe trở về nhà
Có lẽ hôm nay bận quá, hoặc cũng có thể là do cậu quên ăn nên giờ này bụng cậu hơi đói. Phía trước vừa hay có cửa hàng tiện lợi, Vọng Cơ định ghé qua mua 1 ít đồ ăn nhẹ rồi đi
"Hức hức..., mẹ ơi.. con lạnh"
Bỗng 1 tiếng khóc trong trẻo lọt vào tai cậu. Cái giọng này quá là dễ thương rồi.
Liếc qua liếc lại một lúc, Vọng Cơ vẫn không thấy người. Là 1 người làm ngành y nên cậu tuyệt không tin vào ma quỷ. Đi về phía trước 1 lúc, cậu nhìn thấy 1 cậu bé tóc màu nâu hạt dẻ, đôi mắt màu xanh, trong vắt
"Trời tối rồi, còn bão to thế này, nhóc làm gì ở đây?
Có phải bị lạc mẹ rồi không?
Đi, anh dẫn nhóc đi tìm mẹ"
Vừa nói Vọng Cơ vừa nắm lấy tay nhóc mắt xanh, tay nhóc ấy rất lạnh. Có lẽ đã ở ngoài trời lâu rồi
"Ưm,... mẹ em, bà ấy..."
"Mẹ em như nào?" Vọng Cơ trơ mắt nhìn
Nhóc mắt xanh nói trong nức nở
"Lúc sáng,... Hức. Mẹ em bảo em ở đây đợi bà ấy,.. Hức... Em đợi lâu lắm rồi, nhưng mà vẫn không thấy mẹ trở về. Ca ca,... Hức. Có khi nào, mẹ không cần em nữa không,...?"
Không ổn rồi, ca này khó. Làm bác sĩ bao nhiêu năm, cậu chưa bao giờ thấy khó chịu như thế này
"WTF, loại mẹ kiểu gì vậy? Nhóc dễ thương thế này mà vứt ở ngoài đường, nếu là tôi á, tôi sẽ nâng như trứng, hứng như hoa. Vứt bảo bối ngoài đường thế này, có mất cũng đừng trách" Vọng Cơ thầm nghĩ
Vọng Cơ: "Nhóc nín đi mà, nín đi mà... Mẹ nhóc sao lại không cần nhóc chứ
Có thể do mẹ nhóc bận nên quên đến tìm nhóc thôi
Đi với anh nè
Anh đưa nhóc tới đồn cảnh sát tìm mẹ
Có được không?"
Một lúc lâu sau vẫn chưa có câu trả lời, Vọng Cơ hoảng loạn, cậu nghĩ:
"Đệt mợ, mình như vầy có giống bắt cóc quá không ta. Lỡ nó báo cảnh sát mình dụ dỗ nó thì đi đời nhà ma"
Nhóc mắt xanh: "Tiểu Trạch không muốn đi tìm chú cảnh sát, mẹ Tiểu Trạch có nói, chú cảnh sát đáng sợ lắm. Chú ấy sẽ mắng Tiểu Trạch nếu Tiểu Trạch không nghe lời. Ca ca, em không muốn đi đâu"
Vọng Cơ:"Vậy ca ca phải làm như nào bây giờ?
Trời lạnh thế này, Tiểu Trạch mà ở đây sẽ chết cóng đó"
Nhìn nhóc Trạch 1 lát, Vọng Cơ mới để ý, trên tay nhóc ấy,.. có vết bầm, rất, rất lớn luôn. Mà mấy cái vết này, không thể do tự nhóc ấy làm được
Vọng Cơ: "Tay em bị sao vậy? Có đau không? Ai làm em ra nông nỗi này?"
"Tiểu Trạch không sao, mẹ em rất hay đánh em, lúc tâm trạng không tốt mẹ cũng sẽ nói những lời không hay với em. Mẹ nói nếu không có em, tiền đồ của mẹ sẽ rất sáng lạng, mẹ nói em vô dụng, không có tương lai... Hức" Nói rồi Tiểu Trạch bật khóc nức nở. Vọng Cơ bó tay part 2 với bà mẹ này
Vọng Cơ thầm thét trong lòng: "Tức chết tôi rồi trời ơi, Tiểu Trạch đáng yêu thế này mà bà ta dám bỏ em ấy á??? Bỏ thì tôi nhặt, sau này bà có cầu xin cũng đừng hòng tôi trả"
"Vậy em giờ có muốn tìm mẹ nữa không?
Hay anh dẫn em đi tìm ba?" Vọng Cơ dùng chất giọng dịu dàng nhất của mình hỏi Tiểu Trạch
"Em không có ba, mẹ nói lúc em sinh ra, ba em đã không nhận em nữa rồi" Tiểu Trạch nói trong ấm ức
Vọng Cơ bó tay với cái nhà này rồi. Người nào cũng vô trách nhiệm. Đã có phước mà không chịu hưởng. Lần này cậu triệt để từ bỏ ý định tìm kiếm họ luôn
Vọng Cơ: "Nếu đã không có ai để tìm. Vậy,... nhóc về cùng anh được không?
Vừa hay, anh ở một mình rất cô đơn, cần có người bầu bạn. Với lại,... anh luôn muốn có một đứa em trai"
Tiểu Trạch dùng đôi mắt trong veo, khẽ ngẩn đầu lên nhìn chàng trai trước mặt mình: "Ca ca không thấy em phiền sao?"
Vọng Cơ cười mỉm: "Đáng yêu thế này, sao lại phiền được. Đi, về nhà của chúng ta"
Đêm đó, trong cơn mưa tầm tã. Tuyết Vọng Cơ đã thật sự nhặt được bảo bối. 2 người cô đơn tìm thấy nhau, xem ra, họ phải tập sống một cuộc sống không thể vắng người kia rồi
Tuy cậu thông minh thật, giỏi giang thật, nhưng trong cái thế giới mà địa vị của Alpha đứng đầu, 1 Beta bé nhỏ như cậu không thể làm gì hơn. Chỉ có thể yên phận, đường hoàng mà làm 1 bác sĩ nội khoa đẹp trai, xem ra cũng không thiệt, lương của cậu thuộc hàng trung,không quá nhiều cũng không quá ít, ngày ngày còn được ngắm hàng trăm mĩ nhân Omega, Beta. Vậy nên cậu cũng không mong gì hơn cả
5 giờ sáng là lịch trình thức dậy hàng ngày của Vọng Cơ. Đánh răng, thay đồ, ăn sáng xong là vừa đúng 6 giờ, cậu lên xe rồi phóng như bay tới bệnh viện - hôm nay có ca phẫu thuật sớm
Làm việc quần quật cả 1 ngày trời, đúng 6 giờ tối, Vọng Cơ mang thân hình mỏi mệt chậm rãi đi về nhà. Hôm nay trời có bão, tâm trạng cậu cũng chùn xuống không ít
"Này Tiểu Cơ, trời mưa lớn như vậy, hay để tao đưa mày về nhà?"
"Không cần đâu, tao lái xe được mà"
"Vậy tao đi trước á, cẩn thận nha Tiểu Cơ ~~"
Vọng Cơ cười mỉm với người nọ một cái, khuôn mặt xinh xắn của cậu rạng rỡ hẳn lên. Đợi người kia đi xa rồi, cậu mới lên xe trở về nhà
Có lẽ hôm nay bận quá, hoặc cũng có thể là do cậu quên ăn nên giờ này bụng cậu hơi đói. Phía trước vừa hay có cửa hàng tiện lợi, Vọng Cơ định ghé qua mua 1 ít đồ ăn nhẹ rồi đi
"Hức hức..., mẹ ơi.. con lạnh"
Bỗng 1 tiếng khóc trong trẻo lọt vào tai cậu. Cái giọng này quá là dễ thương rồi.
Liếc qua liếc lại một lúc, Vọng Cơ vẫn không thấy người. Là 1 người làm ngành y nên cậu tuyệt không tin vào ma quỷ. Đi về phía trước 1 lúc, cậu nhìn thấy 1 cậu bé tóc màu nâu hạt dẻ, đôi mắt màu xanh, trong vắt
"Trời tối rồi, còn bão to thế này, nhóc làm gì ở đây?
Có phải bị lạc mẹ rồi không?
Đi, anh dẫn nhóc đi tìm mẹ"
Vừa nói Vọng Cơ vừa nắm lấy tay nhóc mắt xanh, tay nhóc ấy rất lạnh. Có lẽ đã ở ngoài trời lâu rồi
"Ưm,... mẹ em, bà ấy..."
"Mẹ em như nào?" Vọng Cơ trơ mắt nhìn
Nhóc mắt xanh nói trong nức nở
"Lúc sáng,... Hức. Mẹ em bảo em ở đây đợi bà ấy,.. Hức... Em đợi lâu lắm rồi, nhưng mà vẫn không thấy mẹ trở về. Ca ca,... Hức. Có khi nào, mẹ không cần em nữa không,...?"
Không ổn rồi, ca này khó. Làm bác sĩ bao nhiêu năm, cậu chưa bao giờ thấy khó chịu như thế này
"WTF, loại mẹ kiểu gì vậy? Nhóc dễ thương thế này mà vứt ở ngoài đường, nếu là tôi á, tôi sẽ nâng như trứng, hứng như hoa. Vứt bảo bối ngoài đường thế này, có mất cũng đừng trách" Vọng Cơ thầm nghĩ
Vọng Cơ: "Nhóc nín đi mà, nín đi mà... Mẹ nhóc sao lại không cần nhóc chứ
Có thể do mẹ nhóc bận nên quên đến tìm nhóc thôi
Đi với anh nè
Anh đưa nhóc tới đồn cảnh sát tìm mẹ
Có được không?"
Một lúc lâu sau vẫn chưa có câu trả lời, Vọng Cơ hoảng loạn, cậu nghĩ:
"Đệt mợ, mình như vầy có giống bắt cóc quá không ta. Lỡ nó báo cảnh sát mình dụ dỗ nó thì đi đời nhà ma"
Nhóc mắt xanh: "Tiểu Trạch không muốn đi tìm chú cảnh sát, mẹ Tiểu Trạch có nói, chú cảnh sát đáng sợ lắm. Chú ấy sẽ mắng Tiểu Trạch nếu Tiểu Trạch không nghe lời. Ca ca, em không muốn đi đâu"
Vọng Cơ:"Vậy ca ca phải làm như nào bây giờ?
Trời lạnh thế này, Tiểu Trạch mà ở đây sẽ chết cóng đó"
Nhìn nhóc Trạch 1 lát, Vọng Cơ mới để ý, trên tay nhóc ấy,.. có vết bầm, rất, rất lớn luôn. Mà mấy cái vết này, không thể do tự nhóc ấy làm được
Vọng Cơ: "Tay em bị sao vậy? Có đau không? Ai làm em ra nông nỗi này?"
"Tiểu Trạch không sao, mẹ em rất hay đánh em, lúc tâm trạng không tốt mẹ cũng sẽ nói những lời không hay với em. Mẹ nói nếu không có em, tiền đồ của mẹ sẽ rất sáng lạng, mẹ nói em vô dụng, không có tương lai... Hức" Nói rồi Tiểu Trạch bật khóc nức nở. Vọng Cơ bó tay part 2 với bà mẹ này
Vọng Cơ thầm thét trong lòng: "Tức chết tôi rồi trời ơi, Tiểu Trạch đáng yêu thế này mà bà ta dám bỏ em ấy á??? Bỏ thì tôi nhặt, sau này bà có cầu xin cũng đừng hòng tôi trả"
"Vậy em giờ có muốn tìm mẹ nữa không?
Hay anh dẫn em đi tìm ba?" Vọng Cơ dùng chất giọng dịu dàng nhất của mình hỏi Tiểu Trạch
"Em không có ba, mẹ nói lúc em sinh ra, ba em đã không nhận em nữa rồi" Tiểu Trạch nói trong ấm ức
Vọng Cơ bó tay với cái nhà này rồi. Người nào cũng vô trách nhiệm. Đã có phước mà không chịu hưởng. Lần này cậu triệt để từ bỏ ý định tìm kiếm họ luôn
Vọng Cơ: "Nếu đã không có ai để tìm. Vậy,... nhóc về cùng anh được không?
Vừa hay, anh ở một mình rất cô đơn, cần có người bầu bạn. Với lại,... anh luôn muốn có một đứa em trai"
Tiểu Trạch dùng đôi mắt trong veo, khẽ ngẩn đầu lên nhìn chàng trai trước mặt mình: "Ca ca không thấy em phiền sao?"
Vọng Cơ cười mỉm: "Đáng yêu thế này, sao lại phiền được. Đi, về nhà của chúng ta"
Đêm đó, trong cơn mưa tầm tã. Tuyết Vọng Cơ đã thật sự nhặt được bảo bối. 2 người cô đơn tìm thấy nhau, xem ra, họ phải tập sống một cuộc sống không thể vắng người kia rồi
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương