Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 11: Không Phải Một Con, Mà Là Cả Bầy



Alpha-13 quyết định cho mèo chân ngắn kia đi học.

Cậu nhóc mèo con nhỏ xíu ôm ba lô, cái miệng chu chu cằn nhằn, đuôi còn quật tới quật lui đầy giận dỗi: “Tớ không đi học đâu.”

Người máy nghiêng đầu hỏi: “Vì sao vậy?”

Lê Ngạo ưỡn ngực - cái ngực lông mềm mềm tròn vo bé xíu - nói vô cùng đàng hoàng: “Tớ là mèo con, mèo con thì không cần đi học!”

Alpha-13 chẳng hề tranh cãi, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Nhưng chẳng phải ngươi từng nói mình là người sao? Là người thì mấy phép cộng trừ đơn giản chẳng phải nên biết sao?”

“…”

Lê Ngạo nghẹn họng. Cái ngực vừa mới ưỡn ra liền xẹp xuống, đôi mắt xanh lam đảo tròn vòng vòng, cố gắng đào trong đầu lý do nào đó thật hợp lý để phản bác. Nhưng chưa kịp mở miệng, cái đuôi đã phản chủ trước, lén lút chui ra phía sau, giấu đi vẻ chột dạ.

Alpha-13 cúi xuống nhìn cậu, như một ác ma lặng lẽ thì thầm. 

“Làm một nhân loại sáu tuổi, ngươi ngay cả hai mươi trong phép cộng trừ cũng không tính nổi.”

Lê Ngạo ôm lấy cái đuôi bị tố cáo, rầu rĩ lầm bầm: “Tớ còn chưa tới sáu tuổi...”

Cậu rất nghiêm túc! Chính xác ra thì chỉ mới năm tuổi rưỡi!

Nhưng người máy chẳng để tâm mấy con số ấy, chỉ lạnh nhạt ném ra một câu: “Không biết chữ, ngươi ngay cả đường về nhà cũng chẳng tìm nổi.”

“…”

Lê Ngạo đờ người ra. Cậu ngẩng lên nhìn Alpha-13, đôi mắt tròn xoe lóe lên chút hi vọng và hoang mang: “Tớ… tớ có thể về nhà sao? Về gặp bà nội được không?”

Mặc dù vài hôm trước đã từng trả lời rồi, nhưng lần này, Alpha-13 vẫn nhẹ nhàng lặp lại: “Có thể.”

"Vậy chẳng phải là không cần chờ cậu và bác sĩ áo blouse trắng bàn bạc xong mới có thể về nhà sao?"

Áo blouse trắng là ai? Alpha-13 hoàn toàn không hiểu những gì cái đầu mèo kia đang nghĩ tới. Nhưng nó vẫn đáp.

“Có thể. Nhưng trước đó, ta cần nói với ngươi một chuyện.”

Người máy kiên nhẫn giải thích cho Lê Ngạo nghe về tình hình tinh cầu hiện tại, rằng nếu muốn trở về Trái Đất, cần xác định tọa độ địa cầu, cần có tàu vũ trụ, và cần…

Lê Ngạo nghe xong hưng phấn hẳn lên: “Vậy là chỉ cần có tọa độ Trái Đất, có tàu vũ trụ là tớ có thể về nhà!”

Alpha-13 không nói dối, nhưng đúng là… cho cậu một hi vọng mơ hồ.

“Đúng vậy.”

Lê Ngạo vừa nghe xong liền nhào một cái về phía cái hộp giấy trong góc ổ, moi ra quả cầu hạt dẻ cũ rích của mình, nhảy nhót xoay tròn hai vòng.

“Huân! Chờ tớ có tàu vũ trụ rồi sẽ đưa cậu về nhà luôn nha!”

Huân cũng bắt chước động tác xoay vòng, hô to: “Lê Ngạo!”

Alpha-13 đứng yên một chỗ nhìn, không nói gì. Cơ hội để một con mèo rời khỏi tinh cầu này gần như bằng không. Mà dù có quay về Trái Đất, chưa chắc thế giới đó vẫn còn như xưa.

Nhưng không sao. Dù là hi vọng mong manh, thì hi vọng vẫn là hi vọng.

Trong sách đã viết: Nhân loại cần có niềm tin và mục tiêu thì mới có thể sống sót.

“Cho nên, ngươi phải đi học.” - Alpha-13 bật màn hình - “Sáng mai còn phải ra ngoài tìm đồ ăn nữa.”

Một nhóc con sao lại ăn khỏe đến như vậy chứ?

“Chờ chút chờ chút!” - Lê Ngạo hào hứng ôm lấy cún con bên cạnh, ngồi chồm hổm xuống, ánh mắt lấp lánh - “Hiện tại bắt đầu học đi!”

Mèo con phải học, cún con tất nhiên cũng phải học ké!

Thời điểm này, giải đấu Thự Quang League đang dần trở nên nhàm chán.

Hệ thống máy theo dõi mới được nâng cấp có khả năng quét khu vực nguy hiểm, nếu tuyển thủ gặp nguy cấp sẽ bị cưỡng chế truyền tống về khu vực an toàn, cũng đồng nghĩa với việc bị loại khỏi trận đấu.

【Tui tuyên bố đây là giải đấu nhàm chán nhất thời kỳ Tinh Kỷ.】

【Đúng vậy! Không phải vì muốn thấy cảnh bị thương, nhưng mà… chẳng còn chút cảm giác nhiệt huyết nào!】

【Tôi là lính xuất ngũ, nhìn thế này mà thấy buồn. Trên chiến trường thật không ai truyền tống giúp. Bạn bị thương, nghĩa là chết thật.】

【Thay đổi người xem là được. Coi tên Delphi hạng nhất trên bảng kìa, một đêm hạ ba con Kricks!】

【Top 3 bảng điểm giờ là 4, 3, 3 điểm.】

【Vậy còn đại ca mèo của tui? Tui tìm không thấy cậu ấy trong bảng xếp hạng nữa rồi…】

Do toàn bộ tuyển thủ đều được tính lại điểm mỗi ngày, vị trí đầu tiên hôm qua của Lê Ngạo sớm đã bị đẩy xuống.

【Máy theo dõi không cập nhật điểm, có phải con mèo chân cụt kia đã chết rồi không?!】

【Khôngggg!!! Mèo đáng yêu như vậy không thể chết đâu!】

【Không chết! Mau tra máy theo dõi khu Tán Ân - Leganes! Mèo con lại xuất hiện rồi!】

Lê Ngạo mỗi ngày đều ra sức tự mình ăn no.

Alpha-13 chuẩn bị cho cậu một cái ba lô nhỏ. Mỗi lần ăn xong, cậu đều l**m sạch đến bóng loáng, dù bánh nén nhúng nước có dở cỡ nào cũng ăn hết, không bỏ thừa chút gì.

Cậu rất quý đồ ăn, cứ như từ trước đến giờ chưa từng được ăn no bao giờ.

Huân là một quái vật nhỏ bắt chước điển hình. Thấy mèo con l**m mâm, hắn cũng duỗi cái lưỡi mô phỏng theo. Thấy mèo con đang l**m móng, hắn nhìn xuống đôi tay tròn tròn của mình…

Rồi chớp mắt một cái hắn mọc ra hai cái móng vuốt nhỏ xíu.

“Nè, Lê Ngạo!” Huân chìa tay ra khoe.

“!!” - Mèo con trợn to mắt - “Huân! Sao tay cậu lại ngắn như vậy?!”

Alpha-13 đứng phía sau suýt nữa chập mạch.

Hắn… hắn thật sự không hiểu nổi cậu mèo này! Móng vuốt của mình còn không dài tới 5cm mà dám mở miệng chê kẻ khác tay ngắn?

Không đúng! Đây không phải trọng điểm!

Người máy gõ gõ vào bộ não điện tử của mình, kéo những tiến trình bị lệch trở lại quỹ đạo, rồi đưa balo cho cậu: “Ngươi có thể ra ngoài rồi.”

“Chờ một chút!” - Lê Ngạo vừa thò một chân ra cửa đã rụt lại, nhanh nhẹn chạy về phía chậu hoa.

“Sao ngươi vẫn chỉ lớn được có nhiêu đây vậy hả? Phải cố lên chứ, Lê Ngạo còn muốn ăn cà chua mà.”

Bên cạnh còn một chậu hoa trống không. Lê Ngạo liếc qua rồi không để tâm, đưa móng vuốt nhẹ nhàng chạm vào những mầm non xanh mướt.

 Rồi cậu nghiêm túc niệm chú: “Meo ô li li bùm! Meo ô li li bùm!”

“Cho ngươi một phép thuật Đông Hi Hi, ngươi sẽ mau mau lớn lên thôi.”

Người máy nhìn thấy cảnh đó mà muốn hỏng CPU.

Đây là cái loại pháp thuật gì vậy?

Gói hạt giống kia chắc là loại dùng để thí nghiệm, sẽ mọc ra thứ gì thì Alpha-13 không biết, nhưng chắc chắn không phải giống cà chua.

Người máy nhìn con mèo nhỏ kia nhảy nhót như thần linh trước chậu hoa, lẩm bẩm mấy câu “Meo ô li li bùm”, rồi hài lòng gật đầu, kéo tiểu quái vật ra cửa.

“Tớ đi đây, bye bye!” – Móng mèo vung lên, vô cùng khí thế mà chào tạm biệt người máy.

Alpha-13 nhìn cậu và tiểu quái vật đi xa dần, rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy cát vàng, bánh ròng rọc dưới chân khẽ do dự, nhích ra ngoài một chút.

...                                                    

Máy theo dõi: [đang cập nhật điểm tích lũy...]

Tên Lê Ngạo lại xuất hiện trong bảng điểm. Tuy không còn ở top, nhưng vẫn được theo dõi.

【Đây là tuyển thủ từng đứng nhất đó hả?】

【Trời ơi, là mèo thật kìa! Mà mèo nguyên thủy chẳng phải đã tuyệt chủng rồi sao?】

【Trông yếu xìu như vậy mà cũng hạ được dị chủng á?】

【Sao tên lại là Tán Ân - Leganes nhỉ? Rốt cuộc cậu ấy là ai?】

【Không quan trọng! Quan trọng là mèo đáng yêu quá đi mất!】

Lê Ngạo còn định ghé lại bãi rác mà hôm qua cậu từng tới. Vừa chạy, cậu vừa lẩm bẩm: “Không biết là ai lại đổ nhiều rác như vậy vào chỗ đó, thế này thật không tốt.”

Huân chỉ biết phụ họa. Mèo con nghe xong thì nghĩ ngợi, rồi nói tiếp: “Hầyyy… nếu bọn họ không vứt như thế, thì tớ cũng không ăn.”

Cậu đúng là một con mèo biết cảm ơn và hiểu chuyện.

Cậu thật sự là một con mèo biết cảm ơn.

“Đúng rồi, hôm qua dạy cậu đếm số, cậu nhớ không?”

“Đây là mấy?” – Mèo nhỏ giơ chân lên hỏi.

【Giáo viên mèo con trở lại lớp học rồi!】

“Nhớ tốt lắm!” – Cậu vừa lòng vỗ đầu Huân, tiếp tục hỏi - “5 + 5 bằng bao nhiêu?”

Huân nhìn móng tay, tự tin nói: “2!”

“Không đúng! Là 10!” – Lê Ngạo giơ cả 10 móng vuốt ra.

【Mèo con trổ tài toán học!】

【Đúng là giáo viên mẫu mực!】

Cậu chui vào đống rác bắt đầu nhặt đồ như hôm qua.

【Mèo nhặt rác làm gì?】

【Tìm đồ ăn chứ gì nữa. Sa mạc khô cằn thế kia…】

【Ủa mà sao rác nhiều thế? Toàn là đồ quân dụng cũ nữa?】

Lê Ngạo nhặt rác rất vui vẻ, còn quay sang bảo Huân: “Chờ tớ về nhà, tớ sẽ đưa cậu đi gặp bà nội nha. Bà đối xử với tớ rất tốt.”

Cậu nhất định phải về nhà.

Ngay lúc đó - Huân nheo mắt.

“Sao vậy?” – Mèo nhỏ hỏi.

Huân vội vàng chỉ về phía cồn cát. Cậu nhìn theo.

Rất nhiều Đường Lang Quái đang tới.

“Là ngươi!” – cậu nhận ra con đứng đầu - “Ta có bánh quy nè, giúp ta dọn rác nha?”

【11 con Kricks?!】

【Chạy đi mèo đại ca! Chạy nhanh lên!!】

Dù là mèo hay không phải mèo, lúc này ai nấy đều sinh ra một chút sợ hãi.

Tuy hôm qua bọn họ đã thấy mèo con hạ gục một con dị chủng, nhưng đó rốt cuộc chỉ là một con. Nó có thể gặp vấn đề, hoặc vì một lý do nào đó… nhưng bây giờ, trước mắt lại là mười một con!

Chúng đứng sát cạnh nhau, ngay cả gió cát cũng không thể len qua nổi.

Lê Ngạo thì chẳng biết sợ là gì. Cậu không cảm nhận được sát ý từ bọn chúng, trái lại còn nghe con Kricks đứng đầu hí vang một tiếng.

“A? Chúng nó cũng muốn xả len (*) à?” – Mèo nhỏ giơ móng đếm từng con – “Được thôi, nhưng như vậy thì ta sẽ không kịp đi tìm đồ ăn. Các ngươi nhớ giúp ta nhặt rác nhé.”

“Tê——!”

“Được, vậy các ngươi xuống đi.” –Mèo nhỏ gật đầu.

Đám dị chủng cấp thấp lại liếc nhìn về phía kẻ đứng đầu. Khi được Huân cho phép, cả mười một con cùng ngửa đầu rít dài, rồi nhanh chóng lao xuống sườn núi.

【Xong rồi xong rồi!!!】

【Mèo con chết chắc rồi!!】

【Mèo ngốc! Chạy aaaa!!!】

Dòng bình luận trên màn hình k** r*n ầm ĩ, thậm chí che kín cả hình ảnh, cho đến khi mấy con dị chủng kia “bùm” một tiếng, toàn bộ quỳ rạp xuống trước mặt mèo nhỏ.

“Tê——” [Nhả len!]

Máy theo dõi: [Đang cập nhật điểm tích lũy, điểm hiện tại: 13]

【?】

【??】

Hoa mai lại nở lần thứ hai, một lần nữa vươn tới đỉnh.

...

Chú thích (*): Hành động "xả len" (hay còn gọi là nhào bột, nhào nặn) của mèo đối với một con vật khác là một hành vi bản năng, thể hiện sự thoải mái, thư giãn và gắn bó. Khi mèo thực hiện hành động này, chúng sẽ dùng chân trước của mình để liên tục đẩy và nhào lên một bề mặt, có thể là cơ thể của con vật khác, một tấm chăn, hoặc một vật mềm mại khác. 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...