Nó trông quái dị cực kỳ, như một khối than đen mọc đầy xúc tu bùn nhầy. Bề ngoài đen kịt, mơ hồ chảy xuôi những tia sáng cầu vồng mờ mờ, như mạch máu sống đang giãn ra co lại, u ám, dính nhớp, ẩm ướt, không lời nào tả xiết. Cặp mắt đỏ tươi kia, mà đúng hơn là thứ gì đó giống mắt, lại giống như hai vực sâu không đáy.
Ánh mắt hai bên vừa chạm nhau, bốn móng cậu liền cứng đờ, cả con mèo nhỏ như lò xo bị đè quá lâu, "boong" một tiếng bắn vọt lên. Chân còn chưa kịp cong, thân mèo đã bật thẳng lên, quay người lại với vật kia như phản xạ.
Không thấy không thấy! Mình không thấy gì hết!
Cậu tự lừa mình bịt mắt lại, áp người xuống đất, bắt đầu bò về phía trước như rùa con.
Nhịp tim dồn dập vang bên tai, thứ cảm giác không thể gọi tên ấy khiến đầu óc cậu quay cuồng.
Chết tiệt! Lại uống nhầm rượu giả rồi!!
Cậu từng nhặt được một chai nước lạ trong đống rác, uống thử một ngụm liền choáng váng quay về nhà. Sau đó bị bà nội bắt đi bệnh viện, mắng cho một trận vì dám uống bậy uống bạ.
Dưới chân cứ như toàn là bông gòn, cơ thể bám chặt lấy mặt đất mà không thể lết nổi. Lê Ngạo ngượng ngùng mở mắt ra, phát hiện trời đất tối đen, chẳng còn bầu trời xanh hay cát vàng, chỉ có một khoảng không sâu hun hút phía dưới.
Giống hệt như Đông Hi Hi bị quái vật bắt vào động đen vậy.
Bò không ra, cậu chỉ có thể quay đầu lại.
Là nam tử hán thì phải có dũng khí! Cậu hung hăng nhe răng, Mãnh Mèo Khí Thế +1, cố trừng mắt với thứ khổng lồ kia: “Có phải ngươi nhốt ta không? Ngươi muốn làm gì hả?! Ta nói cho ngươi biết, ta từng học công phu mèo ba chân với Đông Hi Hi đó! Chọc giận ta là ăn ngay miêu trảo!”
Nghe thế nào cũng cảm thấy sai sai, nhưng đầu óc cậu lúc này làm gì đủ minh mẫn để phân tích cho rõ ràng? Tất cả năng lực đều dồn hết vào việc kiềm chế hai chân đang run như cầy sấy.
Sinh vật đen ấy lại càng phình to hơn, gần như chiếm cả không gian. Cậu thấy thân thể khổng lồ kia run lên, những vệt sáng cầu vồng chớp lóe liên tục, kèm theo tiếng th* d*c lạ lùng nặng nề. Một luồng sóng dữ dội bùng nổ trong đầu cậu như đèn pha quét qua.
Không cần lý giải. Không cần hiểu. Nhưng cậu vẫn nhận ra là nó đang rất yếu, thậm chí sắp chết.
Hiểu biết mơ hồ này khiến Lê Ngạo dần bình tĩnh lại. Cậu không còn run, mà hơi do dự nhìn sinh vật quái dị to như núi kia.
Hai ánh mắt lại đối diện.
Thứ đó, từ cặp “đồng tử” sâu thẳm, lúc này không còn đáng sợ như vừa rồi. Thay vào đó là một nỗi đau vô tận, thấm ra từ trong từng thớ thịt, từng tia sáng lấp lánh như máu đang rỉ ra từ những vết nứt quái dị trên người nó.
Không biết đó có phải là máu hay không, chỉ thấy chất lỏng màu sắc rực rỡ tuôn trào từ vết nứt, như ngân hà nhỏ tràn tới dưới chân Lê Ngạo - kỳ quái, nhưng cũng rất đẹp.
Cậu vốn muốn bỏ chạy, nhưng đôi mắt ấy khiến cậu dừng bước. Dù run sợ, dù vẫn chưa hiểu gì, Lê Ngạo vẫn cẩn thận bước tới, chân dẫm lên thứ chất lỏng sền sệt khó chịu ấy, rồi do dự giơ móng vuốt ra chạm vào nó.
Vuốt c** nh*, tiếp xúc nhẹ. Nhưng sinh vật kia lại cảm nhận được.
Đồng tử đỏ lập tức mở lớn, co rút lại thành hình tròn. Chỉ một cái chạm, đau đớn của nó như được xoa dịu.
Là một dị chủng từ vực sâu sinh ra, nó không hiểu gì về cảm xúc, càng không biết thế nào là “thích”. Nhưng bản năng lại mách bảo rằng thứ sinh vật nhỏ bé ấy mang đến cho nó một loại ấm áp chưa từng có.
[Thích.]
Nó học theo âm thanh của cậu, phát ra một tiếng kêu “meo”.
Cậu ngẩn ra. Tiếng đó nghe không giống tiếng mèo cho lắm, nhưng quả thật là nó phát ra.
Lê Ngạo ngồi thẳng dậy, đặt hai chân trước lên người nó, vểnh tai chăm chú nghe.
Cảm giác dâng lên từ nơi tiếp xúc là gì thế?
Ấm lắm. Nó không thể miêu tả được, nhưng đúng là rất ấm.
“Meooo ~” nó lại bắt chước, phát ra tiếng kêu dịu hơn, giống tiếng mèo hơn.
Lê Ngạo nhận ra rồi nó đang cố thân cận với cậu. Sự tin tưởng và ỷ lại trong âm thanh kia khiến lòng cậu mềm nhũn. Bỗng nhiên, cậu cảm thấy sinh vật kỳ dị này cần mình.
Cậu không biết tại sao, nhưng cậu đột nhiên muốn bảo vệ nó.
“Ngươi sắp chết à?” Cậu hỏi, giọng khẽ run.
“Hư hư hư...” Một âm thanh khó hiểu vang lên.
“Ta phải làm gì mới cứu được ngươi?” - Cậu rối rắm - “Ta không biết đâu.”
Trước khi thành mèo, cậu cũng chỉ là một nhóc con sáu tuổi, chỉ biết xử lý vài vết thương nhỏ của mình. Mà sinh vật này thì…
Những vết nứt ngang dọc kia lớn đến mức dù dùng cả thân người bé xíu, cậu cũng chẳng che được một góc.
Cậu nhìn những dòng chất lỏng rực rỡ trào ra, bản năng khiến cậu bắt đầu hành động.
Giống như lúc giúp bà nội quấn len thành cuộn, cậu bắt đầu vuốt thẳng, nhẹ nhàng chải những sợi máu rối bời đang sắp sửa tan vỡ trên tinh thần vực của sinh vật kia.
Cùng lúc đó, Alpha-13 dõi mắt nhìn con số trên đồng hồ, từng giây, từng giây trôi qua khiến tâm trí hắn càng thêm bối rối.
Cái nhóc mèo đuôi cụt kia ban ngày đã đi ra ngoài, vậy mà đến giờ sắp đến “thiên xích” rồi vẫn chưa quay lại.
Có lẽ chẳng cần chờ đến lúc trời hạ nhiệt, nhóc con đó đã gặp sâu, gục luôn giữa sa mạc rồi.
Không, sa mạc có tầng năng lượng bao phủ, Trùng tộc thông thường đâu thể tiếp cận.
Nhưng nhỡ đâu là dị chủng cấp A thì sao? Trên tinh cầu này từng xuất hiện một con dị chủng như thế, đủ để khiến toàn bộ nhân loại phải rút lui.
Nếu nó thấy con mèo nhỏ ấy liệu có nuốt luôn không?
Không đâu. Cái nhóc đó gầy xọp, chân tay nhỏ xíu, dị chủng chắc cũng thấy phí sức mà chẳng buồn gặm.
Alpha-13 cứ không ngừng tính toán mọi rủi ro nhóc con kia có thể gặp phải. Từ lúc được khởi động đến nay, hắn luôn nghiêm túc làm theo mệnh lệnh, chưa từng rối loạn như hôm nay, chạy khắp nơi, rối tung rối mù, chạy cả một đống “chương trình vô dụng”.
Trên màn hình lớn trong phòng, một đoạn phổ cập khoa học hiện lên.
“Vực sâu nằm giữa kẽ nứt lớn của vũ trụ, nơi đó vượt ngoài khả năng tiếp cận của con người. Dù cách xa hàng vạn năm ánh sáng, thiết bị dò vẫn từng bắt được âm thanh phát ra từ nơi ấy.”
“Âm thanh đó không thể phân tích, không thể mô tả. Chỉ cần nghe một giây… con người sẽ cam tâm tình nguyện kết thúc sinh mệnh mình. Trùng tộc ra đời từ nơi ấy.”
“Chính chúng khiến nhân loại tổn thất, là khởi nguồn của ô nhiễm tinh thần và vô số virus tinh thần lực.”
“Đó là nơi ngay cả Vương thất Delphi hùng mạnh cũng không thể chinh phục. Là luyện ngục đáng sợ nhất của nhân loại.”
Nếu nhóc Mèo Đuôi Cụt có thể trở về an toàn, hắn nhất định sẽ dạy cậu ấy những điều này, dạy rằng khi đối mặt với điều không hiểu, không cần liều mạng như thế, không cần nghĩa vô phản cố như thế.
Cậu vẫn còn là một đứa trẻ. Cậu có quyền được nhõng nhẽo, được yêu cầu người khác đi tìm đồ ăn giúp mình.
Nếu cậu còn có thể sống sót trở về...
Lúc này, Lê Ngạo đang ở trong ổ sợi len, lăn qua lăn lại cảm thấy vui lắm. Cậu còn tìm ra cả cách chơi biếng lười cho đỡ mệt nữa!
Đầu tiên cậu vo tròn cuộn len thành một quả cầu nhỏ, sau đó duỗi chân đẩy nhẹ một cái, cuộn len rực rỡ liền lộc cộc lăn đi, càng lăn càng xa. Cậu bắt đầu đuổi theo, lạch bạch chạy vòng quanh, đuôi vểnh lên đầy khí thế, còn tiện thể quay lại đập đập cào cào vào cái sinh vật không biết tên đằng sau mình.
Cào xong rồi, cậu mới nhớ ra - a, cái này là thịt người ta mà!
Lê Ngạo hơi chột dạ, ngẩng đầu lên lén liếc nhìn đối phương.
May quá! Thân hình nó cứng cáp đến mức chẳng lưu lại dấu vết nào. Cậu mèo nhỏ vừa lòng, lại tiếp tục hí hoáy cào thêm phát nữa!
Chơi chán rồi, cậu lăn lăn cuộn len trở lại, mệt quá nên dựa vào người đối phương ngồi xuống. Nhìn chân mình lem đầy chất lỏng sặc sỡ, Lê Ngạo lầm bầm.
“Tớ đói bụng rồi. Tớ để bọc nhỏ ở ngoài, cậu hẳn là phải mang nó vô chung với tớ chớ, trong đó có đồ ăn á.”
Rõ ràng là cậu đang càu nhàu, nhưng trong tai đối phương lại nghe ra dễ thương vô cùng.
Cậu mèo nhỏ đang dụi người vào lòng mình. Hắn không biết cái gì là “đáng yêu”, nhưng toàn thân đều thấy mềm, thấy ấm.
[Thích.]
Âm thanh lạ phát ra từ cơ thể kia khiến Lê Ngạo cười rung cả người: “Ha ha, cậu kêu nghe mắc cười quá đi! Nhà ai có mèo con kêu như vậy chớ! Cậu phải kêu như vầy nè.”
Cậu đứng dậy làm mẫu, nhưng chính cậu cũng là mèo “gà mờ”, kêu được cái tiếng yếu xìu.
“Mèo nheo nheo...”
Từ khi sinh ra, thứ mà đối phương cảm nhận được duy nhất chính là đau đớn.
Vực sâu ăn mòn tinh thần, khiến hắn không lúc nào không bị giằng xé, kéo rách.
Nỗi thống khổ khiến hắn liên tục cắn nuốt những kẻ khác, càng nuốt thì sức mạnh càng lớn, nhưng đau đớn trong tinh thần vực cũng càng lúc càng không thể cứu vãn.
Hắn từng muốn kết thúc mọi thứ, nhưng bản năng khắc sâu vào gien khiến hắn chỉ có thể lặp lại chu trình: cắn nuốt - mạnh lên - rồi đau đớn hơn.
Không ai có thể cứu, cũng chẳng ai dám tới cứu.
Tối tăm, tuyệt vọng, giam cầm.
Cho đến khi hắn nghe thấy một âm thanh dịu dàng.
Một âm thanh khiến sinh vật khổng lồ đang chịu đựng thống khổ giữa vực sâu phải khát khao đến điên cuồng. Hắn không do dự, trực tiếp kéo sinh linh kia vào tinh thần vực của mình.
[Thích.]
[Rất thích.]
Hắn muốn làm cậu vui, nhưng không biết cách. Hắn chỉ có thể vụng về bắt chước những thứ từng nghe qua, từng thấy qua để khiến cậu vui vẻ.
Lê Ngạo ôm cuộn len sợi, không nhận ra toàn thân mình đang phát sáng dịu dàng như nắng ấm giữa màn đêm.
Cậu chạy tới chạy lui khắp tinh thần vực sắp sụp đổ, ánh sáng dưới chân cậu đi tới đâu, nơi đó liền bừng lên một tấc sáng.
Cuối cùng, khi mọi cuộn len đã được bọc gọn gàng, Lê Ngạo mệt rũ, ngã phịch xuống đất.
Cậu học trên TV, uể oải r*n r*.
“Mèo con bị trúng chiêu rồi, không nhúc nhích nổi luôn á.”
Cậu không biết đây là tác dụng phụ khi hao tổn quá nhiều tinh thần lực.
Trong vùng hắc ám đổ nát, ánh sáng kỳ dị bắt đầu bừng lên. Ánh sáng ấy dọc theo cơ thể khổng lồ của sinh vật kia tràn ra, rối loạn đến mức vượt qua mọi hiểu biết của nhân loại.
Toàn bộ không gian như bị đốt cháy, giống một mặt trời rực lửa thiêu rụi hư vô.
Nhân loại thậm chí không thể làm chủ tinh thần vực của chính mình, chỉ biết dùng thuốc để trì hoãn đau đớn, chứ nói gì đến việc tiếp xúc với tinh thần vực của Trùng tộc.
Suốt mấy trăm năm, không ai biết Trùng tộc cũng có tinh thần vực, giống như con người.
Không gì có thể xoa dịu được Trùng tộc cuồng bạo, nhưng bây giờ một cậu mèo nhỏ chỉ dài 5 centimet đã làm được.
Thân thể lầy nhầy bắt đầu phân giải, dần tan thành bụi tro. Lê Ngạo nhận ra điều đó, mở mắt mệt mỏi, nhìn thấy hắn đang biến mất.
“Cậu làm sao vậy?”
Cậu bật dậy, lảo đảo một chút rồi ngã sấp lên người hắn.
Cơ thể kia đang tan biến, ánh sáng đỏ nơi mắt cũng dần tan rã.
“Cậu đừng có chết!”
Một nỗi sợ vô hình bỗng trào lên trong lòng Lê Ngạo, khiến cậu run rẩy.
“Tớ giúp cậu dọn dẹp lại hết mà, cậu đừng chết mà.”
Thời gian quá ngắn, Lê Ngạo mới rời khỏi bà, rời khỏi Địa Cầu, rồi xa người máy giờ lại sắp phải mất đi sinh vật kỳ quái này.
Mọi người đều rời đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình cậu, run sợ đứng giữa ranh giới mờ mịt, nghe cha mẹ nói với người khác: “Nó chỉ là đứa kéo chân sau.”
“Đừng bỏ tớ lại mà...”
Cậu cúi đầu xuống, tiếng khóc nhỏ xíu vang lên giữa yên tĩnh, một giọt nước mắt rơi xuống nền đất lạnh.
“Tớ sợ lắm…”
“Đông Hi Hi, tớ không muốn bị nhốt một mình trong tủ quần áo nữa.”
Cậu là đốm sáng duy nhất giữa bóng tối. Nhỏ xíu, run rẩy, cô đơn.
“Tớ biết họ không cần tớ. Mẹ có em mới, ba rồi cũng sẽ có đứa khác. Bà nội nói họ không phải cha mẹ ruột của tớ. Vậy ai mới là đây? Bà có phải cũng không cần tớ nữa không?”
Giọng cậu run run, như tan vào không gian.
“Tớ chỉ muốn về nhà…”
Cậu buồn quá, chẳng biết phải làm sao mới tốt.
“Meow~”
Tiếng gì vậy?
Lê Ngạo nước mắt lưng tròng nhìn qua, con quái vật khổng lồ đã biến mất.
Thay vào đó là một cục tròn đen nhánh, có hai mắt tròn xoe màu đỏ sẫm, đang nhìn cậu chằm chằm.
Một… cục mèo?
...
Tác giả có lời muốn nói:
Dĩ nhiên Mãnh Miêu của chúng ta phải được buff bàn tay vàng chớ!
Mấy thứ ngược tâm hay tra gì đó đều sẽ có! Mà là ngược rất đã tay luôn! (phẫn nộ!)
