Tiếng nứt đất vù vù vang lên, rung động cả bầu trời.. Màn hình giám sát đang lơ lửng trên không cũng rung lắc theo cơn địa chấn.
【 Động đất à? 】
【 Hình ảnh rung quá, chóng mặt quá. 】
【 A a, màn hình giám sát mau ổn định lại đi mà. 】
【 Các cậu có phát hiện ra không? Tại sao, chỉ có đất ở phía dị loại sụt xuống? 】
Sông Sở núi Hán, cách biệt một trời(*).
Bên phía khe nứt của mèo con thì vẫn vững vàng, còn nơi con dị loại đứng, mặt đất như thủy triều sụp xuống. Đại địa dường như cũng không đành lòng nhìn dị loại đe dọa mạng sống của mèo nhỏ, nó mở ra cái miệng khổng lồ nuốt chửng con Tá Lạp Khắc Tư bị nhiễm bẩn vào vực sâu.
Chú mèo con như siêu xe dán chặt xuống đất, hoàn toàn dùng thịt để di chuyển, nên không gây ô nhiễm nhưng khả năng bay chỉ có ba giây.
Ba giây "ngầu" xong, chú mèo này lại không có "ngầu" nữa, mềm nhũn nằm rạp trên mặt đất, đôi cánh nhỏ trĩu xuống một cách đáng thương, miệng còn lẩm bẩm: "Tớ giận lắm."
Cậu nói những lời "đanh đá", nhưng giọng điệu lại vô cùng tủi thân.
Huân thu hồi xúc tu, muốn dỗ chú mèo nhỏ này. Hắn thử l**m l**m tai cậu, phát ra âm thanh "xì xụp".
"Huân biết lỗi rồi."
Mặc dù hắn không cảm thấy mình sai, mà cũng không biết mình sai ở đâu, nhưng nhận lỗi trước thì chắc chắn không sai: "Lê Ngạo đừng giận cún con nữa."
"Nhưng mà tớ vẫn giận."
Trước khi gặp Huân, Lê Ngạo chưa bao giờ có bạn cùng lứa, chỉ từng gặp một con chó.
Đó là một con chó ta màu vàng, gầy trơ xương, lang thang trên phố Mèo nhỏ. Bọn họ quen nhau thông qua một miếng bánh kem, có lẽ là phần còn lại từ sinh nhật của đứa trẻ nào đó. Bơ ngọt lịm và trắng muốt, đối với Lê Ngạo lúc đó lại thơm ngon đến lạ. Con chó vàng to lớn kia hiển nhiên cũng cảm thấy như vậy.
Một đứa trẻ đối diện với một con chó lớn.
Con chó vàng nhe răng thị uy với Lê Ngạo, Lê Ngạo cũng học theo dáng chó "gâu gâu" để ra oai, muốn dọa đối phương lùi lại.
Có lẽ tiếng sủa bắt chước quá vụng về, con chó vàng to lớn lại im lặng một cách cạn lời.
Một người một chó im lặng đối mặt, một người một chó đạt thành hiệp nghị, cùng nhau chia sẻ miếng bánh kem nhỏ đó.
Ngày nào họ cũng gặp nhau ở bãi rác trên phố Mèo nhỏ, vào những ngày mưa, họ sẽ cùng nhau chui xuống gầm cầu trượt trong công viên để tránh mưa.
Cho đến một ngày, một đám trẻ lớn hơn phát hiện ra họ.
"Dơ muốn chết."
"Hôi kinh khủng."
"Trên người chắc chắn có bọ chét."
Họ đang nói về con chó và cũng đang nói về Lê Ngạo, đứa trẻ rõ ràng có cha mẹ nhưng lại không được ai chăm sóc.
Họ ném đá vào đứa trẻ, cướp đồ ăn mà cậu nhặt được rất vất vả. Con chó vàng lớn có thể chạy thoát, nhưng nó lại nhe răng chắn trước mặt đứa trẻ.
Lê Ngạo khi đó còn rất nhỏ, theo lý mà nói cậu sẽ không nhớ những chuyện trước năm ba tuổi, nhưng cậu lại nhớ rất sâu sắc.
Cậu nhớ ánh mắt đầy đau thương của con chó vàng khi quay lại nhìn mình, nhớ cái dáng vẻ dứt khoát của nó khi quay người lao về phía đám trẻ lớn hơn.
Cho nên Lê Ngạo sẽ không bao giờ vứt bỏ bạn bè.
"Tớ thật sự, thật sự, vô cùng giận." Mèo con dụi mắt để mình đừng khóc. Huân lúc này mới ý thức được rốt cuộc mình đã sai ở đâu.
Lời xin lỗi suông là vô dụng và không thành khẩn nhất. Quái vật nhỏ cọ cọ mèo con: "Về sau làm cái gì đều phải mang theo Lê Ngạo, không bao giờ được bỏ Lê Ngạo một mình để đi chiến đấu nữa."
Trong giọng nói của mèo nhỏ vẫn còn run rẩy: "Vậy chúng ta ngoéo tay đi, đây là, đây là giao dịch."
Mặc dù giao dịch này không có sự đánh đổi và đạt được cụ thể nào, nhưng trong mắt mèo nhỏ, giao dịch là thứ đáng tin cậy nhất.
"Được."
Huân vươn xúc tu ngắn ngủn, cùng móng vuốt của mèo con đặt vào nhau: "Tớ hứa với cậu."
[Đồng sinh đồng tử, vĩnh viễn không rời xa.]
Sau khi vất vả dỗ dành mèo xong, cả hai lại nghe thấy tiếng động từ dưới khe nứt.
【 Mèo con! Mèo con chạy mau, a a a con dị loại kia bò lên rồi!! 】
Con Tá Lạp Khắc Tư khổng lồ vốn không có khả năng leo trèo, nhưng màng thịt trên người nó lại hóa thành những sợi dây mảnh, c*m v** vách đá nứt để kéo nó lên.
Chiếc sừng khổng lồ lóe lên ánh sáng lạnh. Đôi mắt xám trắng lộ ra khỏi đường chân trời, nó phát ra một tiếng gào rống kinh thiên động địa.
“Xèo...” Âm thanh lạnh lẽo như đường chảy xuống đáy nồi đang nóng, lập tức bùng lên một chuỗi tiếng động dữ dội.
Alpha-13 cầm que khuấy và khuấy đều. Mùi caramel càng lúc càng thơm. Nó tắt bếp, cầm những quả quả đã xiên lên và bọc lớp đường bên ngoài.
Chú mèo chân ngắn sẽ thích chứ...
Người máy có chút trầm mặc nghĩ. Cậu ấy thích ăn đồ ngọt như vậy, ăn cái này chắc là sẽ hết giận nhỉ?
Haizz...
Alpha-13 thở dài sâu trong chương trình của mình. Chú mèo nhỏ nặng 25kg tính tình quả thật không hề nhỏ.
Nó gói từng xiên quả ngào đường cẩn thận, đang định mang đi làm lạnh thì cảm nhận được sự chấn động của động đất.
"..."
Điều này không khoa học. vỏ của Ngải Thụy Lí Ngang cực kỳ ổn định. Vị trí căn cứ đã được các chuyên gia dò xét lựa chọn kỹ càng, đảm bảo trong mấy chục nghìn năm sẽ không xảy ra bất kỳ trận động đất hay hoạt động địa chất nào.
Mèo con vẫn còn ở ngoài.
Chương trình của Alpha-13 căng thẳng. Nó nhanh chóng kết nối với màn hình giám sát để kiểm tra mèo nhỏ. Khi nhìn thấy con Tá Lạp Khắc Tư bị nhiễm bẩn kia, người máy cuối cùng không thể đứng yên.
Nguy hiểm.
Mèo con đang trong vòng nguy hiểm.
Sự hoảng loạn dâng lên trong khoảnh khắc đó khiến nó bất chấp việc thân phận bị bại lộ. Nó chỉ biết, nó không thể mất đi đứa trẻ đó.
Nó khởi động toàn bộ động cơ, lao nhanh về phía khu sinh hoạt.
Nhanh lên, nhanh lên, nó không ngừng tăng tốc.
Xuyên qua cánh cửa lớn, xuyên qua hành lang dài, đi đến trước cánh cửa kim loại bí mật, nó nhấn vào cơ quan. Giọng nói của người tạo ra vang lên: “Chuẩn bị tháo dỡ món quà của ngươi chưa?”
Giọng nói vô cảm của Alpha-13 trở nên căng thẳng: “Xin hãy nhanh chóng nhập vào dòng ý thức, tôi muốn đến bên cạnh cậu ấy.”
“...”
Giọng nói của kiến tạo giả mang theo một nụ cười: “Thật là một câu trả lời ngoài dự đoán, đến mức cả các chương trình đã được thiết lập sẵn cũng không biết phải phản hồi thế nào. Nhưng dù sao đi nữa, chào mừng cậu, cuối cùng cũng đủ dũng khí để bước tới một con đường mới.”
Dị loại đã bị ô nhiễm từ dưới đất trồi lên, Lê Ngạo cố gắng cử động đôi chân mềm nhũn, lại muốn chạy tới đá nó.
“Đồ trâu xấu xa! Ngươi còn dám trồi lên!”
Quái vật nhỏ vội vàng ôm eo kéo cậu về: “Lê Ngạo, chúng ta rút lui trước đã.”
Hắn vẫn chưa tìm thấy điểm yếu của dị loại này, không thể phá hủy tim nó trong nháy mắt. Hắn không thể để mèo nhỏ ở lại đây mạo hiểm mà cũng không thể vứt bỏ cậu ấy lần nữa, chỉ có thể không ngừng dỗ dành: “Chúng ta cùng nhau chạy, vừa chạy vừa nghĩ cách.”
Nhưng con dị loại kia rõ ràng không cho hai người cơ hội. Một phần màng thịt của nó mang theo thân thể bò lên phía trước, phần còn lại hóa thành những xúc tu đâm thẳng về phía họ.
Huân ôm lấy mèo con, dứt khoát nhảy lùi về phía sau. Tuy nhiên, những chiếc xúc tu đó như tên lửa định vị mục tiêu, đuổi theo sát nút với đà va chạm mãnh liệt.
Những chiếc xúc tu chui vào cát làm bắn lên bụi bẩn. Huân không ngừng bật nhảy để kéo dãn khoảng cách.
【 Cẩn thận! Dị loại đã bò lên rồi kìa, a a a 】
【 Ôi trời, cục bột nhỏ cố lên a a a, chạy mau a, trời ơi cái thứ quái quỷ gì thế này, tại sao Tá Lạp Khắc Tư lại chạy nhanh đến vậy chứ!!! 】
Một con Tá Lạp Khắc Tư bình thường với hình thể khổng lồ hoàn toàn không thể di chuyển nhanh nhẹn như thế. Không ngờ loại virus này lại có thể ban cho nó một sức mạnh kinh khủng đến vậy.
Lê Ngạo biết chân mình chạy nước rút không nhanh, cũng không khoe khoang làm gì, ngoan ngoãn để Huân ôm, đồng thời lớn tiếng “meo” về phía con Đường Lang Quái số 2 đang đuổi theo: “Cậu chạy về phía kia đi!”
Những chiếc xúc tu rõ ràng đang nhắm vào họ, Đường Lang Quái chạy về phía khác mới an toàn hơn.
Lời còn chưa dứt, Lê Ngạo hoảng hốt nhắc nhở Huân: “Cẩn thận! Nó lại nứt ra rồi.”
Màng thịt bao bọc lấy Tá Lạp Khắc Tư, phần đáy chui vào cơ thể nó, đỉnh của các xúc tu bất ngờ lại phân nhánh ra vô số gai nhọn. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, nó đã tiến hóa.
“Huân!”
Những chiếc xúc tu đâm tới với tốc độ cực nhanh, đồng tử của quái vật nhỏ co lại. Ánh sáng rực rỡ sắp trào ra từ miệng hắn, thì ngay giây tiếp theo, một lưỡi quang kiếm khổng lồ từ trên trời giáng xuống, chặt đứt toàn bộ những chiếc xúc tu kia.
Một bộ giáp bạc khổng lồ như một vị thần giáng lâm, ầm một tiếng đáp xuống đất, vững vàng quỳ một gối che chắn cho hai người.
Lê Ngạo không sợ khi thấy dị loại xuất hiện, nhưng lại bị bộ giáp này làm cho ngây người.
“Lùi về sau.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, đồng tử của mèo con từ từ giãn ra: “Cơ?!”
【 Ôi trời... Đây là Alpha à? 】
【 Đôi cánh máy móc, kiếm năng lượng, không thể sai được... Đây chính là Alpha cơ giáp thế hệ đầu tiên. 】
【 Ôi trời ơi, không phải 12 robot mang số hiệu Alpha đã bị tiêu hủy rồi sao, cái này lại từ đâu chui ra vậy? 】
Alpha-13 chống một tay xuống đất, động tác linh hoạt nhảy lên tránh né đòn tấn công, một nhát kiếm chém ra, nhanh chóng tấn công vào mặt con dị loại.
Dị loại liên tục thất bại, gầm lên và lại tiếp tục dị hóa.
Các xúc tu bị phân liệt co lại vào cơ thể, biến thành màng thịt chuẩn bị bao bọc lại thân thể Tá Lạp Khắc Tư một lần nữa.
“Hóa ra ngươi vẫn chưa hình thành trường năng lượng.”
Alpha-13 cầm kiếm bằng tay phải, giơ tay trái lên: “Vậy điều đó có nghĩa là, ta có thể nổ tung ngươi.”
Lòng bàn tay của giáp máy bỗng sáng lên, nhanh chóng hình thành một quả cầu ánh sáng.
Âm thanh tụ năng ngày càng dồn dập, sau khi co lại đến cực điểm, một luồng sáng chói mắt đột ngột b*n r*, như sấm sét xuyên qua không khí, trực tiếp đâm xuyên mục tiêu.
【 Đậu má, quả nhiên giống như những gì sách lịch sử nói, cơ giáp Alpha có pháo tia gamma! 】
【 Tôi xin lỗi, nhưng điều này quá ngầu. 】
Năng lượng quá mạnh, chỉ trong nháy mắt đã khoét một lỗ hổng khổng lồ trên cơ thể dị loại. Con Tá Lạp Khắc Tư ngừng hành động, thân hình cao lớn ầm ầm đổ xuống đất.
Cát bụi bay mịt trời. Mèo con há hốc miệng, liên tục cúi đầu nhìn chân của giáp máy rồi lại ngước lên nhìn đầu nó, lẩm bẩm với tiểu quái vật: "Làm sao bây giờ, sau này tớ có nhảy lên cũng chỉ cào được tới chân của cậu ấy thôi."
Mèo con - người chưa học cách sử dụng đôi cánh của mình, hoàn toàn không nhớ ra rằng cậu có thể bay lên để cào.
Phần thái dương của Alpha-13 giật giật. Nó cầm kiếm, tiến về phía dị loại.
Những màng thịt đó lại biến thành những sợi tơ cuồn cuộn, muốn nâng cơ thể của vật chủ lên. Alpha-13 giơ kiếm lên, ngay lúc chuẩn bị chém xuống, nó nghe thấy mèo nhỏ nói: "Khoan đã!"
Lê Ngạo nhìn Huân, khuôn mặt mèo nghiêm túc: "Tớ cảm giác tớ làm được."
Quái vật nhỏ dụi dụi vào ngực mèo con: "Tớ tin cậu."
Giáp máy khổng lồ đứng thẳng, dị loại to lớn đổ gục, hai ngọn núi sừng sững chắn trước mắt. Một chú mèo nhỏ bé đến mức gần như không thể nhìn thấy đã nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Khi mở mắt ra lần nữa, cậu dứt khoát lao về phía chúng.
Bốn chân mèo con chạy nhanh như bay. Những sợi tơ đang giãy giụa trong hơi thở thoi thóp bản năng muốn ngăn cản cậu nhưng đều bị kiếm quang của giáp máy chặt đứt.
Giáp máy bảo vệ mèo con, giúp cậu tiếp cận vùng cơ thể của dị loại mà màng thịt chưa kịp bao bọc.
Lê Ngạo đặt chân lên người dị loại, trong đôi mắt xanh lam lại một lần nữa xuất hiện màu vàng kim: "Ngưu Ngưu tớ đến cứu cậu đây."
Một luồng tinh thần lực vô hình ngay lập tức chui vào đại não của Tá Lạp Khắc Tư. Luồng tinh thần lực này quá mạnh mẽ, cuồn cuộn đến mức không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản.
Nó như một cơn thủy triều ập vào vùng tinh thần đã bị vỡ nát, một cơn sóng thần càn quét và nuốt chửng nguồn ô nhiễm.
Cơ thể Tá Lạp Khắc Tư run rẩy dữ dội. Rất nhanh, những màng thịt đó dần dần tan biến khỏi cơ thể nó.
Màu xám trắng tan đi khỏi đôi mắt, dị loại chưa bị ô nhiễm hoàn toàn đã biến trở lại thành dị chủng.
【 Thật đáng sợ... 】
【 Rốt cuộc, đây là loại sức mạnh gì... 】
Sức mạnh của máy móc còn nằm trong phạm vi hiểu biết của con người, dù sao chúng là vật tái sinh, con người là người tạo ra chúng.
Nhưng còn chú mèo này thì sao?
Với năng lực không thể tưởng tượng nổi như vậy, cậu ấy, thật sự là con người sao?
[Chiến hạm Đế Vương - Hiệu Mạn Kiệt Đặc]
“Bệ hạ.”
Thẩm Xác bước nhanh qua cầu hạm, đi đến phòng chỉ huy: “Trung tâm mặt đất đã gửi tin tức. Chúng thần đã tìm thấy manh mối về hệ sao từ những cuốn nhật ký gần đây của Dễ Hương Cận.”
Isilis vừa kết thúc một trận chiến đẫm máu trong hình dạng sư tử, đang ngả đầu tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Sau khi biến trở lại hình người, y tùy tiện với lấy một cái quần dài mặc vào. Những vằn sặc sỡ từ phần dưới bụng đang dần lan lên cơ bụng rắn chắc của y.
Yết hầu của Thẩm Xác mấy phen lên xuống: “Ngài cần phải trở về Delphi ngay lập tức để tiến hành thanh lọc.”
Đôi mắt vàng kim mở ra, Isilis vươn tay về phía con chó trung thành của mình, lạnh nhạt nói: “Không chết được đâu.”
Thẩm Xác trung thành với vị Đế Vương bao nhiêu thì lại đau khổ bấy nhiêu. Y lạnh lùng và kiêu ngạo, không ai có thể khuyên nhủ được. Đau đớn đối với y chỉ là chuyện vặt, trên đời này không có bất cứ thứ gì có thể để lại dấu vết trong đôi mắt vàng kim ấy.
Biết rõ dù mình có lo lắng thêm bao nhiêu cũng không thể thay đổi quyết định của Đế Vương, nhưng nỗi lo lắng và đau khổ không thể nào tránh khỏi trong lòng vẫn bóp chặt ngực Thẩm Xác. Thẩm Xác cố gắng kiềm chế, trình tài liệu cho đối phương.
Isilis đứng lên đi về phía cửa sổ. Mi mắt vàng kim rủ xuống khi y xem tài liệu: “Dễ Hương Cận đã từng phục vụ cho một tổ chức bí mật nào đó để tiến hành thí nghiệm gen và cải tạo sinh mệnh...”
Thẩm Xác nửa quỳ xuống để mang giày cho y: “Dựa trên phân tích nhật ký, nàng ta đã đạt được thỏa thuận với tổ chức bí mật đó vì một vài nhu cầu cá nhân. Nàng ta đã giúp họ chuyển não người vào cơ thể máy móc, hoặc lưu trữ ký ức vào chip rồi kích hoạt trong não của các bản sao, với hy vọng chứng minh rằng con người có thể đạt được sự sống vĩnh cửu.”
“Quá mức vi phạm quy tắc.”
Isilis tỏ vẻ lạnh nhạt và khinh miệt: “Một con kiến nhỏ mà cũng vọng tưởng thoát khỏi sự trói buộc của quy luật, vượt qua giới hạn của sự sống và cái chết.”
Vạn vật trong vũ trụ, con người không thể tái sinh, không thể sống lâu, dị loại không thể tách khỏi vực sâu để tự sinh sản. Mỗi sinh vật đều có sở trường và sở đoản của riêng mình, đó chính là quy luật của sinh mệnh.
Thẩm Xác đứng dậy, cung kính đi bên cạnh Đế Vương: “Dễ Hương Cận cuối cùng cũng đưa ra kết luận, con người không thể đạt được sự vĩnh hằng bằng cách cấy ghép cơ thể hoặc di chuyển ý thức, nhưng sinh mệnh máy móc có thể nảy sinh tình cảm và đạt được sự vĩnh hằng.”
“Rồi sao nữa?”
Isilis mất kiên nhẫn. Những điều này đối với y đều là chuyện vặt. Y chỉ hỏi: “Tọa độ hệ sao ở đâu?”
Thẩm Xác không trả lời ngay, mà mở hình chiếu lên: “Con mèo đó có một sức mạnh đã vượt quá lẽ thường.”
Isilis đưa mắt nhìn, thấy chú mèo nhỏ đã kéo con dị chủng cấp cao - Tá Lạp Khắc Tư từ lưỡi hái của thần chết trở về.
“Ai cũng đều suy đoán rằng sức mạnh đó là do huyết mạch của Leganes.”
Khóe môi Thẩm Xác hơi nhếch lên: “Nhưng chúng ta đều biết...”
Sự mạnh mẽ của người Delphi đã phải trải qua sự kế thừa tàn khốc như thế nào. Sự mạnh mẽ của Leganes lại phải trả giá bằng sự đau đớn khủng khiếp ra sao.
Thẩm Xác chăm chú nhìn những vằn vừa sặc sỡ vừa mê hoặc vừa chí mạng trên người Isilis: “Sức mạnh của con mèo đó đã vượt xa giới hạn của con người. Đây không phải là điều gen Leganes có thể làm được, hơn nữa...”
“Thì sao?”
Vị Đế Vương tóc vàng nhàn nhạt mở miệng: “Chỉ cần trong cơ thể đó chảy dòng máu Leganes, thì nó sẽ mãi mãi sống dưới sự che chở của ta.”
“Ta đã hứa sẽ đến đón nó, vậy nên bất kể nó là người, là ma hay là thần, lời hứa đó sẽ được thực hiện.”
“Vâng.”
Thẩm Xác cúi người hành lễ. Hắn đương nhiên trung thành với mọi quyết định của Đế Vương, chỉ là có một chút ghen tị với chú mèo nhỏ tên là Lê Ngạo.
Rõ ràng chưa từng ở bên nhau, rõ ràng chưa từng gặp mặt, vậy mà cậu ta đã giành được sự ưu ái của Đế Vương.
...
Mèo con đang ra uy.
Một hàng đứng chờ huấn luyện, từ trái sang phải, từ nhỏ đến lớn lần lượt là: Cục hạt dẻ lông đen Huân, Đường Lang Quái số 2, Robot Alpha-13 và Tá Lạp Khắc Tư .
“Huân!”
Mèo nhỏ xoa xoa lung: “Sau này nhất định phải tuân thủ giao ước!”
Thấy quái vật nhỏ dụi mắt ngoan ngoãn, Lê Ngạo hài lòng đi về bên phải: “Đường Lang Quái số 2!”
Nghe thấy tên mình, dị chủng cấp thấp sáu chân vội vàng ngồi thẳng, lấy lòng cúi đầu chịu một cú tát của mèo con: “Sau này không được chắn đường Lê Ngạo!”
“Lý... ngao...” Dị chủng tội nghiệp gật đầu.
Đến lượt robot, mèo con đột nhiên nhớ ra mình còn đang giận nó, hừ một tiếng, quay mông sang Tá Lạp Khắc Tư : “Ngưu Ngưu!”
Dị chủng cấp C bị thương nặng đang nửa sống nửa chết "moo" một tiếng, lập tức đón lấy mèo nhỏ leo lên. Lê Ngạo trèo một mạch lên đầu nó, nhéo mi mắt nó mà quát: “Không được ăn bậy! Cậu mà còn dám biến thành như vậy nữa, tớ sẽ, tớ sẽ đá cậu xuống dưới đất!”
Dị chủng cấp C với một lỗ hổng lớn trên cơ thể, run rẩy dưới sự giáo huấn của chú mèo con to bằng quả bóng cao su: “Moo...”
Lê Ngạo lại hừ một tiếng, ánh mắt chú ý tới Đường Lang Quái số 1 đang lao tới từ xa: “Ai cho cậu ra đây!”
Chú mèo nổi giận: “Chân cậu đã lành chưa mà đi ra đây?”
Chú mèo chân ngắn nóng tính đã quát xong đám làm sai, tắt lửa và nằm bẹp xuống, mệt lử.
Cậu buồn ngủ không chịu nổi, dụi mắt nhìn vết nứt trước mặt: “Mà này... Ngươi không được nứt nữa đâu đấy.”
Như thể nghe thấy lời cậu nói, hành tinh đáp lại. Mặt đất rung chuyển, vết nứt đang dần khép lại.
“...”
Cái này có thật sự là đúng không? Alpha-13 nhìn máy theo dõi trên đỉnh đầu. Thôi, cứ như vậy đi.
Bộ giáp máy quỳ một gối xuống đất, vươn lòng bàn tay ra trước mặt mèo con, dùng bộ khung thép của mình, cúi đầu trước vị thần mang lại ý nghĩa cho sự tồn tại của nó: “Đừng giận nữa, cùng về với ta nhé?”
Mèo con mếu máo, ngẩng đầu nhìn nó, một lúc lâu sau mới thỏ thẻ một cách tủi thân: “Lê Ngạo phải xem phim hoạt hình mới hết giận.”
Trong bộ não bé nhỏ bằng hạt óc chó của chú mèo, chỉ nhớ được mỗi điều này. Robot thở dài: “Một ngày hai tập, không thể hơn.”
“Được rồi.” Mèo nhỏ run rẩy giơ móng vuốt lên, đặt vào ngón tay người máy.
Tiểu quái vật bế mèo con lên, cả hai cùng nhau trèo vào lòng bàn tay của bộ giáp máy. Đôi cánh của giáp máy đột nhiên vươn lên, bộ giáp màu bạc mang họ bay về phía chân trời xanh thẳm.
Đây là lần đầu tiên Lê Ngạo ngồi trên một thứ không phải là “máy bay”. Mèo con đầu tiên thò đầu ra nhìn đám Đường Lang Quái đang dần thu nhỏ phía dưới, sau đó lật mình, bụng ngửa lên trời nhìn lên.
Mặt trời chói chang trên cao, đôi cánh giáp bạc vừa lạnh băng lại vừa rực rỡ lấp lánh.
“Cơ.”
Mèo con đột nhiên mở miệng: “Tớ, tớ, tớ nghĩ ra tên cho cậu rồi.”
“...” Tốc độ bay của Alpha-13 từ từ giảm xuống, nó chờ đợi cái tên của mình.
Mèo nhỏ mù chữ vắt óc suy nghĩ, lựa chọn tất cả những từ ngữ mà cậu biết: “Ngân Dực! Chính là, chính là...”
Cậu muốn giải thích ý nghĩa của cái tên này, nhưng nghe robot nhẹ nhàng nói: “Đó chính là tên của ta.”
Kiến tạo giả tạo ra nó đã từng kể cho nó một câu chuyện, trong đó có nhắc đến một khái niệm về “thuần dưỡng”.
Cáo nhỏ nói với hoàng tử bé: “Cậu phải thật kiên nhẫn. Bây giờ, cậu ngồi thật xa, nhưng mỗi ngày hãy ngồi gần hơn một chút. Cho đến một ngày cậu sẽ mong muốn ta có thể ở gần cậu hơn.”
“Mỗi ngày đến tìm ta vào một thời gian cố định, cứ như thế từng chút một tiến gần hơn, như vậy ta sẽ bắt đầu quen, bắt đầu chờ mong được gặp cậu.”
Chú mèo này chính là hoàng tử bé đó.
Cậu đột nhiên xông vào cuộc sống của nó, phá vỡ sự cô đơn kéo dài trăm năm của nó.
Cậu đã dạy nó bước đi đầu tiên.
Từng chút một tiến lại gần, từng chút một hơi ấm cơ thể, cậu dần dần lấp đầy toàn bộ sự lạnh lẽo của robot.
Cái gọi là thuần dưỡng, chính là ban tặng ý nghĩa.
Đôi mắt cậu không còn là đôi mắt, mà là đại dương xanh thẳm. Khuôn mặt cậu không còn là khuôn mặt, mà là vầng trăng tròn trịa. Chân cậu không phải là ngắn, mà là đáng yêu. Bộ lông xù xì đi kèm với tính tình ương bướng, thân hình nhỏ bé đi kèm với dũng khí to lớn.
Tất cả những gì thuộc về cậu, trong mắt nó đều có ý nghĩa đặc biệt.
Cậu chưa bao giờ thuần dưỡng nó, mà là nó, cam tâm tình nguyện để cậu thuần dưỡng.
“Cậu có muốn nuôi ta không?” Nó hỏi.
Chú mèo ngây người ra, nhưng không lâu sau cậu gật đầu: “Tất nhiên rồi.”
Đôi mắt xanh lam chiếu hình dáng của bộ giáp máy vào trong đó: “Dù sao cậu cũng đâu cần ăn gì.”
Mèo nhỏ nghĩ, nuôi robot dễ hơn nuôi cún con nhiều, không ăn cà chua cũng chẳng ăn bánh ngọt, chỉ cần cho nó ăn điện là được.
“Đúng vậy, ta rất dễ nuôi.”
Giọng nói của Ngân Dực nhẹ nhàng: “Ngồi vững, chúng ta sắp hạ cánh rồi.”
Dễ Hương Cận, người tạo ra con, mẹ của con.
Con hiểu tất cả những gì người đã làm cho con.
Con từng rất nhút nhát, sợ hãi trở về với bản thể và bị con người tiêu diệt. Nhưng con cũng sợ cô đơn, khao khát được thiết lập một mối liên kết với một sinh mệnh nào đó.
Trăm năm trước, con không có dũng khí để mở cánh cửa, khởi động bộ giáp và đi đến quê hương của người. Còn trăm năm sau, con cuối cùng cũng dám đứng dưới ánh mặt trời để thản nhiên đối mặt với tất cả những gì con sắp phải đối mặt.
Ngay cả khi bị con người tiêu diệt.
Con không còn nhút nhát nữa, bởi vì có một chú mèo nói rằng, cậu ấy muốn nuôi con.
Mẹ ơi, con sẽ cùng cậu ấy đi đến quê hương của người, ngắm nhìn biển cả mà người đã kể, rồi sau đó đứng trước mộ của người, nói cho người biết, tên của con.
Chú mèo chân ngắn bò xuống khỏi bộ giáp, hăm hở chạy về phía TV: “Chú lợn con máy sấy tóc màu hồng, Lê Ngạo đến xem chú đây!”
Ngân Dực tắt động cơ, chuyển ý thức trở lại cơ thể robot bảo mẫu. Giây tiếp theo, ánh sáng đỏ trong đôi mắt điện tử lóe lên: “Lê! Ngạo! Nga! Chỉ được xem hai tập thôi, xem xong là phải đi làm bài tập!”
Mẹ ơi, đây không phải là câu chuyện về cáo nhỏ và hoàng tử bé. Mà là câu chuyện về chú mèo chân ngắn và robot.
...
Lời tác giả muốn nói:
Bạn còn nhớ những gì Alpha-13 đã nói dở không: Nếu các bạn biết cách trân trọng tiểu miêu thì tốt, còn nếu không... (thì robot cũng hiểu một chút về pháo tia gamma đấy ^^).
...
Chú thích: (*) “Sở hà Hán giới, cách biệt một trời” có nghĩa là ranh giới giữa nước Sở và nước Hán. Câu này thường dùng để chỉ một sự phân chia rõ ràng, một khoảng cách quá lớn không thể nào vượt qua hoặc hóa giải được, giống như ranh giới của hai thế lực đối lập là Sở và Hán.
