Không trung vàng óng, băng nguyên xanh trắng.
Một cục than lông đen có đôi cánh xương cõng một con mèo vàng kim pha trắng, lao tới như ngôi sao băng xé toạc không gian.
“Ba ba!” Mèo nhỏ từ trên cao lao xuống, cánh và bộ lông giương lên trong gió, như một luồng sáng rơi xuống trần gian.
Isilis dang hai tay, vững vàng đón cậu vào lòng.
Mèo con rớt vào trong lòng ý, vùi đầu vào ngực người đàn ông, cái đuôi to quấn lấy cổ tay y, siết chặt để buộc mình vào người y.
Cùng lúc đó, cánh xương của Huân rung lên, hắn xoay người lao thẳng về phía con dị chủng vừa phá vỡ sự phong tỏa của tinh thần lực và đang từ từ đứng dậy.
“Rống—!”
Con thú khổng lồ xanh lam phát ra tiếng gầm trầm thấp. Năng lượng cuồng dã cuộn trào trong cơ thể nó, thậm chí có thể xuyên qua lớp da thô ráp, cứng rắn đó để thấy mạch xung huỳnh quang xanh lam ngưng tụ từ phổi lên đến miệng nó.
Hơi thở băng giá ầm ầm phun ra, quét về phía thân hình nhỏ bé đang lao tới.
Và gần như cùng lúc đó, dưới đôi cánh xương đen, hơi thở của Huân cũng bùng nổ.
Thân hình nhỏ bé, hơi thở phun ra cũng nhỏ bé, nhưng lại đủ sức chống lại.
Lửa và băng va chạm trực diện giữa không trung, không phải chỉ dùng tinh thần lực để chống đỡ như con người, mà là một cuộc đối đầu giữa sức mạnh thật sự.
Ngọn lửa và băng giá cuồn cuộn lan ra bốn phía, nuốt chửng mọi thứ trên đường đi.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc hai luồng năng lượng hủy diệt này sắp sửa tới gần, vị hoàng đế tóc vàng giơ tay, bàn tay khẽ lật.
Tinh thần lực vô hình lập tức thành hình, như một bức tường trong suốt chặn ngang không gian.
Ầm!
Băng và lửa đan xen, đập vào lớp lá chắn bên ngoài.
Những gợn sóng năng lượng khổng lồ lan tỏa, nhưng dừng lại ngay trước bàn tay y đang giơ ra.
Đôi mắt vàng kim của Isilis bình tĩnh như lúc ban đầu. Mọi thứ đã không hề lay động cảm xúc của y dù chỉ một chút.
“Đừng sợ.” Y rũ mắt xuống, an ủi đứa trẻ đang siết chặt vạt áo y trong lòng: “Ba ba ở đây.”
Cái bóng đen bị đóng đinh vào vách băng bỗng run lên.
Trong sâu thẳm ý thức đau đớn đến tan vỡ, một cảm giác mãnh liệt về sự bất thường bỗng trỗi dậy.
Bóng hình vàng kim trước mắt, có thể nói ra lời này sao? Y không phải nên dẫm lên mặt mình, lạnh lùng nhìn xuống mình và không chút lưu tình nói “Đứng lên, đồ phế vật” sao?
Cái giọng điệu ôn hòa này? Cái lời nói mang ý nghĩa trấn an này?
Không đúng, quá không đúng!
Đồng tử của bóng đen co rút. Ý thức hỗn loạn vật lộn với làn sương đen đang kiểm soát cơ thể, cứng rắn xé bản thân thành hai phần.
Lê Ngạo mềm mại "dạ" một tiếng, khuôn mặt nhỏ rõ ràng mang theo sự ỷ lại không tự biết: “Con mơ thấy ba ba và cả chú nữa.”
Isilis trở tay xoa xoa đầu mèo, mang cậu xoay người, đối mặt với bóng đen: “Miêu Miêu Thần, liệu có thể cứu vớt người chú ngu ngốc của con không?”
Lê Ngạo vẫn chưa biết “Miêu Miêu Thần” là đang nói mình.
Cậu nghiêng đầu, buông cái đuôi đang quấn quanh cổ tay người đàn ông, chân nhỏ chỉ thẳng vào bóng đen: “Lê Ngạo có thể thử một lần!”
“Được.” Isilis rút kiếm của Thần Mặt Trời ra. Cái bóng đen mất đi xiềng xích mà ngã xuống đất.
Những đám sương đen bao bọc lấy hắn, thực chất là vô số sợi tơ mỏng không thể nhìn rõ. Chúng như có sinh mệnh, cựa quậy, vặn vẹo trên cơ thể bóng đen, giống như những con giun mềm ký sinh trên vật chủ.
Chúng cảm nhận được nguy hiểm sắp đến, cố gắng rút lui khỏi người bóng đen, như thủy triều cuồng dã lao về phía hai con dị chủng đằng xa, muốn tìm kiếm chỗ dựa mới.
“Không được…”
Cái bóng đen đang quỳ trên mặt đất, trong khoảng trống ngắn ngủi đó, phát ra một tiếng thở khò khè.
Hắn đột nhiên siết chặt đầu ngón tay, cả người run rẩy như bị sét đánh. Hắn cứng rắn kéo tất cả những sợi tơ đen đang cựa quậy, giãy giụa đó quay trở lại cơ thể.
“A… A—!!”
Cơn đau dữ dội bùng nổ từ trong cơ thể. Thân thể bóng đen đột nhiên cong lên, như bị xiềng xích vô hình siết chặt. Đồng tử xanh lam co rút và run rẩy vì đau đớn, nhưng hắn vẫn cố gắng đè chặt bản thân, không cho những sợi tơ đen đó thoát ra.
Hắn biết, một khi để thứ này nhảy vào cơ thể con dị chủng kia, sẽ sinh ra một con quái vật đủ sức hủy diệt nhân loại.
Dù hắn đã không chịu nổi, cũng tuyệt đối không thể để chúng rời đi. Đây cũng là giao dịch mà hắn đã thực hiện với con dị chủng đó.
Lê Ngạo biết không thể chờ thêm nữa, không đợi Isilis buông xuống mà tự mình nhảy ra.
Cậu mèo nhỏ vẽ ra một đường parabol duyên dáng trong không trung, hạ cánh hoàn hảo.
Meooo!!!
Chân bị mặt băng đóng băng rồi!
Cậu giật mình, run rẩy móng vuốt một cách khoa trương, cái đuôi nổ phồng lên. Cậu nhảy vài bước, trông buồn cười hệt như giẫm phải than nóng, rồi lạch bạch nhảy lên người bóng đen, “phịch” một tiếng rồi trèo lên.
…Cả hiện trường im lặng hai giây.
Ngay cả đại não đau nhức tưởng nứt của bóng đen cũng dường như bị cảnh tượng bất ngờ này làm cho tỉnh táo trong chốc lát.
Mèo con dũng mãnh xụ mặt xuống, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Hai chân nhỏ của cậu vỗ lên đôi mắt xanh lam dưới thân: "Tinh thần lực, tớ ra lệnh cho cậu..."
Những đốm sáng vàng kim trồi lên. Lê Ngạo nhắm chặt mắt, tai dựng thẳng, dồn toàn bộ tâm trí, rồi "meo" một tiếng: "Chui vào đi!"
Ánh sáng vàng kim dào dạt, như dòng chảy ngược, len lỏi qua làn da và mạch tinh thần của bóng đen.
Nhưng nó không tấn công, mà đang ngăn cách phần thịt còn lại của hắn, như một lớp màng bảo vệ cứng cáp, bao bọc chặt chẽ lấy cơ thể.
Mèo nhỏ mở mắt. Trong đôi mắt xanh lam, một vệt vàng kim chói lóa bỗng nhiên dũng mãnh tràn vào.
Cậu cúi đầu, nhìn những sợi tơ đen vẫn đang điên cuồng giãy giụa, cố gắng trốn thoát. Cậu dùng chân nhỏ cào thử vài cái, rồi mông nhổng lên cao:
"Xem chiêu!"
Chân mèo điên cuồng vẫy, động tác nhanh đến mức tạo ra một chuỗi tàn ảnh. Hơi gió từ móng vuốt gào thét, trực tiếp xé toạc một lỗ hổng trong đám tơ đen.
Những sợi tơ cuồn cuộn không ai có thể kiểm soát, dưới những cú đấm của "mèo mèo", lập tức tan rã.
Lê Ngạo cào đến hăng say, hung dữ vô cùng, một chân dẫm xuống, trực tiếp dẫm chết một nhúm tơ đen.
Mèo con dũng mãnh cào liên tục hàng trăm cú, mệt thở hổn hển rồi đổi vị trí, tiếp tục tấn công.
Thẩm Xác trơ mắt nhìn bóng đen bị móng vuốt mèo cào ra một cách rõ ràng. Trên lồng ngực gầy guộc của hắn đột nhiên hiện ra một mảng màu rực rỡ.
“Delphi Chi Tinh.” Đôi mắt tím hơi co lại, Thẩm Xác nhận ra dấu ấn đã in sâu vào cuộc đời của vô số người Delphi.
Isilis hơi rũ mắt, ánh nhìn dừng lại trên mảng màu quen thuộc đó, giọng điềm tĩnh: "Nếu không phải có Delphi Chi Tinh, có lẽ hắn đã bị ô nhiễm hoàn toàn từ lâu."
Cái giá của Delphi Chi Tinh thật nặng nề, nhưng không thể phủ nhận, đó là món quà vận mệnh ban cho Delphi.
Chỉ cần cấy nó vào cơ thể, người Delphi sẽ không bị nhiễm virus Dum. Đây có lẽ cũng là lý do Tán Ân có thể giữ lại một chút lý trí đến tận bây giờ dưới sự kiểm soát của những sợi tơ đen cuồng loạn đó.
Lê Ngạo thực sự đã cào mệt rồi. Tinh thần lực của cậu bị phong tỏa, mỗi ngày chỉ có thể sử dụng được một lượng nhất định.
Vừa nãy đột phá tuyến phòng thủ của hành tinh đã hao đi một phần, giờ lại cào một lúc lâu, chỉ có thể lúc được lúc không nâng móng vuốt lên.
Bóng đen nằm trên mặt đất, cuối cùng cũng lộ ra nửa thân trên hình người.
Mái tóc vàng từng hoa lệ, giờ dán vào khuôn mặt gầy gò như cỏ khô. Hắn nửa mở mắt, đôi đồng tử xanh lam dần rõ ràng hơn sau khi làn sương đen tan đi.
Hắn mơ màng nhìn về phía trước, ánh mắt lướt qua con mèo nhỏ đang nằm trên người hắn, rồi từ từ nâng lên, dừng lại trên bóng hình quen thuộc kia.
Hắn ngây người mở miệng, giọng khô khốc và yếu ớt, mang theo sự không chắc chắn của kẻ đang nói mê: “Anh…?”
“…”
Môi mỏng của Isilis mím chặt, y bước hai bước, quỳ một gối xuống, một tay nâng nửa thân trên của Tán Ân, ôm lấy cơ thể gầy guộc đó vào lòng.
Cái đầu lạnh lẽo của Tấn Ân tựa vào bên gáy ấm áp của y, giọng nói trầm thấp bình tĩnh nhưng kiên định: “Là ta đây.”
Dường như có nước mắt rơi ra từ hốc mắt Tán Ân, như một đứa trẻ bị lạc trong bão tuyết, cuối cùng cũng đợi được người thân đến đón trước khi cái chết ập đến. Hắn nói: “Anh đến đón em…”
Bóng tối đã nuốt chửng hắn hàng chục năm. Hắn giãy giụa hết lần này đến lần khác trong vực sâu vô tận, hết lần này đến lần khác đứng bên bờ vực của sự mai một. Cuối cùng, hắn đã đợi được người anh ruột của mình.
Isilis chỉ dành một chút dịu dàng cho em trai mình. Sau đó y buông tay, mặc kệ đối phương ngã xuống đất.
Tiếp theo, y bế chú mèo đang mụ mị đầu óc lên, rồi giới thiệu với người em trai thảm hại của mình: “Đây là con ta, tên là Rio.”
“?” Tán Ân mơ màng, thậm chí cho rằng đầu óc mình đã bị anh trai đập hỏng.
Hành vi khoe khoang này của vị quân chủ tóc vàng là gì vậy?
“Sư tử ngu ngốc.” Isilis lạnh lùng nói: “Là bé con đã cứu em. Còn không mau cảm ơn.”
“Cảm ơn… mèo nhỏ…” Tán Ân cảm thấy mình vẫn chưa tỉnh.
Mèo con đã mềm nhũn như một vũng nước, miễn cưỡng nâng móng vuốt lên: “Chú… không có chi…”
Thẩm Xác tiến lên đỡ Tán Ân dậy, khoác tay hắn lên vai mình, nửa đỡ nửa ôm để vác vị thân vương ngày xưa của Delphi.
“Bệ hạ.” Mắt tím nhìn về phía trước: “Con dị chủng kia thì sao?”
Cuộc chiến trước đó đã kết thúc. Con quái vật khổng lồ bị Huân đánh gục. Thỉnh thoảng muốn nhúc nhích đứng lên, nó lại bị cục than nhỏ lấy đà đè xuống đất.
[Đồ dị chủng ngu ngốc!]
Huân nheo đôi mắt đỏ rực lại, không biết là học theo bộ dạng của ai.
“Chờ mèo con tỉnh lại rồi nói.” Isilis không bận tâm lắm, xoay người đi về phía Mạn Kiệt Đặc: “Nó đã khuất phục vị vua của nó, không gây được sóng gió gì nữa.”
[Đợi đi, để mèo của ta quyết định để ngươi sống hay chết.]
Huân vẫy cánh, tát cho con dị chủng một cái, rồi bay về phía bóng hình cao lớn kia.
Đôi mắt đỏ rực của hắn chớp chớp, lại nhìn về phía mèo con trong lòng Isilis. Hắn vươn một cánh chỉ chỉ vào mèo con, ý tứ thì không cần nói cũng biết.
Vị quân chủ tóc vàng giơ tay, xách con quái vật nhỏ lên và nhìn thoáng qua.
Huân đột nhiên híp mắt, vùng vẫy đôi cánh muốn đi bắt mèo: “Của ta!”
“Của ngươi?” Isilis nhướng nhẹ một bên lông mày, mang theo chút mỉa mai hờ hững. Y giơ tay ném cục than đen lông lá đi thật xa: “Đồ ngu ngốc.”
“Là mèo của Huân!” Con quái vật nhỏ bay nhanh trở về, vừa đến gần lại bị ném đi. Cứ lặp lại như thế.
Thẩm Xác cong khóe mắt. Đôi mắt tím trên khuôn mặt bình thường đẹp đến rung động lòng người.
Bệ hạ đang vui. Một niềm vui chưa từng có.
Trên không trung, hàng chục chiếc phi hạm dày đặc dừng lại, hạm đội khổng lồ đổ bóng tối xuống.
Trên mặt đất, cuộc chiến giữa binh lính và các dị chủng vừa kết thúc. Trong không khí vẫn còn vương vấn dư vị của khói lửa chiến tranh.
Người Delphi mắt ngấn lệ nhìn vị quân chủ mang theo vị thân vương đã biến mất từ lâu trở về. Họ xếp hàng hành lễ: “Bệ hạ!”
Tiếng gọi như sóng triều mãnh liệt lấn át cả gió tuyết, khiến người ta nổi da gà.
Isilis giơ cao chú mèo đang gật gù buồn ngủ. Cục than nhỏ lại một lần nữa bay đến, đậu trên vai y.
Vị quân chủ tóc vàng khoác lên mình ánh nắng chói lọi, nói: “Hỡi người Delphi, hãy nghênh đón quân chủ tương lai của các ngươi.”
“Lê Ngạo—!”
Cậu mèo nhỏ bị tiếng hoan hô như sấm sét làm cho giật mình, hé một con mắt. Cậu ngơ ngác nhúc nhích đầu, theo bản năng vẫy móng vuốt đáp lại: “Tớ là Lê Ngạo!”
Isilis khẽ cười một tiếng, gió tuyết ngừng lại.
…
Tác giả có lời muốn nói:
Tán Ân (bị sợi tơ đen vây): Nói với anh trai của ta, ta không phải đồ bỏ đi!
