Minh Thiên Hạ

Chương 14: Đối Thoại Với Lợn Rừng. (2)



Thân thể lợn rừng to kỳ thực rất ấm áp, vì thế Vân Chiếu dựa vào bụng nó, vào mùa đông trên người lợn rừng rất ít chấy rận, ở dưới chân Ngọc Sơn lại có rất nhiều suối nước nóng bốc lên lưu huỳnh, lợn rừng chăm chỉ tắm còn hơn người nên sạch sẽ lắm.

Mặc dù quen biết nhau đã nửa năm rồi, lợn rừng vẫn chưa có bản lĩnh trả lời Vân Chiêu, hoặc là bọn chúng thấy nói chuyện với loại quái vật đầu đen người hồng dùng hai chân lại là một hành vi mất giá.

“ Con trai bà ấy vốn là đứa ngốc, lúc tao đến thì cái đầu của nó trống không, chẳng chứa cái gì cả. Trừ ít ý thức bản năng liên quan tới ăn uống còn tồn tại thì sạch như tờ giấy trắng, cứ như là thân xác chuyên môn chuẩn bị cho tao vậy. Thế nên tao có chút áy náy, cũng không biết là tao đoạt sự sống của người ta, hay là cõi u minh lợi dụng tao. “ Vân Chiêu vẫn cứ nói, phải nói thôi, nếu không y sợ mình quên cả cách nói chuyện, thành thằng ngốc thật mất: “ Bọn mày nói xem, có phải tao nên đàng hoàng mà dùng cái thân thể này không? Nói xem nào, tao làm thế có giống thằng trộm không? “

Lợn rừng lớn bất mãn khụt khịt mấy tiếng, cong chân sau gãi cái bụng ngứa ngáy, trở mình một cái, để mặt trời sưởi nửa bên kia.

Khi tắm nắng mà nói lải nhải sẽ bị người ta phản cảm, Vân Chiêu là người hiểu lễ phép, cho dù cực kỳ muốn nói chuyện, đành phải ngậm miệng.

Đang lơ mơ làng màng, con lợn rừng lớn sau lưng Vân Chiêu thình lình đứng dậy, phát ra tiếng kêu chói tai, thân thể Vân Chiêu bị lợn rừng hất nhào, ngã lăn cu chiêng, rồi giọng nữ càng thảm thiết hơn thét lên: “ Con ơi...”

Vân Chiêu vừa mới bò dậy liền nhìn thấy một nữ tử mặc áo lam đối khâm dùng tốc độ cực nhanh từ sau một tảng đá lớn nhảy ra, tay cầm chĩa gỗ, dũng mãnh lao vào con lợn rừng thân hình khổng lồ to lớn gấp mấy nàng.

Sau lưng nàng là mười mấy đại hán, có điều bọn họ chạy không bằng nữ nhân chân nhỏ đó, hoặc không muốn chạy qua nàng...

Con lợn rừng lớn rít dài, tám con lợn rừng nhỏ nhanh chóng chui xuống bụng, cuốn bụi mù trời chạy xuống sườn núi, thoắt cái biến mất trong bụi cây lè tè.

Đối với lợn rừng mà nói thì đây chỉ là trò chơi thường ngày, loại chuyện này chúng kinh nghiệm rồi. Vân Chiêu chẳng hứng thú vì với màn này.

Có điều Vân Chiêu nhìn rõ lắm, phụ nhân áo lam mặt mày dữ tợn, vừa chạy vừa la hét dọa lợn rừng, nước bọt tung tóe... Xem bộ, nàng thực sự rất sợ hãi.

Lợn rừng chạy mất rồi, nữ tử ném chĩa gỗ, một tay ôm chầm Vân Chiêu vào lòng, gào khóc như heo bị chọc tiết: “ Con của mẹ, nếu con có bất trắc gì thì mẹ sống làm sao, cái thằng trời đánh, trời còn chưa sáng đã lên núi làm gì? Dọa mẹ sợ chết khiếp...”

Vân Chiêu đờ đẫn nhìn phụ nhân tuổi chừng hai tư hai lăm, nước mắt nước mũi lem nhem, nàng không thể nói là quá xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan trông hết sức thanh tú, đôi mắt đỏ hoe, bờ mi ươn đẫm, chiếc mũi nhỏ lạnh cóng đến ửng hồng. Chẳng biết sao, lòng y ấm lắm, đưa tay lau mồ hôi, nước mắt, nước mũi trên mặt nàng, chỉ là càng lau càng nhiều, kề sát ngực còn cảm thụ được tim nàng đang đập cuồng loạn: “ A nương, con không sao, bọn lợn đó là bạn con đấy.”

Phụ nhân tiếp tục gào khóc, hai tay siết chặt Vân Chiêu, tựa hồ muốn hòa y vào người mình. Vân Chiêu nói gì, nàng căn bản không nghe thấy, bản năng sợ hãi lấy mất ý thức của nàng, nàng chỉ còn bản năng muốn bảo vệ con trai suýt mất đi này.

Khi khôi phục chút tinh thần, nàng lau mặt như chùi đít, bế Vân Chiêu nhìn đám hán tử, hung dữ nói: “ Có phải các ngươi dụ dỗ con trai ta không?”

Một thanh y hán tử ngán ngẩm chắp tay: “ Vân gia nương tử, thực sự không liên quan tới chúng tôi, tiểu lang nhà cô có bệnh, thường ngày thích lên núi, sao lại trách chúng tôi?”

Vân Nương nghe lời ấy lửa giận càng bốc cao, chỉ hán tử cầm đầu: “ Vân Kỳ, nói không chừng là ngươi làm, ngươi nhăm nhe cô nhi quả mẫu ta đâu phải một hai ngày, giờ muốn giết con ta, để đạt mục đích cho đứa con ngu xuẩn của ngươi được thừa tự chứ gì? Nói thẳng cho ngươi biết, cho dù con ta không còn, các ngươi cũng đừng có mơ, lão nương cho bó lửa thiêu trụi Vân thị trạch viện chứ không để cho các ngươi dù nửa xu.”

Vân Kỳ là nam tử trung niên trên 30, gầy gò đen đúa, từ cách ăn mặc lẫn dáng vẻ ấy, ngoại trừ nông dân ra thì không thể có thân phận nào khác, nghe Vân Nương nói vậy thì cả giận: “ Cô sinh ra đứa con ngốc đã làm mất hết mặt mũi Vân thị rồi, bao năm qua điền sản, thủy đạo, ruộng nương, núi cúi bị họ Tiền kia xâm chiếm bao nhiêu rồi? Chính bởi vì tộc trưởng Vân thị là thằng ngốc, đem con ta ăn thừa tự cô, chẳng xấu xa như cô nghĩ, mà là để Vân thị không bị bắt nạt nữa, chẳng lẽ cô định giao Vân thị cho thằng ngốc đó à.”

Nghe hắn luôn mồm gọi con mình là thằng ngốc, ất ức, bi thương, phẫn nộ, từng dòng cảm xúc lần lượt dâng lên trong lòng, Vân Nương quát: “ Con ngươi thì hơn con ta chắc?”

Kỳ thực Vân Kỳ có lòng riêng trong chuyện này, đại nhi tử của hắn năm nay 13, từ nhỏ đã thông minh hiếu học, lại siêng năng chịu khó, chỉ là số phận không tốt, sinh ra trong điền hộ bình thường, cuối cùng chỉ có thể ra ruộng làm nông, nhưng bất kể thế nào trong những đứa trẻ cùng bối phận, là đứa giỏi giang nhất, nếu tương lai kế thừa sản nghiệp Vân thị, chẳng phải là vẹn cả đôi đường à, nhưng nữ nhân này lại chẳng biết tốt xấu, giữ rịt đứa con ngốc, hại mình hại người: “ Cô thương con như thế thì bảo nó gọi cô một tiếng mẹ xem nào? Nếu nó không gọi thì nó là thằng ngốc.”

Những người khác tuy không nói gì, nhìn nhìn kiểu họ thì thầm với nhau, thậm chí có kẻ phì cười là biết chẳng kẻ nào tốt đẹp.

Vân Nương hơi chột dạ nhìn đứa con trong lòng, phát hiện con trai đang nhìn mình cười toe toét, đôi mắt đen lay láy đảo liên hồi, ngọng ngịu gọi một tiếng "mẹ". Nàng ngỡ ngàng mất mấy giây, sáu năm trời rồi, ai có thể hiểu một góa phụ chịu đựng bao nhiêu tủi hờn, nàng còn trẻ như vậy đá phải tang chồng, vốn đã bất hạnh rồi, thứ an ủi duy nhất lại chỉ mang tới cho nàng thêm nỗi đau, nàng bao lần dạy con nói từ đơn giản nhất đó, đáp lại nàng chỉ có đôi mắt trống rỗng vô hồn, giờ đây nghe tiếng gọi ấy sao mừng phát điên, hôn như mưa lên mặt con, hôn đủ rồi mới cười lớn: “ Sau này kẻ nào dám gọi con ta là thằng ngốc, lão nương xé nát cái mồm, còn thu lại đất cho thuê, cho đám nghèo kiết xác các ngươi chết đói.”

Xung quanh xôn xao, không phải thằng ngốc này không biết nói sao, từ lúc nào biết gọi mẹ rồi, Vân Kỳ cũng hết sức bất ngờ, nhìn Vân Chiêu trong lòng Vân Nương, chưa cam lòng: “ Gọi một tiếng mẹ đã là gì, phải biết đọc sách mới tính.”

“ Vậy thì mai ta sẽ mời tiên sinh giỏi nhất cho nó là được chứ gì. “ Chẳng biết lấy đâu ra sức lực, đôi tay gầy gò lại có thể nâng Vân Chiêu bụ bẫm lên cao, dùng hết sức lực toàn thân hét lớn với đám hán tử, tựa như tuyên ngôn cũng như kỳ vọng của nàng: “ Con ta sắp đọc sách, nó không phải là đứa ngốc.”

Với tài sản Vân Nương nắm trong tay, không sợ không mời được tiên sinh giỏi nhất châu phủ, Vân Kỳ thấy hi vọng của nhi tử mình sắp tan thành bọt nước, nhất thời nóng lòng nói: “ Con của cô trúng tà, vừa rồi ta nhìn thấy, nó nói chuyện với lợn rừng, nó là yêu quái, mọi người đều thấy rồi phải không, lúc nãy nó nói chuyện với lợn rừng đấy.”

Chuyện đó thì ai cũng thấy cả, chỉ là thằng ngốc mà, chẳng ai để ý cả, nhưng mà thằng ngốc tự nhiên nói được, không phải quá kỳ lạ sao, trong chuyện này có điều không bình thường, chẳng lẽ là lợn tinh nhập vào? Thế chẳng phải là yêu quái rồi à?
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...