Minh Vương Độc Phi

Chương 71: Săn Bắn Ở Tây Sơn



Hội tứ quốc phong lần này, Bắc Minh Vũ mang theo mấy vị đại thần và Công chúa Bắc Minh Yên tới đại diện cho Bắc Minh, Hách Liên Hồng mang theo hai vị đại thần tâm phúc và Công chúa Hách Liên Ngữ cùng với Mộ Trường Phong không mời mà tới đại diện cho Vương triều Thiên Thánh, Sở Nam Thiên mang theo hai vị đại thần, cùng với muội muội Sở Thiền đại diện Nam Sở quốc.

Nhìn ba người Hách Liên Ngữ, Bắc Minh Yên, Sở Thiền thì đúng là ba nước này đang có dự định tiếp tục duy trì hòa bình, dù sao liên hôn cũng là một cách để giữ gìn hòa bình, nhưng có thực sự như vậy hay không thì chỉ có trong lòng người trong cuộc mới biết rõ ràng.

Để tiếp đón sứ thần mấy nước, Tần Cảnh Hạo chuẩn bị một buổi chiêu đãi hoàn toàn mới mẻ, đầu mùa đông đi săn bắn ở Tây sơn. Hôm qua nghe được thánh chỉ, Âu Dương Thiển Thiển đã cảm nhận được trong đó có ý đồ gì khác.

“Thương, sao Tần Cảnh Hạo lại đột nhiên quyết định tiếp đãi sứ thần ba nước ở hành cung Tây sơn, lẽ nào là do Tần Tử Khanh tác động từ bên trong nên giữa chừng mới chuyển địa điểm hòa đàm đến Tây sơn?”

Ngồi trên xe ngựa, Âu Dương Thiển Thiển hỏi Nam Cung Thương ở bên cạnh.

“Có lẽ vậy, chuyến này có lẽ đến tầm chạng vạng là có thể đến được hành cung Tây sơn, đây cũng là một nơi không tệ, chắc chắn là Thiển Thiển sẽ yêu thích.”

Nam Cung Thương đổi chủ đề. Nàng chỉ cần đi ngắm rừng mai đỏ phía sau hành cung Tây sơn, bây giờ đang mùa nở rộ là được, còn những chuyện khác thì cứ để hắn lo.

Ngày ấy Tần Tử Khanh gặp Tần Cảnh Hạo, quyết định ban đầu là thỏa thuận hiệp nghị hòa bình ở Kinh thành lại đột nhiên chuyển đến hành cung ở Tây sơn, chắc chắn là quyết định này do Tần Tử Khanh âm thầm thao túng. Còn nguyên nhân thì hắn có thể suy đoán được vài phần. Có thể thao túng tất cả trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, chứng tỏ Tần Tử Khanh đã có sự chuẩn bị từ trước.

Chỉ là hành trình lần này đến Tây sơn khiến trong lòng nàng lo lắng. Nếu ở Kinh thành thì còn có thể bình yên hơn một chút, rời khỏi Kinh thành, chắc chắn là sẽ không yên ổn, nàng không khỏi nhớ tới thân thế của Nam Cung Thương và những hắc y nhân xông vào biệt viện đêm mưa, chợt cảm thấy hoảng hốt.

“Thiển Thiển, làm sao thế?”

Nam Cung Thương thấy Âu Dương Thiển Thiển đột nhiên trầm ngâm, suy nghĩ bay xa thì lập tức hỏi.

“Không sao, ngồi xe ngựa hơi mệt một chút.”

Âu Dương Thiển Thiển tựa vào ngực Nam Cung Thương, nhẹ nhàng nói.

“Nghỉ ngơi một chút, đến nơi ta sẽ gọi nàng.”

Nam Cung Thương nhẹ nhàng nói.

Nam Cung Thương nói xong, Âu Dương Thiển Thiển chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhưng chuyện trong lòng đang suy nghĩ đến lần này là con đường tương lai.

Đoàn người đi đến tận đêm mới tới nơi, vừa đến hành cung Tây sơn thì được biết người phụ trách tiếp đón chính là Tần Tử Khanh, sau khi bố trí xong cho các đoàn khách ngoại quốc, Tần Tử Khanh đi tới bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển và Nam Cung Thương.

Lúc nhìn thấy dung mạo của Âu Dương Thiển Thiển, hắn cũng kinh ngạc một phen. Trong mấy khách nữ của các nước thì Bắc Minh Yên mềm mại, Hách Liên Ngữ hoạt bát, Sở Thiền hiểu chuyện, đều là những mỹ nhân khó gặp, bây giờ nhìn thấy Âu Dương Thiển Thiển lạnh nhạt như tiên, khiến người ta không nhịn được muốn tới gần nhưng lại không dám tới quá gần, nhất thời suýt chút nữa thì hắn thất thần.

“Chiến Vương, chuyến này người và Vương phi sẽ ở tại biệt viện sau núi phía sau hành cung, nghe nói Chiến Vương phi thích hoa mai, vậy thì chắc chắn là Vương phi sẽ thích.”

Tần Tử Khanh điều chỉnh tốt tâm trạng của mình rồi đến gần, nói.

“Đa tạ Cẩn Vương, xem ra, Cẩn Vương hiểu rất rõ về mọi người trong Vương phủ.”

Nam Cung Thương chắn trước mặt Âu Dương Thiển Thiển, nói với vẻ đề phòng.

Tần Tử Khanh không phải là kẻ tầm thường, bây giờ, mọi trận pháp và ám vệ trong phủ Chiến vương đã được gỡ bỏ, muốn đi vào Thiên Vũ các thì không phải là việc khó.

“Chiến Vương quá khen. Triệu Nghị, đưa Chiến Vương và Vương phi đến biệt viện.”

Tần Tử Khanh lập tức căn dặn Triệu Nghị ở phía sau.

Nghe thấy tên ‘Triệu Nghị.’ Âu Dương Thiển Thiển ngẩng đầu liếc mắt nhìn. Tuy là một mỹ nam tuyệt sắc nhưng vẫn có một luồng khí cương trực, đúng là mạnh mẽ hơn Tần Tử Khiêm rất nhiều, chẳng trách Vương Ánh Huyên lại chân thành với hắn.

Đi xuyên qua một rừng cây thì đến một biệt viện nằm trong rừng mai, biệt viện không nằm trong phạm vi hành cung Tây sơn, nhìn xung quanh một lượt, Âu Dương Thiển Thiển nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó khen ngợi:

“Tần Tử Khanh quả nhiên là một người thông minh.”

“Tiểu thư, có ý gì?”

Lục Nhụy không hiểu, hỏi.

Tần Tử Khanh sắp xếp xong mọi thứ trong hành cung nhưng lại đưa bọn họ đến biệt viện này, đây là chuyện đã rồi, tuy biệt viện cách hành cung không xa, nhưng cũng phải đi mất một lúc, thấy thế nào cũng vẫn cứ là coi trọng bên này xem nhẹ bên kia.

“Lục Nhụy, muội nói xem, bây giờ chúng ta giống như cái gì?”

Âu Dương Thiển Thiển nhìn mọi thứ trong biệt viện, có vẻ như được bố trí rất tỉ mỉ. Xem ra, Tần Tử Khanh đúng là đã tốn không ít công sức.

“Bị cô lập.”

Lục Nhụy bất mãn nói.

Tuy nàng cảm thấy hoàn cảnh ở đây cũng không tệ, ít nhất cũng rộng rãi hơn hành cung, nhưng lại quá lẻ loi hẻo lánh, khiến lòng người có chút không dễ chịu.

“Thương, có phải ý của Tần Tử Khanh đã quá rõ ràng rồi không?”

Nghe Lục Nhụy nói vậy, Âu Dương Thiển Thiển khẽ mỉm cười, nói với Nam Cung Thương ở bên cạnh.

Đến Lục Nhụy còn biết là bị cô lập, ý của hắn đã quá rõ ràng rồi còn gì.

“Đúng là một người thông minh, nhưng, nể tâm ý của hắn, ta cũng vừa hay tác thành cho hắn.”

Từ năm năm trước hắn đã không có dự định nhúng tay vào việc của Nhật Diệu rồi, bây giờ, động thái của Tần Tử Khanh lại vừa khớp với ý của hắn, muốn hắn không quan tâm đến mọi chuyện.

“Tiểu thư, người và Vương gia nói cái gì bí hiểm thế?”

Lục Nhụy nhìn dáng vẻ không quan tâm của hai người, không hiểu được ẩn ý nên đành mở miệng hỏi.

“Đúng thật là bị cô lập, để chúng ta ở tại biệt viện, ý là muốn chúng ta bớt nhúng tay, đặt mình bên ngoài mọi chuyện, hiểu chưa?”

Âu Dương Thiển Thiển lập tức giải thích.

Lục Nhụy không giỏi suy đoán lòng người bằng Sơ Tình, có lẽ bởi vì lớn lên ở Vô Thanh cốc từ nhỏ, chưa từng tiếp xúc với những hoàn cảnh phức tạp nên Lục Nhụy không nhạy cảm lắm.

“Tần Tử Khanh muốn tạo phản.”

Lục Nhụy bật thốt lên.

“Lục Nhụy, đừng nói lung tung.”

Sơ Tình lập tức che miệng Lục Nhụy, vội vã nói.

Đâu đâu trong hành cung cũng có tai mắt, không thể làm sai chuyện gì, cũng không thể nói sai một câu được.

= = = = = = = = = = = = = = =

Sắc trời đã tối, trong hành cung, đèn đuốc sáng choang, Âu Dương Thiển Thiển lấy rượu hoa mai đã chuẩn bị từ trước ra, ngồi bên Nam Cung Thương dưới gốc mai, cùng uống rượu hoa mai, ngắm nhìn cảnh sắc tinh xảo trong vườn.

“Muội muội, muội thật đúng là biết hưởng thụ, đại ca ta quyết định đến đây nương nhờ vào muội muội, muội muội có hoan nghênh không?”

Mộ Trường Phong nói xong, lập tức ngồi xuống đối diện với hai người, cầm bầu rượu lên, tự rót cho mình một chén, uống một hớp rồi lập tức khen ngợi:

“Rượu ngon, muội muội, muội giấu làm của riêng, ta ở phủ Chiến Vương nhiều ngày mà muội không hề lấy ra chiêu đãi ta lần nào.”

Nói xong, lại tự rót cho mình một chén nữa.

Lời của Mộ Trường Phong rước lấy một cái lườm của Âu Dương Thiển Thiển.

‘Ta không hoan nghênh, đại ca có thể đừng đến được không?’

Thứ nhất, nàng còn chưa mở miệng, Mộ Trường Phong đã tự rót rượu uống rồi, cũng may là Lục Nhụy đã quen với vị khách không mời mà đến này rồi nên nhanh chóng chuẩn bị thêm một bộ bát đũa.

“Các hạ đã đến rồi, sao không vào cùng uống một chén?”

Nam Cung Thương lập tức nhìn ra ngoài sân, nói.

“Chiến Vương có võ công tốt, khâm phục.”

Sở Nam Thiên nhảy thẳng qua tường vây, phi thân vào, sau đó ngồi xuống bên bàn, nói:

“Rượu thơm quá, chẳng trách ta ở trong phòng mà cũng ngửi thấy mùi hương.”

“Xem ra mũi Sở Thái Tử đúng là có thể sánh với mũi chó săn.”

Mộ Trường Phong nghe thấy Sở Nam Thiên nói vậy liền không khách khí, nói.

“Chẳng lẽ không phải Mộ Thế tử cũng ngửi thấy hương rượu nên mới tới sao?”

Sở Nam Thiên thấy Mộ Trường Phong đã uống liên tục mấy chén, nuốt một ngụm nước bọt, nói.

Hắn mê rượu ngon, chỉ mới ngửi mùi thôi mà hắn đã không nhẫn nại được rồi, nhưng hắn tới đột ngột nên có vẻ như đối phương không có chén dự phòng cho hắn.

“Lục Nhụy, đi lấy thêm chén rượu lại đây, Sơ Tình, lại đi chuẩn bị thêm mấy món ăn nữa.”

Âu Dương Thiển Thiển nhìn Sở Nam Thiên một cái, rồi căn dặn.

Mộ Trường Phong đến nằm trong dự liệu của nàng, nhưng Sở Nam Thiên đến lại khiến nàng bất ngờ.

“Đa tạ Chiến Vương phi.”

Sở Nam Thiên nói, nhìn Âu Dương Thiển Thiển, hắn luôn cảm thấy đã gặp ở nơi nào, nhưng lại không nhớ ra là ở nơi nào.

“Sở Thái Tử, trên mặt ta có cái gì à?”

Thấy Sở Nam Thiên cứ nhìn mình chằm chằm, Âu Dương Thiển Thiển hỏi.

“Không có, là ta đường đột.”

Sở Nam Thiên ngại nhùng cười cười nói.

“Thương, các huynh cứ từ từ uống rượu, ta đi xung quanh một chút.”

Âu Dương Thiển Thiển nhìn ba đại nam nhân một cái rồi đứng dậy, nói.

“Hãy cẩn thận một chút.”

Nam Cung Thương dặn dò.

“Lẽ nào sự xuất hiện của ta khiến Chiến Vương phi hoảng sợ, Sở mỗ hết sức xin lỗi.”

Sở Nam Thiên đứng lên, cho rằng vì vừa rồi hắn nhìn chằm chằm vào Âu Dương Thiển Thiển nên khiến nàng không ưa hắn, áy náy nói.

“Sở Thái Tử hiểu lầm rồi, mấy đại nam nhân các huynh uống rượu, ta chỉ là một tiểu nữ tử, không phải nên đi xung quanh ngắm bầu trời hoa vẫn hơn sao?”

Âu Dương Thiển Thiển cười nói, trong lòng lại bất ngờ vì nàng không nghĩ Sở Nam Thiên lại thẳng thắn như vậy.

“Vậy ta yên tâm.”

Sở Nam Thiên nói xong, liền ngồi xuống.

Lục Nhụy nhanh chóng đem chén rượu đến, Sơ Tình cũng bưng lên thêm mấy món ăn, ba người cứ như vừa gặp mà đã quen thân.

Chậm rãi bước trong rừng hoa mai, ngoài những đóa hoa đã nở thì xung quanh còn những nụ mai đang sắp nở, đúng là rất hấp dẫn.

“Chiến Vương phi, hoa mai lành lạnh, đúng là giống Chiến Vương phi đến mấy phần, không biết vì sao Chiến Vương phi lại yêu thích hoa mai?”

Tần Tử Khanh trong bộ áo trắng thấy Âu Dương Thiển Thiển tản bộ một mình trong rừng mai, liền vô thức tới gần, hỏi.

Có rất ít nữ tử thích hoa mai, đại đa số đều yêu thích những loại hoa rực rỡ như mẫu đơn, thược dược.

“Thích sao?”

Nàng thích hoa mai sao?

Cứ cho là thế đi, có vài thứ không chỉ là yêu thích mà còn là thói quen, nàng thích mùi hương của hoa mai, chỉ đơn giản thế thôi, nàng chưa bao giờ nghĩ quá nhiều về việc này.

Hai người không nói gì nữa, Tần Tử Khanh chỉ đi theo bước chân Âu Dương Thiển Thiển, hai người đi một hồi lâu, trong bóng đêm, cảm giác mát mẻ nhạt nhạt rất dễ chịu. Thấy sắc trời không còn sớm, nàng mở miệng nói:

“Ta trước về, xin Cẩn Vương cứ tự nhiên.”

“Ta đưa Vương phi về biệt viện.”

Tần Tử Khanh không nói gì thêm nữa, chỉ đi theo sau Âu Dương Thiển Thiển cách đó không xa, mãi đến tận khi Âu Dương Thiển Thiển tiến vào biệt viện thì Tần Tử Khanh mới rời khỏi đó.

“Vương gia, Thái Tử Nam Sở và Mộ Thế tử Thiên Thánh đang uống rượu ở biệt viện, có muốn phái người đi tra một chút hay không?”

Sâu trong rừng mai, một bóng đen đến trước mặt Tần Tử Khanh, hỏi.

“Không sao, tiếp tục theo dõi Nam Cung Thương là được.”

Điều hắn muốn chỉ là Nam Cung Thương khoanh tay đứng nhìn, chỉ thế mà thôi, còn việc Mộ Trường Phong đến ở trong phủ Chiến Vương thì hắn cũng có nghe nói rồi, Sở Nam Thiên làm người phóng khoáng, không cần lo lắng xem hắn đang mưu đồ cái gì.

Hôm sau trời vừa sáng, mọi người liền đi tới bãi săn bắn, cuối thu đầu đông chính là mùa săn bắn tốt nhất. Tần Cảnh Hạo ngồi ở trên cao, những người còn lại thì chia ra ngồi ở hai bên.

“Hoan nghênh các vị sứ thần mấy nước đến Nhật Diệu, Trẫm bố trí săn bắn, mong rằng các vị chơi thật là vui vẻ.”

Sau khi mọi người tụ hội, Tần Cảnh Hạo nói.

“Nhật Diệu Bệ hạ sắp xếp rất hợp tâm ý của chúng ta, nhưng mà, nếu đã là săn bắn thì thế nào cũng phải có thắng thua, không biết Bệ hạ định dùng cái gì làm phần thưởng?”

Hách Liên Hồng đứng dậy, nói.

Về kỳ nghệ, hắn đã bại trước Âu Dương Thiển Thiển, lần này săn bắn, hắn nhất định phải đòi lại mặt mũi.

Nếu ở trong cung thì không tránh khỏi thi thố cầm kỳ thi họa, bây giờ ở hành cung Tây sơn, chính là một khu săn bắn, hắn hoàn toàn tự tin.

“Hồng Thái Tử nói đúng lắm, Trẫm sẽ dùng hai viên dạ minh châu Nam Hải làm phần thưởng, các vị cảm thấy thế nào?”

Tần Cảnh Hạo cười nói.

Mỗi viên dạ minh châu Nam Hải đáng giá vạn lượng hoàng kim, tuy trong lòng tất cả mọi người ngồi đây thì cũng chẳng phải là giá trị cao gì, nhưng con người thì ai cũng muốn thắng.

“Nhật Diệu Bệ hạ rộng lượng, lần này, Bản thái tử cũng góp một vạn lượng hoàng kim, để làm phần thưởng.”

Bắc Minh Vũ lập tức đứng dậy, cười nói.

“Thái Tử Bắc Minh đã mở miệng, Bản thái tử cũng không cam lòng lạc hậu, tương tự cũng dùng một vạn lượng hoàng kim để làm phần thưởng, nếu đã là săn bắn thì mọi người phải cùng chơi hết sức mới được, hay là tất cả mọi người đều cùng tham dự, Nhật Diệu Bệ hạ nghĩ như thế nào?”

Sở Nam Thiên lập tức nói.

“Thái Tử Bắc Minh và Thái Tử Nam Sở đều lên tiếng, Bản thái tử cũng bỏ ra một vạn lượng hoàng kim, làm phần thưởng.”

Hách Liên Hồng nói.

Nếu có thể thắng, chuyến này đúng là hắn sẽ không phải về tay không.

“Được, vậy thì tất cả mọi người đều tham dự, chơi hết mình đến khi trời tối, xem ai săn bắn được nhiều nhất thì người đó thắng, các vị thấy thế nào?”

Tần Cảnh Hạo lập tức nói, nhưng trong lòng thầm khen phương án mà Tần Tử Khanh đưa ra quả nhiên là không tệ.

“Chiến Vương, năm năm trước, trên chiến trường chúng ta vẫn chưa quyết đấu một trận thư hùng, hôm nay chúng ta lấy việc săn bắn để quyết định thư hùng, thế nào?”

Một người vạm vỡ mặc áo giáp đi theo bên cạnh Hách Liên Hồng nói với Nam Cung Thương.

“Hóa ra là Trần Tướng quân, năm năm trước, chúng ta chưa bao giờ đánh với nhau, nói gì đến chuyện định ra thắng bại, nhưng nếu Trần Tướng quân đã mời thì đúng là ta khó lòng từ chối.”

Nam Cung Thương trả lời, ánh mắt thì lại nhìn sang Âu Dương Thiển Thiển, trong ánh mắt như muốn nói với Âu Dương Thiển Thiển rằng ‘hãy yên tâm.’

“Đi đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho chính mình, yên tâm.”

Âu Dương Thiển Thiển mỉm cười, nói.

Trong số những người này, nếu muốn gây thương tổn cho nàng thì sợ là không có mấy người làm được.

Mọi người cưỡi ngựa nhanh chóng rời đi, bỏ lại tro bụi dày đặc phía sau, để lại Công chúa của mấy nước và đám tiểu thư của các đại thần, do Hoàng Hậu và Thần phi chiêu đãi.

“Hoàng hậu nương nương, nghe tiếng Chiến Vương phi kỳ tài cao siêu từ lâu, không biết nương nương có thể cho phép Yên Nhi và Chiến Vương phi đối đầu một ván được không?”

Sau khi mọi người rời đi, Bắc Minh Yên đứng dậy, nói.

“Yên Công chúa muốn khiêu chiến với Chiến Vương phi, không bằng, chúng ta dùng cầm kỳ thi họa để chọn ra một người đứng đầu, Bản cung dùng bộ trang sức lưu ly này để làm phần thưởng cho người đứng đầu, các vị thấy thế nào?”

Đường Mẫn nhìn mọi người rồi nói.

Mọi người thấy cung nữ phía sau Đường Mẫn đem bộ trang sức ngọc lưu ly ra, ánh mắt sáng lên không ít. Nữ giới vốn thích làm đẹp, có dung mạo xinh đẹp thì tất nhiên cũng phải có những đồ trang sức đẹp đẽ.

“Hoàng hậu nương nương, ta thấy hình như Chiến Vương phi sợ hãi nên đã lặng lẽ rời đi rồi.”

Hách Liên Ngữ thật sự muốn quyết một trận thư hùng, nhưng lúc nhìn về phía sau thì lại không thấy bóng dáng Âu Dương Thiển Thiển đâu.

“Đến cả Sở Thiền Công chúa cũng không còn ở đây.”

Bắc Minh Yên cũng nói.

“Không có mặt coi như bỏ quyền thi đấu, bây giờ chúng ta sẽ cùng thi để chọn ra một người đứng đầu.”

Đường Mẫn quyết định.

Thế là một trận thi đấu cầm kỳ thi họa đã được diễn ra như vậy.

Sau khi Nam Cung Thương rời đi, Âu Dương Thiển Thiển cảm thấy nhàm chán nên cũng đi xung quanh một lát, Sở Thiền thấy Âu Dương Thiển Thiển rời đi, cũng lập tức theo sau, hai người đi đến tận bãi giữ ngựa mới dừng bước lại.

“Chiến Vương phi, hay là chúng ta cũng cùng tranh tài một phen, thế nào?”

Sở Thiền đi đến gần Âu Dương Thiển Thiển, lúc đó nàng vốn định nói ‘sao nàng lại chỉ có một mình’ nhưng thấy Âu Dương Thiển Thiển dừng bước trước bãi giữ ngựa, nàng liền đi lên phía trước, trong ánh mắt mang theo chờ mong, cười nói.

“Được.”

Nhìn tuấn mã, dường như đã rất lâu rồi nàng không cưỡi ngựa, nhưng kiếp trước thì nàng có học cưỡi ngựa.

“Chuẩn bị hai con ngựa.”

Sở Thiền căn dặn tùy tùng phía sau.

“Công chúa, Thái Tử dặn dò…”

Tùy tùng còn chưa nói xong, Sở Thiền đã nói:

“Thái Tử ca ca dặn dò, sao ngươi không theo Thái Tử ca ca, ngươi, dắt hai con ngựa lại đây cho ta.”

Sở Thiền chỉ vào thị vệ dắt ngựa, nói.

“Dắt đến đây đi.”

Âu Dương Thiển Thiển căn dặn.

“Vâng, Chiến Vương phi.”

Người kia lập tức dắt hai con ngựa đến.

Tuy trong tay Nam Cung Thương không có binh quyền, nhưng danh tiếng của Chiến Vương không phải có được nhờ binh quyền mà là nhờ thực lực.

“Chiến Vương phi, chúng ta thi cưỡi ngựa bắn cung hay là thi đua ngựa?”

Sở Thiền nhảy tót lên ngựa, nói.

“Tùy ý.”

Âu Dương Thiển Thiển nói xong, đã ngồi lên lưng ngựa, Sở Thiền hết sức kinh ngạc, dĩ nhiên là không nhìn thấy rõ động tác lên ngựa của Âu Dương Thiển Thiển.

“Vậy thì thi săn bắn, thế nào?”

“Được, hay là lát nữa chúng ta cũng thi xem ai săn bắn được nhiều, có khi chúng ta cũng sẽ được phần thưởng đấy, Vương phi thấy thế nào?”

Sở Thiền tràn đầy phấn khởi nói.

“Được, nhưng mà, chúng ta không thể thi số lượng được, phải thi xem ai bắt được thú lạ, thế nào?”

Cả một đám đã đổ xô đi thi về số lượng rồi, không cần thiết phải tăng thêm con số sát sinh nữa. Hơn nữa, có săn được nhiều cũng không ăn hết, bỏ đi thì lại lãng phí.

“Được, làm theo lời Vương phi nói.”

Sở Thiền lên tiếng trả lời.

Sở Thiền vừa nói xong, lập tức cưỡi ngựa phi lên phía trước, Sơ Tình lo lắng nhìn Âu Dương Thiển Thiển.

“Sơ Tình, cứ về biệt viện trước đi.”

Âu Dương Thiển Thiển nhìn Sơ Tình, căn dặn.

Nàng vào rừng săn bắn, khó tránh có kẻ mượn cơ hội gây khó dễ cho Sơ Tình.

“Nhưng mà, sự an toàn của tiểu thư…”

“Ta không sao, không cần lo lắng cho ta.”

“Tiểu thư, phải cẩn thận một chút.”

Sơ Tình nói.

Tiến vào trong rừng, nàng không thể giúp được Âu Dương Thiển Thiển, có khi còn vướng chân vướng tay, nên nàng nghe lời Âu Dương Thiển Thiển, ngoan ngoãn về biệt viện thì tốt hơn.

Âu Dương Thiển Thiển nói xong, lập tức cưỡi ngựa tiến vào trong rừng, tiến vào trong rừng không lâu, Âu Dương Thiển Thiển ngừng lại, sau đó gọi:

“Ám Vũ.”

“Bái kiến Vương phi.”

Ám Vũ lập tức xuất hiện bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, hành lễ, nói.

‘Rõ ràng là mình đã ăn chu quả, công lực cũng tăng lên không ít, vì sao Vương phi vẫn có thể lập tức nhận ra được sự tồn tại của mình?’

“Đi theo âm thầm bảo vệ Sở Thiền.”

“Nhưng Vương phi, thuộc hạ phụng mệnh chủ nhân, bảo vệ sự an toàn của Vương phi.”

Ám Vũ lập tức nói, hắn phải lấy sự an toàn của Âu Dương Thiển Thiển làm đầu.

“Ta đủ sức tự vệ, ngươi nhất định phải bảo đảm sự an toàn của Sở Thiền.”

Âu Dương Thiển Thiển trầm ngâm một lát rồi nói.

Trước lúc săn bắn, nàng luôn cảm thấy Sở Nam Thiên có ẩn ý khác, chờ sau khi mọi người rời đi, nàng mới quyết định tiến vào trong rừng để điều tra thực hư, chỉ có điều không ngờ Sở Thiền cũng đi theo, nàng vừa vặn mượn Sở Thiền để thấy rõ thế cục trước mắt nên mới đồng ý với đề nghị của Sở Thiền.

“Vâng, Vương phi.”

Ám Vũ do dự một chút rồi nói.

Sau khi Ám Vũ rời đi, Âu Dương Thiển Thiển cưỡi ngựa tiến vào trong rừng, cùng lúc đó, tin tức Âu Dương Thiển Thiển và Sở Thiền tiến vào trong rừng cũng truyền đến tai Hoàng Hậu, Đường Mẫn vội phái thị vệ, để tìm kiếm và bảo vệ hai người.

Xuyên qua một khu rừng thông, đi theo dấu vết vó ngựa, càng chạy càng sâu, vô thức đi tới bên một dòng suối nhỏ, Âu Dương Thiển Thiển nhảy xuống ngựa, rửa tay một cái, tìm tảng đá, tùy tiện ngồi xuống, chẳng bao lâu, truyền đến một trận tiếng vó ngựa, Âu Dương Thiển Thiển vội giấu ngựa vào trong rừng cây cách đó không xa, còn nàng thì nấp vào sau một cây lớn.

“Việc tiến hành đến đâu rồi?”

Tên hắc y nhân đầu lĩnh hỏi mấy tên hắc y nhân ở đằng sau.

“Đã xử lý xong phía bên Thái Tử, chỉ là hình như Duệ Vương cũng có ý giống chúng ta, lão đại đã chạy tới.”

Tên áo đeo phía sau nhỏ giọng nói.

“Kẻ nào?”

Đúng vào lúc này, một trận tiếng động truyền đến, tên hắc y nhân cẩn thận hỏi.

Âu Dương Thiển Thiển vẫn nấp trong tàng cây không động đậy.

“Lão đại, là một con thỏ hoang.”

Đúng lúc đó, một con thỏ rừng xám chạy vụt qua.

“Kiểm tra xung quanh một chút.”

Tên hắc y nhân đầu lĩnh cẩn thận căn dặn, hai tên hắc y nhân lập tức kiểm tra một lượt xung quanh rừng cây, rồi trả lời:

“Lão đại, không phát hiện ra có gì khác thường, nơi này là hạ du, người đi săn bắn đều ở phía trên, sẽ không có ai tiếp cận nơi này đâu.”

“Có lẽ là ta lo xa rồi, chúng ta mau chóng rời đi.”

Tên hắc y nhân đầu lĩnh không yên lòng, vội dẫn ngựa rời đi.

Chờ tên hắc y nhân đi xa rồi, Âu Dương Thiển Thiển mới nhảy từ trên cây xuống, phủi phủi lá cây trên người, nghĩ thầm.

‘Chẳng trách dọc đường đều gặp phải toàn thỏ hoang, hóa ra mình tìm sai chỗ.’

Nàng dắt ngựa ra khỏi rừng cây cách đó không xa, lên ngựa, đi dọc bờ suối lên phía trên, dọc đường, đúng là gặp phải không ít con mồi nhưng đều không khiến nàng có hứng thú, nàng đi rất nhàn nhã, hoàn toàn không giống như đi săn bắn mà giống như đi du xuân hơn.

Đi được chừng nửa canh giờ, nghe thấy một trận tiếng vó ngựa, một mũi tên đột nhiên phóng về phía Âu Dương Thiển Thiển, Bắc Minh Vũ cách đó không xa nhìn thấy Âu Dương Thiển Thiển xuất hiện, muốn ra tay đã không kịp, lập tức lớn tiếng nói:

“Chiến Vương phi, cẩn thận.”

Đúng lúc tên sắp bắn tới Âu Dương Thiển Thiển thì nàng nghiêng người một cái, một tay nắm chặt dây cương, một tay bắt được mũi tên đang bay đến, lập tức nhìn thấy kẻ bắn tên là Trần Trung của Thiên Thánh, kẻ lúc trước đã khiêu chiến Nam Cung Thương.

“Không ngờ mắt Tướng quân Thiên Thánh lại kém như vậy, đến cả người và con mồi cũng không phân biệt được.”

Âu Dương Thiển Thiển nói xong, coi mũi tên như ám khí, ném thẳng ra ngoài, mũi tên xẹt qua bên tai Trần Trung với tốc độ cực nhanh, để lại một vết máu, trực tiếp găm trúng vào một con thỏ phía sau Trần Trung, Trần Trung sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh, rơi thẳng từ trên ngựa xuống.

“Chiến Vương phi, ngươi muốn mưu sát Bản tướng quân hay sao?”

Trần Trung lập tức đứng lên, lấy lại bình tĩnh, ánh mắt lóe lên sát ý nồng đậm.

“Hóa ra Tướng quân vẫn còn ở đây à. Tướng quân, sao ngươi lại xuống ngựa, chẳng lẽ định nhặt con mồi giúp ta à?”

Âu Dương Thiển Thiển chỉ chỉ con mồi phía sau Trần Trung, nói.

“Thân thủ của Chiến Vương phi khá lắm, mày liễu không kém mày râu.”

Bắc Minh Vũ không ngờ Âu Dương Thiển Thiển lành nhạt như tiên mà lại có nội lực như thế, đây tuyệt đối không phải một người bình thường có thể làm được.

“Đa tạ Thái Tử Bắc Minh đã khích lệ, chỉ là tiện đang có tên nên kiếm con mồi thôi, dù sao, cho dù con người có yếu ớt thì cũng không thể tự làm bẩn tay mình được, Thái Tử nghĩ sao?”

Âu Dương Thiển Thiển nhìn Bắc Minh Vũ, nói.

Nàng cưỡi ngựa không hề nhanh, theo lý thuyết, Bắc Minh Vũ hẳn là đã sớm phát hiện ra nàng mới đúng, vì sao lại đợi đến lúc Trần Trung bắn tên, thấy nàng không có dự định tránh né thì mới lên tiếng, chỉ có trong lòng hắn biết rõ.

“Chiến Vương phi, chuyện hôm nay, Bản tướng quân sẽ khiến Nhật Diệu Bệ hạ cho tại hạ một lời giải thích, chúng ta cùng đi.”

Trần Trung nghe thấy Âu Dương Thiển Thiển nói vậy, nhất thời nổi trận lôi đình.

“Nếu ngươi không ngại mất mặt thì ta chờ.”

Âu Dương Thiển Thiển hơi mỉm cười, nói, dáng vẻ không để ý khiến Trần Trung, tức giận đến mức nói không ra lời.

“Trần Tướng quân chinh chiến sa trường, lẽ ra nên biết, cái gì gọi là đao kiếm không có mắt, nếu Trần Tướng quân nhất định đến khóc lóc tố cáo với Nhật Diệu Bệ hạ thì sợ là đến lúc đó cả bốn nước sẽ biết chuyện Trần Tướng quân bị dọa sợ đến mức ngã ngựa, Bản thái tử đang chờ xem náo nhiệt, Chiến Vương phi cũng đã nói rồi, xin mời Trần Tướng quân.”

Bắc Minh Vũ tỏ vẻ muốn xem kịch vui, nói.

Nghe Bắc Minh Vũ nói vậy, Trần Trung hừ một tiếng, lập tức lên ngựa rời đi.

“Dường như Thái Tử Bắc Minh hơi nhiều chuyện thì phải.”

Bắc Minh Vũ tinh thông tính toán khiến nàng vô cùng không ưa, không muốn dây dưa với người này, quá mệt mỏi.

“Dường như Vương phi rất ghét tại hạ.”

Bắc Minh Vũ nhận thấy sự xa xách nhàn nhạt trên người Âu Dương Thiển Thiển, hắn rất không thích loại cảm giác không thể khống chế như thế này.

“Thái Tử suy nghĩ nhiều rồi.”

Âu Dương Thiển Thiển nói xong, lập tức kéo cương để ngựa tiếp tục đi về phía bờ sông.

“Vương phi không muốn nhặt con mồi sao?”

Nhìn Âu Dương Thiển Thiển rời đi, Bắc Minh Vũ bị lời của mình làm cho sợ hết hồn.

Âu Dương Thiển Thiển không để ý đến Bắc Minh Vũ, tiếp tục thảnh thơi đi theo dòng nước.

“Thái Tử…”

Khi bóng Âu Dương Thiển Thiển biến mất, một thuộc hạ của Bắc Minh Vũ nhỏ giọng gọi.

“Lãng phí đáng tiếc, mang con thỏ kia về cho Bản thái tử.”

Bắc Minh Vũ nhếch miệng lên, căn dặn.

Nhìn theo phương hướng của Âu Dương Thiển Thiển, Bắc Minh Vũ do dự một lát rồi cưỡi ngựa theo sát phía sau.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...