Mở Mắt Thấy Thần Tài
Chương 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
‘Vào lúc chín giờ tối, tại ký túc xá nam trong khuôn viên trường đại học.
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!”
Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét”
Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.
Ngoài những người bạn cùng phòng thì ở trường đại học này Trần Hạo gần như không có gì cải “Trần Hạo, nghe Hoàng Mao nói cậu sẽ đi xuống phải không?”
Lúc này, từ phòng sát bên, một sinh viên ăn mặc lộng lấy đi ra.
Anh ta là Hứa Nam, là ký túc xá trưởng trong phòng Hoàng Mao, gia đình anh ta mở nhà máy, giàu có, lại vừa cao vừa đẹp.
trai, là thần tượng của rất nhiều sinh viên nữ.
Chỉ là anh ta luôn coi thường Trần Hạo, bình thường nhìn Trần Hạo một cái cũng cảm thấy mất mặt.
Trần Hạo không biết anh ta gọi mình làm gì Trần Hạo gật đầu: “Ừm, đi xuống!”
Hứa Nam cười nhạt, anh ta lấy một hộp.
Durex trong túi ra rồi ném cho Trần Hạo: “Vừa hay hôm nay một người anh em của.
tôi cần vào mé đông khu rừng nhỏ làm việc, cậu đưa chiếc hộp này qua cho cậu ấy đi.
Này, đây là mười đồng!”
Hứa Nam là một cậu ấm đào hoa, thường ngày cũng hay hẹn các em gái ra ngoài Cũng có rất nhiều bạn bè xấu.
Gó điều, Trần Hạo cũng không nghĩ nhiều, ai bảo mình kiểm tiền bằng việc chạy vặt chứ.
Cầm lấy rồi xuống lầu, chỉ là, khi Trần Hạo.
xoay người dường như nghe thấy tiếng cười như có như không của Hứa Nam phía sau… Trần Hạo xuống lầu, chuẩn bị đưa Durex rồi quay lại lấy máy tính và nước cho Hoàng Mao, Trong khu rừng nhỏ ngoài sân trường, Trần Hạo biết đó là nơi hẹn hò nổi tiếng, được.
gọi là trại tập trung dã chiến.
Chẳng mấy chốc, Trần Hạo đã đến nơi mà Hứa Nam nói.
‘Vừa nhìn đã thấy một đôi nam nữ đang ngồi trên hành lang khu rừng cười nói.
Nhưng theo ánh trăng, khi Trần Hạo nhìn rõ gương mặt của đôi nam nữ, Anh sững sờ! Là Dương Hại Mắt Tiần Hạo lập tức đỏ lên, Durex trong tay rơi xuống đất.
Dương Hạ là bạn gái cũ của Trần Hạo, hai người vừa mới chia tay ba ngày và tất nhiên là Dương Hạ đá Trần Hạo.
Khi chia tay, Dương Hạ nói muốn yên tỉnh một mình, kết quả mới ba ngày cô ta đã được hẹn tới đây! Mà hiển nhiên sự xuất hiện của Trần Hạo.
cũng khiến hai người chú ý.
‘Vẻ mặt ai nấy đều đặc sắc.
“Trần Hạo… sao lại là anh? Anh, anh… đừng hiểu lầm, em và Lục Thần đang…”
Dương Hạ hơi hốt hoảng nói, dù sao cô ta cũng còn biết chút liêm sỉ, vội vàng cúi đầu xuống Lục Thần, tên con nhà giàu đứng bên cạnh buông Dương Hạ ra, nhìn hộp Durex Trần.
Hạo làm rơi dưới đất, đứng dậy cười lớn: “Mẹ nó, đúng là Hứa Nam biết cách làm trò thật đấy, tôi bảo cậu ấy đưa tôi hộp Durex, không ngờ cậu ấy bảo cậu mang tới.
Kích thích, đúng là kích thích!”
Lục Thần cũng là một cậu ấm nhà giàu, Trần Hạo biết anh ta, là thẳng bạn trong hội cây khế của Hứa Nam, nhà có vài nhà hàng, hãng ngày đều đi BMV 3 series đến trường.
Mà nghe Lục Thần nói, tay Trần Hạo nắm chặt thành quyền Thì ra là Hứa Nam cố ý chơi mình! Thậm chí, Dương Hạ chia tay với mình, vừa quay lưng đã đến với bạn của anh ta là Lục Thần.
Trong chuyện này… có lẽ cũng không thiếu công Hứa Naml “Hạ Hạ, anh biết em chê anh nghèo nhưng em có cần phải đến với loại người này không, em không biết anh ta đã thay bao nhiêu người bạn gái rồi à?”
Trần Hạo tức giận hét lên.
Anh rất yêu người con gái này, yêu chân thành.
Dương Hạ nghe lời quở trách của Trần Hạo, cũng gắt lên: “Trần Hạo, mẹ nó anh nghĩ: anh là mẹ tôi à? Tôi và anh đã chia tay rồi, tôi muốn ở bên ai thì ở bên người đó, cần thắng nghèo mạt rệp như anh phải quan tâm sao?”
“Anh Thần có thể mua đồ trang điểm, mặt nạ cho tôi, mua cho tôi điện thoại iPhone, túi xách hàng hiệu, anh có thể không?”
“Hơn nữa..”
Dương Hạ cũng không kìm được cơn giận, nhìn Durex mà Trần Hạo.
làm rơi dưới đất: “Mẹ nó, anh cố ý đến để khiến tôi mất hứng phải không? Cút ngay.
*** “Bốp”
Nói xong, Dương Hạ tát Trần Hạo một cái! Lục Thần càng cười tươi hơn: “Ha ha, Hạ Hạ, đừng bảo cậu ta cút, để cậu ta ở lại đây xem đit”
Dương Hạ xấu hổ đỏ bừng mặt: “Anh Thần, em mà thấy thằng khố rách áo ôm này thì sẽ chẳng còn chút hứng thú nào cả!”
Nói xong, cô ta tránh khỏi Lục Thần.
Trần Hạo không biết mình ra khỏi khu rừng đó bảng cách nào, đầu anh hoàn toàn trống rỗng Tiền, suy cho cùng tất cả đều vì Trần Hạo anh không có tiền! “Ha ha ha ha…”
Khi về đến cửa ký túc, Trần Hạo bị đám bạn cùng lớp vây đầy cầu thang cười nhạo làm cho giật mình tỉnh lại.
Hứa Nam đang đứng đó ôm bụng cười, sắp cười đến xanh mặt.
Rất rõ ràng, Hứa Nam đã nói chuyện này.
cho tất cả các bạn cùng lớp.
“Ha ha, Trần Hạo, vừa nấy đi đưa Durex đã nhìn thấy gì?”
Hoàng Mao cười hỏi “Đệch, người đẹp Dương Hạ dáng người bốc lửa, nói không chừng khi đi thì Lục Thần đã bắt đầu rồi!”
Hứa Nam cười gần.
Trần Hạo nắm chặt tay, hai mắt đỏ lên, anh thật sự muốn giết Hứa Nam rồi đồng quy vu tận với anh ta! “Vi sao? Vì sao lại chơi tôi như vậy!!!”
Trần.
Hạo khàn giọng hét lớn.
Hứa Nam cười lớn: “Giời ơi, mau xem này, thăng khố rách áo ôm nổi giận rồi, tôi sợ quát”
“Nói cho mày biết, thằng nghèo như mày là đứa mà tao coi thường nhất trong lớp này.
Mày nghèo mày không có tội nhưng ai bảo mày có hàng quý làm gì, người đẹp Dương Hạ ở bên mày đúng là lãng phí, không băng để anh em tụi tao chơi vài ngày..”
“Đúng rồi, mày vẫn chưa biết nhỉ? Mày theo đuổi Dương Hạ một năm nhưng người anh em Lục Thần của tao chỉ kết bạn Wechat một cái là nửa tiếng sau đã tán đổ rồi đấy, ha ha hat”
Mọi người đều đang cười, không ai quan tâm đến lòng tự trọng của Trần Hạo anh! “Tao liều mạng với chúng mày!”
Trần Hạo xông lên đẩy Hứa Nam.
Kết quả ngược lại, anh bị đám anh em của Hứa Nam tẩn cho một trận! Cuối cùng, Trần Hạo được các bạn cùng ký túc kéo về phòng! Nằm trên giường, Trần Hạo trùm chăn che kín người, khóc nức nở.
“Vì sao? Bọn họ đều bất nạt tôi, chà đạp.
lòng tự trọng của tôi! Vì sao?”
Vì tôi nghèo, trong mắt họ, tôi không được coi là con người sao!“ Trong lòng Trần Hạo đấu tranh, cào cấu tóc mình, quãng thời gian ở bên Dương Hạ dường như vẫn còn hiện ra trước mắt.
Không biết khóc bao lâu, khóc xong anh cuộn trong chăn ngủ thiếp đi.
Gó lẽ bóng đêm yên tĩnh, đen tối như vậy, tới là lúc anh bình thản nhất! Sáng hôm sau tỉnh lại, trong phòng đã không còn ai, Trần Hạo biết, là ký túc xá trưởng không muốn gọi mình dậy, sau khí xảy ra chuyện tối qua, ở lại ký túc tốt hơn nhiều so với đến lớp học! Khi cầm điện thoại lên, Trần Hạo phát hiện điện thoại mình có rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
Điều làm Trần Hạo ngạc nhiên là, những số.
này đều là số điện thoại nước ngoài.
Còn có một tin nhân chuyển khoản cho.
mình! “[Ngân hàng Trung Quốc] Tài khoản với số.
đuôi 107 của quý khách có số dư là 10.000.005 tệ..”
Nhìn dãy số này, đầu Trần Hạo nổ “âm”
một tiếng, hoàn toàn ngơ ngác.
Mười triệu! Ai chuyển cho mình mười triệu? Trần Hạo gọi liên tục cho ngân hàng xác.
nhận, sau khi xác nhận không có gì nhầm lẫn thì lại càng ngơ ngác.
Đúng lúc này, điện thoại lại đổ chuông, Vẫn là số điện thoại nước ngoài Trần Hạo lập tức nghe máy.
“Tiểu Hạo, đã nhận được tiền chưa? Chị đây!”
Đầu kia điện thoại vang lên giọng nói quen thuộc.
“Chị! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải chị và bố mẹ vẫn đang làm việc kiến.
tiền ở nước ngoài sao? Lấy đâu ra nhiều tiền thế?”
Tim Trần Hạo sắp vọt đến tận cổ họng rồi.
“Khụ khụ, mặc dù theo ý ba thì vẫn muối giấu em thêm hai năm nữa nhưng chị biết ở trường học em bị các bạn bắt nạt nên chị định ngả bài với em trước.
Nhà chúng ta có tiền, hơn nữa sản nghiệp nhà họ Trần chúng ta trải rộng khắp toàn cầu, bên phía châu Phi em biết không? Nói thế này đi, tám mươi phần trăm mỏ vàng và dầu mỏ ở châu Phi đều là của nhà chúng tai”
“Còn chưa kể những sản nghiệp ở Hoa Hạ.
Và nước ngoài!”
Ừng ực! Trần Hạo nuốt nước miếng, nếu không phải mười triệu này là thật thì đánh chết Trần Hạo cũng không tin Chắc chán sẽ cho rằng chị gái mình bị điên! “Chị biết em không tin nhưng Tiểu Hạo à, em cứ chấp nhận từ từ đi.
Ban đầu chị cũng bị nuôi nghèo khổ như thế, bây giờ mới chậm rãi quen với cuộc sống giàu sang.
À đúng rồi, sáng nay chị có gửi chuyển phát nhanh vài thứ đến trường cho em đấy, không cần quan tâm tiền đâu!”
“Không biết bây giờ vật giá ở Hoa Hạ thế nào, tóm lại mười triệu đấy em cứ tiêu trước đi, tháng sau chị lại gứi cho em!”
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Trần Hạo mãi vẫn chưa thể bình tĩnh lại Mỗi trường từ nhỏ của anh chỉ có một chữ “nghèơ”
! Nhưng bây giờ.
Minh không cần phải nghèo khổ nữa?
‘Vào lúc chín giờ tối, tại ký túc xá nam trong khuôn viên trường đại học.
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!”
Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét”
Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.
Ngoài những người bạn cùng phòng thì ở trường đại học này Trần Hạo gần như không có gì cải “Trần Hạo, nghe Hoàng Mao nói cậu sẽ đi xuống phải không?”
Lúc này, từ phòng sát bên, một sinh viên ăn mặc lộng lấy đi ra.
Anh ta là Hứa Nam, là ký túc xá trưởng trong phòng Hoàng Mao, gia đình anh ta mở nhà máy, giàu có, lại vừa cao vừa đẹp.
trai, là thần tượng của rất nhiều sinh viên nữ.
Chỉ là anh ta luôn coi thường Trần Hạo, bình thường nhìn Trần Hạo một cái cũng cảm thấy mất mặt.
Trần Hạo không biết anh ta gọi mình làm gì Trần Hạo gật đầu: “Ừm, đi xuống!”
Hứa Nam cười nhạt, anh ta lấy một hộp.
Durex trong túi ra rồi ném cho Trần Hạo: “Vừa hay hôm nay một người anh em của.
tôi cần vào mé đông khu rừng nhỏ làm việc, cậu đưa chiếc hộp này qua cho cậu ấy đi.
Này, đây là mười đồng!”
Hứa Nam là một cậu ấm đào hoa, thường ngày cũng hay hẹn các em gái ra ngoài Cũng có rất nhiều bạn bè xấu.
Gó điều, Trần Hạo cũng không nghĩ nhiều, ai bảo mình kiểm tiền bằng việc chạy vặt chứ.
Cầm lấy rồi xuống lầu, chỉ là, khi Trần Hạo.
xoay người dường như nghe thấy tiếng cười như có như không của Hứa Nam phía sau… Trần Hạo xuống lầu, chuẩn bị đưa Durex rồi quay lại lấy máy tính và nước cho Hoàng Mao, Trong khu rừng nhỏ ngoài sân trường, Trần Hạo biết đó là nơi hẹn hò nổi tiếng, được.
gọi là trại tập trung dã chiến.
Chẳng mấy chốc, Trần Hạo đã đến nơi mà Hứa Nam nói.
‘Vừa nhìn đã thấy một đôi nam nữ đang ngồi trên hành lang khu rừng cười nói.
Nhưng theo ánh trăng, khi Trần Hạo nhìn rõ gương mặt của đôi nam nữ, Anh sững sờ! Là Dương Hại Mắt Tiần Hạo lập tức đỏ lên, Durex trong tay rơi xuống đất.
Dương Hạ là bạn gái cũ của Trần Hạo, hai người vừa mới chia tay ba ngày và tất nhiên là Dương Hạ đá Trần Hạo.
Khi chia tay, Dương Hạ nói muốn yên tỉnh một mình, kết quả mới ba ngày cô ta đã được hẹn tới đây! Mà hiển nhiên sự xuất hiện của Trần Hạo.
cũng khiến hai người chú ý.
‘Vẻ mặt ai nấy đều đặc sắc.
“Trần Hạo… sao lại là anh? Anh, anh… đừng hiểu lầm, em và Lục Thần đang…”
Dương Hạ hơi hốt hoảng nói, dù sao cô ta cũng còn biết chút liêm sỉ, vội vàng cúi đầu xuống Lục Thần, tên con nhà giàu đứng bên cạnh buông Dương Hạ ra, nhìn hộp Durex Trần.
Hạo làm rơi dưới đất, đứng dậy cười lớn: “Mẹ nó, đúng là Hứa Nam biết cách làm trò thật đấy, tôi bảo cậu ấy đưa tôi hộp Durex, không ngờ cậu ấy bảo cậu mang tới.
Kích thích, đúng là kích thích!”
Lục Thần cũng là một cậu ấm nhà giàu, Trần Hạo biết anh ta, là thẳng bạn trong hội cây khế của Hứa Nam, nhà có vài nhà hàng, hãng ngày đều đi BMV 3 series đến trường.
Mà nghe Lục Thần nói, tay Trần Hạo nắm chặt thành quyền Thì ra là Hứa Nam cố ý chơi mình! Thậm chí, Dương Hạ chia tay với mình, vừa quay lưng đã đến với bạn của anh ta là Lục Thần.
Trong chuyện này… có lẽ cũng không thiếu công Hứa Naml “Hạ Hạ, anh biết em chê anh nghèo nhưng em có cần phải đến với loại người này không, em không biết anh ta đã thay bao nhiêu người bạn gái rồi à?”
Trần Hạo tức giận hét lên.
Anh rất yêu người con gái này, yêu chân thành.
Dương Hạ nghe lời quở trách của Trần Hạo, cũng gắt lên: “Trần Hạo, mẹ nó anh nghĩ: anh là mẹ tôi à? Tôi và anh đã chia tay rồi, tôi muốn ở bên ai thì ở bên người đó, cần thắng nghèo mạt rệp như anh phải quan tâm sao?”
“Anh Thần có thể mua đồ trang điểm, mặt nạ cho tôi, mua cho tôi điện thoại iPhone, túi xách hàng hiệu, anh có thể không?”
“Hơn nữa..”
Dương Hạ cũng không kìm được cơn giận, nhìn Durex mà Trần Hạo.
làm rơi dưới đất: “Mẹ nó, anh cố ý đến để khiến tôi mất hứng phải không? Cút ngay.
*** “Bốp”
Nói xong, Dương Hạ tát Trần Hạo một cái! Lục Thần càng cười tươi hơn: “Ha ha, Hạ Hạ, đừng bảo cậu ta cút, để cậu ta ở lại đây xem đit”
Dương Hạ xấu hổ đỏ bừng mặt: “Anh Thần, em mà thấy thằng khố rách áo ôm này thì sẽ chẳng còn chút hứng thú nào cả!”
Nói xong, cô ta tránh khỏi Lục Thần.
Trần Hạo không biết mình ra khỏi khu rừng đó bảng cách nào, đầu anh hoàn toàn trống rỗng Tiền, suy cho cùng tất cả đều vì Trần Hạo anh không có tiền! “Ha ha ha ha…”
Khi về đến cửa ký túc, Trần Hạo bị đám bạn cùng lớp vây đầy cầu thang cười nhạo làm cho giật mình tỉnh lại.
Hứa Nam đang đứng đó ôm bụng cười, sắp cười đến xanh mặt.
Rất rõ ràng, Hứa Nam đã nói chuyện này.
cho tất cả các bạn cùng lớp.
“Ha ha, Trần Hạo, vừa nấy đi đưa Durex đã nhìn thấy gì?”
Hoàng Mao cười hỏi “Đệch, người đẹp Dương Hạ dáng người bốc lửa, nói không chừng khi đi thì Lục Thần đã bắt đầu rồi!”
Hứa Nam cười gần.
Trần Hạo nắm chặt tay, hai mắt đỏ lên, anh thật sự muốn giết Hứa Nam rồi đồng quy vu tận với anh ta! “Vi sao? Vì sao lại chơi tôi như vậy!!!”
Trần.
Hạo khàn giọng hét lớn.
Hứa Nam cười lớn: “Giời ơi, mau xem này, thăng khố rách áo ôm nổi giận rồi, tôi sợ quát”
“Nói cho mày biết, thằng nghèo như mày là đứa mà tao coi thường nhất trong lớp này.
Mày nghèo mày không có tội nhưng ai bảo mày có hàng quý làm gì, người đẹp Dương Hạ ở bên mày đúng là lãng phí, không băng để anh em tụi tao chơi vài ngày..”
“Đúng rồi, mày vẫn chưa biết nhỉ? Mày theo đuổi Dương Hạ một năm nhưng người anh em Lục Thần của tao chỉ kết bạn Wechat một cái là nửa tiếng sau đã tán đổ rồi đấy, ha ha hat”
Mọi người đều đang cười, không ai quan tâm đến lòng tự trọng của Trần Hạo anh! “Tao liều mạng với chúng mày!”
Trần Hạo xông lên đẩy Hứa Nam.
Kết quả ngược lại, anh bị đám anh em của Hứa Nam tẩn cho một trận! Cuối cùng, Trần Hạo được các bạn cùng ký túc kéo về phòng! Nằm trên giường, Trần Hạo trùm chăn che kín người, khóc nức nở.
“Vì sao? Bọn họ đều bất nạt tôi, chà đạp.
lòng tự trọng của tôi! Vì sao?”
Vì tôi nghèo, trong mắt họ, tôi không được coi là con người sao!“ Trong lòng Trần Hạo đấu tranh, cào cấu tóc mình, quãng thời gian ở bên Dương Hạ dường như vẫn còn hiện ra trước mắt.
Không biết khóc bao lâu, khóc xong anh cuộn trong chăn ngủ thiếp đi.
Gó lẽ bóng đêm yên tĩnh, đen tối như vậy, tới là lúc anh bình thản nhất! Sáng hôm sau tỉnh lại, trong phòng đã không còn ai, Trần Hạo biết, là ký túc xá trưởng không muốn gọi mình dậy, sau khí xảy ra chuyện tối qua, ở lại ký túc tốt hơn nhiều so với đến lớp học! Khi cầm điện thoại lên, Trần Hạo phát hiện điện thoại mình có rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
Điều làm Trần Hạo ngạc nhiên là, những số.
này đều là số điện thoại nước ngoài.
Còn có một tin nhân chuyển khoản cho.
mình! “[Ngân hàng Trung Quốc] Tài khoản với số.
đuôi 107 của quý khách có số dư là 10.000.005 tệ..”
Nhìn dãy số này, đầu Trần Hạo nổ “âm”
một tiếng, hoàn toàn ngơ ngác.
Mười triệu! Ai chuyển cho mình mười triệu? Trần Hạo gọi liên tục cho ngân hàng xác.
nhận, sau khi xác nhận không có gì nhầm lẫn thì lại càng ngơ ngác.
Đúng lúc này, điện thoại lại đổ chuông, Vẫn là số điện thoại nước ngoài Trần Hạo lập tức nghe máy.
“Tiểu Hạo, đã nhận được tiền chưa? Chị đây!”
Đầu kia điện thoại vang lên giọng nói quen thuộc.
“Chị! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải chị và bố mẹ vẫn đang làm việc kiến.
tiền ở nước ngoài sao? Lấy đâu ra nhiều tiền thế?”
Tim Trần Hạo sắp vọt đến tận cổ họng rồi.
“Khụ khụ, mặc dù theo ý ba thì vẫn muối giấu em thêm hai năm nữa nhưng chị biết ở trường học em bị các bạn bắt nạt nên chị định ngả bài với em trước.
Nhà chúng ta có tiền, hơn nữa sản nghiệp nhà họ Trần chúng ta trải rộng khắp toàn cầu, bên phía châu Phi em biết không? Nói thế này đi, tám mươi phần trăm mỏ vàng và dầu mỏ ở châu Phi đều là của nhà chúng tai”
“Còn chưa kể những sản nghiệp ở Hoa Hạ.
Và nước ngoài!”
Ừng ực! Trần Hạo nuốt nước miếng, nếu không phải mười triệu này là thật thì đánh chết Trần Hạo cũng không tin Chắc chán sẽ cho rằng chị gái mình bị điên! “Chị biết em không tin nhưng Tiểu Hạo à, em cứ chấp nhận từ từ đi.
Ban đầu chị cũng bị nuôi nghèo khổ như thế, bây giờ mới chậm rãi quen với cuộc sống giàu sang.
À đúng rồi, sáng nay chị có gửi chuyển phát nhanh vài thứ đến trường cho em đấy, không cần quan tâm tiền đâu!”
“Không biết bây giờ vật giá ở Hoa Hạ thế nào, tóm lại mười triệu đấy em cứ tiêu trước đi, tháng sau chị lại gứi cho em!”
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Trần Hạo mãi vẫn chưa thể bình tĩnh lại Mỗi trường từ nhỏ của anh chỉ có một chữ “nghèơ”
! Nhưng bây giờ.
Minh không cần phải nghèo khổ nữa?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương