Mở Mắt Thấy Thần Tài
Chương 96
Ly rượu của Vương Tiếu Đề làm Trần Hạo bất ngờ.
Điên rồi, cô gái này điên thật rồi.
“Tiểu Đề, cậu sao vậy?”
Hàn Tư Dư không biết Vương Tiểu Đề tó ra như vậy là bới vì đố kị với cô ấy, nên sốt sắng hỏi han, “Tớ không sao, Tư Dư, hôm nay tớ thật sự không khỏe, tớ về trước đây”
Đến cả điện thoại của mình cũng không cầm theo, Vương Tiểu Đề đã vội vã rời đi Cô ta cũng không giải thích nổi vì sao chính mình lại như vậy.
Anh Bình Phàm rất lợi hại, nhưng anh ấy không hề biết mình, tại sao mình lại vì anh ấy mà sinh lòng đố kị như vậy.
Không ai biết cả.
Lúc nấy mọi người đều nói anh Bình Phàm thương thầm Hàn Tư Dự, trái tim ‘Vương Tiểu Đề vô cùng đau đớn.
Phụ nữ mãi luôn là một sinh vật lòng chất đầy đố kị.
Huống hồ chỉ là một cô gái đẹp so đo với một cô gái đẹp khác.
‘Cho nên, cô ta phát điên lên, nhưng vì không thể nổi điên với Hàn Tư Dư, nên.
chỉ còn cách trút giận lên tên nghèo mạt Trần Hạo.
Trước giờ cũng đều coi thường Trần Hạo như vậy, cho nên cô ta phớt lờ Trần Hạo rồi rời đi “Hứ, đều là do cậu cả Trần Hạo! Chọc tức khiến Tiểu Đề bỏ đi rồi.
Tỏi thật hối hận đã để cậu đến đây! Ánh mắt Hàn Tư Dư nhìn Trần Hạo càng thêm lạnh lùng.
Trần Hạo làm gì còn tâm trí mà để ý Hàn Tư Dự, bây giờ anh chí muốn cách trá thù Vương Tiểu Đề.
Cho nên, anh liền lập tức đi theo ra ngoài.
Ôi, hất rượu lên mật mình, rồi mâng mình một hơi, xong cử vậy mà bó đi? Trần Hạo từ lâu đã không còn là Trần Hạo trước kia nữa rồi.
Anh nhất định phải làm Vương Tiểu Đề mất mặt một lần.
Nhưng đợi đến lúc anh đuổi tới nơi thì Vương Tiểu Đề đã sớm biến đâu mất dạng, điều này khiến Trần Hạo tức điên.
Lúc này, một tin nhắn QQ hiện lên trên màn hình điện thoại của Trần Hạo.
Là tin nhắn của bạn học cùng lớp Hách Lan Lan.
Hình như cảm thấy không khỏe, nên hôm nay cô ấy không đến dự buổi tiệc của.
Hàn Tư Dư.
Nhưng mà khi đọc nội dung tin nhắn, mi mắt Trần Hạo giật giật.
“Trần Hạo, cậu nói xem vì sao người ta sống trên đời lại khổ sở như vậy? Tôi suốt ngày chí biết liên lụy người thân, không giúp được gì cho họ cá.
Tôi có cố gắng như thế nào, cũng không bãng người khác.
Tôi không bao giờ làm cho ba tôi nở mặt nở mày, khiến cho em gái đến một bộ quần áo mới cũng không có.
Hiện giờ em tôi đổ bệnh rồi, thân là chị mà tôi cũng chí biết bất lực đứng nhìn nó đến cả nhập viện cũng không đủ khả năng.
Tiền trong nhà đều đem cho tôi ăn học cả rồi, nhưng tôi không biết làm sao để báo đáp!”
“Trần Hạo, cậu nói xem, làm sao để tôi thôi khổ sở đây?”
Hách Lan Lan gởi cho mình một tin nhản dài ngoäng.
Trần Hạo đã rõ, gia đình Hách Lan Lan xảy ra chyện rồi, cô ấy không giúp được gì.
Cô ấy tự trách bán thân, thậm chí Trần Hạo còn nghe ra trong tin nhần cuối có một ý tứ ẩn giấu.
Tim Trần Hạo đập thình thịch.
Hách Lan Lan cũng là một cô gái con nhà nghèo.
Bình thường cô ấy rất ít nói, nhưng khi quan sát cô ấy, Trần Hạo phát hiện cô ấy có một trái tìm mạnh mẽ nâm bên trong thân xác có vẻ yếu đuối.
Luôn muốn chiến thẳng người khác.
Hơn nữa, có thể thấy, cô ấy không những muốn cuộc sống vô lo vô nghĩ như người khác, thứ cô ấy muốn còn hơn như vậy.
Điểm này có thể nói là mạnh hơn mình.
Nhưng thực tại luôn tàn khốc, không phải việc gì cũng xảy ra như cách mà bạn muốn.
Cho nên, những phiền muộn của Hách Lan Lan cứ ngày một tích tụ.
Lần này.
em gái cô ấy bệnh, cần rất nhiều tiền nhưng cô ấy không có một đồng nào cả.
E rằng lòng tự tôn của cô ấy bị đả kích mạnh mẽ.
Trần Hạo vô cùng hiểu cảm giác này.
Lo sợ cô ấy nghĩ quẩn làm chuyện ngốc nghếch, Trần Hạo vội vã trá lời: “Hách Lan Lan, cậu đang ở đâu? Ở ki túc phái không?”
“Ừ.
Đúng vậy!”
Hách Lan Lan cũng trả lời rất nhanh.
Những người cô ấy nói chuyện được trong lớp không nhiều, Trần Hạo là một trong số ít những người có ấy có thể tâm sự: được.
Trần Hạo nghĩ thầm không biết cái cô streamer Vương Tiểu Đề đó chạy đâu mất rồi.
Nếu bảy giờ mà anh quay về khẳng định sẽ bị mấy người đảm Hàn Tư.
Dư châm chọc.
Nhưng Trần Hạo th lại không muốn bộc lộ thân phận.
Tuy rằng Trần Hạo không phải rất thân thiết với Hách Lan Lan, nhưng dủ sao.
cũng cùng trong một tổ nhà nghèo suốt ba năm, có thể nói là đồng bệnh tương lân, Trần Hạo không nhắn tâm nhìn Hách Lan Lan cứ dẫn vặt như vậy mãi.
Thôi thì tạm thời không quay lại chỗ kia, Trần Hạo bắt xe về kí túc xá nữ, làm thú tục đăng kí ớ cổng.
Trước cửa phòng Hách Lan Lan.
“Trần Hạo?”
Hách Lan Lan khóc đến sưng húp cả mắt, lúc mở cửa ra nhìn thấy Trần Hạo, cô ấy võ cùng ngạc nhiên.
“Hách Lan Lan, cậu không sao chứ? Tỏi đến thăm cậu!”
Trần Hạo mở lời.
“Tôi không sao, làm phiên cậu rồi.
Ngược lại bảy giờ tôi cảm thấy tôi sống trên thế giới này thật dự thừa, luôn làm liên lụy người khác!”
Hách Lan Lan ngồi cạnh giường, che mắt khóc tiếp.
“Nói bây gì vậy chứ, Hách Lan Lan, lúc trước tôi cũng như cậu, từ nhỏ ba tôi đã nói với tôi, gia đỉnh mình nợ rất nhiều tiền, nghèo lầm.
Ví tôi mà chị tôi còn không được đi học cấp ba, phải đi làm thuê làm mướn.
Chị tôi học hành rất tốt, vậy mà cuối cùng phái bỏ thỉ tốt nghiệp!”
Trần Hạo muốn khuyên nhú Hách Lan Lan, châc là do đều là vì cái nghèo, nên làm làm anh nhớ tới bản thân ngày trước.
Vậy mà lại có hiệu quá, Hách Lan Lan nín khóc, lẳng nghe Trần Hạo nói.
Trần Hạo tiếp: “Cậu không biết lúc ấy áp lực tâm lý của töi lớn đến mức nào đâu, tôi gánh vác trên mình biết bao trách nhiệm và sự kì vọng của gia đình, cho nên tôi mới lao vào học tập, tôi nỗ lực hết sức để không bị người ta coi thường”
“Nhưng mà sao chứ, tôi vẫn bị người ta bắt nạt và xúc phạm.
Tôi luôn thấy mình thấp kém, rẻ mạt hơn người ta.
Gặp các bạn nữ tôi còn không dám mớ miệng nói chuyện, tôi sợ họ sẽ khinh khi tôi!”
“Thực tế là họ coi khinh tôi thật, thường dè bíu tôi.
Nhưng tôi tự nói với lòng, mình, tôi cứ sống tốt phần mình đã.
Những ngày nhục nhã cuối cùng cũng sẽ trôi qua.
Hơn nữa tôi còn học được một đạo lợI”
Những lời Trần Hạo nói rất động lòng người Hách Lan Lan gấp gáp hỏi: ‘Đạo lý gì vậy? “Chính là mỗi người, ở mỗi giai đoạn sẽ nghĩ những việc cần nghĩ, làm những việc cần làm, như vậy mới không khổ sớ.
Giống như cậu bây giờ đang đi học, trong lúc cần tích lũy kiến thức cậu lại đi lo việc kiếm tiền, làm sao để có nhiều.
tiền, như vậy đâu có thực tế?”
“Đúng thế, tôi rất muốn kiếm được nhiều tiền.
Nhưng tôi không làm được.
Cậu.
bây giờ có thể nói được những lời này, bới vì cậu trúng xổ số, số cậu tốt hơn so với người khác nhiều!”
Giọng Hách Lan Lan đầy mất mát.
“Công nhận tôi tốt số, nhưng cậu phải tin tướng, ngày đó cũng sẽ đến với cậu! Tóm lại, mọi việc rồi sẽ qua, đó là chuyện sớm muộn, không nên để chuyện này.
đè nặng cậu.
Báy giờ thứ cậu muốn chắc là phương pháp giải quyết vấn đề”
Trần Hạo khuyên báo.
Hách Lan Lan cúi đầu, chỉ nói: ‘Ừ, tôi biết.
Cảm ơn cậu Trần Hạo, cậu để tôi suy nghĩ thêm đi!”
Trần Hạo cũng không giỏi khuyên răn, cũng không biết phải khuyên thế nào.
Nhưng bây giờ anh đã biết vấn đề của Hách Lan Lan, anh vốn cũng không phải người bạn tồi.
Bây giờ anh đã biết rồi, nhất định phải giúp đến nơi đến chốn.
Rầm rầm rầm.
Lúc này, kí túc xá vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Giống như muốn lật tung căn phòng lên.
Hách Lan Lan liền ra mở cửa.
Một người phụ nữ trung niên, thân hình đẩy đà, mặt to bè bè, lông mày xoản lại như hai con sâu rồm.
*Tao còn thấy lạ tại sao không có ai ra mở cửa, thì ra đồ hư hỏng nhà mày lại chứa trai.
Ba mày còn nói mày ớ trường chăm chí học hành.
Tao nhổ, vô liêm “Mẹ! Mẹ đừng nói vậy, Trần Hạo là bạn học cúa con, cậu ấy đến thăm con!”
Hách Lan Lan khóc hu hu.
“Đừng gọi tao là mẹ! Tao không phải mẹ mày! Người kia là ai, mày nhìn cái gì mà nhìn? Có phải muốn dê con gái tao không, tin tao đi báo công an liền không?”
Người phụ nữ trung niên móc điện thoại ra.
Hách Lan Lan luống cuống nói: “Trần Hạo, cậu đi trước đi, hôm nay rất cắm ơn cậu!”
“Được rồi!”
Trần Hạo muốn mắng người phụ nữ điên này vài câu, nhưng dù sao cũng là mẹ của Hách Lan Lan, nên cũng không nói gì “Người này làm mẹ kiểu gì vậy!”
Trần Hạo mắng thầm như vậy rồi rời đi.
Cũng không biết người phụ nữ này có phái mẹ ruột của Hách Lan Lan hay.
không, cử một cảu hư hóng hai câu khốn nạn Hôm nạy liên tiếp bị những người phụ nữ điên máng chứi, tâm trạng Trần Hạo không được vui Anh định đi công viên tản bộ cho khuây khỏa.
Lúc này, điện thoại của Trần Hạo reo, là chị anh gọi đến.
Trần Hạo bắt máy ngay, định hỏi vài chuyện liên quan đến phố thương mại Kim Lãng, Không ngờ vừa nghe điện thoại thì phát hiện giọng nói của chị rất gấp gáp: “Em trai, không hay rồi.
Chị gái của em gặp chuyện lớn rồi!!!”
Điên rồi, cô gái này điên thật rồi.
“Tiểu Đề, cậu sao vậy?”
Hàn Tư Dư không biết Vương Tiểu Đề tó ra như vậy là bới vì đố kị với cô ấy, nên sốt sắng hỏi han, “Tớ không sao, Tư Dư, hôm nay tớ thật sự không khỏe, tớ về trước đây”
Đến cả điện thoại của mình cũng không cầm theo, Vương Tiểu Đề đã vội vã rời đi Cô ta cũng không giải thích nổi vì sao chính mình lại như vậy.
Anh Bình Phàm rất lợi hại, nhưng anh ấy không hề biết mình, tại sao mình lại vì anh ấy mà sinh lòng đố kị như vậy.
Không ai biết cả.
Lúc nấy mọi người đều nói anh Bình Phàm thương thầm Hàn Tư Dự, trái tim ‘Vương Tiểu Đề vô cùng đau đớn.
Phụ nữ mãi luôn là một sinh vật lòng chất đầy đố kị.
Huống hồ chỉ là một cô gái đẹp so đo với một cô gái đẹp khác.
‘Cho nên, cô ta phát điên lên, nhưng vì không thể nổi điên với Hàn Tư Dư, nên.
chỉ còn cách trút giận lên tên nghèo mạt Trần Hạo.
Trước giờ cũng đều coi thường Trần Hạo như vậy, cho nên cô ta phớt lờ Trần Hạo rồi rời đi “Hứ, đều là do cậu cả Trần Hạo! Chọc tức khiến Tiểu Đề bỏ đi rồi.
Tỏi thật hối hận đã để cậu đến đây! Ánh mắt Hàn Tư Dư nhìn Trần Hạo càng thêm lạnh lùng.
Trần Hạo làm gì còn tâm trí mà để ý Hàn Tư Dự, bây giờ anh chí muốn cách trá thù Vương Tiểu Đề.
Cho nên, anh liền lập tức đi theo ra ngoài.
Ôi, hất rượu lên mật mình, rồi mâng mình một hơi, xong cử vậy mà bó đi? Trần Hạo từ lâu đã không còn là Trần Hạo trước kia nữa rồi.
Anh nhất định phải làm Vương Tiểu Đề mất mặt một lần.
Nhưng đợi đến lúc anh đuổi tới nơi thì Vương Tiểu Đề đã sớm biến đâu mất dạng, điều này khiến Trần Hạo tức điên.
Lúc này, một tin nhắn QQ hiện lên trên màn hình điện thoại của Trần Hạo.
Là tin nhắn của bạn học cùng lớp Hách Lan Lan.
Hình như cảm thấy không khỏe, nên hôm nay cô ấy không đến dự buổi tiệc của.
Hàn Tư Dư.
Nhưng mà khi đọc nội dung tin nhắn, mi mắt Trần Hạo giật giật.
“Trần Hạo, cậu nói xem vì sao người ta sống trên đời lại khổ sở như vậy? Tôi suốt ngày chí biết liên lụy người thân, không giúp được gì cho họ cá.
Tôi có cố gắng như thế nào, cũng không bãng người khác.
Tôi không bao giờ làm cho ba tôi nở mặt nở mày, khiến cho em gái đến một bộ quần áo mới cũng không có.
Hiện giờ em tôi đổ bệnh rồi, thân là chị mà tôi cũng chí biết bất lực đứng nhìn nó đến cả nhập viện cũng không đủ khả năng.
Tiền trong nhà đều đem cho tôi ăn học cả rồi, nhưng tôi không biết làm sao để báo đáp!”
“Trần Hạo, cậu nói xem, làm sao để tôi thôi khổ sở đây?”
Hách Lan Lan gởi cho mình một tin nhản dài ngoäng.
Trần Hạo đã rõ, gia đình Hách Lan Lan xảy ra chyện rồi, cô ấy không giúp được gì.
Cô ấy tự trách bán thân, thậm chí Trần Hạo còn nghe ra trong tin nhần cuối có một ý tứ ẩn giấu.
Tim Trần Hạo đập thình thịch.
Hách Lan Lan cũng là một cô gái con nhà nghèo.
Bình thường cô ấy rất ít nói, nhưng khi quan sát cô ấy, Trần Hạo phát hiện cô ấy có một trái tìm mạnh mẽ nâm bên trong thân xác có vẻ yếu đuối.
Luôn muốn chiến thẳng người khác.
Hơn nữa, có thể thấy, cô ấy không những muốn cuộc sống vô lo vô nghĩ như người khác, thứ cô ấy muốn còn hơn như vậy.
Điểm này có thể nói là mạnh hơn mình.
Nhưng thực tại luôn tàn khốc, không phải việc gì cũng xảy ra như cách mà bạn muốn.
Cho nên, những phiền muộn của Hách Lan Lan cứ ngày một tích tụ.
Lần này.
em gái cô ấy bệnh, cần rất nhiều tiền nhưng cô ấy không có một đồng nào cả.
E rằng lòng tự tôn của cô ấy bị đả kích mạnh mẽ.
Trần Hạo vô cùng hiểu cảm giác này.
Lo sợ cô ấy nghĩ quẩn làm chuyện ngốc nghếch, Trần Hạo vội vã trá lời: “Hách Lan Lan, cậu đang ở đâu? Ở ki túc phái không?”
“Ừ.
Đúng vậy!”
Hách Lan Lan cũng trả lời rất nhanh.
Những người cô ấy nói chuyện được trong lớp không nhiều, Trần Hạo là một trong số ít những người có ấy có thể tâm sự: được.
Trần Hạo nghĩ thầm không biết cái cô streamer Vương Tiểu Đề đó chạy đâu mất rồi.
Nếu bảy giờ mà anh quay về khẳng định sẽ bị mấy người đảm Hàn Tư.
Dư châm chọc.
Nhưng Trần Hạo th lại không muốn bộc lộ thân phận.
Tuy rằng Trần Hạo không phải rất thân thiết với Hách Lan Lan, nhưng dủ sao.
cũng cùng trong một tổ nhà nghèo suốt ba năm, có thể nói là đồng bệnh tương lân, Trần Hạo không nhắn tâm nhìn Hách Lan Lan cứ dẫn vặt như vậy mãi.
Thôi thì tạm thời không quay lại chỗ kia, Trần Hạo bắt xe về kí túc xá nữ, làm thú tục đăng kí ớ cổng.
Trước cửa phòng Hách Lan Lan.
“Trần Hạo?”
Hách Lan Lan khóc đến sưng húp cả mắt, lúc mở cửa ra nhìn thấy Trần Hạo, cô ấy võ cùng ngạc nhiên.
“Hách Lan Lan, cậu không sao chứ? Tỏi đến thăm cậu!”
Trần Hạo mở lời.
“Tôi không sao, làm phiên cậu rồi.
Ngược lại bảy giờ tôi cảm thấy tôi sống trên thế giới này thật dự thừa, luôn làm liên lụy người khác!”
Hách Lan Lan ngồi cạnh giường, che mắt khóc tiếp.
“Nói bây gì vậy chứ, Hách Lan Lan, lúc trước tôi cũng như cậu, từ nhỏ ba tôi đã nói với tôi, gia đỉnh mình nợ rất nhiều tiền, nghèo lầm.
Ví tôi mà chị tôi còn không được đi học cấp ba, phải đi làm thuê làm mướn.
Chị tôi học hành rất tốt, vậy mà cuối cùng phái bỏ thỉ tốt nghiệp!”
Trần Hạo muốn khuyên nhú Hách Lan Lan, châc là do đều là vì cái nghèo, nên làm làm anh nhớ tới bản thân ngày trước.
Vậy mà lại có hiệu quá, Hách Lan Lan nín khóc, lẳng nghe Trần Hạo nói.
Trần Hạo tiếp: “Cậu không biết lúc ấy áp lực tâm lý của töi lớn đến mức nào đâu, tôi gánh vác trên mình biết bao trách nhiệm và sự kì vọng của gia đình, cho nên tôi mới lao vào học tập, tôi nỗ lực hết sức để không bị người ta coi thường”
“Nhưng mà sao chứ, tôi vẫn bị người ta bắt nạt và xúc phạm.
Tôi luôn thấy mình thấp kém, rẻ mạt hơn người ta.
Gặp các bạn nữ tôi còn không dám mớ miệng nói chuyện, tôi sợ họ sẽ khinh khi tôi!”
“Thực tế là họ coi khinh tôi thật, thường dè bíu tôi.
Nhưng tôi tự nói với lòng, mình, tôi cứ sống tốt phần mình đã.
Những ngày nhục nhã cuối cùng cũng sẽ trôi qua.
Hơn nữa tôi còn học được một đạo lợI”
Những lời Trần Hạo nói rất động lòng người Hách Lan Lan gấp gáp hỏi: ‘Đạo lý gì vậy? “Chính là mỗi người, ở mỗi giai đoạn sẽ nghĩ những việc cần nghĩ, làm những việc cần làm, như vậy mới không khổ sớ.
Giống như cậu bây giờ đang đi học, trong lúc cần tích lũy kiến thức cậu lại đi lo việc kiếm tiền, làm sao để có nhiều.
tiền, như vậy đâu có thực tế?”
“Đúng thế, tôi rất muốn kiếm được nhiều tiền.
Nhưng tôi không làm được.
Cậu.
bây giờ có thể nói được những lời này, bới vì cậu trúng xổ số, số cậu tốt hơn so với người khác nhiều!”
Giọng Hách Lan Lan đầy mất mát.
“Công nhận tôi tốt số, nhưng cậu phải tin tướng, ngày đó cũng sẽ đến với cậu! Tóm lại, mọi việc rồi sẽ qua, đó là chuyện sớm muộn, không nên để chuyện này.
đè nặng cậu.
Báy giờ thứ cậu muốn chắc là phương pháp giải quyết vấn đề”
Trần Hạo khuyên báo.
Hách Lan Lan cúi đầu, chỉ nói: ‘Ừ, tôi biết.
Cảm ơn cậu Trần Hạo, cậu để tôi suy nghĩ thêm đi!”
Trần Hạo cũng không giỏi khuyên răn, cũng không biết phải khuyên thế nào.
Nhưng bây giờ anh đã biết vấn đề của Hách Lan Lan, anh vốn cũng không phải người bạn tồi.
Bây giờ anh đã biết rồi, nhất định phải giúp đến nơi đến chốn.
Rầm rầm rầm.
Lúc này, kí túc xá vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Giống như muốn lật tung căn phòng lên.
Hách Lan Lan liền ra mở cửa.
Một người phụ nữ trung niên, thân hình đẩy đà, mặt to bè bè, lông mày xoản lại như hai con sâu rồm.
*Tao còn thấy lạ tại sao không có ai ra mở cửa, thì ra đồ hư hỏng nhà mày lại chứa trai.
Ba mày còn nói mày ớ trường chăm chí học hành.
Tao nhổ, vô liêm “Mẹ! Mẹ đừng nói vậy, Trần Hạo là bạn học cúa con, cậu ấy đến thăm con!”
Hách Lan Lan khóc hu hu.
“Đừng gọi tao là mẹ! Tao không phải mẹ mày! Người kia là ai, mày nhìn cái gì mà nhìn? Có phải muốn dê con gái tao không, tin tao đi báo công an liền không?”
Người phụ nữ trung niên móc điện thoại ra.
Hách Lan Lan luống cuống nói: “Trần Hạo, cậu đi trước đi, hôm nay rất cắm ơn cậu!”
“Được rồi!”
Trần Hạo muốn mắng người phụ nữ điên này vài câu, nhưng dù sao cũng là mẹ của Hách Lan Lan, nên cũng không nói gì “Người này làm mẹ kiểu gì vậy!”
Trần Hạo mắng thầm như vậy rồi rời đi.
Cũng không biết người phụ nữ này có phái mẹ ruột của Hách Lan Lan hay.
không, cử một cảu hư hóng hai câu khốn nạn Hôm nạy liên tiếp bị những người phụ nữ điên máng chứi, tâm trạng Trần Hạo không được vui Anh định đi công viên tản bộ cho khuây khỏa.
Lúc này, điện thoại của Trần Hạo reo, là chị anh gọi đến.
Trần Hạo bắt máy ngay, định hỏi vài chuyện liên quan đến phố thương mại Kim Lãng, Không ngờ vừa nghe điện thoại thì phát hiện giọng nói của chị rất gấp gáp: “Em trai, không hay rồi.
Chị gái của em gặp chuyện lớn rồi!!!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương